Chương 74
-Kha, con ăn nhiều vào. Mấy món này đều do dì làm đó.-bác Lan vừa xới cơm vừa bảo hắn. Tôi ngồi một bên trầm mặc, ánh mắt vẫn dán chặt vào mấy món ăn. Thật đói đến sắp chết rồi.
Trên bàn ăn mọi người duy trì im lặng, im lặng đến mức tôi cảm thấy hơi áp lực. Nhìn tên nhóc bên cạnh mình đang thản nhiên vùi đầu ăn uống không thèm nhìn đến ai, tôi đâm ra bực bội, trút giận lên miếng cá trong chén. Bỗng có một đôi đũa gắp ít rau bỏ vào trong chén của tôi, ngước lên thì thấy vẻ mặt vô biểu tình của người nào đó. Tôi khẽ cười, lại nhận thấy ánh mắt mờ ám của hai người lớn trên bàn đang hướng về phía này. Lấy chén cơm che mặt, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình.
-Kha, con ăn cá đi.-bác Lan gắp một miếng cá ít xương bỏ vào trong chén hắn. Kha cúi đầu, dùng đũa đẩy sang một bên, tiếp tục ăn nhưng tuyệt không đụng đến cá. Tôi liếc mắt, trông thấy bác Lan có vẻ thất vọng, không nói gì. Tôi trong lòng bất mãn, tên này đúng là, sao có thể phụ lòng tốt của người khác như vậy?
Muốn quan tâm hắn nhưng không được, hai vị phụ huynh liền chuyển hướng sang tôi. Chẳng mấy chốc trong chén cơm của tôi có một núi đồ ăn nho nhỏ.
-Con ăn thêm cá đi. Cái này món "tủ" của bác đó.
-Đúng đó Hà Vũ. Con ăn nhiều vào. Dạo này nhìn con gầy lắm. Chắc học hành cực khổ lắm nhỉ? Thôi hè rồi thì cố gắng tẩm bổ đi.-ba của hắn cũng liên tục gắp cho tôi mấy thứ. Tôi khóc không ra nước mắt, vội vàng ngăn cản:
-Bác Long, cứ để con ăn tự nhiên được rồi.-tôi thì có chỗ nào gọi ốm chứ, còn đang tính đến chuyện giảm cân đây.
Hai người đó nhanh chóng đem ra rất nhiều chủ đề để nói chuyện, tôi chú ý nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại. Áp lực lúc đầu cũng biến mất, chỉ có tên kia vẫn không nói gì, hờ hững nhét cơm vào miệng, có lúc sẽ gắp đồ ăn cho tôi.
-Kha, con ăn không nhiều lắm. Sao vậy? Đồ ăn dì nấu không hợp khẩu vị sao?-bác Lan ân cần hỏi han hắn.
-Không có hứng ăn thôi.-tên kia lạnh nhạt nói, tôi âm thầm dùng chân đá hắn một cái. Hắn đột nhiên buông chén đứng dậy, mặt không thay đổi nói:
-Con ăn no rồi. Mọi người từ từ ăn. Vũ, cậu ăn xong chúng ta về nhà.
Tôi phức tạp dõi theo bóng lưng hắn rời khỏi phòng ăn, áy náy cười cười với hai bác.
-Nó vẫn như vậy. Không thể cùng bác ở một chỗ quá lâu.-bác Lan cười khổ, thở dài một cái. Nhất thời mọi người đều không nói gì. Không khí tốt đẹp vừa nãy cũng tan biến. Tôi chậm rãi nuốt thức ăn, không cảm nhận được bất cứ vị gì. Sau đó tạm biệt hai người lớn ra về. Hắn đứng ở cổng, lạnh nhạt gật đầu với ba mình một cái, hoàn toàn không đoái hoài đến "dì" ở bên cạnh, nghênh ngang kéo tay tôi rời đi.
.............................
-Cậu diễn mặt giận cho ai xem vậy hả?-tôi tức tối đá hắn nói.
-Tôi vốn không muốn đến đó, do cậu kéo tôi đến, không phải sao?-hắn tức giận.
-Đây là thái độ của cậu? Dù gì cũng là ba và dì của cậu. Cậu không thể xử sự tốt hơn sao? Hay ít nhất cũng nên lịch sự một chút chứ?
-Tôi có chỗ nào không lịch sự? Tôi có chọc giận ba sao?
-Vậy còn dì của cậu? Cậu không thấy sao? Bác ấy rất quan tâm tới cậu. Cậu không thể cho người ta sắc mặt tốt hơn được hả?
-Cậu biết gì mà nói? Mới gặp lần đầu, cậu hiểu người ta được bao nhiêu chứ?
-Thế cậu nói xem cậu hiểu được bao nhiêu?-tôi hỏi lại. Hắn vốn dĩ không cho họ có cơ hội hiểu mình. Từ lúc về nước đến giờ vẫn cứ trốn tránh. Tuy tôi cũng mới gặp bác Lan lần đầu, nhưng con mắt nhìn người của tôi xưa nay chưa bao giờ sai. Bác ấy chắc chắc là người tốt, đối xử với hắn cũng rất thật lòng. Cả bác trai cũng vậy.
-Bà ta là người đã phá nát gia đình của tôi. Chính bà ta đã làm cho mẹ tôi đau khổ. Chính bà ta đã giật dây ba tôi đem tôi gửi sang Mĩ. Bà ta căn bản không phải người tốt.-hắn cắn răng nói.
-Cậu dựa vào đâu để nói như vậy? Biết đâu cậu không hiểu tường tận đã vội kết án người khác.
-Tôi không cần hiểu, cũng không muốn hiểu. Như vậy đi, tôi về trước đây.
Hắn thả tôi ở cổng, quay xe phóng đi, không cho tôi kịp nói thêm điều gì, chỉ có thể hậm hực đi vào trong nhà. Có lẽ bây giờ, tâm trạng hắn cũng không ổn định cho lắm, cần có thời gian để suy nghĩ. Nhưng tôi không mong vì chuyện này làm cả hai xảy ra mâu thuẫn, không muốn chút nào.
**************************
Đến tối tôi vẫn không gọi được cho Kha. Không biết hắn có về nhà chưa, có ăn uống gì chưa nữa? Trời bên ngoài đã tối mịt, tôi lo lắng xảy ra chuyện gì.
Khoảng 8 giờ hơn người kia mới gọi lại cho tôi. Hắn xin lỗi vì thái độ không tốt đối với tôi lúc trưa. Tôi cũng không có để ý, miễn hắn không có chuyện gì thì tôi yên tâm rồi.
Tôi cảm nhận được trong lòng Kha, người mẹ đã mất kia chiếm vị trí rất lớn, rất quan trọng. Thỉnh thoảng tôi được nghe hắn kể một vài câu chuyện của mình lúc nhỏ, ánh mắt lấp lánh hoài niệm. Từng câu chuyện đều có sự hiện diện của mẹ, từng câu chữ đều chứa đựng vui vẻ ấm áp. Tuy không nhận được sự chăm sóc của ba nhưng có lẽ tuổi thơ hắn vẫn êm đềm hạnh phúc. Khi mẹ bệnh qua đời, ba mình lại nhanh chóng lấy vợ khác, hắn liền nhận định bác Lan là người đã phá hoại gia đình của mình. Có thể hắn nghĩ vì bác ấy cho nên ba mình mới bỏ rơi gia đình, không quan tâm đến vợ con.
Tôi hiểu rõ, khúc mắc của hắn với gia đình đã tồn tại từ rất lâu, rất lâu trước khi tôi xuất hiện. Muốn gỡ bỏ khúc mắc này không phải chuyện có thể giải quyết ngay được. Lúc này khó có thể khuyên nhủ được Kha. Vì vậy trước hết tôi cần hắn phải bình tĩnh lại.
Ít nhất thì bây giờ tôi cũng phần nào hiểu được suy nghĩ thật sự của đối phương. Dù sao vẫn còn thời gian, sau này có khi hắn sẽ nghĩ thoáng hơn và bắt đầu chấp nhận gia đình của mình.
*******************