Từ sau khi có con trai, Hoắc Tư Thần rất phiền muộn. Anh đột nhiên đổi ý, bây giờ ước gì Tiêu Linh sinh cho anh một đứa con gái chứ không phải là một thằng nhóc!
Anh nằm trên giường ôm vợ, vuốt ve những sợi tóc mềm của cô:
“Anh cố gắng như vậy, tại sao bụng em vẫn không có dấu hiệu gì?”
“Anh còn hỏi à? Anh không biết bệnh của mình?”
Cái bệnh thầm kín khó nói của anh không phải là yếu sinh lý, mà tốc độ di chuyển của “những đứa con ở hình hài nòng nọc” quá chậm, phần lớn là không kịp đến trứng đã ngã xuống, còn phần nhỏ đến nơi thì chậm quá, không kịp lúc trứng rụng. Anh đền nghị bọn họ có thể dùng thụ tinh nhân tạo để đẻ thêm đứa nữa, nhưng Tiêu Linh lại trực tiếp nói:
“Nếu may mắn có thai lần nữa em sẽ sinh, không thì đừng mơ mà thụ tinh nhân tạo.”
Dù sao bọn họ đã có Duẫn Hạo, sinh hay không thật ra không quá quan trọng, cô lại sợ đau. Bắt cô một lần nữa vào sinh ra tử? Cứ mơ đi!
Hoắc Tư Thần vô cùng buồn bực ôm chặt lấy cô, hôn khắp mặt cô rồi mới nói:
“Anh muốn có con gái.”
Anh đưa tay sờ lên eo Tiêu Linh, đang muốn cùng cô tiếp tục phấn đấu thì cửa Hoắc Duẫn Hạo ở bên ngoài gào to:
“Con về rồi!”
Mới nghe giọng con trai, Tiêu Linh đã ngay lập tức bật dậy và chạy ra ngoài, bỏ lại Hoắc Tư Thần cùng cánh tay cứng ngắc giữa không trung. Anh cắn chặt răng ngồi thẳng người lên, nhìn vợ và con trai ở cạnh cửa ôm ôm ấp ấp, máu nóng chạy lên đến não. Thằng nhóc này chỉ giỏi bám dính lấy vợ anh, anh không cam tâm chút nào, rõ ràng anh là người đưa nó đến thế gian này, nó nên tôn trọng anh hơn mới đúng.
Duẫn Hạo cười hì hì ôm mẹ, khoe khoang về việc mình được chào đón ở trên lớp thế nào, các bạn nữ thích mình ra sao, liếc thấy cha cứ hậm hực như thế, thằng bé nói với mẹ:
“Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ được không ạ?”
Một tuần hết năm ngày đòi ngủ với mẹ, Hoắc Tư Thần không thể nhịn được tên này nữa, anh lạnh lùng nói:
“Ra ngoài!”
Duẫn Hạo từ chối bằng ánh mắt long lanh đáng thương:
“Con hỏi ý mẹ mà… Trong nhà mẹ lớn nhất.”
Tiêu Linh nói được là được, không cần đến sự cho phép của Hoắc Tư Thần. Cô thấy con trai đã lớn hơn một chút nên cũng có ý để thằng bé ngủ riêng, nhưng mà cái đôi mắt cún con của thằng bé làm người mẹ như cô không còn chút nghị lực nào.
“Mẹ…”
“Duẫn Hạo, lại đây, cha con chúng ta cần nói chuyện!”
Không biết từ lúc nào, Hoắc Tư Thần đã xỏ dép bông vào và đi tới chỗ Duẫn Hạo, đưa tay quắp ngang hông thằng bé rồi mang ra ngoài, cửa phòng đóng sầm lại.
Hai cha con nhìn nhau hồi lâu, Duẫn Hạo mới nói:
“Cha muốn nói gì với con ạ?” Vẫn là bản mặt ngây thô vơ tội.
“Nói cha nghe, con muốn có em không?”
Duẫn Hạo nghe có mùi dụ dỗ, nhưng thật ra nhóc cũng muốn có em lắm:
“Tất nhiên là có.”
“Vậy phải để cha cố gắng. Tối nay con ngủ một mình đi.” Hoắc Tư Thần nghiêm mặt.
Duẫn Hạo thì lại rất thẳng thắn:
“Cha cố gắng mấy năm rồi sao chưa thấy có kết quả gì hết?”
“...”
Thằng con trời đánh này! Hoắc Tư Thần hít sâu một hơi, phải kìm nén lắm mới không bùng nổ, một phát đá bay nó. Anh liếc mắt nhìn con trai:
“Còn hơn không cố gắng, lớn rồi phải ra dáng đàn ông một chút, hiểu chưa?”
“Vâng.” Hoắc Duẫn Hạo nghiêng đầu khó hiểu.
Xem bộ dạng này của thằng bé, Hoắc Tư Thần không thể không dùng tuyệt chiêu:
“Cuối tuần cho con về thăm Liên Liên.”
“Thật ạ?” Hai mắt của Duẫn Hạo tỏa sáng. “Vậy tối nay con ngủ một mình!”
Đồng ý rất nhanh, hơn nữa còn tự giác chào anh rồi chạy về phòng, thế mới là đứa trẻ ngoan chứ, đừng nghĩ anh không trị được con mình. Anh hào hứng quay trở lại phòng, khoe chiến tích với vợ yêu.
Tiêu Linh nghĩ đến mấy ngày trước vừa nhận được tin vui từ Liên Liên, cô cười nói:
“Em cũng đi cùng con nữa.” Về xem Liên Liên thế nào rồi.
“Tiêu Linh, em quên mất mối quan hệ của mình và Diệp Thiên rồi à? Bây giờ Diệp Thiên chỉ vừa xác nhận sẽ kết hôn với Hàn Tuyết, em đi sẽ khiến tình cảm của họ bị ảnh hưởng.”
“Cũng phải…”
Tiêu Linh thở dài một hơi, vậy thì đành khi nào đó có thời gian, đưa Liên Liên qua chỗ họ chơi vậy.
“Còn bây giờ, chúng ta cũng nên cho Tiểu Hạo một đứa em.”
“Anh đừng lấy cớ nữa, anh chỉ muốn ăn em thôi chứ gì?” Tiêu Linh cười trêu anh.
Hoắc Tư Thần ừm một tiếng, đè cô xuống giường.
“Cứ cho là như vậy đi.”
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại âm thanh thở gấp kích tình của Tiêu Linh và tiếng giường rung khe khẽ, Hoắc Tư Thần đan năm ngón tay vào tay cô, kéo chăn che lại nửa người dưới đang không ngừng hoạt động, hôn cô thật lâu, thật sâu.
“Tiêu Linh, anh yêu em.”
“Em… cũng yêu anh…” Tiêu Linh điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng đáp lại anh.
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt mang theo nụ cười hạnh phúc của cô, đi một vòng cuối cùng cũng về bên cạnh nhau.