Tôi Sợ Gặp Phải Giả Tổng Tài Bá Đạo


Trần Quảng Siêu: "Tôi sẽ rời đi sau khi kết thúc dự án, tôi sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa." "Cậu có biết đời người dài bao lâu không? Trong nhiều thập kỷ, sẽ luôn có một ngày khiến cậu mệt mỏi.

Đừng nóng vội."
Mới vừa nói chuyện yêu đương hắn đã nguyền rủa người ta mệt mỏi,
Trần Quảng Siêu nhéo hắn một cái: "Tào lao.

Lúc trước cậu rất cao ngạo và lạnh lùng, cả ngày chỉ có một vẻ mặt, một ngày cũng không nói được mấy câu.

Sao bây giờ cái miệng của cậu lại khinh bỉ như vậy? Thảo nào Trần Phi nói tính tình của cậu đã thay đổi rất nhiều sau khi yêu.

Thật đúng là thay đổi không ít."
Tần Đỗ nghe xong lời này giống như gặp quỷ.

Nhưởng mày khó tin: "Tôi thay đổi sao? Không thể nào!"
Cuối cùng, Tần Đỗ đã bỏ qua sự đánh giá của Trần Quảng Siêu và Trần Phi về hắn, từ đầu tới cuối chỉ nói với Bạch Giai về tình yêu đẹp đẽ của Trần Phi.

Nghe xong tự nhiên nước mắt cô tuôn ra: "Cảm động lắm sao?" Tần Đỗ nói xong liền quay đầu nhìn bộ dạng của cô, biểu cảm không nói nên lời: "Cầu chuyện thật sáo rỗng, nếu có thể làm cho em cảm động, thì đều trách anh dùng những lời hoa mỹ, biểu đạt cảm xúc tốt." "Phù." Nếu trong miệng Bạch Giai có nước, cô chắc chắn sẽ phun ra: "Anh hiện tại càng ngày càng lảm nhảm, nói chuyện càng ngày càng bỉ ổi như vậy sao? Trước kia tất cả mọi người đều nói anh là một người sống trên máy điều hòa.

Em nghĩ bây giờ anh gần như trở thành người Thổ Khang rồi."
Tần Đỗ cau mày: "Em đang nói gì vậy? Phần sau nghĩa là gì? Anh nghe không hiểu." "Ý em nói là, trước đây anh rất lạnh lùng, nhưng hiện tại anh lại rất nhiệt tình, đã hiểu chưa?"
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCTần Đỗ nóng mặt, vừa nghĩ đến câu nói của Trần Phi, tính tình thay đổi rất nhiều, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.

Mę kiép.

Có vẻ như không chỉ Trần Phi thay đổi Trần Quảng Siêu, mà Bạch Giai cũng thay đổi chính mình?
Ngày càng trở nên giống cô ấy, thật không lường trước được?
A.

Tại sao không giác ngộ hắn sớm
Thật là mất mặt
Bạch Giai nhìn hắn gục đầu sang một bên, cô đưa tay sờ mặt hắn: "Làm sao vậy? Sao anh không nói gì? Nói anh lảm nhảm nên anh không vui sao? Anh giận rồi sao?"
Tần Đỗ vội vàng bỏ tay cô ra, sợ cô phát hiện mặt mình đang đỏ.

Quay lưng về phía cô, giọng ồm ồm giả vờ như đang buồn ngủ: "Không nói nữa, ngủ đi, anh buồn ngủ rồi."
Bạch Giai: "..."
Rõ ràng vừa rồi còn nói chuyện hớn hở, trong nháy mắt nói bản thân buồn ngủ, người này, chắc chắn tật xấu nhỏ mọn lại tái phát rồi.


Nằm viện được một tháng, xương cốt đã lành lại và cuối cùng cũng cử động được một chút.

Cô di chuyển, và vòng tay qua eo hắn, mặt cô áp vào lưng hắn: "Được rồi, ngủ đi, anh ngủ ngon."
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, Trần Phi từ sáng sớm đã đến và mang theo một chiếc ô có giá đỡ có thể điều chỉnh được: "Bạch Giại, nhìn xem tôi đã tìm người làm cho cô cái gì? Một chiếc dù che nắng.

Nó được cố định ở chiếc xe lăn.

Hôm nay chúng ta có thể ở bên ngoài thêm một lúc nữa."
Nếu là ngày hôm qua Bạch Gia nhất định sẽ kinh ngạc hỏi: "Sao lại có cái này? Thật là sáng tạo, mua ở đâu vậy?"
Nhưng tối hôm qua sau khi biết cô ấy có một người bạn trai kỹ thuật cục kỹ xuất sắc như vậy, hôm nay cho dù cô ấy có đem một con chip tới đẩy nói:"Cầm chơi đi, cẩy nó vào não của cô, mọi ký ức khó chịu sẽ biến mất." Cô đều không ngạc nhiên.

"Trần tiên sinh làm như thế nào vậy? Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, đôi tay thật khéo léo "
Trần Phi quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt đỏ bùng: "Cái gì Trần tiên sinh? Bạch giai, cô biết những gì ?"
Bạch Giai nở nụ cười rạng rỡ, đưa hai tay ra và làm động tác nắm chắc mọi thứ: "Every thing."
Mặt Trần Phi càng ngày càng đỏ, cô cầm lấy chiếc ô và đặt nó lên xe lăn, quay lưng về phía Bạch Giai: "Tần tổng bây giờ thật đúng là...!Càng ngày càng nhiều chuyện!"
Bạch giai cũng cảm thấy như vậy: "Cô mới phát hiện ra hả? Tôi đã sớm nói với cô rồi, mà cô còn không tin!"
Vừa dứt lời, "Xoạt" của phòng tắm mở ra, Tần Đỗ nhẹ nhàng khoan khoái từ bên trong bước tới, lạnh lùng liếc hai cô.

Trần Phi le lưỡi, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tần đỗ đóng cửa phòng bệnh, quay lưng về phía Trần Phi, cởi đồ ngủ, mặc áo sơ mi trắng vào.

Vừa cài cúc áo vừa hỏi Bạch Giai: "Không phải sáng sớm em đã la hét muốn anh đãi em ăn một bữa hoành tráng sao?"
Ánh mắt Bạch Giai rơi vào những ngón tay xinh đẹp của hắn, cô ngây người trả lời: "Da."
Tần Đỗ khéo léo cài cúc áo, nhét vạt áo vào trong quần, lấy thắt lưng buộc chặt.

Một bộ.

Các động tác điêu luyện và đẹp mắt, máy bay nước chảy lưu loát sinh động,trồng thật khoan khoái.

Bạch Giai ngày nào cũng thấy, tại sao cô lại không thấy đủ? "Trước khi tan ca tôi sẽ gửi địa chỉ cho hai người, cả hai nhớ ăn mặc đẹp vào, đừng làm tôi mất mặt" Tần Đỗ cài nút quần và xoay người đi tới tủ quần áo từ bên trong lấy áo khoác ra và mặc vào.

"Đặc biệt là cô Trần Phi, nhớ mặc lễ phục.

Lão Trần mời khách, cô đại diện cho Viễn Đạt chúng ta, đừng làm tôi khó xử."
Trần Phi quay đầu lại: "Anh ấy mời khách? Tại sao tôi lại không biết?"
Tần Đỗ sửa sang lại áo: "Như thế nào? Không thể ur?" "Không phải không phải, tôi chỉ thấy khó hiểu, tại sao tối qua anh ấy không nói cho tôi biết."

Tần Đỗ mỉm cười một chút, cuối cùng chỉnh lại âu phục, vạt áo trước của mình: "Chính miệng tôi nói cho cô không phải tốt hơn sao?"
Trần Phi: "..."
Nó khá là tốt.

Nhưng mà Tần tổng bây giờ càng ngày càng thân thiết, lời nói cũng càng ngày càng trêu ghẹol
Sau khi Tần Đỗ sửa soạn xong, đi tới bàn máy tính, cất điện thoại di động vào túi, đưa tay xoa tóc Bạch Giai: "Anh đi đây, nằm xuống đi, đừng ở bên ngoài quá lâu."
Bạch Giai ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ" "Sau khi tan ca Trần Phi sẽ đưa em đi, anh sẽ không tới đón em.

Hai người nhớ cẩn thận đấy." "Da."
Tần Đỗ cười, rồi lấy tay ra: "Đi đây."
Bạch Giai kéo hắn một chút: "Này, đợi đã."
Hắn cúi đầu: "Làm sao vậy?" "Anh dùng kem dưỡng ẩm chưa?" "Dùng rồi." "Lại đây em ngửi thử."
Tần Đỗ không nhúc nhích, quay đầu liếc Trần Phi một cái, nhỏ giọng nói: "Thực sự dùng rồi, bằng không thì em sẽ cảm rằm không dứt Bạch Giai cầm lấy tay hắn, lật ngược lòng bản tay, đưa lên mũi ngửi.

Một mùi thơm mát thoang thoảng.

Cô hài lòng buông tay hắn ra, long mày chau lại: "Được rồi, xem ra hôm nay anh biểu hiện không tồi, anh có thể đi được rồi."
Tần Đỗ nhìn bàn tay bị cô bỏ ra: "..." "Đi đây.

Làm sao vậy? Luyến tiếc anh sao?"
Trần Phi vẫn đang siết chặt các vít điều chỉnh giá đỡ, quay lưng về phía bọn họ.

Tần Đỗ nhanh chóng cúi đầu, nâng cằm Bạch Giai lên, nhéo nhéo miệng cô hai cái.

Sau đó miệng hắn ghé sát vào tai cô thì thầm: "Chờ anh, buổi tối trở về phải hôn anh."
Bạch Giai đỏ mặt, mật ngọt sắp trào ra khỏi mắt cô: "Da."
Tần Đỗ rốt cục cũng rời đi, Trần Phi quay đầu lại, với vẻ mặt đau khổ: "Chao ôi, mới sáng sớm tới đây đã thấy hai người rải cẩu lương rồi, còn phải làm bộ như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, làm người thật vất vả
Bạch Giai che mặt cười trộm.

Trần Phi đang cảm thấy bùi ngùi: "Lần đầu tiên gặp Tần tổng, khắp người thực sự toát lên một luồng khí lạnh như bằng, hắn liếc mắt nhìn, xung quanh không ai dám thở.

Ngài ấy củ động mạnh một chút, đôi chân của những người xuất hiện trước mặt ngài ấy đều run rẩy.

Toàn bộ cấp cao trong công ty sợ nhất chính là hợp cùng với ngài ấy.


Lúc đó mọi người ở sau lưng đều gọi ngài ấy là tướng quân máu lạnh.

Thật sự là không nghĩ tới, đến chết cũng chưa nghĩ đến, cư nhiên có một ngày ngài ấy dễ gần như vậy."
Bạch Giai thích nghe mọi chuyện về Tần Đỗ, chuyện lớn chuyện nhỏ, tốt xấu, miễn là liền quan đến hắn.

"Có khoa trương như vậy không? Bộ dạng của anh ấy đối với Bạch Phản Phán như thế nào? Cô đã thấy qua chưa?" "Tôi đã gặp qua hai lần.

Bạch tiểu thư đến văn phòng tìm ngài ấy hai lần, hai lần đều khóc lóc đi ra.

Sau này Tần tổng nói rằng, về sau sẽ không để cho cô ta đến văn phòng tìm ngài ấy nữa."
Bạch Giai: "..."
Xem ra chính mình coi như có chút may mắn, mỗi lần gặp hắn là lúc tâm tình hắn có vẻ khá tốt.

Bạch Giai quay đầu nhìn bữa sáng thịnh soạn trên giường, đột nhiên hạ quyết tâm: "Trần Phi, hôm nay tôi không muốn ăn sáng.

Nằm một tháng mà người đã béo lên rồi, tôi không muốn tăng cân đâu, tôi phải xinh đẹp, buổi tối đi ra ngoài không thể để cho anh ấy mất mặt được." "Nói bậy, cô không có mập, cô vẫn phải ăn cơm." "Không ăn không ăn, nếu tôi béo Tần Đỗ sẽ ghét bỏ tôi ."
Cuối cùng, Trần Phi dọa rằng nếu Bạch Giai ăn không ngon sẽ gọi cho Tần Đỗ, cô mới miễn cưỡng ăn một chút.

Cả ngày đều không hiểu vì sao lại ở trong trạng thái phấn khích.

Bốn giờ chiều, Bạch Giai và Trần Phi bận rộn trong phòng bệnh.

Trước tiên giúp Bạch Giai trang điểm, thay quần áo, sau đó quay về tự mình thay quần áo.

Rõ ràng là đi gặp hai người mà mới gặp vào buổi sáng, nhưng lại háo hức như sắp được gặp chú rể của mình vậy.

Khoảng 4 giờ 30 phút, Trần Phi vừa đi được một lúc, Bạch Giai ngồi trên xe lăn nhìn chiếc váy của mình, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Cô xoay người lại xem, thật không ngờ lại là Tần Đỗ.

Tần Đỗ mặc âu phục phẳng phiu đi vào, trong tay cầm một chiếc túi tuyệt đẹp, thuận tay khóa cửa lại.

"Không phải anh đã nói sẽ không đến đây sao?" Bạch Giai cảm thấy rất ngạc nhiên, khoé mắt nhịn không được muốn nhếch lên.

Hạnh phúc như thể cô chưa từng gặp hắn trong đời :"Hôm nay sao về sớm như vậy?"
Hôm nay sao trở về sớm như vậy?
Một câu nói rất bình thường.

Rơi vào tai Tần Đỗ, lại khiến hắn nổi da gà.

Hẳn cảm thấy Bạch Giai mang lại cho hắn cảm giác một gia đình hết sức thân thuốc.

Cảm giác thân thuộc mạnh mẽ này đến nỗi chỉ cần có cô ở đó, dù đó là một tòa nhà ống đổ nát hay một khu bệnh viện, nó đều có mang đến cho hắn trải nghiệm như ở nhà.


Hắn hiện tại hoàn toàn hiểu được sự háo hức của Trần Quảng Siêu khi muốn cưới Trần Phi về nhà.

Một loại khát vọng muốn cùng cô tạo nên một gia đình, gặp cô mọi lúc mọi nơi, toàn tâm toàn ý có được cảm giác của cô, hắn có thể cảm nhận được.

Trước đây hắn không đủ hiểu trái tim của mình, bây giờ hắn lại không đủ dũng cảm.

Nhưng giờ phút này Tần Đỗ nhìn Bạch Giai một dịu dàng người đang chăm chú nhìn hắn, lập tức cảm thấy rất dũng cảm.

Hắn ngồi xổm xuống, dùng hai tay nắm lấy tay cô, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô.

Bạch Giai đã trang điểm xong, đôi mắt to và long lanh hơn với mi giả và phấn mắt đậm, chiếc mũi nhỏ và thẳng, khuôn miệng đỏ mọng và ẩm ướt, trông thật giống một trái đào chín mọng, mềm mại.

Tần Đỗ nuốt nước bọt, nhấn chìm suy nghĩa muốn đè cô ra ngay lập turc.

Giọng nói trầm và hơi đờ đẫn: "Anh nhớ em, nên trở về gặp em.

Hôm nay em có ngoan không?"
Ánh mắt và động tác của hắn nhẹ nhàng như nước, Bạch Giai cảm nhận được tình cảm của hắn, và cảm thấy da đầu mình như tê dại.

Rõ ràng hiện tại cô hạnh phúc không giống như người bình thường, nhưng cô cũng giống như tất cả những cô gái bình thường khác, khi vui quá cô muốn khóc đến đau cả mũi.

Cô nhìn hắn thật trìu mến, cô muốn nhảy vào trong lòng ngục của hắn và ôm hắn thật chặt.

Chạm vào từng biểu cảm của hắn vì mình mà chuyển động, cảm nhận từng hơi thở của hắn thở vì mình, hôn hắn mỗi khi hắn nháy mất vì mình, và rồi để thời gian dùng lại ở đây mãi mãi.

"Ngoan." Giọng cô nhẹ nhàng như đang lơ lửng trên mây, quầng mắt đỏ hoe: “Hôm nay em có đẹp không?"
Tần Đỗ cũng không thèm nhìn lễ phục, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô: "Xinh đẹp, em mỗi ngày đều xinh đẹp."
Bạch Giai không kìm được, nước mắt rơi xuống “Xoạt”, cô ồm ồm hỏi: "Hôm nay là ngày gì? Miệng ngọt như vậy, có phải anh còn có ý đồ gì không?"
Tần Đỗ đưa tay lau khỏe mắt cô, vẻ mặt đau lòng, giọng nói càng lúc càng trầm: "Đừng khóc, không có ý đồ gì đâu.

Chỉ là buổi sáng đi gấp quá, nụ hôn kia còn dang dở, khiến cả ngày nay anh cảm thấy bồn chồn." Vừa nói, hắn vừa đưa tay vuốt ve vai cô, ánh mắt rơi vào chiếc váy đỏ có đường viền cổ thấp của cô.

Sau một vài cái nhìn, hắn dùng tay, rồi đứng dậy: "Quên đi, không hộn nữa, anh hỗn em lần nữa thì bữa tối hôm nay sẽ không ăn được mất, em xem quần áo này đi, ban đầu anh đã chuẩn bị trang phục cho em, không nghĩ tới em đã thay đồ trước, lại còn rất xinh đẹp.

Cái này để dành lẫn sau mang."
Nói xong quay người đi vào phòng tắm.

Bạch Giai không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn hắn đang chắp tay rửa mặt bằng nước lạnh trong phòng tắm, thật sự hận không thể đứng dậy vào lúc này.

Tần Đỗ tặng cô một chiếc váy trắng nhỏ, có thắt lưng, sau bên hông là một cái nỡ hình con bướm
Hắn rất thích màu trắng, và lần nào hắn cũng chọn đồ cho cô đều là màu trắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận