Tôi Solo Hết Cái Phó Bản Này

14.

Kết quả học tập của tôi và Thẩm Phương đã khiến cho con cọp cái trong gia đình bị sang chấn tâm lí, cuối cùng mẹ tôi đã đưa ra sắc lệnh: “ Nhất định mẹ phải thuê gia sư cho hai đứa.”

Mắt tôi lấp lánh chớp chớp nhìn Thẩm Phương, lần đầu tiên kể từ khi tôi chuyển vào căn biệt thự này, tôi đặt niềm hy vọng to lớn vào anh ta.

Trái với mong mỏi tha thiết của tôi, Thẩm Phương im re.

Alo,alo!!! Anh trai yêu quý của tôi hôm nay bị câm rồi sao???

“Mẹ yêu quý đầy lòng trắc ẩn của con, con…..”

Tôi chưa kịp bày tỏ nỗi niềm xong thì mắt mẹ tôi đã đỏ hoe:

“Là mẹ trì hoãn con, trước kia là do mẹ không có năng lực, chúng ta phải lang bạt khắp nơi, giờ mẹ muốn dành những điều tốt nhất cho con.”

Tôi ngớ người, đang yên đang lành sao lại đánh bài tình cảm rồi!!!

“Được! Được! Được! Được! Con đồng ý, con học không phải là được rồi sao.”

Mẹ tôi giơ tay lau đi những giọt nước mắt chưa từng tồn tại, trịch thượng nhìn chúng tôi:

“ Chốt vậy đi, mẹ sẽ gọi cho Vu Cảnh.”

Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Phương lầm bầm:

“Anh bị mẹ kế tra tấn tinh thần như thế, không biết vùng lên phản kháng sao? Tôi quá thất vọng về anh.”

Mặt Thẩm Phương tối sầm lại:

“Đó là mẹ của cô!”

“Đúng vậy! Đương nhiên là mẹ ruột của tôi rồi, nhưng mà là mẹ kế của anh, hiểu không, mau vùng lên đi.”

“Hừ, tôi mới không để cho cô lợi dụng đâu. Còn nữa, Vu Cảnh là ai?”

Tôi run rẩy:

“Một tên ác quỷ!”

Chính là con người chỉ cần anh ta biết thì nhất định người khác cũng phải biết, anh ta biết mà người khác không biết thì người khác chính là đồ ngốc!

Nói chung mối quan hệ giữa tôi và Vu Cảnh nếu không đề cập đến chuyện học hành thì về cơ bản chúng tôi sẽ tương thân tương ái yêu thương lẫn nhau.

Nhưng một khi động đến chuyện học tập, hừ, anh ấy sẽ xúc phạm tôi – chính là loại khích bác xúc phạm về mặt tinh thần và nhân sinh quan của tôi đấy.

Ha hả! Đến đây đi, tôi đã sẵn sàng chịu sỉ vả rồi.

Không ngờ là anh thay đổi nhiều tới nỗi tôi không nhận ra. Trước kia khi dạy kèm cho tôi, Vu Cảnh cứ như một cơn lốc xoáy thổi lá bay tứ tung không ai chịu nổi nhưng hôm nay lốc xoáy biến thành gió mùa thu đìu hiu rồi.

Online chờ gấp ai giải thích cho tôi với!!!!

Vu Cảnh cười tươi: “ Có lẽ là bởi sức mạnh của đồng tiền khiến anh sẵn sàng khuất phục tư bản.”

Lòng tôi có chút đau xót:

“Chứ không phải là do anh thương em hả?”

Anh kẹp chiếc bút gel lên tai: “ Tỉnh mộng đi cô nương, chú ý vào bài. Yêu đương cái gì ở đây!”

Sắc mặt Thẩm Phương đen thui:

“Tôi có làm phiền hai người tán tỉnh nhau không?”

Sức mạnh của đồng tiền khiến Vu Cảnh cúi đầu, nhẹ nhàng dạy kèm chúng tôi. Nhưng đương nhiên anh cũng có những lúc suy sụp.

Ví dụ như một ngày nọ, anh vội vàng ra ngoài nghe điện thoại bỏ lại cho tôi và Thẩm Phương một bài tập khó.

Không ai trong chúng tôi biết làm. Thế nên chúng tôi đã? Đã hợp lực cùng nhau phân tích bài tập.

Phân tích một hồi, chúng tôi thực sự làm được. Cảm giác thành tựu khi tự giải được bài tập cũng khá ổn đấy chứ.

Khi Vu Cảnh bước vào, chúng tôi hớn hở khoe với anh ấy. Anh nhìn đăm đăm vào trang vở ghi cách giải của tôi, im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh vỗ tay “Bốp bốp”:

“Hai con phượng hoàng chỉ biết ngồi xổm này có tự biết rằng mình vừa sáng tạo ra một công thức mới không? Có cần anh gửi công thức mới này cho viện nghiên cứu để họ trao bằng phát minh cho hai đứa không? Woww, thật lợi hại.”

Nói một hơi liền, anh hít sâu lấy hơi, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nhớ kỹ một điều này, nhớ cho kỹ vào, đó là chỉ cần hai đứa cùng nhau phân tích, bài làm chắc chắn sai. Nhớ chưa?”

15.

Thái độ học tập của tôi và Thẩm Phương đã ảnh hưởng tới rất nhiều người.

Người đầu tiên phải chịu thiệt chính là Vương Dương.

Sự tiến bộ đột ngột của tôi và Thẩm Phương đã cướp vị trí của cậu ta và đá thẳng cậu ta từ vị trí thứ ba từ dưới lên xuống vị trí cuối cùng.

Khi nhận điểm, vẻ mặt Vương Dương tái xanh: “ Anh Phương, đại ca yêu quý của em, điểm thi trong mắt anh không phải thứ rác rưởi sao? Anh đang làm gì thế? Anh giải thích điii?”


Thẩm Phương bắt chéo chân lên bàn, vênh mặt lên:

“Tôi cũng muốn thử cảm giác đứng đầu lớp một lần!”

“Anh đây là đang muốn bỏ rơi em sao! Không, em cũng muốn học tập.”

Con công nhỏ ngồi cạnh lập tức chen lời:

“Mấy người định làm gì vậy? Tôi cũng muốn?”

Tôi câm nín, sao mấy cái đứa phú nhị đại giàu mà hay hóng hớt quá vậy.

Thẩm Phương hỏi ý kiến của tôi, ý kiến của tôi tất nhiên là không có ý kiến:

“Chỉ cần mấy người đưa tiền cho tôi, chuyện gì chúng ta cũng có thể thương lượng được.”

Cứ như thế, tôi đứng ra mở lớp cho Vu Cảnh dạy học.

Vu Cảnh rất hài lòng: “ Con gái ngoan của cha, cha vất vả che chở cho con nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không vô ích.”

Tôi gật đầu, đưa tiền cho anh:

“Mười phần, anh tám em hai, haha.”

Vu Cảnh lập tức thay đổi sắc mặt:

“Em là cái đồ chó không bao giờ tử tế nổi một lần.”

Ôi! Nhìn xem, mối quan hệ cha con của chúng ta mong manh như trái tim yếu đuối của tôi vậy.

Khi tôi đồng ý cho con công nhỏ học cùng, tôi còn lo lắng cô ấy sẽ nhận ra Vu Cảnh cơ đấy.

Ai ngờ con công nhỏ bị mù, nhưng cũng có thể chứng minh rằng Vu Cảnh đi dạy ăn mặc quá giống chó (ý bả Mạnh Nam Nhứ chửi Vu Cảnh bên trong thì không được cái nết gì nhưng bên ngoài thì ăn mặc lại rất lừa người.)

Tôi ngước đầu một góc 30 độ nhìn bầu trời, nghĩ tới những năm tháng thăng trầm trong cuộc sống, thốt ra:

“Anh ta giếc cá ở chợ rau đã 20 năm rồi, lòng anh ta cũng nguội lạnh như dao vậy.”

Con công nhỏ: “………..”

Vu Cảnh thu học phí cao cũng không phải là không có lý do.

Sau khi kiểm tra năng lực của mấy đứa chúng tôi, anh dựng cho chúng tôi một kế hoạch học tập phù hợp với khả năng của từng người.

Đám phú nhị đại lập tức bị vẻ ngoài chó chếc của anh lừa cho khuất phục.

Đột nhiên một ngày, giáo viên Vu Cảnh của chúng tôi, người đáng lẽ đã xuất hiện ở lớp học từ lâu, lại không hề thấy mặt mũi đâu.

Tôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh nhưng đều bị tắt máy.

Lo lắng, tôi lập tức gọi điện cho chú Tăng bán thịt lợn đối diện quầy hàng của Vu Cảnh.

Trong lúc hỗn loại, tôi nghe thấy chú ấy hét lên: “ Chếc tiệt, có đám người tới đập phá sạp hàng của Vu Cảnh!”

Tiếng hét của chú Tăng vang vọng qua loa, đám phú nhị đại lập tức phẫn nộ gào thét:

“Aaaaa, ngay cả giáo viên của chúng ta mà cũng dám bắt nạt.”

“Tôi bình thường cũng phải nhún nhường trước thầy giáo vài phần, vậy mà lại có đám người dám đập phá công việc kinh doanh của anh ta?”

“Mau đi thôi, để ông đây nhìn xem lũ nào gan to như thế.”

Một đám phú nhị đại xuất thân giàu có, bộ quần áo trên người tính sơ sơ cũng mấy chục vạn, chạy điên cuồng tới chợ rau.”

Mắt thấy đám đông hỗn loạn, bọn họ lo lắng gào lên.

“Thầy Vu, chúng tôi tới cứu anh đây.”

“Aaa…aaa….aaa, đánh chếc cái đám đó.”

Vâng, đám hỗn loạn ban đầu nhanh chóng trở nên hỗn loạn hơn.

Hai hàng lông mày của Vu Cảnh nhíu chặt lại:

“Sao em lại còn đưa chúng nó tới đây.”

Sự tức giận trong tôi sắp phun trào rồi:

“Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì, giải quyết cho xong đi!”

Đám chúng tôi chưa bao giờ đoàn kết như vậy, xô xô đẩy đẩy chuyển thành đánh đấm “Bốp! Bốp! Bốp…”

Cuối cùng mấy chú cảnh sát cũng khoai thai đến sau khi mà chúng tôi đã giải quyết xong.

Ba nhóm người, đám gây rối, những người kinh doanh ở chợ rau và nhóm phú nhị đại giàu có. Mới kể ra thôi là đã biết phần thắng nghiêng về bên nào rồi.

Sự việc rất đơn giản, đám người gây rối mắt thấy sạp hàng của Vu Cảnh kiếm được nhiều tiền nên ghen tị, cố tình lôi kéo đông người tới để bắt anh phải chuyển ra khỏi chợ rau này.

Không ngờ lại đá vào bê tông cốt thép. Nhóm học sinh phú nhị đại của Vu Cảnh lập tức bày tỏ quyền lực của ông bà tổ tiên dòng họ:


“Các anh có biết bố tôi là ai không?”

“Các anh có biết mẹ tôi là ai không?”

“Các anh có biết ông tôi là ai không?”

“Các anh có biết bối cảnh gia đình tôi như thế nào không?”

Đám người gây rối vẫn chưa biết mình đụng phải ai lập tức gào lên:

“Bọn tao không quan tâm chúng mày là ai! Tao chỉ biết chúng mày động chạm tới việc kinh doanh của bọn tao. Thế thôi.”

To mồm không được bao lâu đã bị vả thẳng mặt, tôi nghĩ mấy cái vả vô hình đấy chắc cũng đau gấp vạn mấy cái vả trực tiếp.

Gia đình của nhóm phú nhị đại lập tức giải quyết chuyện này, trong đó đương nhiên cha dượng của tôi cũng góp công sức không nhỏ.

Sau khi biết chuyện, ông ấy chỉ vỗ vỗ vai Vu Cảnh:

“Mấy chuyện nhỏ này cứ để ta lo cho.”

Ngay khi mọi chuyện được giải quyết, những thanh niên phú nhị đại giây trước đang anh hùng bảo vệ thầy giáo của mình, giây sau lập tức bị cha mẹ xách tai về nhà.

Thẩm Phương chắn một gậy cho tôi nên bị thương.

Cây gậy đó bất ngờ tới mức tôi chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Phương từ đâu lao ra chặn cho tôi.

Anh ta vẫn còn tâm trạng trêu ghẹo tôi:

“Ơn cứu mạng này cô định trả ơn tôi thế nào đây?”

Tôi trợn mắt:

“Hành hiệp trượng nghĩa không cần báo đáp, anh đây là do học dốt nên chưa nghe thấy câu này sao?”

Vậy mà Thẩm Phương vẫn nhe nhởn: “ Lòng tốt cho một giọt nước phải được đền đáp bằng một dòng suối. Cô đây là do học dốt nên chưa từng nghe sao?”

Móa nhà anh!!!!

Tôi: “ Được rồi! Anh muốn tôi báo đáp như thế nào đây.”

Đồng tử trong mắt Thẩm Phương co lại, trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng: “ Vì ơn cứu mạng cao như núi của tôi, tôi muốn em lấy thân báo đáp.”

…………..

Anh ta dùng lưng chặn gậy cho tôi chứ có phải bị gập đập vào đầu đâu? Tự nhiên chập mạch cái gì?

“Nằm xuống giường, nhắm mắt lại, ngủ rồi mơ tiếp đi! Bố cha nhà anh.” Tôi quay lưng rời đi.

Thẩm Phương không vui kéo tay tôi lại:

“Ý của em là gì?”

“Là bà đây sẽ không báo đáp ơn nghĩa mọe gì hết.”

“Tại sao?”

Tôi nhún vai: “ Anh vì tinh thần cao thượng mà sẵn sàng giúp đỡ người khác còn tôi vì tấm lòng hẹp hòi nên không báo đáp anh. Thế thôi!”

Thẩm Phương tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm tôi: “ Mạnh Nam Nhứ, em là cái đồ không biết xấu hổ, đồ không nói lý lẽ.”

Tôi khịt mũi, nhoẻn miệng cười:

“Anh đừng cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Anh chỉ là muốn lừa gạt tình cảm của tôi, lừa tôi phải khuất phục anh. Chờ tới ngày tôi thực sự có tình cảm với anh rồi thì anh bỏ rơi tôi, có đúng không? Tôi nói cho anh biết, nghĩ cũng đừng có nghĩ, mấy chiêu trò trẻ con của anh đã bị tôi nhìn thấu ngay từ khi anh nói lý lẽ với tôi rồi.”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “ Tôi có cần khen em là thông minh hiếm có không?”

16.

Mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Phương dường như ngày càng được cải thiện.

Anh ta sẽ cùng tôi đi học, sau khi tan học sẽ chờ tôi để cùng về nhà.

Thái độ đối với mẹ tôi cũng dịu đi.

Ngay cả khi ở trường có người bắt nạt tôi, anh ta cũng sẽ từ đâu lao tới chắn trước mặt tôi, lạnh lùng đối mặt với đám người kia: “ Từ nay trở về sau tôi sẽ che chở Mạnh Nam Nhứ, nếu có ai dám động tới cậu ấy thì đừng trách vì sao nước biển lại mặn.”

Vương Dương nháy mắt với tôi:

“Cậu có cảm động không?”

Tôi khúc khích cười:

“Đây không phải điều mà anh ta nên làm sao?”


Là anh ta khơi mào mọi tai họa xảy đến với tôi, anh ta đứng ra giải thích, che chở cho tôi thì có gì là sai? Có gì cần phải cảm động ở đây hả?

Thẩm Phương đang đứng một bên, không biết nghĩ đến điều gì mà lỗ tai đột nhiên đỏ bừng, lên tiếng: “ Quay về lớp học đi.”

Có vẻ như trước sự thay đổi 180 độ của Thẩm Phương đối với tôi, con công nhỏ lại là người khó xử nhất.

Ngày nào đến lớp, con công nhỏ cũng nhìn chằm chằm tôi, môi mấp máy nhưng lại thở dài không nói gì.

Cuối cùng tôi không chịu được nữa, túm cậu ta sang một bên nói chuyện cho rõ.

Con công nhỏ nắm góc áo của tôi vân vê, thấp giọng dò hỏi: “ Cậu có thích Thẩm Phương không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn con công nhỏ. Cậu ta cắn môi, như thể hạ quyết tâm:

“Vì cậu cũng là bạn của tôi nên chúng ta cùng cạnh tranh công bằng!”

“Từ từ…” Tôi chắn trước mặt con công nhỏ “ Thứ nhất, tôi không hề thích Thẩm Phương. Hơn nữa, chúng ta là bạn bè từ bao giờ mà tôi không cả biết vậy?”

Con công nhỏ nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

“Ý của cậu là gì? Hóa ra cậu không hề coi tôi là bạn sao???”

Tôi cười: “ Không phải cậu luôn muốn chơi chếc tôi sao?”

Con công nhỏ liếc mắt qua nơi khác, ấp úng trả lời:

“Mấy chuyện đó không phải là quá khứ rồi hả? Đã lâu rồi tôi không muốn gây rối với cậu nữa, chúng ta làm bạn, được không?”

“Hahaa, được thôi.”

Tôi không nói thêm gì, dường như con công nhỏ thực sự coi tôi là bạn. Cuối tuần còn gọi điện hẹn tôi cùng đi mua sắm nhưng bị tôi từ chối.

“Tại sao cậu lại không đi?”

“Tôi phải đi làm thêm.”

Tôi bận thật sự. Thẩm Phương đã đặt lịch tôi làm bạn tập boxing trong vòng hai tiếng. Trong quá trình tập luyện, anh ta rõ ràng bị phân tâm, tôi lập tức đấm anh ta ngã vào dây chắn ngã xuống.

Thẩm Phương ôm bụng, gằn thành tiếng:

“Mạnh Nam Nhứ, tôi không đánh vào mặt em, em đánh tôi cái chóa gì?”

Tôi xoay xoay cổ:

“Anh không muốn tập luyện thì mở mồm ra nói một lời, tôi sẵn sàng trả lại anh 5000 tiền công.”

Thẩm Phương mặt tái mét gào lên:

“Tập luyện!”

Hai giờ sau, cả hai chúng tôi đều mệt lử nằm vật ra giữa sàn boxing.

Thẩm Phương thở hổn hển:

“Em bắt đầu làm thêm ở đây từ bao giờ.”

“Từ khi còn rất nhỏ.”

Anh ta quay sang nhìn một bên mặt tôi:

“Tại sao?”

Tôi nhướng mày: “ Vì không có tiền. Sao anh toàn hỏi mấy câu ngu ngốc thế.”

Trước đây cuộc sống của tôi và mẹ cũng không hề dễ dàng gì nhưng may mắn là chúng tôi luôn gặp được những người tốt bụng luôn sẵn lòng giúp đỡ. Thật tuyệt vời khi nhớ lại những kỷ niệm đó.

“Thiếu tiền đến như vậy sao.”

Tôi đặt tay dưới đầu.

“Đúng vậy.”

Thẩm Phương mím môi:

“Bây giờ còn nợ bao nhiêu nữa.”

“Khi mẹ tôi và bố anh kết hôn thì đã trả xong rồi.”

“Vậy tại sao em vẫn luôn chăm chỉ đi làm thêm như vậy.”

Tôi cười nhẹ:

“Anh trai à, tôi phải kiếm tiền để đi học đại học.”

Con gà chọi cau chặt mày: “ Cha tôi sao có thể để em không có tiền đóng học.”

“Đó lại là một câu chuyện khác.”

“Tại sao lại khác.”

Làm sao một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa như anh có thể hiểu được mấy chuyện này.

Tôi đá con gà chọi một cái, bảo anh ta nhanh nhanh chóng chóng chuyển tiền đây.

Thẩm Phương ậm ừ, mồm vẫn đang lẩm bẩm nhưng tay chuyển tiền rất nhanh.

“Cảm ơn tiểu thiếu gia, lần sau nếu không tìm được người thì cứ tìm tôi.”

Thật ra tôi đã biết con cọp cái nhà tôi yêu đương với cha dượng từ ngày đầu tiên hai người họ quen nhau.

Nhưng chỉ cần một ngày nợ nần của chúng tôi không được trả hết, mẹ tôi sẽ không thể ngẩng cao mặt trước cha dượng.

Tương tự, chỉ cần tôi tiêu tiền của cha dượng, mẹ già nhà tôi cũng sẽ phải báo đáp ân tình này cho nhà họ Thẩm.


Tôi không hề muốn như vậy.

17.

Vu Cảnh dường như hiến thân cho việc phụ đạo tôi học.

Dưới sự dạy dỗ chếc chóc của thầy giáo Vu, cuối cùng tôi cũng đã bổ túc được hết những lỗ hổng kiến thức trước đây.

Sau khi gập quyển sách giáo khoa lại, Vu Cảnh nghiêm túc nhìn tôi:

“Mạnh Nam Nhứ, em nói xem đứa dốt nát như em còn có thể học tập được đàng hoàng, em đã thành công ngăn cản ước mơ trở thành giáo viên của ông đây, đi dạy gặp vài ba đứa học sinh như em chắc tôi chếc mất!”

Tôi có cần cảm ơn lời khen của anh không?

“Biến.”

Mới nghiêm túc chưa được hai ba phút, cái tính hóng hớt của Vu Cảnh đã xuất hiện:

“Tiểu thiếu gia nhà em dạo này vẫn còn quan tâm đến em không? Không hiểu mắt cậu ta mù hay sao mà lại vừa mắt em cơ chứ, tiểu ma quỷ ác độc này.”

Tối lườm anh:

“Anh đúng là cái đồ hóng hớt.”

“Đầu tiên, anh ta không phải là người nhà em. Còn chuyện anh ta có quan tâm hay hứng thú gì đó với em hay không thì đó là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến em hết.”

Vu Cảnh gật gật đầu:

“Em tự biết nên làm gì là được.”

Kết quả là sau bữa tối, Thẩm Phương đột ngột túm tôi đang định lẻn lên lầu lại, anh ta nheo mắt, nghiến răng hỏi: “ Vu Cảnh có ý đối với em không?”

………..

Ý tứ quần què gì?

Sao tôi không biết từ bao giờ mình được yêu thích như thế vậy?

“Lên phòng tắm rửa rồi đi ngủ đi, mai còn phải thi đấy.”

Thẩm Phương buông lỏng tay: “ Mạnh Nam Nhứ, ngày mai sau khi thi xong, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Kỳ thi cuối kỳ lớp 11 cuối cùng cũng tới, sau khi thi này chúng tôi sẽ bước vào khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời, năm 12 cuối cấp.

Vu Cảnh động viên: “ Đừng lo lắng quá, còn nhiều thời gian mà.”

Tôi cười khẩy.

Lo lắng là cái gì?

Từ này không xuất hiện trong từ điển của tôi!

Tuy nhiên, khi thực sự bước chân vào phòng thi, lần đầu tiên tôi cảm thấy khó thở.

Tôi lo lắng.

Thật tuyệt vời!

Cuối cùng tôi cũng được trải qua cảm giác của học sinh bình thường rồi. Kỳ thi cuối kì kéo dài có 2 ngày nhưng lấy đi nửa cái mạng chóa của tôi.

Mẹ xót xa lau mồ hôi túa ra trên trán tôi với vẻ mặt lo lắng:

“Với cái tinh thần ba xu này của con thì đến kỳ thi tuyển sinh đại học con sẽ tham gia kiểu gì?”

Tôi cười khúc khích:

“Mẹ ơi, con nhất định sẽ cố gắng làm bài thật tốt, cho mẹ nở mày nở mặt vì con đây.”

Đêm đó, Thẩm Phương gọi rủ tôi ra ngoài hóng gió.

Khi tôi bước ra khỏi biệt thự, anh ta đã đợi sẵn tôi trên chiếc mô tô, ném cho tôi một chiếc mũ bảo hiểu trông cũng ngầu ngầu:

“Mau lên, dẫn em đi hóng gió một chuyến.”

Tôi phấn khích, trái tim cũng run rẩy.

Chiếc mô tô lao vun vút suốt chặng đường, từ vùng ngoại ô cho đến bên bờ biển. Hít thở làn gió mát lạnh thổi tới, tất cả áp lực đọng lại trong lòng tôi cũng bị gió cuốn bay.

“Anh đây là có ý gì? Dù thế nào thì tôi cũng không đồng ý hẹn hò với anh đâu.”

Thẩm Phương câm nín: “ Trông tôi nhàm chán như vậy sao?”

Tôi nhìn quanh:

“Chẳng lẽ…anh định vứt tôi ở cái xó xỉnh này??”

“ Em không thể suy nghĩ điều gì tích cực hơn một chút được sao?”

“ Tôi không nói anh có ý định ném x.ác tôi xuống biển là đã có niềm tin vào anh lắm rồi. Đừng mong chờ nhiều hơn nữa, tỉnh ngủ đi.”

Thẩm Phương giơ hai tay lên, vẻ mặt bất lực.

“Được rồi,, anh chịu thua.”

Anh ta hít một hơi thật sâu, trầm ngâm lên tiếng: “ Mạn Nam Nhứ, tôi thích em, em có thể làm bạn gái của tôi được không.”

“Không thể.”

Vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Phương còn chưa kịp biến mất thì đã nghe thấy câu trả lời dứt khoát của tôi, sắc mặt từ tái xanh chuyển sang trắng bệch.

“Em không thể suy nghĩ rồi tỏ vẻ do dự trong hai giây được sao?”

Hai giây sau, tôi lên tiếng: “ Không thể.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận