Cả bữa ăn, Lăng Sương chẳng ăn được bao nhiêu.
Đạo diễn Ma Trị Quốc gặp mặt ăn cơm với Thẩm Nghị Sùng ở nơi này là tin tức chính xác Trần Kiệu lấy được từ phía trợ lý của đạo diễn Ma.
Cô ta vì có thể gặp được Thẩm Nghị Sùng một lần, dù cho chỉ để lại cho đối phương ấn tượng mơ hồ thôi, cô ta cũng đã tận tâm chuẩn bị, sáng nay tốn mất ba tiếng đồng hồ để làm đẹp, dưỡng da rồi mời một chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp đến.
Nhưng... thế mà anh ấy lại không đến.
Lăng Sương chẳng có khẩu vị gì, cuối cùng miễn cưỡng ăn mấy miếng bánh bao trước mặt với một ít sa lát rồi lặng lẽ buông nĩa xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi lát nữa thử vai, vậy mà Dư Dao Dao cũng theo Thẩm Nghị Sùng đến.
Tin tức này khiến cô ta ăn cái gì cũng như nhai sáp, hoàn toàn mất đi vị ngon, lồng ngực nghẹn lại đến phát hoảng, một miếng cũng nuốt không trôi nữa.
Dư Dao Dao thì hiểu thử vai là gì sao?
Cô ta đã xem kịch bản chưa?
Rõ ràng cô ta chẳng biết cái gì, dựa vào đâu mà có thể đứng bên cạnh anh ấy!
Lăng Sương lấy khăn ăn, miễn cưỡng lau miệng.
Trần Kiệu cắt bít tết cho cô ta: “Ăn thêm chút nữa đi, buổi chiều thử vai, có lẽ em được xếp rất xa phía sau. Anh đi với em...”
“Không!”
Khăn ăn của Lăng Sương suýt nữa rơi xuống.
“Anh, bây giờ ngoài mặt, quan hệ của anh với anh Thẩm rất căng thẳng, thời gian mẫn cảm như này, anh đừng đi nữa thì hơn. Chỉ là thử vai thôi, một mình em là được rồi! Anh cứ đợi tin tức tốt của em nhé.”
“Em không muốn cuối cùng lại bị mọi người hiểu lầm, cho rằng em dựa vào anh mới khiến cho nhà đầu tư gật đầu, em phải dựa vào sức hút của bản thân để thuyết phục anh ấy.”
Trần Kiệu nhíu mày nhưng vẫn đồng ý.
Rất nhanh đã ăn cơm xong, bọn họ dẫn đầu chào hỏi đạo diễn Ma rồi rời đi đến địa điểm thử vai trước một bước.
Trần Kiệu lái xe đưa cô ta đến cửa rồi mời rời đi.
Buổi thử vai chiều nay chính thức bắt đầu lúc hai giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lăng Sương đi vào nhà vệ sinh, nhìn nhan sắc không thua Dư Dao Dao chút nào của mình trong gương, cô ta cắn răng, bắt đầu học thuộc lời thoại kịch bản, tranh thủ nhanh chóng hết sức để nhập vai.
Kịch bản này cô ta đã lấy được hai tháng rồi, hơn năm mươi ngày, ngày nào cũng lặp đi lặp lại tìm tòi nội tâm của vai nữ chính.
Cô ta không thể để xuất hiện sai lầm.
Cô nhất định phải hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong hiện trường.
Bản thân cô ta không chỉ có nhan sắc mà còn chịu khổ, chịu cố gắng, tốn nhiều tinh thần và sức lực nghiên cứu nhân vật trong kịch bản này như thế, lại dùng kỹ năng diễn xuất mà đến cả đạo diễn cũng nói là có thiên phú, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!
Lăng Sương ở trong nhà vệ sinh nửa giờ mới dùng nước lạnh rửa mặt, kích thích cho bản thân hoàn toàn tỉnh táo, lại trang điểm nhẹ qua lần nữa rồi mới đi đến phòng thử vai.
Không ngờ tới, vừa mới đi đến chỗ ngoặt đã nghe thấy một chuỗi tiếng cười nhõng nhẽo như tiếng chuông bạc, xen lẫn với giọng nói trầm trầm của người đàn ông.
“Ha ha ha... ông xã, đây chính là anh nói đó, muốn em đừng nhận vai nữ chính của bộ phim kia sao? Đi theo hướng thanh xuân đấy nha, wow, kịch bản viết cũng rất thú bị đó.”
“Ừm, em cứ chuyên tâm đi sáng tạo nhân vật khác.”
Nhịp tim Lăng Sương bỗng nhảy vọt.
Thẩm Nghị Sùng không muốn để Dư Dao Dao nhận vai?
Bởi vì đi theo hướng thanh xuân...
Nhất thời, gương mặt cô ta lộ ra sự vui vẻ điên cuồng...
Chuyện này nói rõ, anh ấy cảm thấy tuổi tác của Dư Dao Dao quá lớn rồi?
Dư Dao Dao đã sinh con, kết hôn cũng năm năm rồi, cách cảm giác thiếu nữ quá xa, vốn không thích hợp diễn nữ chính trong phim thanh xuân.
Nữ chính trong phim thanh xuân đều trong khoảng mười tám đến hai mươi hai tuổi.
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy Dư Dao Dao già rồi... ha!
Trong nháy mắt khóe miệng Lăng Sương lộ ra nụ cười thư thái.
Nỗi rầu rĩ trong bữa trưa vừa nãy đã hoàn toàn biến mất!
Sở dĩ anh ấy để Dư Dao Dao đến thử vai là muốn để cô ta nhìn cho rõ ràng bản thân đã không còn thích hợp với hình thượng thần tượng thanh xuân nữa rồi sao? Thực sự là so với thiếu nữ như mình mà nói... tuổi tác của cô ta đúng là lớn rồi!
Hóa ra là như thế!
Lăng Sương vui vẻ, đôi mắt linh động đều là ý cười.
Sau khi cô ta đi theo bọn họ, rất nhanh đã nhìn thấy đạo diễn Ma cũng đến rồi, ông ta đang chào hỏi hai vợ chồng họ.
Cô ta lập tức cung kính đi qua, cúi người: “Chào đạo diễn, tổng giám đốc Thẩm...”
Cô ta hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt linh động không nhịn được nhìn gương mặt anh tuấn của Thẩm Nghị Sùng.
Anh Thẩm...
Cô ta học ở học viện điện ảnh, nỗ lực giành lấy từng vai diễn nhỏ, hao phí công sức để có được lời khen của các đạo diễn chính là vì một ngày, cô ta có thể theo kịp bước chân anh, khiến anh có thể nhìn cô ta một chút!
Anh là người đàn ông sáng lập ra thần thoại trong giới giải trí!
Anh dẫn dắt cậu trai nghèo túng như Trần Kiệu từng bước một đi tới con đường vinh quang, anh là người đàn ông thành công biến người bình thường trở thành vua.
Sức hút của anh, năng lực của anh, trí tuệ và sự quả quyết của anh... đều giống như chúa trời!
Quan sát ở khoảng cách gần, anh lạnh lẽo như sương, đẩy người ra ngàn dặm, biểu cảm, ngoại hình đều cao ngạo, không dung thứ cho người bình thường khinh nhờn hệt như trong lời đồn.
Lăng Sương chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, hốc mắt không khỏi kích động đến nóng lên.
Giờ phút này trong mắt cô ta đã không nhìn thấy người khác nữa, chỉ có anh thôi!
Anh chính là “thần tượng” trong lòng cô ta suốt mấy năm nay!
Cho đến khi đạo diễn Ma giới thiệu một tiếng mới kéo cô ta về hiện thực.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là Lăng Sương, trước đây đã từng hợp tác với tôi một lần, tuổi tác với ngoại hình cô ấy đều vô cùng ăn khớp với nữ chính Hạ Thiên của bộ phim này. Hơn nữa cô ấy trẻ tuổi, rất khéo léo, được ông trời ban cho ăn miếng cơm này, trước ống kính là một diễn viên mới cực kỳ tự nhiên.”
Đạo diễn Ma giới thiệu rất nhiệt tình, có thể thấy ông ta thực sự rất vừa ý với Lăng Sương.
“Trước đây chúng tôi đã thảo luận rồi, bộ phim lần này muốn gương mặt mới, chính là để cho khán giả một gương mặt có cảm giác thanh xuân và không khí tươi mới.”
“Lăng Sương cũng rất thích kịch bản này, cô ấy rất cố gắng, cũng đã hỏi tôi rất nhiều vấn đề về vai diễn...”
Ông ta nói thế, xuất phát từ phép lịch sự và thân phận nhà đầu tư, Thẩm Nghị Sùng dùng ánh mắt đánh giá nhìn về phía Lăng Sương đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh.
Dư Dao Dao vốn còn đang nghe vui vẻ nhưng vừa nghe thấy họ tên Lắng Sương, cả người cô đều thấy không tốt.
Trước đây Lăng Sương cũng được phương tiện truyền thông chụp ảnh nhưng tất cả đều tương đối mơ hồ, hoặc là ảnh sân khấu trang điểm tương đối đậm, vừa rồi nhìn thoáng cô còn không nhận ra cô gái trang điểm nhạt trước mặt này chính là... nữ chính đáng chết trong sách.
Bây giờ, trong đầu cô, người mà cô cần cảnh giác nhất, không muốn gặp nhất chính là Lăng Sương này!
Cô theo sau Thẩm Nghị Sùng, cũng chuyển ánh mắt qua đó, chỉ là lúc này ánh mắt cô cực kỳ sắc bén!
Hôm nay Lăng Sương đến thử vai, cô ta cũng mặc chiếc váy liền thân nhỏ màu trắng, tóc dài đen buông xõa ngang eo, trên chân là đôi giày nhỏ trắng kinh điển, dáng vẻ cực kỳ thanh tú.
Thế mà lại đụng quần áo với cô!
Khóe miệng Dư Dao Dao lập tức co rút!
Sở dĩ cô không thích quần áo màu trắng, mặc trắng như thế này đều là bạch liên hoa làm người ta buồn nôn hoặc là trà xanh giả vờ làm bạch liên hoa trong tiểu thuyết...
Hôm nay cô cái váy dài trắng thuần là do lúc đi dạo phố với Tiểu Tư Tư. cô bị cô ấy ép mua, cô ấy nói phụ nữ đã kết hôn thỉnh thoảng cũng muốn theo phong cách thuần khiết.
Có điều, rất nhanh miệng Dư Dao Dao đã nhếch lên.
Mặc cùng kiểu quần áo, hôn ông xã mới có thể nhìn rõ ràng, Lăng Sương này vốn không có cách nào so sánh với cô!
Chỉ là ánh mắt thôi thì cô nhóc này cũng thua rồi, luyện thêm mấy trăm năm nữa còn tạm được!
Có lúc người ta sợ nhất chính là bị so sánh.
Lúc Dư Dao Dao nhìn Lăng Sương, ánh mắt Lăng Sương cũng liếc qua đánh giá cô.
Vừa mới nhìn, Lăng Sương đã âm thầm nghiến răng.
Cùng là váy trắng nhưng chiếc váy mặc trên người Dư Dao Dao vừa nhìn đã biết nó là chiếc được thêu thủ công mới nhất của Chanel.
Thoạt nhìn thì nụ hoa thêu chìm rất khiêm tốn nhưng toàn bộ đều là do thợ thủ công thêu từng mũi kim từng sợi chỉ để làm ra, so sánh với chiếc váy không hề rẻ mà cô ta đang mặc trên người, nó không chỉ cao hơn một cấp bậc thôi đâu!
Thậm chí chiếc giày nhỏ có cánh màu hồng trên chân Dư Dao Dao, Lăng Sương cũng liếc mắt là nhận ra nó vốn không có kiểu dáng có sẵn trên thị trường.
So sánh như thế, chênh lệch của bọn họ đã phân xong.
Mà lúc bọn họ giao chiến cũng thu hút sự chú ý của nam giới tại hiện trường.
Đương nhiên đạo diễn Ma Trị Quốc cũng từng nghe nói đến Dư Dao Dao.
Chỉ là trước kia chưa từng hợp tác, gần đây sau khi cô nổi tiếng rồi thì lại càng không có cơ hội tiếp xúc.
Hôm nay vừa nhìn thấy, hai mắt ông ta sáng lên.
Ông ta trực tiếp vả miệng mình.
“Nghe tôi nói này, tổng giám đốc Thẩm, cô nhà đây cũng là nữ diễn viên vô cùng linh hoạt. Tôi cũng mong chờ có cơ hội hợp tác với cô nhà đây. Lần này cô Thẩm đến là có hứng thú với vai diễn trong kịch bản của chúng tôi sao?”
Làm đạo diễn, hiển nhiên Ma Trị Quốc có năng lực thẩm mỹ đủ tư cách.
Dư Dao Dao đứng bên cạnh Thẩm Nghị Sùng, trai tài gái sắc, khí chất và dung mạo hơn người của cô hiển nhiên không hề thua kém Lăng Sương, thậm chí giữa hai người còn mơ hồ có mùi thuốc súng chống lại nhau.
Cái loại so sánh cấp bậc giữa mỹ nữ thế này trong màn ảnh chắc chắn sẽ vô cùng sinh động, sâu sắc, đủ để hấp dẫn ánh nhìn của đại chúng.
Một câu này của đạo diễn Ma, trong khi Lăng Sương miễn cưỡng lấy lại nụ cười, đã chọc ra một mũi tên!
“Cô ấy chỉ đến xem thôi, dạo này lịch trình gần như kín hết rồi.”
Thẩm Nghị Sùng rất khách khí cự tuyệt, anh dắt tay Dư Dao Dao, gần như đầu cũng không thèm quay lại, cũng không nhìn Lăng Sương thêm nữa mà đi cùng đạo diễn Ma, tiến vào trong phòng thử vai.
Rất nhanh cửa phòng đã khép lại trước mặt Lăng Sương, từ được chú ý cho đến bị phớt lờ cũng chỉ trong khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi!
Nhưng cô ta lại cảm thấy nửa người mình đều lạnh lẽo giống như bị kéo vào trong địa ngục!
Cô ta đột nhiên cắn răng, duỗi tay ngăn cánh cửa sắp đóng lại.
“Tổng giám đốc Thẩm, em có thể thử vai đầu tiên không?”
“Em vẫn luôn được nghe nói đến ánh mắt đầu tư của anh, cũng luôn khâm phục anh, hôm nay có thể làm quen với anh là vinh hạnh của em.”
“Mặc dù nhiều người nghi ngờ quyết định rút vốn khỏi [Khuynh thành] của anh nhưng em vẫn luôn tin tưởng, lựa chọn của anh là đúng, rồi sẽ có một ngày mọi người nhận ra hiểu lầm anh là chuyện ngu xuẩn đến thế nào!”
“Nếu như may mắn được đóng phim anh đầu tư, em nhất định sẽ cực kỳ trân trọng cơ hội này!”
Dư Dao Dao vừa nghe thấy thế đã quay đầu sang một góc khuất rồi làm ra vẻ mặt nôn oẹ.
Buồn nôn!
Trong tiểu thuyết, sau khi vợ nam chính tự sát, lúc anh đang lạnh lùng, nản chí thì cô ta đến bên cạnh anh, cổ vũ anh, khiến anh cảm nhận được tình yêu thêm lần nữa, nhưng mà... bây giờ chính chủ còn chưa có chết đâu!
Bản thân “chính chủ” còn đang đứng bên cạnh đây này!
Cô ta cổ vũ cái gì, an ủi cái gì!
Hiểu lầm cái lông! Liên quan quái gì đến cô ta!
Dư Dao Dao thực sự bị cái người không biết liêm sỉ này làm cho buồn nôn, cô ôm ngực lầm bẩm.
“Đây là lời thoại trong kịch bản sao?”
“Ọe...”
“!”
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Sương tái đi.