Vẻ mặt của Lăng Sương hoàn toàn cứng lại, má gần như bị thiêu đến đỏ lên.
Tiếng nôn mửa kia của Dư Dao Dao đúng là đánh thẳng vào mặt cô ta trước mọi người.
“A, xin lỗi, xin lỗi nhé, vừa nãy tôi không thoải mái lắm, có lẽ là bữa trưa ăn nhiều quá ~”
“Cảm ơn sự coi trọng của cô dành cho... ông xã tôi.”
“Có điều vừa rồi nghe đạo diễn nói, cô thích nhân vật này trong kịch bản nên mới đến thử vai nhưng hóa ra không phải à? Bởi vì ông xã tôi đầu tư, cảm thấy bộ phim này sẽ nổi tiếng nên cô mới muốn nhận vai diễn này sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Dao Dao bất ngờ che đôi môi đỏ lại.
“Cô đúng là có ý thức đầu tư đó nha, giỏi quá đi.”
Ma Trị Quốc sửng sốt, vẻ mặt Lăng Sương đều là kinh hãi.
Không thích kịch bản mà là muốn đầu cơ, sự cao, thấp của hai thứ này đúng là khác nhau một trời một vực.
“Không phải, ý của tôi là...”
Lăng Sương sốt ruột lên tiếng nhưng lại bị ngắt lời thêm lần nữa.
“Này, ông xã, hình như em vừa làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, xin lỗi nha, hai người tiếp tục đi.”
Dư Dao Dao nói xong, mặt đầy áy náy, cô chớp mắt nhìn Thẩm Nghị Sùng.
Khóe mắt lạnh lùng của Thẩm Nghị Sùng không khỏi co giật, anh quay người né tránh ánh nhìn của Lăng Sương.
“Thử vai là do đạo diễn làm chủ, tôi chỉ ở bên nhìn thôi, không chịu trách nhiệm sắp xếp vị trí cho diễn viên vào trường quay.”
Một câu này của anh đã quả quyết chặn chủ đề của Lăng Sương lại.
Nói xong, anh đưa Dư Dao Dao qua bên cạnh rồi ngồi xuống, lấy điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng.
Lúc này Ma Trị Quốc cũng phản ứng lại, ông ta nhìn Lăng Sương với vẻ không tán thành, tỏ ý cô ta đừng cô gắng đi nói chuyện với nhà đầu tư.
Ông ta chỉ có thể lúng túng giảng hòa: “Sao tổng giám đốc Thẩm lại nói thế, năng lực giám định và tu dưỡng nghệ thuật của anh đều rất cao, hôm nay mời anh đến đây chính là hy vọng anh có thể kiểm định. Bản thân cô Thẩm đâu cũng là diễn viên, có thể đưa ra ý kiến rất khách quan, đúng rồi, cơ thể không thoải mái, chỗ này có nước khoáng...”
Lăng Sương đứng trong phòng nhưng lại bị phớt lờ lần nữa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa trước mặt đạo diễn và Thẩm Nghị Sùng đến cả hình tượng của cô ta đã bị giáng xuống thấp, cô ta lại còn không được mở miệng phản bác.
Cô ta không nhịn được mà đưa tay ra sau lưng sau đó nắm chặt lại.
Mà Dư Dao Dao uống nước xong thì lại lặng lẽ ghé sát về phía Thẩm Nghị Sùng, im lặng xem kịch bản, lười để ý đến nữ chính lắm chuyện trong nguyên tác này.
Đợi sau khi biên kịch với đạo diễn chọn vai diễn đến, buổi thử vai bắt đầu.
Hiển nhiên Ma Trị Quốc vẫn thiên vị Lăng Sương, mặc dù cảm thấy vừa rồi cô ta có hơi lỗ mãng nhưng ông ta cũng nhìn trúng nhuệ khí thanh xuân, nghé con mới sinh không sợ cọp của cô ta.
“Lăng Sương, vậy cô bắt đầu trước đi, dù sao cô cũng đến sớm nhất.”
“Cô nói một chút lý giải của bản thân về nhân vật Hạ Thiên này trước đi.”
Đây là một câu hỏi thông thường.
Một diễn viên khi cầm được phần kịch bản trong buổi thử vai thường bị hỏi về tình cảm sâu trong nội tâm, giá trị quan, thay đổi với bước ngoặt trưởng thành của nhân vật.
Đối với học sinh chính quy như Lăng Sương mà nói, vấn đề này cô ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Cô ta rất tự tin bước lên trước một bước.
“Hạ Thiên là một cô gái trong sáng, lúc bắt đầu kịch bản, cô ấy như một tờ giấy trắng, tin tưởng vững chắc rằng phần lớn sự vật trên thế giới này đều tốt đẹp, bất kể xảy ra chuyện gì thì cuối cùng vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.”
“Sự trong sáng này của cô ấy đã khiến rất nhiều người cảm động, thậm chí còn đả động đến người bạn cùng bàn của cô ấy, cũng là nam chính Mạnh Hạo Nhiên.”
“Nhưng lúc sắp thi đại học, mẹ cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi ba nát rượu, thế giới của cô ấy bỗng chốc như trời long đất lở...”
Cô ấy bắt đầu nghi ngờ thế giới này, nghi ngờ vận mệnh. Cô ấy cảm thấy đi dưới ánh mặt trời mà trong mắt lại chỉ nhìn thấy tăm tối. Cho đến khi Mạnh Hạo Nhiên - một học sinh giỏi lúc trước vẫn luôn bắt nạt cô ấy, đã đánh thức cô ấy và đưa cô ấy đi qua con đường đau khổ dài dằng dặc, khiến cô ấy nhìn thấy hy vọng lần nữa...”
“Cuối cùng cô ấy phát hiện ra trong trắng sẽ có đen, không phải toàn bộ thế gian này đều hoàn mỹ. Nhưng trải qua đau khổ mới khiến cho những chuyện nhỏ bé vô cùng bình thường trong cuộc sống được tích lại từng chút một rồi biến thành hạnh phúc vô bờ, nó khiến cô ấy học được cách quý trọng và nỗ lực.”
Trong quá trình Lăng Sương nói, Ma Trị Quốc liên tục gật đầu, đến cả biên kịch cũng lộ ra nụ cười tán thưởng.
Đây là vai diễn lột xác trưởng thành quan trọng nhất trong bộ phim thanh xuân này, cô ta đã thành công nhắc đến rồi.
“Vậy cô diễn một đoạn ngắn, chính là cảnh Hạ Thiên được Mạnh Hạo Nhiên đánh thức trong phòng học, lúc đó cô ấy cảm thấy bản thân có thi đại học hay không cũng chẳng sao cả nhưng Mạnh Hạo Nhiên đã làm cô ấy thức tỉnh.”
“Tôi giúp cô khớp lời thoại.”
Đạo diễn chọn diễn viên mở lời rồi cầm kịch bản lên.
Đây là phân đoạn quan trọng khi nhân vật có bước chuyển ngoặt về mặt cảm xúc.
Lăng Sương vừa nghe xong, khóe miệng đã giương lên một độ cong khó mà thấy được.
Đoạn này cô ta đã tập trung chuẩn bị rồi, thậm chí còn nhờ anh Trần Kiệu xem giúp cô ta, anh ta cũng nói cô ta diễn không có vấn đề gì.
Cô ta lập tức diễn với đạo diễn chọn diễn viên.
Mỗi một câu thoại, cô ta đều ghi nhớ rõ ràng, đến cả kịch bản cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đọc trôi chảy.
Biểu cảm trên khuôn mặt, đầu tiên là ngơ ngác, sau khi được làm cho thức tỉnh thì hiểu ra tất cả, lệ rơi đầy mặt, cô ta đều diễn được ra hết.
“OK, dừng.”
Ma Trị Quốc hô một tiếng, trong mắtt là ánh sáng lấp lánh như sao.
“Tiểu Sương, cô thực sự đọc thuộc nằm lòng kịch bản này rồi, bất kể là lời thoại hay là cảm xúc của nhân vật, gần như đều là phản ứng theo bản năng, chân thực, tự nhiên, làm người ta cảm động.”
Ông ta nói rồi hỏi quan điểm của biên kịch và đạo diễn chọn vai diễn.
“Lời thoại đều thuộc rồi, thực sự rất cố gắng.”
Đạo diễn chọn vai đưa ra lời khẳng định rất cao.
“Rõ ràng đã tốt nghiệp đại học nhưng cảm giác thanh xuân trên người vẫn được giữ gìn rất tốt, từ trong ánh mắt vừa rồi của cô, tôi có thể nhìn thấy cô là người có sức sống nội tại, đó là thứ bảo bối quý giá thuộc về thiếu nữ.”
Lăng Sương lập tức nói cảm ơn rồi mím môi cười tao nhã.
Cô ta rất tự tin với biểu hiện của mình, cô ta đã từng đứng trước gương luyện tập vô số lần.
Vì để có thể khiến cho anh Thẩm tận mắt nhìn thấy thiên phú cũng như sự khéo léo của cô ta, bất kể là ánh mắt, môi, mũi, thậm chí là mỗi một khối cơ trên mặt cô ta đều nghiêm khắc khống chế, luyện tập lặp đi lặp lại.
Cô ta không chỉ yêu cầu bản thân có vẻ mặt sinh động mà còn không được xấu.
Kể cả là cảnh khóc to cuối cùng kia, cô ta có lòng tin lúc này trước màn ảnh, cô ta vẫn xinh đẹp, vẫn có một loại mỹ cảm thuộc về thiếu nữ như cũ.
Lăng Sương hếch cằm, ánh mắt cố nén khoe khoang nhìn về phía Dư Dao Dao.
Cô ta tràn đầy cảm giác thanh xuân từ trong xương cốt, phụ nữ đã kết hôn muốn phục chế lại cũng không được đâu! Bất kể là dùng bao nhiêu mỹ phẩm, bao nhiêu thuốc dinh dưỡng bổ sung collagen, tiêm trắng da bao nhiêu lần thì cũng không có cách nào bổ sung được sức sống thanh xuân đâu!
Ban đầu cô ta muốn để cho anh Thẩm nhìn thấy, cô gái thế nào mới thực sự mang trong mình năng lượng tích cực, mới thích hợp kề vai sát cánh, vượt mọi chông gai với người đàn ông thành công như anh nhất.
Trong khi đó có một số người... hoàn toàn không xứng.
“Tổng giám đốc Thẩm, cô Thẩm, hai người cảm thấy thế nào?”
Đạo diễn Ma Trị Quốc hỏi theo phép lịch sự.
Còn trên thực tế, ông ta không cảm thấy Thẩm Nghị Sùng sẽ phản đối, vấn đề này chỉ là làm cho có lệ thôi.
Kể cả có mắt nhìn nhưng thương nhân không nhất định sẽ tinh thông nghệ thuật.
Có điều không ngờ tới...
“Tôi có hơi không đồng ý.”
“Tôi phản đối!”
Thẩm Nghị Sùng với Dư Dao Dao trăm miệng một lời, hai vợ chồng vô cùng ăn ý.
Vẻ mặt ngập tràn tự tin của Lăng Sương nhất thời cứng lại, không dám tin nhìn người đàn ông có ý kiến phản đối kia.
Nhưng vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng, cô ta nhìn anh đầy tha thiết: “Tổng giám đốc Thẩm, anh có ý kiến chỉ bảo gì với phần biểu diễn của em sao?”
Ma Trị Quốc cũng thắc mắc nhìn bọn họ.
Thế nhưng Thẩm Nghị Sùng lại phát hiện Dư Dao Dao không chỉ mở lời lại còn giơ tay lên cao giống y như học sinh tiểu học, anh không khỏi nhếch môi, buông tay tỏ ý để cô phát biểu.
“Ừm, vậy để tôi nói một chút nhé.” Dư Dao Dao lập tức tiếp nhận quyền phát biểu ông xã yêu dấu nhường cho: “Cô Lăng Sương, phân đoạn vừa rồi cô diễn, tôi cảm thấy... thực sự không hợp lý lắm.”
Cô nói rồi lắc đầu, dáng vẻ rất không tán thành.
“Cách diễn vừa rồi hoàn toàn không đúng, diễn như thế, tôi e là tiền đầu tư của ông xã tôi... đều sẽ mất cả chì lẫn chài đó.”
Ma Trị Quốc há hốc miệng!
Vừa rồi ông ta hỏi, mặc dù có nhắc đến Dư Dao Dao nhưng hoàn toàn là bổ sung thêm vào, chỉ khách sáo một chút mà thôi.
Không ngờ tới cô thực sự phê bình một tràng bằng ngôn từ chính nghĩa.
Đương nhiên, bản thân cô cũng là diễn viên, đúng là có tư cách bình luận như này.
Nhưng...
“Cô Thẩm... cô còn chưa xem qua phần kịch bản này nữa nhỉ?”
Lăng Sương tức đến khóe miệng phát run.
“Dù chị có thành kiến cá nhân với tôi thì cũng không thể phủ nhận kỹ năng diễn xuất của tôi.”
Ma Trị Quốc cũng vô cùng nhức đầu: “Cô Thẩm có thể nói cụ thể một chút không? Lời thoại trang thứ ba mươi sáu...”
“Tôi không cần xem kịch bản.”
Dư Dao Dao trực tiếp lắc đầu.
Lăng Sương nghiến răng nhưng cố gắng nhịn lại không nói gì, chỉ ấm ức nhìn đạo diễn.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Ma Trị Quốc vẫn luôn khách sáo lịch sự đã nhíu mày, mở miệng: “Cô Thẩm, cô không xem kịch bản là vì trong lòng đã lựa chọn nữ diễn viên khác rồi sao? Thích hợp hay không, kết luận đều phải xuất phát từ bản thân kịch bản...”
“Không.” Dư Dao Dao lắc đầu: “Vừa nãy cô Lăng Sương đã giải thích lộ trình tâm lý của Hạ Thiên cho tôi rồi.”
Trong lòng Lăng Sương lộp bộp một tiếng.
Dư Dao Dao híp mắt cười, chống cằm nhìn cô ta.
“Trước khi bị đánh thức, không phải quanh người đều là tăm tối sao?”
“Vừa nãy bản thân cô nói đó, nghi ngờ thế giới, trời long đất lở, không có ánh sáng... Vậy xin hỏi, vừa rồi sinh lực với sức sống thanh xuân trong mắt cô là có ý gì?”
Trong nháy mắt mặt Lăng Sương cứng đờ.
Vừa rồi vì để nét mặt thật xinh đẹp trước mặt Thẩm Nghị Sùng, cho nên lúc diễn nhân vật chết lặng và tuyệt vọng, cô ta cố ý duy trì một chút sự trong sáng của thiếu nữ bên trong ánh mắt.
Bị Dư Dao Dao nói như thế, đạo diễn chọn nhân vật vừa rồi còn khen đáy mắt Lăng Sương ngập tràn sức sống thanh xuân a một tiếng.
Ông ta cũng phát hiện ra sơ suất của bản thân rồi!
Một cô bé tuyệt vọng thậm chí khiến cho nam chính thích thầm cô ấy tức đến đánh cho cô ấy một bạt tai, trong đáy mắt sao lại có sự đơn thuần ấy?
Đáy mắt nên ảm đạm không ánh sáng, không có bất kỳ phương hướng nào!
“Ừm, tôi cũng có quan điểm này.”
Thẩm Nghị Sùng gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời phát biểu của bà xã mình.
“Phần diễn này rất sáo rỗng, không có nắm bắt được tâm lý mấu chốt nhất của nhân vật, còn có sự lột xác quan trọng sau đó cũng là hình thức phổ thông, e là đoạn này không có cách nào thuyết phục được tôi.”
Nhất thời Lăng Sương thất thần, hai tay nắm chặt lại với nhau rồi rũ xuống.
Nhưng rất nhanh mặt cô ta thoáng qua sự không cam lòng, cô ta cắn chặt răng.
“Chị Thẩm quả nhiên là có kỹ năng diễn xuất hơn người, chị có thể làm mẫu cho tôi không? Để tôi... tâm phục khẩu phục!”