Dư Dao Dao vui vẻ nói chuyện với James trong hậu trường buổi trình diễn gần hai tiếng đồng hồ.
Thú thật là về nghệ thuật phối màu cô chỉ cái biết cái không, nhưng rất nhiều nghệ thuật được lấy cảm hứng từ thiên nhiên, mà vừa hay cô lại khá hiểu biết về những thứ đó.
Bộ sưu tập mùa xuân của James đã trở lại nguyên trạng, lấy cảm hứng từ nhiều cảnh sắc thiên nhiên và những ký ức tuổi thơ về mùa xuân. Nhìn chung, cuộc nói chuyện giữa ông ta và Dư Dao Dao diễn ra khá hài hoà.
Đêm đó, ADOLE đã tuyên bố trên Weibo chính thức về dự án hợp tác của bọn họ.
Mà sau khi Dư Dao Dao về nhà với trạng thái vui hết phần thiên hạ, cô bỗng kêu lên thảm thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh, chồng ơi, hôm nay em vẫn chưa đọc xong cuốn sách.”
Nét mặt buồn rười rượi như thể trời sụp đất nứt.
Khoé mắt Thẩm Nghị Sùng giật giật.
Vợ anh đúng là người thích diễn.
Không phải tính cách cô thay đổi, mà càng ngày cô càng yêu nghiệp diễn.
Đôi môi mỏng của Thẩm Nghị Sùng vẫn mím chặt, nhưng chẳng mấy chốc, khóe miệng anh khẽ nhếch, duỗi tay bóp cái eo nhỏ của cô.
“Tính nhận hình phạt thế nào đây?”
“Hay là… Tấn công phần dưới?”
Vợ thích diễn, vậy thì anh chỉ còn cách phối hợp.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, một Dư Dao Dao vô cùng thích giả trân ngoan ngoãn chổng mông lên, che khuôn mặt đỏ như quả gấc.
“Đừng mà chồng, có việc gì từ từ thương lượng~”
“Hôm nay, cùng lắm… Cùng lắm thì em để anh thử một tư thế mới~”
Thẩm Nghị Sùng: “…”
Đúng là trong đầu cô có vô số những chuyện bậy bạ, biến khung cảnh bạo lực gia đình trở thành cảnh nóng mười tám cộng.
Dư Dao Dao ngước mắt nhìn lên với thái độ thận trọng, rồi lại nhận ra sắc mặt chồng mình càng lúc càng tệ, mấy hồi chuông cảnh báo vang vọng trong đầu cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt long lanh nhìn đi nơi khác, lấy điện thoại ra.
“Chồng à, anh xem này, em nhận được tin nhắn cảnh báo nguy hiểm của Cố Thiên Thiên.”
Vào thời khắc mấu chốt, mấy tin tức rác rưởi này chính là thứ có thể di dời sự chú ý của chồng nhanh nhất!
Dư Dao Dao cảm thấy bản thân càng ngày càng thông minh, phải nói là chỉ số IQ của cô áp đảo người thường.
Khóe miệng Dư Dao Dao khẽ nhếch, nhưng chẳng mấy chốc nó đã mím thành một đường thẳng, đôi môi đỏ mọng chu ra, hai tay đan vào nhau, tỏ vẻ lo lắng.
“Có người muốn bắt nạt em, em sợ quá~”
Nhưng chỉ với một giây đồng hồ, Thẩm Nghị Sùng đã nhìn thấu màn trình diễn lố lăng của cô.
Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, tàn nhẫn chỉ ra điểm bất thường: “Tin nhắn được gửi tới từ tối hôm qua, vậy mà đến tận giờ mới thấy sợ, hơi chậm trễ rồi đấy.”
“Đã gần hai mươi tư tiếng.”
Dư Dao Dao phồng mồm trợn má cãi: “Tối qua sao? Chẳng phải tối qua anh đang ra sức nhào nặn cơ thể em à? Em lấy đâu ra thời gian xem điện thoại?”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật, anh không muốn vạch trần việc cô che giấu chuyện này suốt cả ngày: “Sau này nhận được tin nhắn gì nhớ nói anh biết ngay, nhớ chưa?”
Nghe vậy, tinh thần Dư Dao Dao phấn chấn hẳn lên: “Chồng, lần nào họ bày mưu hại em cũng chỉ có thủ đoạn thế này. Rốt cuộc là họ quá ngu, hay tại em quá thông minh vậy?”
Nghe vậy, Thẩm Nghị Sùng muốn bật cười.
Dưới góc nhìn của anh, cuộc tranh đấu giữa mấy người phụ nữ, hay thậm chí là rất nhiều cuộc chiến ngầm của các nghệ sĩ nữ trong giới giải trí, tất cả chỉ là mấy trò ngu xuẩn.
“Anh sẽ bảo Thẩm Lâm đi đối chiếu địa chỉ IP, em không cần sợ.”
“Không cần tra.”
“Chồng à, em dùng đầu ngón chân cũng đoán ra là kẻ hèn mọn nào muốn hại em.”
Dư Dao Dao vừa nói vừa nhíu mày, gần đây cô có sở thích mới —— Đó là nghiên cứu phụ nữ.
Lần trước cô và đạo diễn Kỳ Hàng đã cùng thảo luận về phụ nữ, sau khi thuyết phục ông ta sửa lại nhân vật trong kịch bản, cô cảm thấy việc này khá thú vị.
Đặc biệt là khi đạo diễn Kỳ Hàng nói cô nên nghiên cứu nhiều về nhân vật hơn, có thể lấy ví dụ từ những người phụ nữ xung quanh cô. Quan sát bọn họ rồi tiến hành phân tích hành vi của bọn họ.
Việc tự đặt câu hỏi rồi tích lũy kinh nghiệm, quan sát luyện tập sẽ giúp cải thiện khả năng diễn xuất của cô, giúp cô nắm bắt chính xác động cơ hành động của các nhân vật.
Cách tự đặt ra vấn đề vậy khiến cô cảm thấy khá thú vị.
“Nói thật, tại sao bọn họ lại chấp nhất như vậy? Lần nào bày kế cũng không hại được em, thế nhưng họ vẫn kiên trì đến cùng. Phải nói là em bội phục… Lòng dũng cảm của bọn họ!”
Nghĩ đến đây, Dư Dao Dao lại thở dài.
Cô tiểu hoa họ Mạnh kia đã ngồi sau song sắt ăn cơm nhà nước rồi.
Giờ đến Cố Thiên Thiên, người từng muốn đánh bại cô lại bắt đầu cảnh báo cô.
Tại sao có một số người biết rõ là không thể, nhưng cứ nhất quyết phải gây sự hại cô?
Cứ nhất quyết phải khiến cô thân bại danh liệt mới vui vẻ?
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày: “Em đang nói Dư Tâm Khiết?”
Lúc nhắc đến cái tên này, sự chán ghét tràn ngập đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
“Ừm, nếu không phải cô ta thì chỉ có thể là Lăng Sương em gặp mấy hôm trước!”
Dư Dao Dao buột miệng thốt lên một câu.
Dứt lời, cô quay đầu kéo ống tay áo Thẩm Nghị Sùng.
“Chồng, em dùng đầu ngón chân cũng đoán được, đại khái là lần này họ lại tung tin nói em ngoại tình, nhưng mà…”
Cô dẩu cái miệng nhỏ, hai tay ôm chặt cánh tay anh.
“Có trời đất chứng giám, gần đây em bị anh chơi tới nỗi eo đau như sắp đứt đôi đến nơi rồi này, không có sức ra ngoài ve vãn ai khác đâu~”
“Ngày nào em cũng ăn tối với hai người đàn ông, một người là anh, người còn lại là Tiểu Duệ Duệ. Thậm chí em còn không gặp Nghê Dịch mấy ngày rồi ấy.”
“Ừm, em còn ăn cơm với… Vợ em nữa.”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật.
“Hì hì hì, chồng à, hóa ra anh cũng biết~ Tiểu Tư Tư cực kỳ đáng yêu…”
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày, duỗi tay ôm cái eo nhỏ của cô, cắt ngang câu nói tiếp theo.
“Anh sẽ phái người đi điều tra, cảnh cáo bọn họ phải biết điều chút.”
Anh không muốn nghe chuyện liên quan tới Nhậm Tư Đồng, dù chỉ một câu cũng không muốn!
“Ừm! Cảm ông chồng yêu~”
Cứ như vậy, giác quan thứ sáu của Dư Dao Dao đã làm ảnh hưởng tới Lăng Sương – người nằm không cũng trúng đạn!
Khi Lăng Sương nhận được điện thoại của Thẩm Lâm từ Quang Hâm, tâm trạng cô ta như rơi xuống đáy vực.
Cô ta nhìn chằm chằm vào thông báo từ chối, hồn bay phách lạc…
Hai ngày nay cô ta đi thử vai cho hai bộ phim khác nhau do Quang Hâm đầu tư, một là vai nữ chính, hai là vai nữ thứ ba.
Nhưng đã bị từ chối bằng sạch!
Và bây giờ, cô ta lại nhận được tin nhắn ám chỉ từ trợ lý của Thẩm Nghị Sùng!
“Anh, anh ta nói ông chủ không muốn em diễn là có ý gì? Nói em không cần đi thử vai cho các bộ phim mà Quang Hâm đầu tư là có ý gì?”
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kiệu với nét mặt đau khổ.
“Bộ phim thanh xuân là do em sơ suốt, nhưng em đã biểu hiện rất tốt trong buổi casting của hai bộ phim khác do Quang Hâm đầu tư!”
“Em có thể diễn tốt!”
Trần Kiệu cau mày, liếc nhìn thông báo trên màn hình điện thoại của cô ta.
“Đạo diễn Ma nói em đã tranh luận với Dư Dao Dao trong buổi casting ngày hôm đó? Thậm chí em còn nói không phục, rồi yêu cầu Dư Dao Dao diễn lại phân đoạn kia cho em xem?”
“Em… Tại lúc đó em hơi bốc đồng, hơn nữa em đã nói xin lỗi với cô ta rồi! Với lại, anh Thẩm không phải kiểu người không biết phân biệt chuyện công chuyện tư!”
Lăng Sương không muốn chấp nhận sự thật này.
Vì không muốn để Dư Dao Dao chịu ấm ức, Thẩm Nghị Sùng không cho cô ta nhận vai trong tất cả những bộ phim mà Quang Hâm đầu tư…
“Không thể nào, chắc chắn không phải anh ấy ra lệnh cho trợ lý làm vậy!”
“Anh, chắc chắn là Dư Dao Dao lén trả thù em!”
Lăng Sương lay cổ tay áo Trần Kiệu.
Vẻ thiếu tự nhiên và cả… Sự chán ghét xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của anh ta.
Giọng nói của cô ta không còn dịu dàng như trước, mà càng ngày càng chanh chua.
Giờ phút này, Lăng Sương xuất hiện với tính cách không thuận theo quyết không buông tha, cô ta có hơi điên cuồng, không còn dáng vẻ thẹn thùng cổ vũ, an ủi anh ta ngày xưa nữa.
“Đủ rồi!”
Trần Kiệu hất tay cô ta với thái độ chán ghét.
“Đáng ra lúc đó em không nên bốc đồng như vậy, giờ có than có khóc cũng muộn rồi. Dù Dư Dao Dao là người muốn phong sát em, nhưng chỉ cần cô ấy thuyết phục được Thẩm Nghị Sùng thì chuyện đó cũng không có gì lạ!”
Lăng Sương của năm đó ăn nói hay hành sự luôn dịu dàng, tính cách khá rụt rè, vậy mà giờ đây, khi trưởng thành rồi lại trở thành con người không biết trời cao đất dày là gì!
Chẳng lẽ do anh ta chiều hư ư?
Trần Kiệu rối như tơ vò, anh ta luôn có cảm giác hoảng loạn mà chính anh ta cũng không thể hiểu nổi. Giống như anh ta đã đánh mất hay phạm phải sai lầm gì đó, chỉ có điều anh ta không dám nghĩ lại nhiều rồi phân tích chuyên sâu vấn đề mà thôi.
“Chẳng mấy chốc Dư Dao Dao sẽ vào đoàn phim của đạo diễn Kỳ Hàng, nếu lần này cô ấy thành công lấn sân sang phim nghệ thuật thì năm sau chắc chắn sẽ có chỗ đứng nhất định trong giới điện ảnh. Rất có thể là nhận được giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.”
Chỉ một câu nói của Trần Kiệu đã khiến Lăng Sương đang dần mất lý trí vội ngẩng đầu lên.
“Nếu em muốn vượt mặt Dư Dao Dao thì từ bỏ mấy bộ phim thương mại mà Quang Hâm đầu tư đi! Anh có quen một đạo diễn nữ đang chuẩn bị cho bộ phim nghệ thuật sắp khởi quay, chủ đề nói về giáo viên vùng cao, em có thể tranh vai nữ hai trong bộ phim đó.”
“Vừa hay, em đang cần một khoảng thời gian để bình tĩnh suy nghĩ kỹ.”
Lăng Sương cắn môi, vội gật đầu, cuối cùng cô ta vẫn không nén nổi nước mắt, những giọt lệ lăn dài hai bên má.
“Ừm… Em sẽ thắng cô ta.”
Trong vòng mấy ngày, cô ta thật sự đậu buổi casting, thành công giành được vai nữ hai là giáo viên tình nguyện.
Hơn hết là lần này cô ta rất quyết tâm đánh bại kỹ thuật diễn của Dư Dao Dao, không chỉ điên cuồng nghiên cứu kịch bản mà còn vận dụng mối quan hệ để trải nghiệm việc giáo dục trẻ em trong vòng một tháng.
Trong khi Lăng Sương buộc phải đi lên từ con đường phim nghệ thuật thì một người khác là Dư Tâm Khiết cũng nhận được cảnh cáo của Thẩm Nghị Sùng.
Công ty thương mại do nhà họ Dư mở bỗng gặp vấn đề trong chuyện kinh doanh, đơn đặt hàng sụt giảm trầm trọng.
Dư Giang Hải được một người bạn trong giới kinh doanh nhắc nhở, nghe nói dạo gần đây đứa con gái út đã đắc tội với người không nên dây vào, cho nên công việc làm ăn buôn bán nhà bọn họ mới bị người ta dòm ngó.
Sau khi về nhà, Dư Giang Hải nhận được cuộc điện thoại từ đứa con rể đã năm năm không liên lạc.
Giọng nói Thẩm Nghị Sùng vang trong điện thoại vô cùng rõ ràng: “Ba vợ, ba quản lý con gái cho tốt, đừng để cô ta động tới vợ con. Nếu không cô ta sẽ phải xem lại cái bằng cấp của mình đấy. Còn nữa, chuyện làm ăn gần đây của nhà họ Dư không được ổn… Tốt nhất ba nên sắp xếp mọi chuyện cho thoả đáng.”
Dư Giang Hải không hiểu Dư Tâm Khiết đã bày trò mèo gì, nhưng khi nghe con rể nói vậy ông ta lại không dám phản bác.
Chuyện làm ăn của nhà họ Dư vốn đã lâm vào cảnh khốn cùng từ năm năm trước, nếu không nhờ có Dư Dao Dao kết hôn với Thẩm Nghị Sùng thì giờ bọn họ đã sống trong cảnh nợ ngập đầu, làm gì được giàu có như thế này?
Hơn nữa, trong suốt mấy năm nay, mặc dù ông ta không chủ động nhưng cũng biết vợ và con gái út đã đào không ít tiền từ con rể.
Nhận được lời cảnh cáo của Thẩm Nghị Sùng, Dư Giang Hải có hơi lo lắng.
Ông ta không thèm ăn cơm, gọi Dư Tâm Khiết ra rồi chửi cho một trận.
“Sao mày lại gây sự với chị mày hả? Đủ rồi đấy, suốt bao nhiêu năm nay ba đã để mày thiếu thốn gì chưa? Chị mày có cái gì là mày có cái đó, những thứ chị mày không có, ba cũng nghĩ cách lấy về cho mày.”
“Tiểu Khiết, rốt cuộc mày thấy không hài lòng, không thoả mãn ở đâu nữa? Đừng gây chuyện với chị mày, một vừa hai phải thôi con!”
Dư Tâm Khiết bị Dư Giang Hải mắng cho một trận, tức không chịu được.
Có điều, cô ta cũng hơi chột dạ.
Chẳng lẽ Thẩm Nghị Sùng đã biết về chuyện cô ta gửi tin nhắn cho Cố Thiên Thiên?
Không thể nào.
Mặc dù Cố Thiên Thiên chưa trả lời tin nhắn cô ta, nhưng Cố Thiên Thiên không phải người của Quang Hâm. Với lại, chẳng phải lần trước có tin cô ta và Dư Dao Dao bất hoà ư?
Dư Tâm Khiết không dám tranh luận với Dư Giang Hải, chỉ lặp đi lặp lại câu nói mình bị oan.
Chờ đến khi cơm nước xong xuôi, Dư Giang Hải về phòng, cô ta đỏ mắt ném đôi đũa.
“Mẹ, mẹ nhìn thấy chưa? Rõ ràng Dư Dao Dao không nghe máy còn uy hiếp con! Rõ ràng chị ta không hiếu thảo với mẹ, cũng không chịu về nhà thăm mẹ và ba! Bây giờ còn bắt chúng ta trả lại tiền, rồi dùng ba để uy hiếp con!”
“Mẹ, tại sao con phải dùng số tiền đó chứ? Vì con muốn ba với mẹ được an nhàn lúc về già thôi mà! Chắc chắn là chị ta đã thêm mắm dặm muối vào tai anh rể, bảo anh rể gọi điện kêu ba dạy dỗ con!”
Triệu Mai cũng đau lòng lắm, bà ta nghe hết những lời mắng chửi của Dư Giang Hải vừa nãy, ôm một bụng tức.
Tất nhiên, con gái của bà ta không được thiếu thốn!
Chẳng lẽ Dư Giang Hải cho rằng ông ta làm vậy là bù đắp cho con gái bà ta ư?
“Tiểu Khiết, mẹ nghe con!”
“Giờ Dư Dao Dao đã mọc cánh cứng rồi, con gửi tin nhắn cho nó, nói cuối tuần nó quay về nhà xin lỗi ba con ngay!”
“Nếu không mẹ sẽ gửi những thứ lêu lổng gièm pha của nó với người đàn ông mất nết thời cấp ba cho Thẩm Nghị Sùng xem!”
Dư Tâm Khiết vội vàng lau nước mắt, gật đầu đồng ý.
Cô ta quay người, để lộ nụ cười đắc thắng.