Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Bánh bao nhỏ vừa nhìn thấy điện báo, mắt lập tức sáng lên, vừa rồi ảm đạm trở nên vô tung vô ảnh.
Biểu tình đáng thương bị vứt bỏ cũng hoàn toàn không thấy.
Hưng phấn, kích động, vui mừng, tất cả đều hiện lên ở trên gương mặt nhỏ của bé.
Là điện thoại của mẹ! Bánh bao nhỏ nằm xấp đan chân hình chữ X, cùng lộ ra một phần bụng nhỏ, tất cả đều được bé sửa sang chỉnh chu đoan chính, vuốt thẳng áo, bé ngoan ngoãn mỉm cười nhưng kéo đến một nửa, bé lại chu miệng, liếc mắt nhìn ba: "Con vẫn chưa mặc áo ngủ khủng long con."
Thẩm Nghị Sùng khóe miệng run rẩy: "Còn chưa giặc sạch...!Ngày mai ba mua mấy bộ mới cho con."
Bánh bao nhỏ chu chu miệng, không phải mẹ mua, bé không có hứng thú và rất nhanh, bé vẫn là miễn cưỡng ngẩng đầu, sờ sờ vuốt vuốt mấy sợi tóc ngốc ngốc đang nhếch lên trên đầu mình.
"Ba, con bây giờ đáng yêu không?" Bánh bao nhỏ mắt to ngập nước, chờ mong mà nhìn ba mình.
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày.
Không ngờ con trai còn thích sửa soạn, mấy ngày nay học theo mẹ?!
Ra cửa muốn xinh đẹp, chụp ảnh cũng phải muốn đẹp.
Rốt cuộc người phụ nữ này có thể dạy con thứ gì bổ ích hay không?
"Con là con trai, nhìn gọn gàng sach sẽ là được."
Bánh bao nhỏ không vừa lòng lắm với câu trả lời này của ba.
Đây là lần đầu tiên bé nói chuyện qua di động với mẹ, không, là video! Nếu không đủ đáng yêu, không thể gây ấn tượng tốt với mẹ, lỡ ngày mai mẹ không gọi video tới thì bé biết làm sao?
Bé ôm ipad, dùng phần lưng kính chiếu chiếu, mới vừa lòng gật đầu.
Áo ngủ không có dơ, gương mặt cũng không có dơ, bé nhanh chóng dùng tay ngắn nhỏ, chuyển cuộc gọi video.
Video vừa lên hình, màn hình lập tức xuất hiện gương mặt trắng mịm xinh đẹp của Dư Dao Dao.
Cô như là vừa mới tắm xong, tóc đen có chút ướt ướt rơi rụng trên vai như là rong biển trôi nổi trên mặt nước biển, lơ lửng không chừng, sấn làn da cô như là hút no hơi nước, mắt cũng ngập nước tỏa sáng.
Cô còn mặc áo ngủ khủng long, là đặc biệt mang theo đến.
Áo liền quần màu hồng nhạt, không hề gợi cảm, còn tăng vài phần trẻ con, bề ngoài nhìn càng có vẻ thanh xuân hoạt bát lại đáng yêu, có vài nét nghịch ngợm pha lẫn quyến rũ.
Tuy nhiên, khi Thẩm Nghị Sùng liếc mắt ngắm hình ảnh này, thần kinh căng chặt mới hoàn toàn thả lỏng.
So với đám áo ngủ gợi cảm mê người kia thì bộ khủng long này thuận mắt hơn nhiều, ngày mai anh phải mua thêm vài bộ cho cô mang theo mỗi khi đóng phim xa nhà.
Bây giờ ra bên ngoài cô ấy đã biết túm túm lại, ăn mặc bảo thủ, không còn nơi nơi lộ da thịt như trước, trang điểm quyến rũ, lộ đùi,...!Anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Nghị Sùng nghĩ, lại không khỏi có chút thất thần.
Anh để ý cô ta mặc quần áo thế nào ra đường?
Trong lòng một loại dục vọng giấu đi, không muốn để những người đàn ông khác nhòn thấy đường cong cô giấu ở dưới lớp quần áo, loại tiềm thức này làm anh có chút giật mình.
Trước kia, anh chưa từng để ý đến như vậy.
Rất nhanh, bánh bao nhỏ có chút nhảy nhót, giọng cũng thẹn thùng, nhanh chóng kéo anh thoát khỏi suy nghĩ ra: "Mẹ, áo ngủ khủng long của con bị ba làm dơ, cho nên cầm đi giặt mất tiêu òi ~ ngày mai con sẽ mặc cho mẹ nhìn nha ~"
Thẩm Nghị Sùng:...
Dư Dao Dao cười khúc khích, lập tức ý cười nồng đậm nhộn nhạo hiện lên trên gương mặt nhỏ tinh xảo của cô và rất nhanh mắt đẹp nhìn sang Thẩm Nghị Sùng, một ánh mắt quyến rũ phong tình, giống như một cơn gió nhu hòa quấn quanh cơ thể anh, lưu luyến mà đi.
"Cục cưng, không thể trách oan ba nha ~"
Quả nhiên gương mặt nhỏ của bánh bao nhỏ đỏ lên: "Con...!Đều là tại ba muốn mang con đi chơi bùn, mới làm dơ, rõ ràng đã tắm xong..."
Thẩm Nghị Sùng không được tự nhiên sờ soạng mũi.
Dư Dao Dao nhìn hai cha con trong video, cười ha ha ngã vào trên giường.
"Mẹ, tay mẹ còn đau không? Còn chảy máu không?"
"Đã đỡ hơn rồi cục cưng bé bỏng của mẹ nhưng mà vẫn còn hơi ngứa ~"
Đang nói chuyện vui vẽ thì bên ngoài có người gõ cửa phòng.
Một giọng đàn ông xa lạ vang lên.
"Xin lỗi quý khách, thức ăn khuya quý khách order đã giao tới rồi."
Dư Dao Dao lập tức khựng nụ cười trên môi, thức ăn khuya?
Cô không có order nha.
"Thẩm Duệ nói ngủ ngon với mẹ đi con, đã quá giờ ngủ của con rồi đó." Thẩm Nghị Sùng nghe được giọng nói truyền đến từ bên kia, anh dỗ con trai nằm ngủ, nhìn Dư Dao Dao ở đầu màn hình bên kia.
Con ngươi sâu thẫm, hiện lên một tia không được tự nhiên, quay đầu đi.
"Đừng vội tắt máy, đợi em lấy xong thức ăn khuya...!Rồi tắt!"
Anh ấy đang lo lắng cho mình?!
Trước kia, lúc thân rắn còn bị giam cầm ở vườn thú, cô lên mạng thấy nhiều tin tức có nội dung về phụ nữ độc thân ở nhà một mình, sau khi mở cửa cho nhân viên chuyển phát nhanh vào trong nhà thì xảy ra chuyện.
Dư Dao Dao nghĩ, ngọt ngào tươi cười, một đôi mắt ngập nước ngọt chết người nhìn anh, mềm mại ngoan ngoãn gật đầu với người đàn ông trong video.
"Ưm ~" Giọng mềm mại, rất giống hơi thở dốc ái muội.
Thẩm Nghị Sùng cầm ipad, đi ra khỏi phòng con trai, nghe hơi thở dốc đầy mơ màng kia, cơ thể không khỏi căng lên.
Thẩm Nghị Sùng thấy hình ảnh trên ipad đong đưa qua lại, biết cô đi ra mở cửa.
Vô tình camera chiếu thẳng vào nơi kia, xuất hiện trong tầm mắt của anh, là chiếc cổ thiên nga trắng nõn non mịn và xương quai xanh gợi cảm của cô.
Cô mới vừa tắm rửa xong, hai má bị hơi nóng xông ửng đỏ, kết hợp với bộ quần áo màu hồng nhạt, làm giờ phút này cô thoạt nhìn giống một quả đào tươi mọng nước thơm ngon.
Thẩm Nghị Sùng nhéo giữa mày.
"Khoan mở cửa đã." Giọng anh khàn khàn.
Dư Dao Dao cầm ipad ngừng bước chân, cúi đầu nhìn: "Dạ?"
Giọng mềm mại chui vào trong lỗ tai anh, quả thực như là chảy ra nước, khiến toàn thân anh như có kiến bò, ngứa ngáy vô cùng.
"Nói chuyện đàng hoàng." Thẩm Nghị Sùng đen mặt, nhìn người con gái xuất hiện ở trong màn hình, môi đỏ quyến rũ làm người có dục vọng chiếm hữu, trong lòng không duyên không cớ mà bực bội.
Cô tắm rửa xong, giờ phút này rõ ràng không có tô son nhưng màu môi lại non mềm trở nên càng căng mọng như là mật đường ngọt ngào, còn hơi sáng bóng.
"Thu hồi giọng nũng nịu của em lại." Thẩm Nghị Sùng trong lòng rối loạn, nhắc nhở.
"Ra ngoài làm việc, thân là phụ nữ có chồng con, em cần phải chú ý.
Đừng có trêu chọc..." Đàn ông khác.
Ba chữ cuối cùng, anh dừng ở trong cổ họng.
Sau hai năm, anh sẽ cho cô tự do.
Chỉ cần lúc ở bên ngoài, cô đừng để người khác phát hiện thì thích ai, được ai theo đuổi...!Việc đó không liên quan gì đến anh.
Thẩm Nghị Sùng lạnh mặt, có điều, khi tưởng tượng đến đó, không ngờ tim của anh lại hơi khó chịu, nghẹn nghẹn.
Nhìn gương mặt non mềm xinh đẹp rực rỡ trên màn hình ipad, anh duỗi tay bực bội cởi nút áo trên cổ áo sơ mi.
"Dư Dao Dao, ở bên ngoài, đừng trêu chọc đàn ông khác!" Anh nói ra miệng lại hoàn toàn khác với suy nghĩ trong đâu.
Dư Dao Dao lại ngọt ngào gật đầu với người đầu bên kia màn hình, nhộn nhạo nở ra một nụ cười như là hoa nở vào mùa xuân, lại thơm, lại ngọt, lại xinh đẹp.
"Đương nhiên rồi chồng yêu ~ em đều nghe anh hết á ~" Cô không tính toán ly hôn.
Bây giờ thật tốt, có pudding ăn không hết, có bánh bao nhỏ và bánh bao lớn có sẵn để cô đùa giỡn suốt đời ~
Thẩm Nghị Sùng dùng mu bàn tay vuốt vuốt cằm, dùng ánh mắt ý bảo cô mở cửa.
Dư Dao Dao ừ một tiếng, đi ra mở cửa, biểu tình vô cùng đáng thương, nhìn như là cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời chồng, làm ngực anh không biết bị cái gì tác động, tê tê ngứa ngứa.
***********************
Mạnh Hân Nhiễm ở phòng ăn đang ăn uống tưng bừng.
Tuy nhiên, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bản tin Weibo, trong lòng tính tính thời gian.
Nghe nói hiệu quả của loại thuốc này rất mạnh, trong mười phút sẽ phát tác.
Cô nhìn thời gian, đã qua mười lăm phút, chậm rãi nhìn sang vị trí trống không kia, làm bộ kinh ngạc nghi ngờ mà í một tiếng: "Chị Dư đâu rồi, sao đi lâu như vậy mà còn chưa có quay trở lại?!"
Nữ thí sinh ngồi cùng bàn vừa nghe, biểu tình trở nên có chút tò mò, sôi nổi mở miệng: "Hay là đã về phòng?"
"Chúng ta đều đang quay tiệc chia tay, chị ta một mình trở về phòng làm cái gì?"
Tất cả mọi người hận không thể giành màn ảnh nhiều một chút, đều muốn có mặt cho đến khi camera man kết thúc công việc.
Trên gương mặt xinh xắn làm bộ ra một tia lo lắng, Mạnh Hân Nhiễm nói: "Chẳng lẽ là trong người không thoải mái hay sao? Chị ấy đã rời gần một tiếng rồi."
"Tụi mình đi xem chị Dư đi? Không phải trước nay chị ấy cũng chưa từng rời khỏi nhà sao, lần đầu tiên ở bên ngoài không chú ý bệnh thì tính sao?!"
Các thí sinh không bỏ được cứ thế mà cắt rớt hình ảnh cá nhân, mắt nhìn camera man của Mạnh Hân Nhiễm và camera man của những người nằm trong 10 vị trí, trong lòng đã có kế hoạch.
Đến hỏi thăm cũng là một nhân thiết thiện lương cần đắp nặn trong mắt khán giả.
Còn có thể có mặt trong màn ảnh của những người kia.
"May quá, vừa lúc em có mang theo thuốc dạ dày và thuốc trị cảm, nếu chị ấy không thoải mái thì em có thể về phòng lấy thuốc ngay."
"Đúng vậy, tụi em cũng muốn đi xem chị ấy có sao không!"
Mạnh Hân Nhiễm cười.
Càng thêm có nhiều người chứng kiến thì tốt chứ sao?!
Lần này có nhiều con mắt như vậy, còn có máy quay ghi lại hình ảnh lẫn âm thanh, xem Dư Dao Dao còn tẩy trắng như thế nào nữa!!!
Cô ta bò càng cao thì sẽ rơi càng mạnh!!!
Cô còn tìm phóng viên một tòa soạn nhỏ núp chờ sẵn ở bên ngoài, chỉ cần một cái click sẽ dùng thời gian nhanh nhất đăng bài lên các trang truyền thông lớn bé.
Cho dù chương trình có phong tỏa tin tức cũng không thể làm gì được.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Tưởng tượng đến mớ hình ảnh xuất sắc sẽ nhìn thấy trong phòng, cô đã hưng phấn mà đứng ngồi không yên.
"Vậy tụi mình mau đi thôi!" Mạnh Hân Nhiễm đứng lên, vẻ mặt giả vờ lo âu.
Cô lập tức mang theo một đám nữ thí sinh tò mò nhiều chuyện, nhanh chóng chạy chậm tới khu ký túc xá.
Mấy anh camera man cũng đi theo các cô.
Tới trước cửa, Mạnh Hân Nhiễm ngừng thở, cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên trong truyền ra.
nhưng có thể là là do phòng cách âm tốt, cho nên cô không nghe được gì.
Có một nữ thí sinh bước bên gõ cửa: "Chị Dư!"
Lại gõ tiếp mấy cái, cũng không thấy ai trả lời.
Trong lòng Mạnh Hân Nhiễm lập tức mừng như điên.
Chắc là bên trong quá kịch liệt, cho nên không nghe được tiếng gõ cửa, hay là kịch liệt đến mức không có cách nào dừng lại?!
Nếu bây giờ phá cửa vào trong, nhất định có thể nhìn thấy hai người áo rách quần manh làm chuyện đó đi!!!
Ha ha!!!
Đến lúc đó, đạo diễn Chu còn sẽ tìm cô ta đóng phim?!!
Chương trình sẽ đuổi cổ cô ta, còn quay cái quỷ gì mà quay!!!
"Không phải là té xỉu rồi đi?!" Mạnh Hân Nhiễm khắc chế tiếng cười, giả vờ lo lắng.
"Chương trình có chìa khóa dự phòng không, hay là đi tìm đạo diễn đi?"
"Trời? Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu?"
Các nữ thí sinh có chút chần chờ.
"Không phải trước đó chị Dư từng ngất xỉu vì ăn uống không đủ chất hay sao, lần trước đó não còn bị chấn động nằm viện nữa...!Xuất viện không bao lâu...!Lỡ như chị ấy tái phát thì sao?!" Mạnh Hân Nhiễm rất hiểu biết những việc liên quan đến người mình ghét.
Nghe xong, mọi người đều dao động, thậm chí có camera man đã nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu thật sự té xỉu, vậy thì chuyện nghiêm trọng rồi.
Có một ông anh camera man đến gần, gõ thật mạnh vài cái lên cửa.
nhưng vẫn không có phản ứng gì từ bên trong.
"Tôi gọi điện cho người phụ trách đến mở cửa phòng!"
Mạnh Hân Nhiễm cúi đầu, cười vô cùng sung sướng.
Vốn dĩ ở chung trong một khu, không đến hai phút, nhân viên chương trình đã vội vàng cầm theo chìa khóa dự phòng tới.
Thí sinh té xỉu, đây là sự cố nghiêm trọng.
Ngay cả phó đạo diễn nghe xong tin cũng hấp tấp chạy tới nhưng trước khi họ dùng chìa khóa phụ mở cửa thì cửa phòng lại đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Cửa vừa mở, người phụ trách chạm phải đôi mắt ngập nước thanh triệt của Dư Dao Dao, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, hương vị thực phẩm ăn liền quen thuộc từ trong phòng bay ra ngoài.
Mọi người ngửi ngửi, đoán được đây là lẩu tự sôi...
"Có chuyện gì thế?" Dư Dao Dao bưng hộp lẩu tự sôi, không hiểu ra sao nhìn vào gương mặt tràn ngập biểu tình nghiêm túc của mọi người đang đứng thành đống ở bên ngoài cửa phòng của cô.
Giây tiếp theo, cô chột dạ, ánh mắt trở nên có chút né tránh.
Chẳng lẽ, căn phòng này không thể ăn tùy tiện thứ gì có mùi nồng nồng sao?!
Không thể nào?
Tuy hương vị này có hơi nồng nhưng cô cũng đã mở cửa sổ thông gió rồi nha.Cô nhìn sắc mặt nặng nề của phó đạo diễn, trong lòng lộp bộp một tiếng: "À...!Tôi, chỉ ăn...!Ăn khuya, đói bụng..."
Mạnh Hân Nhiễm phát hiện tinh thần lẫn lý trí của Dư Dao Dao rất thanh tỉnh thì đã cảm thấy không ổn, cô ta nhì thấy ánh mắt Dư Dao Dao đảo qua lại, chột dạ không dám nhìn thẳng vào họ.
Không những vậy sắc mặt vô cùng hồng hào, ánh mắt như nước, trong bụng cô ta nắm chắc!
"Đói bụng?! Không phải chị Dư mới ăn tiệc xong hay sao? Em còn tưởng rằng chị không thoải mái đâu, cho nên mới đến nhìn chị nè."
"Mới vừa rồi tụi em gõ cửa quá trời, sao chị không ra mở? Tụi em đều cho rằng chị té xỉu rồi kìa." Mạnh Hân Nhiễm mỉm cười nói một hơi, muốn làm cho mọi người nghi ngờ.
Phó đạo diễn cảm thấy nhức đầu, đang muốn rời đi.
"Chị Dư, sao mặt chị lại đỏ như vậy?" Mạnh Hân Nhiễm mở miệng, trực tiếp chen người từ khe cửa chui vào trong phòng.
Thậm chí, cô ta còn duỗi tay muốn sờ trán Dư Dao Dao.
Dư Dao Dao chán ghét lui ra phía sau một bước, không cho cô ta chạm vào người mình, lại là bị cô ta xông vào trong phòng.
Mạnh Hân Nhiễm đi vào, bắt đầu nhìn đông nhìn tây: "Chị, chị ở một mình thôi sao? Mới vừa nãy, hình như là em nghe có giọng đàn ông phát ra từ bên trong thì phải?!"
Cô ta vừa nói như vậy, khiến nhân viên chương trình chuẩn bị rời đi cũng giật mình ngạc nhiên.
Trong mắt đám nữ thí sinh kia cũng dâng lên tò mò.
Không lâu trước đây, Dư Dao Dao mới lên hot news vụ qua đêm tại khách sạn với trai lạ.
Ánh mắt họ tràn ngập nghi ngờ, lập tức quan sát Dư Dao Dao.
Vừa thấy thì phát hiện hai má cô như đỏ như hoa đào, hai tròng mắt hàm chứa nước, không giống biểu cảm đang ăn thứ gì mà như là...
Hồi nãy họ gõ cửa lớn tiếng như vậy, trong tình huống bình thường thì sẽ không có khả năng không nghe được, hơn nữa thời gian chờ mở cửa ít nhất hơn năm phút.
Như vậy, trong khoảng thời gian đó cô ta đang làm gì?
Muốn che dấu cái gì?
Có cái gì không thể cho người khác biết?
Đây là ký túc xá phong tỏa của chương trình, công nhiên cho đàn ông đi vào, lá gan của cô ta cũng quá lớn rồi.
Tất cả mọi người tò mò nhìn khắp phòng, mỗi cái góc đều không bỏ sót.
Chương trình chuẩn bị phòng đơn cho thí sinh tổ A, vị trí dẫn đầu sẽ là phòng VIP, gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một thư phòng, một phòng quần áo, một phòng tắm rộng rải thoải mái.
Họ đi vào là có thể nhìn thấy không có ai trong phòng khách, chẳng lẽ trong phòng ngủ?!
"Chị, căn phòng này của chị thật là rộng quá, khác với phòng của em quá trời, em có thể đi vào tham quan được không?"
Hết chương 27.