Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Trong một căn phòng thông tầng sàn kép.  
Đóa hoa nhỏ ngọt ngào Mạnh Hân Nhiễm giờ phút này tựa như nụ hoa bị cơn mưa to tạt cho, bị tàn phá một cách cứng rắn đến gần như điêu tàn.  
Cô ta quỳ gối trên mặt đất, khàn cả giọng cầu xin rồi túm lấy gấu quần của người đàn ông trước mặt, khóc đến mức thở không ra hơi. 
“Anh Hàn, anh cứu em với! Xin anh đấy, cứu em với! Cầu xin anh hãy nói chuyện của em với các cổ đông khác của công ty lần nữa, cầu xin bọn họ đừng cấm sóng em!” 
Cô ta giơ di động, liều mạng muốn cho người này xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mọi người trên mạng bây giờ đều đang ủng hộ em, thay em nói chuyện! Em có mấy trăm vạn fans, em có giá trị nhiều hơn con khốn Dao Dao kia!”
“Em nhất định sẽ cố gắng báo đáp công ty kiếm tiền cho các cổ đông! Cho em cơ hội nữa!” 
Hàn Chí Hồng thở dài một hơi thật sâu.
“Tiểu Nhi, cô không nên rắp tâm làm liều như vậy, người bị động vào còn chính là vợ ông chủ. Tôi vốn dĩ cho rằng cô gặp phải cản trở, trong lòng không vui, cũng chỉ là nổi cáu chút thôi, nhưng loại chuyện làm hại người này… Đây là muốn ngồi tù.”
Trong mắt anh ta tràn ngập vẻ bất lực không biết làm sao.
Mạnh Hân Nhiễm là người mới mà anh ta dụng tâm dẫn dắt một năm rồi, cũng đã từng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty.  
Hiện tại cơ số fans nhiều như vậy lại đều bị hủy hoại rồi.  
Anh ta còn đau lòng hơn so với ai khác!
“Mấy ngày này cô ở trong nhà đi, cũng không cần suy nghĩ gì cả, đừng ra ngoài, cũng đừng lên mang xem tin tức.”
“Anh, em bị oan! Em chưa hề làm cái gì cả!” Trên mặt Mạnh Hân Nhiễm đều là nước mắt.
Hàn Chí Hồng không khỏi cười khổ: “Tôi cũng hy vọng là như vậy.”
Nhưng anh ta nghe hiểu chuyển lời của nhân viên công tác về toàn bộ quá trình, Mạnh Hân Nhiễm đêm đó quá lạ thường. 
Lạ thường đến nỗi coi như cô ta không phải chủ mưu, thì cũng đã đắc tội với ông chủ lớn rồi, thậm chí ở trước mặt nhiều người như vậy mà hủy hoại hình tượng ngây thơ của mình.
Hình tượng bị hủy hoại, ở trong giới showbiz không khác gì tự sát.
“Anh Hàn, đến anh cũng muốn vứt bỏ em!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Hân Nhiễm không dám tin mà ngẩng đầu.
“Lúc ấy anh đã nói, em nhất định sẽ hot, trở thành tiểu hoa đán hot nhất trong vòng ba năm!”
Hàn Chí Hồng trầm mặc.
Phải, cô ta đã từng.
Nhưng hiện tại trong công ty đã có nữ nghệ sĩ càng sáng chói hơn… Chính là vợ ông chủ…
Tình thế đã thay đổi rồi.
Anh ta cũng không quay đầu lại mà rời đi: “Tiểu Nhi, tự chú ý mình đi.”
Mãi đến khi cửa đóng lại, Mạnh Hân Nhiễm mới tuyệt vọng mà ngẩng đầu.
Tự chú ý mình?!
Nước mắt cô ta chảy xuống, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào cũng tan nát như thể một con búp bê rách nát. 
***
Mà lúc này ở khách sạn, bánh bao nhỏ đang phồng má trịnh trọng tuyên ngôn, đối mặt với ba cậu mà tuyên bố chủ quyền sở hữu mẹ cậu.
“Mẹ ơi về sau gả cho con, con sẽ đối xử tốt với mẹ.” 
“Sẽ không giống ba như thế đâu, ra ngoài một ngày cũng có thể khiến cho mẹ sinh bệnh.”
Thẩm Nghị Sùng ấn huyệt thái dương, nhìn dáng vẻ như con nhím con của con trai, không khỏi bật cười.
“Thật đáng tiếc.”
“Con trai không thể kết hôn với mẹ được, trái với luật hôn nhân.”

Bánh bao nhỏ lập tức trừng đôi mắt tròn xoe, như là nghe thấy sét đánh giữa trời quang.
Cậu bé hiển nhiên đã chịu cơn sốc cực lớn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, mặt bánh bao liền phồng lên.
Nhưng rất nhanh, cậu đã ôm một tia hy vọng mỏng manh, quay đầu tha thiết mà nhìn Dao Dao yếu ớt nằm trên giường một cái.
“Ba chắc canh ta là đang gạt con.”
“Sợ con sau khi lớn lên sẽ lấy mẹ đi mất.”
Đầu Dư Dao Dao vẫn còn hơi đau, nhưng nghe đến lời này vui đến cũng cười lên. 
Cô thò một cánh tay không bị châm kim từ trong ổ chăn ra, duỗi thẳng về phía bánh bao nhỏ. 
“Đồ ngốc, con trưởng thành rồi còn có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp đang chờ con.”
Bánh bao lập tức lạch bạch chạy tới gần vài bước, dụi đầu nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay cô. 
Viền mắt cậu bé cũng đang có chút nước mắt lay động, nhưng cậu cố gắng mím miệng nhỏ chịu đựng không khóc.
“Con chỉ cần một thiếu nữ xinh đẹp là mommy ~”
“Mẹ là người đẹp nhất trên thế giới, con cũng không cần người khác, đều không xinh đẹp như mẹ…”
Bánh bao nhỏ nịnh nọt, nịnh đến mức Dư Dao Dao trong thoáng chốc đã cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm, còn tốt hơn cả so với uống thuốc.
“Mẹ ơi, có phải mẹ cảm thấy rất khó chịu hay không?” 
“Đau đầu không? Duệ Duệ giúp mẹ xoa đầu, trước kia bà Từ cũng từng xoa giúp con, xoa sẽ không đau nữa…”
Bánh bao nhỏ vội vàng chạy đến bên giường.
Nhưng Dư Dao Dao cười ngăn cản cậu bé: “Nhìn thấy bé cưng mẹ liền cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhưng bé cưng đừng đến gần mẹ quá, tránh khỏi lây bệnh cho con, ngồi ở ghế sô pha nhỏ bên kia nói chuyện với mommy được không?”
“Mẹ còn phải uống thuốc bắc rất đắng rất khó uống, nếu bé cưng nói chuyện cùng với mẹ, thế thì chắc thuốc sẽ không đắng như vậy nữa.” 
Bánh bao nhỏ vội gật đầu: “Vâng! Vậy con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện cổ tích mà hôm nay cô giáo kể!” 
Nhưng cậu quay đầu, nhìn thấy ghế sô pha nhỏ trong phòng đều đặt ở vị trí cuối giường. 
Cách mẹ khoảng ít nhất bằng cỡ hai người ba!
Xa quá đi!
Bánh bao nhỏ méo miệng, nhấc chân lên chạy tới bên cạnh sô pha nhỏ.
Khom lưng, cong mông nhỏ lên, cố gắng thở hổn hển một tiếng, hai cánh tay nhỏ đẩy mép ghế sô pha nhỏ di chuyển về phía trước.
Nói đây là ghế sô pha nhỏ, nhưng thật ra cũng là kiểu dáng ghế sô pha đơn cho người trưởng thành. 
Dưới sô pha không có bánh xe.
Mặt bánh bao nhỏ đỏ lên, dùng hết sức lực bú sữa, cong mông lên mới đẩy ghế ra xa một mét!  
Thẩm Nghị Sùng lại duỗi tay, tàn nhẫn mà đè sô pha lại.
Trong thoáng chốc, nhóc con ngay cả đẩy bằng đầu thì cũng không mảy may di chuyển được sô pha chút nào.
“Ba!”
“Chỉ có thể gần như vậy.”
Vẻ mặt Thẩm Nghị Sùng không thể thương lượng.
“Nghe lời mẹ con, không thể lây bệnh cho con, con phải duy trì khoảng cách với mẹ.”
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ tức giận mà ngẩng đầu.
Sô pha vẫn còn đang dừng ở cuối giường!
Mẹ không ngẩng đầu thì có khi cũng không nhìn thấy cậu!
“Bé cưng, nghe lời nha! Nếu bị bệnh tiêm rất đau.”
Dư Dao Dao cố gắng giải thíc, nghĩ lại còn rùng mình mà nhìn cây kim còn đang chích trên tay, khuyên nhủ bánh bao.
Bánh bao Thẩm Duệ cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý rồi, ngoan ngoãn mà rũ đầu ngồi xuống sô pha nhỏ.

Mẹ là bệnh nhân.
Cậu không thể bướng bỉnh, còn khiến mẹ chịu đựng sự khó chịu mà dỗ cậu vui vẻ. 
Lẽ ra là cậu kể một vài chuyện cổ tích thú vị, giúp mẹ giảm bớt đau mới đúng. 
Vừa nghĩ như vậy, bánh bao nhỏ lập tức cố gắng tìm kiếm trong bộ não nhỏ của mình, lấy mấy chuyện cổ tích thú vị nghe được từ cô giáo và bạn bè đều kể lại một lượt cho mẹ. 
Đợi đến khi nhìn cô vẻ mặt đau khổ, cực kỳ đau khổ mà uống xong thuốc bắc, cậu mới nhổm mông dậy, trèo xuống khỏi sô pha, tung tăng tìm được một viên kẹo sữa ở trong ba lô mà cậu mang về từ nhà trẻ.
Sau khi nhìn ba một cách cay đắng, cậu mới miễn cưỡng mà đưa kẹo sữa cho ba.
“Cho mẹ ăn, ngậm trong miệng sẽ không đắng nữa.”
Dư Dao Dao đang bị vị đắng của thuốc bắc khiến cho sắp khóc ra tới nơi, nghe vậy lập tức cười lên một cách xán lạn.
Thẩm Nghị Sùng chợt cảm thấy bản thân giống như sinh hai đứa nhỏ.
Con trai còn chưa xong việc, mà người phụ nữ này còn như con gái càng không khiến người ta bớt lo.
Anh đưa kẹo sữa sang, cô hạnh phúc mà chờ mong, há miệng nhỏ về phía anh.
“A.”
Giống như là chim non ở trong ổ đôi mắt còn chưa mở, gào khóc đòi ăn… Một chú chim nho nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, cả đôi mắt đen nhánh tựa như đá quý, chờ được bón cho ăn.
Ngực Thẩm Nghị Sùng rung lên.
Hơi nghiêng mình, anh rũ mắt, ngón tay thon dài giúp cô bóc lớp giấy bọc kẹo sữa.
Đưa thẳng đến bên miệng nhỏ của cô. 
“Lười chết em thôi.”
Nhưng trong thoáng chốc, đợi đến khi định thu tay lại, hàm răng Dư Dao Dao bỗng cắn một miếng lên ngón trỏ anh đưa tới đây.
Anh kêu lên một tiếng, cơ thể giống như bị một dòng điện chạy qua, từ độ ấm bao lấy ngón tay… Phóng thẳng tới mạch máu toàn thân, xông thẳng lên trán!
Đôi mắt ngập nước của Dư Dao Dao vì chút bệnh tật mà hơi mờ mịt, lúc này vô cùng đáng thương.
“Không được dữ với em.”
“Người ta còn chưa thoải mái đâu!”
“Đúng vậy, ba, không được bắt nạt mẹ đang bị bệnh!”
Bánh bao nhỏ cũng đã trèo lên sô pha kháng nghị.
Thẩm Nghị Sùng híp mắt, nhìn đầu ngón tay của mình nơi bị cắn ra dấu răng. 
Cảm nhận sâu sắc rằng, người phụ nữ này thiếu dạy dỗ! Con trai càng là mắt mù, không biết phân biệt đúng sai!
“Thẩm Duệ, cùng chú Lâm đi rửa tay ăn cơm.”
“Mẹ con phải nghỉ ngơi.”
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ nhíu cặp lông mày nhỏ thật sâu, nhìn cha, chính là vẻ mặt không muốn rời đi.
Nhưng cậu bỗng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Dư Dao Dao.
Cậu lại cảm nhận bụng nhỏ của mình, ừm, có chút đói bụng.
“Được ạ.”
Cậu bé miễn cưỡng đồng ý.
“Chờ con ăn no, lại đến giám sát ba cho mẹ ăn cơm!”
Thẩm Nghị Sùng: “…”
Chờ đến khi cái đuôi nhỏ bảo vệ mẹ này cuối cùng cũng chịu rời khỏi phòng, Thẩm Nghị Sùng liền nhìn về phía Dư Dao Dao mắc bệnh còn không an phận, sắc mặt sa sầm.  
Cắn ngón tay cũng làm ra được, cô ngày thường ở nhà chắc chắn đã xem mấy phim đen gì đó linh tinh lung tung rồi.

Nếu thêm hai năm nữa, con trai lớn hơn một chút, rất dễ dàng bị dạy hư. 
“Ở trước mặt trẻ con có một số việc không thể làm. Hơn nữa giữa chúng ta…”
Anh lạnh mặt dạy dỗ.
Nhưng nói đến một nửa, cổ áo anh bỗng căng ra.
Cà vạt thắt ở cổ lại bị tay nhỏ của Dư Dao Dao nắm lấy, lôi kéo lên giường, khiến cho anh thuận thế mà cong eo xuống.
Cô hơi hơi nâng khuôn mặt nhỏ lên, môi đỏ vừa hé liền ấn lên trên môi mỏng của anh. 
Một mùi hương sữa nồng đậm, mềm mại ngọt ngào từ giữa đôi môi mềm mại của cô thở nhẹ ra, linh hoạt mà tiến vào giữa hàm răng anh…
Một tư vị ngọt ngào mỹ vị trong nháy mắt liền ăn mòn thần kinh anh, từng chút làm tan rã lý trí của anh. 
Bộ não từ trước đến nay vận hành một cách bình tĩnh của anh bị đóng băng ngay tại chỗ.
“Ông chủ, không ổn rồi!”
Rầm một tiếng, cánh cửa lúc bánh bao ra ngoài chưa đóng kỹ bị Nghê Dịch hoảng hốt xô mở. 
Ngay sau đó, Nghê Dịch tức khắc lại bị hình ảnh trước mặt khiến cho sợ đến quên cả nói!
Mà ở ngoài cửa lại có một tiếng kinh hô nhỏ non nớt ghen tỵ cùng vang lên.  
“Ba!”
Bánh bao nhỏ nhìn ba mẹ, vẻ mặt khiếp sợ!
Ba đuổi cậu đi, nói là mẹ sẽ lây bệnh.
Nhưng chính ba lại… Đang ăn miệng của mẹ!
“Mẹ cũng bị bệnh rồi! Ba, vì sao ba lại ăn miệng của mẹ! Có phải ba muốn cướp kẹo sữa trong miệng mommy không!?” 
Nghê Dịch kêu một tiếng, mau chạy qua che lại miệng bánh bao nhỏ.
Nhưng đã quá muộn rồi, ngay cả Thẩm Lâm ở cách vách cũng nghe thấy tiếng kêu to của bánh bao nhỏ, tưởng tượng ra được hình ảnh trong đầu luôn rồi.
Ông chủ, thật sự thay đổi rồi!
Trở nên càng cầm thú rồi mà!
Đến vợ sinh bệnh cũng không buông tha!
Thẩm Nghị Sùng đen mặt, cúi đầu đã thấy người phụ nữ đang nũng nịu giữ chặt cà vạt của anh, từ từ đứng dậy, quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn về Nghê Dịch ở phía cửa.
“Nói.”
Cả mặt anh đều tràn ngập sát khí nghiêm nghị.
Nếu không có chuyện quan trọng, sẽ xé xác Nghê Dịch ra hàng mảnh.
Nghê Dịch run lên, nhưng vẫn mau chóng mà mở miệng.
“Vừa mới hai phút trước, fans của Mạnh Hân Nhiễm đi công kích Weibo của chị Dư!” 
“Nói là chị hại cô ta…”
Dư Dao Dao đang nằm nghe xong lại rất ổn định.
Phát hiện bánh bao nhỏ lẻn vào trong, đang cố hết sức mà trèo lên mép giường, cô duỗi tay đỡ lấy mông nhỏ của cậu một phen. 
Mãi đến khi đặt nhóc con an toàn ở đầu giường, cô mới cảm thấy hứng thú mà nhìn lại về phía Nghê Dịch.
“Lấy di động của chị ra đây, chị nhìn xem các fans của cô ta lại làm cái gì!”
Cô đã đọc xong toàn bộ tiểu thuyết, nhưng nguyên thân trước đó chưa từng tham gia ghi hình cho “Thịnh thế” và “Sân khấu”, không hề có tiếp xúc gì với Mạnh Hân Nhiễm.
Tai họa này là do chính cô ta tự mang tới.
Nghê Dịch do dự mà nhìn cô một cái.
“Nhanh lên nào, chị hiện tại nói chuyện rất mệt, đừng… Lãng phí sức lực của chị.”
Nghê Dịch rối rắm đi qua.
Bánh bao nhỏ ghé vào trên người Dư Dao Dao, thật ra đối với tin tức này tạm thời không có hứng thú.
Mùi hương trên người mẹ và cảm giác nằm sấp mềm mại đã hoàn toàn khuất phục cậu.
Cậu quyết định đợi lát nữa tìm tòi tin tức sau, hiện tại cứ ngoan ngoãn yên lặng mà nằm bên người mẹ đi.
Mà Dư Dao Dao vừa mới nhận lấy, vừa nhìn thốt ồ lên một tiếng. 
#Mạnh Hân Nhiễm rút lui, thật ra là bị Dư Dao Dao chèn ép#
Cô lại lên hot search rồi!

[Chẳng trách Tiểu Nhi rời khỏi “Sân khấu”, đây liền biết là bí mật của bà chủ công ty, đây là bị dìm tin rồi!]
[Đáng sợ, YYY, bạn thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong! Độc phụ rắn rết mà!]
[Cấp cao Quang Hâm ngu ngốc, mau để cho Tiểu Nhi của tôi làm việc lại!]
Một đoàn fans kích động, tất cả đều đang ở Weibo official của Dư Dao Dao, Quang Hâm, thậm chí cả của Thẩm Nghị Sùng đang tiến hành công kích.
Thậm chí cả video khoai tây chiên mà cô vốn dĩ được đón nhận khen ngợi cũng bị người ta công kích thành làm màu.
Dưới sự mắng chửi che trời lấp đất, Mạnh Hân Nhiễm lại vẫn luôn không xuất hiện như cũ.
[Tiểu Nhi nhà tôi không có việc gì chứ?]
[Lẽ nào đã bị khống chế không cho lên rồi?]
Các fan đều nóng nảy, trên mạng hỗn loạn thành một đám.
Dư Dao Dao buồn cười xem mọi người bình luận.
Quay lại nhìn tài khoản của cô, lại phát hiện số lượng fans thế nhưng lại đột phá tám trăm ngàn.
Dư Dao Dao thoáng chốc liền híp mắt bật cười.
“Này, Mạnh tiểu hoa này mua hot search cho em, còn tăng thêm người theo dõi!” 
“Chỉ là còn mất mát một chút fans, đáng tiếc…”
Nghê Dịch cũng không biết nói gì cho phải, nhìn mức độ mặt đen của ông lớn Thẩm, chỉ cảm thấy chị anh ta đúng là đầu sắt, lá gan lớn! 
Thẩm Nghị Sùng rút di động mà cô đang cầm ra.
Vừa nhìn thoáng qua, anh liền nhíu mi, giọng nói hơi lạnh lùng.
“Nghê Dịch.”
“Có, có!”
Thẩm Nghị Sùng liếc cậu ta một cái.
Chân Nghê Dịch lập tức mềm nhũn, ngã ngồi trên sô pha nhỏ.
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày: “Hoảng cái gì? Hấp ta hấp tấp. Gọi Thẩm Lâm vào đây, liên hệ cảnh sát điều tra, người đàn ông quấy rối kia đã bị bắt rồi.” 
Nghê Dịch vừa nghe, mày giương lên.
Đúng nha.
Mà cậu ta liếc nhìn Dư Dao Dao, bỗng phải chịu một ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Cô trực tiếp dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, miễn cưỡng ngồi dậy.
“Em không đi mắng Mạnh tiểu hoa đúng là không được mà.”
“Ảnh chụp mà cô ta phá kia là một sự xúc phạm thẳng thừng với em!”
Duỗi tay, cô tức giận mà khoa tay múa chân chỉ vào nửa người dưới chăn.
“Vóc dáng của em là tỷ lệ vàng! Chân dài một mét mốt!”
“Mà người phụ nữ trong ảnh chụp ở khách sạn kia, chân ngắn, lưng dài, ngực cũng không to như em! Cô ta định chụp đống lộn xộn của người phụ nữ xấu xí kia lên đầu em chắc! Rối tinh rối mù!”
“Sao mà sẽ là emđược?!”
Vẻ mặt cô ghét bỏ.
Nghê Dịch vẻ mặt dại ra: “…”
Thẩm Nghị Sùng đè lại giữa lông mày, khóe miệng run rẩy.
Dư Dao Dao còn cho là bọn họ không tin, lập tức không chịu.
Duỗi tay,  định vén chăn lên.
“Mau lấy thước tới đo chân em dài bao nhiêu!”
Thẩm Nghị Sùng nháy mắt đã đau đầu, đè chăn lại, che khuất cặp chân dài trắng nõn của cô suýt nữa thì lộ ra ngoài…
Nhưng bánh bao nhỏ đang ghé vào trên giường lại cực kì hưng phấn mà nóng lòng muốn thử.
“Con đi lấy thước giúp mẹ!” 
“Chân của mẹ còn dài hơn so với Duệ Duệ!”
Thẩm Nghị Sùng: “…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận