Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Vị sữa bò, vị caramel, vị hạnh nhân, vị chuối tiêu, vị dâu tây, vị sô cô la, vị xoài...
Dư Dao Dao mở hộp đồ ăn vặt ra, không có cách nào khống chế ánh mắt ướt át của bản thân, cô duỗi tay lấy pudding!
Trên chiếc giường nhỏ bên cạnh là một ngôi sao nhí diễn vai con trai của cô, cậu bé giữ dáng vẻ say ngủ.
“Bé cưng, xin lỗi con nhé, mẹ chỉ ăn một cái thôi!”
Vẻ mặt cô khó xử, xoắn xuýt, từ một đống vị trong đó, cô nhắm mắt lại chọn bừa một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngập tràn tội lỗi cúi người hôn lên trán “con trai ngủ say” một cái.
“Cho con một nụ hôn, coi như là trao đổi nhé!”
Sau đó, cô bóc lớp vỏ pudding ra, đến cả cái thìa nhỏ cũng không cần dùng, trực tiếp há miệng ra, sụp một cái là hút một miếng pudding nhỏ vào miệng.
Ôi!
Ngon quá!
“Ưm...”
Cô ngẩng chiếc cổ thiên nga trắng mảnh mai lên, ngước khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn như phát sáng trong ánh đèn lờ mờ.
Nhắm mắt lại, cô rên rỉ một tiếng mềm nhũn.
Âm thanh này giống như miếng pudding kia trực tiếp tan chảy trong miệng cô, trôi xuống cuống họng rồi tạo nên cảm giác thỏa mãn.
Một miếng rồi lại một miếng, trong bóng tối chỉ có một tấm chiếu sáng và tấm hắt sáng yếu ớt nhưng ánh mắt cô lại càng ngày càng sáng, tràn ngập hân hoan.
Giống như ăn được đồ ăn cao cấp do đầu bếp đứng đầu nhà hàng Michelin ba sao nấu ra.
Thông qua màn hình giám sát, mỗi một vẻ mặt, động tác của cô đều được bắt trọn vô cùng rõ ràng.
Đạo diễn Quách Minh Húc hưng phấn, trực tiếp nắm chặt tay vịn của ghế: “Đúng, là như thế, đúng là như thế đó...”
Còn Lý Đào đứng sau màn hình giám sát, ban đầu trên mặt còn là vẻ mặt xem kịch không chút để ý nhưng lúc này anh ta như bị sét đánh vậy!
Cô thực sự thích pudding nhà anh ta, cực, cực kỳ thích!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn Thẩm Nghị Sùng đứng bên cạnh im lặng, cạn lời nhưng lại nhìn chằm chằm bà xã nhà mình, giọng nói của anh ta cũng không khỏi trở nên quái dị.
“Chị dâu...” Sao lại giống như bị ngược đãi, bình thường không được ăn cơm nước đàng hoàng thế này?
Nhưng còn chưa nói xong, thông qua màn hình giám sát, anh ta nhìn thấy Dư Dao Dao đang tràn đầy do dự, nhưng lại không khống chế được ma trảo đưa về phía chiếc pudding thứ hai.
Tốc độ rất nhanh, khiến anh ta hoa cả mắt.
Lần này cô đưa cả chiếc pudding vào trong miệng, quai hàm lập tức lên như con hamster nhỏ!
“Ực ực ực...”

Cô vừa cảnh giác nhìn con trai, sợ cậu bé bất ngờ tỉnh giấc, vừa liều mạng ngửa cổ nuốt đồ xuống!
Lý Đào kinh hãi!
Làm người có quyền ra quyết định cao nhất cho nhãn hiệu pudding này, anh ta thấy hơi hoang mang.
Đây là pudding nhà anh ta sao?
Chắc chắn không phải là quỳnh tương ngọc lộ gì đó đấy chứ?
Pudding nhà anh ta vậy mà lại ngon đến thế sao?
Sao anh ta lại không biết nhỉ!
Lý Đào nuốt một ngụm nước bọt, nhìn kỹ lại, phát hiện ra chiếc vỏ trống rỗng cô vừa mới ném đi là vị chuối.
Mùi vị này... chắc là nâng cấp nên đã ngon hơn rồi chăng?
Đột nhiên anh ta muốn nếm thử...
Tinh thần Lý Đào hốt hoảng.
Còn Dư Dao Dao ở trước ống kính thì lại dường như không thể dừng lại được, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp càng lúc càng hưng phấn, như thể đã nghiện món này luôn rồi.
Vị nào cũng ngon, dáng vẻ hoàn toàn không thể dừng lại được.
Thậm chí, khi chạm vào chiếc pudding cuối cùng trong hộp, gương mặt xinh đẹp của cô còn hơi sửng sốt.
Cô cúi đầu, thở dài tiếc nuối từ tận đáy lòng.
Ăn hết rồi...
Hết pudding rồi...
Ăn hết sạch sành sanh rồi...
Đầu lưỡi hồng liếm đôi môi đỏ mọng, cô chép miệng nuốt mỹ vị xuống, nhìn về phía ống kính với biểu cảm đầy tội nghiệp.
Cô nhìn chằm chằm con trai đang ngủ trên giường nhỏ, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, cô nghiêm túc cúi đầu, hai đầu ngón tay chọc vào nhau.
Hủy thi diệt tích, cô đẩy chiếc hộp pudding đã bị tiêu diệt hết sạch xuống dưới gầm giường của con.
Như thể chưa từng làm gì cả.
“Cắt.”
Quách Minh Húc hô một tiếng, gần như kích động đến mức nhảy lên khỏi ghế.
Vừa nghe thấy ông ta hô, Dư Dao Dao cũng kích động đi chân trần nhảy bắn khỏi sàn nhà.
“Đạo diễn, NG rồi ạ?”
“Quay lại lần nữa sao?”
“Muốn tôi ăn thêm lần nữa sao?”

“Lần này tôi muốn nhiều hơn ba cái vị xoài, vị sữa bò với vị dâu tây! Có được không?”
Quách Minh Húc trợn mắt.
Mọi người trong hiện trường đều im bặt.
NG quay lại?
Ăn thêm lần nữa?
“Không, vừa nãy biểu cảm của cô cực kỳ tự nhiên, nhìn qua thì khoa trương nhưng nhìn kỹ lại thì cô đơn thuần là hưởng thụ, biểu hiện tự nhiên, không mang theo bất kỳ tính kỹ xảo nào.”
Quách Minh Húc vội vã lắc đầu, tốc độ nói chuyện nhanh như súng liên thanh, tỏ ý vô cùng rõ ràng rằng lúc này tâm trạng ông ta cực kỳ tốt.
“Một lần là qua rồi! Không có bất cứ vấn đề gì cả, như này là đủ hoàn mỹ rồi.”
Lý Đào cũng bội phục gật đầu.
Anh ta vô cùng đồng ý với lời của đạo diễn.
Lúc này trên tay anh ta đã bất ngờ có một chiếc pudding vị chuối tiêu, là do anh ta cướp từ trong tay của giám đốc marketing bên cạnh!
Mấy người đàn ông đã ăn đồ ăn vặt nhà mình đến phát ngán hoặc vốn dĩ không thích đồ ngọt như bọn họ đều cảm thấy cô ăn... rất ngon miệng...
Pudding nhà bọn họ, ở trong miệng cô giống như tăng độ ngon lên n cấp, tựa như bảo tàng vậy... Mê hoặc bọn họ cũng nếm thử một lần.
“Ôi...”
Nhưng Dư Dao Dao nghe những lời khen ngợi xong lại cực kỳ không vui, mà ngược lại, gương mặt nhỏ đầy thất vọng và tiếc nuối.
“Sao lại hoàn hảo được?”
Nghê Dịch bên cạnh không kịp ngăn cản cô.
Cô đã kéo váy quét đất, đi đến trước mặt đạo diễn.
“Tôi còn có một trăm cách có thể ăn pudding... Đạo diễn, ông không muốn xem sao?”
Quách Minh Húc đờ đẫn: “Một trăm...?”
“Tốc độ ăn khác nhau, cách ăn khác nhau... còn có mỗi một lần tôi cất lên lời khen, cũng có thể khác nhau...”
“Đúng rồi, tôi còn có thể vừa cười vừa ăn, còn có thể khóc rồi ăn... Ông muốn tôi khóc bao lâu cũng được...”
“Tôi còn có rất nhiều thứ chưa diễn! Sao lại bỏ qua như vậy được?”
Quách Minh Húc đã hoàn toàn đờ người ra.
Mười tám tuổi, ông ta vừa vào đại học đã chụp ảnh thuê cho người ta, làm trợ lý nhỏ cho đạo diễn quảng cáo. Từ lần đầu tiên quay quảng cáo cho đến hiện tại, ông ta quay ít nhất cũng đã sắp hai mươi năm rồi!
Trước giờ ông ta chưa từng gặp nghệ sĩ nào lại yêu cầu NG quay lại!
Lại còn kháng nghị nói, cô vẫn chưa kịp biểu diễn, đạo diễn đã nói qua rồi.

Quách Minh Húc có hơi động lòng nhưng nhìn cảnh tượng trước màn hình giám sát, ông ta lại cảm thấy khó hiểu, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của ông ta mà nhìn thì nhiều thêm một phần sẽ thành giả, ít đi một phần lại không đủ, thực sự là hoàn hảo đến độ không thể nào xoi mói nổi bất kỳ điều gì!
“Chuyện này...”
Trong lúc ông ta do dự, Dư Dao Dao đã bị một bàn tay to ôm eo, kéo lại, sau đó cô bị Thẩm Nghị Sùng túm đi như gà con!
“Được rồi.”
Sắc mặt Thẩm Nghị Sùng không thay đổi nhưng khóe miệng thoáng chút không tự nhiên đã tỏ rõ sự cạn lời của anh lúc này.
“Hôm nay em ăn trước lượng pudding trong một tuần tới rồi. Còn ăn nữa thì một tháng sau anh sẽ không cho em chạm đến pudding nữa.”
Vừa nghe thế, Dư Dao Dao đã như lá chuối bị mưa táp, cô chết mất thôi!
“Dạ?”
Nhân loại nham hiểm!
Còn có lý lẽ như này nữa sao?
Thẩm Nghị Sùng mím môi mỏng, đè xuống ý cười nhàn nhạt.
“Có chừng mực thôi, đợi lát nữa còn ăn cơm trưa.”
Dư Dao Dao lập tức bị nắm điểm yếu, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
“Được rồi, vậy thì đi ăn cơm trưa đi.”
Nửa câu trước còn cúi đầu ủ rũ nhưng nói đến cơm trưa trong nửa câu sau, thanh máu của cô bất ngờ đầu lại rồi.
“Thế trưa nay đặt cơm sao? Ăn món gì? Cơm tẻ thì thôi, không cần đâu, anh có thể cho em chút gà...”
Cô nhìn Quách Minh Húc đầy trông mong.
Nhưng còn chưa nói hết câu, cô đã bị Thẩm Nghị Sùng xách đi, huyệt thái dương của anh giật đến độ đau nhói.
“Mọi người vất vả rồi, Lý Đào, sau này gặp sau.”
“Chúng tôi đi trước đây.”
Quách Minh Húc: “... Tạm... Tạm biệt...”
Lý Đào: “...”
Đợi sau khi bọn họ đi được hai phút, cả studio đều im lặng không thôi.
Ba phút sau, giám đốc marketing mới bất ngờ nhảy lên!
“Mau mau mau, dùng tốc độ nhanh nhất để sửa đoạn phim này rồi đăng lên mạng!”
“Trước hết, hãy đăng lên tất cả các kênh quảng cáo hiện có!”
Lúc này Lý Đào mới như tỉnh mộng.
Mẹ kiếp... Lần này lời to rồi!
Sau mười năm, pudding trong tay anh ta sắp sáng tạo ra lượng tiêu thụ ở tầm cao mới một lần nữa rồi!
“Này, Tiểu Từ, tối nay chuyển một hộp... một thùng vị chuối tiêu đến nhà tôi.”
“... Thêm cả vị sữa nữa nhé.”
Lý Đào nói rồi nuốt nước miếng.

Tối đó quảng cáo pudding nhỏ được phát trên tất cả các nền tảng video trên mạng, hơn nữa còn chiếm cứ vị trí đầu tiên trên weibo!
#Kho báu pudding, bạn đã ăn chưa#
Lượt truy cập buổi tối là cao nhất, rất nhiều thanh niên đi làm, hay các nhóm học sinh đều đã về nhà nghỉ ngơi.
Thoáng chốc đã lướt tới bài quảng cáo, thậm chí còn nhanh chóng, điên cuồng gửi cho một loạt bạn bè trên Wechat!
[Đây không phải chị Dao nhà cậu sao! Ha ha ha, kho báu pudding còn ngon hơn khoai tây chiên sao!]
[Mẹ ơi, người đẹp lại lừa tôi mua đồ ăn vặt rồi!]
[Trời ạ, cảm giác pudding này ngon thật đấy! Trong video nó còn đang nhún nhảy nữa kìa! Đúng là mướt mềm như da nữ thần, lẽ nào ăn gì bổ nấy sao?!”
[Tôi đặt đơn rồi! Tôi xem đi xem lại ba mươi lần! Tôi cá là chị Dao nhà tôi thích vị chuối tiêu nhất, ánh mắt ấy... ối dồi ôi! Hôm nay tôi phải ăn, đừng hòng ai cản được tôi!]
Chỉ trong vòng một đêm, pudding nổi tiếng khắp nửa giới trẻ.
Đêm đó, tổng giám đốc marketing của Lạc Sĩ bị CEO mắng như tát nước vào mặt!
“Tại sao chúng ta không tìm cô ấy quay quảng cáo kế tiếp ngay?”
“Tại sao không ký điều khoản cạnh tranh? Pudding không phải là hàng cạnh tranh sao? Ông là đồ đầu đất à?”
“Rõ ràng là chúng ta mời cô ấy làm người đại diện cho sản phẩm của chúng ta trước, thế mà lại bị người ta hớt tay trên!”
“Không ký quảng cáo? Thế thì thêm tiền, bổ sung quảng cáo, mau liên lạc với cô ấy cho tôi! Lập tức!”

Buổi chiều, Dư Dao Dao quay về khách sạn, ngủ một giấc ngon lành rồi lại đến ghi hình [Sân Khấu], nhưng hai, ba tiếng là quay xong phần của cô rồi, trên đường về, cô nhận được tin nhắn mới của Nghê Dịch.
“Chị, có lẽ tối nay chị còn phải ăn khoai tây chiên...”
Trải qua một phen giảng giải của cậu ta, Dư Dao Dao mới biết là có chuyện gì, cô lập tức cười hì hì một tiếng.
“Cái này còn không đơn giản lắm sao?”
Trong khách sạn, đợi Thẩm Nghị Sùng đưa bánh bao nhỏ Thẩm Duệ vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé xong, lúc ra ngoài anh đã thấy video ngắn Dư Dao Dao ăn khoai tây chiên trong xe bảo mẫu đăng tải trên Weibo.
[Dư Dao Dao V: Phụ nữ sinh ra đã có hai chiếc dạ dày, một chiếc dùng để ăn bữa chính, còn một chiếc dùng để được đàn ông đút ăn.]
[Còn đồ ăn vặt thì không hề chiếm bất kỳ chỗ nào trong dạ dày!]
Thẩm Nghị Sùng: “...”
Đột nhiên anh cảm thấy đầu mình hói đến nơi rồi.
Quả nhiên, một lát sau, cô đã lên hot search.
Trước giờ anh không cần tốn tiền mua cho cô.
Anh còn có thêm vài cái tên nữa, thê nô đút cơm cho bà xã, fan lớn, fan cứng của bà xã...
Thẩm Nghị Sùng cạn lời.
Nhưng tối đó, cửa phòng khách sạn của bọn họ bị đạo diễn Triệu Vũ của [Sân khấu] gõ cửa. Đi cùng anh ấy còn có tổng giám đốc của nền tảng video trên mạng Lưu Chính Cường.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi có yêu cầu quá đáng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui