Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Vừa vào cửa, trên mặt bọn họ đều tràn đầy nụ cười.
"Thẩm tiên sinh, chúng tôi muốn mời cậu và vợ anh tham gia chương trình tạp kỹ tiếp theo của chúng tôi là [Tôi Và Vợ Tôi], đây là một show truyền hình chủ yếu nói về các tương tác ngọt ngào thường nhật của các đôi vợ chồng.”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật, sắc mặt anh hơi tối lại: "Tôi không phải nghệ sĩ, không cần nổi tiếng.”
Đạo diễn của [Sân Khấu] xoa xoa tay: "Đúng vậy, chúng tôi biết với năng lực của tổng giám đốc Thẩm tất nhiên là cậu không cần lấy đời tư cá nhân để đổi lấy cái gì cả, nhưng...”
Đạo diễn vừa nói vừa lấy máy tính bảng từ trong túi ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mở lên, phát video.
“Bảy giờ tối nay, chúng tôi đăng tải trailer của kỳ tiếp theo.”
“Tổng giám đốc Thẩm, cậu có thể xem phản ứng của cư dân mạng. Chưa tới một giờ, nhiệt độ của trailer này đã cao hơn cả các tập chính thức bình thường.”
Thẩm Nghị Sùng cúi đầu.
Anh nhìn thấy cảnh trên màn hình là cảnh Dư Dao Dao rơi xuống nước. Sau khi cô ấy ướt sũng hoàn toàn, anh nhảy xuống nước và bế cô lên... cho đến tận cảnh khi cô nôn vào túi rác, cả cảnh cô xin đạo diễn năm hộp cơm, lại còn đưa cho anh hai hộp cơm, tất cả đều được cắt ghép vào trong trailer.
Lượt người xem đã vượt quá 20 triệu lượt, kể cả nhiệt độ và bình luận đều cực kỳ khả quan.
[Đây là vị thần tiên tỷ tỷ nào vậy? Không thoải mái nên nôn ra, sau đó lại còn khóc vì làm lãng phí lương thực nữa chứ. Cô ấy lại còn vì chồng phải làm đêm mà xin cho anh ấy hai phần cơm, đúng là một người vợ hiền hoàn hảo mà!]
[Người phía trước kia, hình như bạn có hiểu nhầm gì đó về việc làm đêm thì phải. Người ta XXOO nên mới lãng phí thể lực, mất sức nên mới cần ăn nhiều. Trẻ con không hiểu chuyện thì đi ngủ sớm đi nha!]
*XXOO: làm chuyện người lớn =))
[Cuối cùng tôi cũng hiểu cô ấy nói có hai cái dạ dày là không phải nói đùa rồi... phì phì phì, tổng giám đốc Thẩm, người được che bằng cái icon đầu chó kia, đúng là thê nô mà! Rõ ràng xung quanh có nhiều trợ lý như thế mà bản thân lại tự mình nhảy xuống nước!]
[Ngọt quá đi! Cái bế công chúa kia tôi cho điểm tuyệt đối!]
[Hóng có thêm nhiều đoạn cut liên quan đến tổng giám đốc Thẩm hơn nữa! Cả quá trình tôi đều ngồi cười!]
[Khi nào mới chiếu tập chính thức vậy? Tôi muốn tặng đùi gà cho quay phim!]
[Tôi cược 2 nghìn, nhìn đôi chân dài và vòng eo hẹp của tổng giám đốc Thẩm, tôi chắc chắn anh ấy chính là một anh chàng siêu cấp đẹp trai nha!]
Thẩm Nghị Sùng xem một lúc, anh cảm thấy đầu mình ong ong lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tổng giám đốc Thẩm, show truyền hình [Tôi Và Vợ Tôi] mà chúng tôi đang chuẩn bị làm không chỉ là show thực tế, mà nó còn có thể giúp cho mọi người hiểu thêm về tính cách thiên chân đặc biệt của Thẩm phu nhân.” Người giám sát đẩy kính lên: “Tất cả các tiết mục gần đây được phát sóng của cô ấy đều mang lại phản hồi không tồi, nhưng mà nó mới dừng lại ở một hình tượng bé nhỏ mà thôi, nhưng trên thực tế....”
“Cô ấy hoàn toàn có thể đi theo con đường có hình tượng cao cấp hơn, giúp cho mọi người hiểu thêm nhiều điều hơn về cô ấy. Mà cô ấy muốn tăng bậc hình tượng thì cần phải có được độ nổi tiếng và quan tâm của mọi người nhiều hơn nữa.”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng co giật.
Hình tượng cao cấp... Dư Dao Dao?
Đạo diễn của [Sân Khấu] lại bồi thêm một câu: “Quan trọng nhất là đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với nhau. Tổng giám đốc Thẩm, tổ tiết mục chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng quyền cá nhân riêng tư của hai vợ chồng cậu, chắc chắn sẽ không đi qua giới hạn. Thậm chí đến lúc đó, hai người có thể tự mình giám sát và xem qua những đoạn sẽ chiếu, chắc chắn chúng tôi sẽ không chiếu những cảnh quay làm hại đến hình tượng và cuộc sống cá nhân của hai người.”

Nhà sản xuất cũng gật đầu: "Ngoài ra, con trai của tổng giám đốc Thẩm vẫn còn nhỏ đúng không? Thẩm phu nhân thường xuyên ra ngoài làm việc, thế nên trong nhà khó có thể không có cảm giác thiếu thốn. Nhưng mà chương trình của chúng tôi hoàn toàn có thể quay ở nhà, hoặc là các khu vực quanh nhà. Thời gian quay chụp cũng có thể thương lượng.”
Thẩm Nghị Sùng cau mày, anh lật xem qua bản kế hoạch và phương án của tổ tiết mục mà bọn họ đưa tới.
Anh đang định nói thì cửa phòng tắm mở ra.
Bánh bao nhỏ mập mập trắng trắng mang theo cái đầu ướt sũng, chân đi đôi dép hình con hổ lạch bạch chạy ra ngoài.
Triệu Vũ và Lưu Chính đều ngẩn người.
Thẩm Nghị Sùng vẫy tay về phía con trai: “Chào hai chú đi con.”
Anh thuận tay cầm lấy khăn lông, giúp con trai lau tóc.
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi, làm cho hai mắt của đạo diễn và nhà sản xuất đều sáng rực lên.
"Chú, khi nãy mọi người vừa nói sẽ cho mẹ có cơ hội làm việc tại nhà có đúng không?”
Bánh bao nhỏ ngồi cạnh ba, cậu bé không căng thẳng chút nào, mà còn hỏi chuyện một cách lưu loát.
Trái tim Thẩm Nghị Sùng đập hẫng một nhịp, anh còn chưa kịp cản con trai lại, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.
Đạo diễn Triệu Vũ kinh ngạc, sau đó anh ấy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nếu như vậy mẹ cháu sẽ có nhiều thời gian ở bên cháu hơn, có được không?”
Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu, sau đó quay lại nhìn ba.
Cậu bé vừa nhìn biểu cảm của ba liền hiểu.
Ba không muốn đồng ý.
Bánh bao nhỏ mím môi: “Ba, mẹ làm việc ở bên ngoài rất cực khổ, vừa ăn không no, lại vừa rơi xuống nước xong bị cảm, không thì cũng bị thương. Con cảm thấy nếu làm việc ở nhà được thì tốt hơn.”
Triệu Vũ và Lưu Chính lập tức quay qua nhìn nhau, mắt hai người đều hiện lên vẻ vui mừng.
Mà Thẩm Dực Sùng thì cầm tờ đơn của tổ tiết mục, anh xoa xoa mi tâm: “Thẩm Duệ, vấn đề không phải chỉ có vậy đâu.”
Bánh bao nhỏ phồng hai má lên, nhìn hắn với vẻ chán nản.
Lưu Chính lợi dụng tình hình để thử nói chuyện: "Tổng giám đốc Thẩm, nếu như anh còn phân vân điều gì thì có thể nói ra, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận. Nếu như anh và vợ tham gia, chúng tôi có thể đảm bảo thời lượng lên sóng của hai người là nhiều nhất. Tất cả các hướng tuyên truyền đều sẽ hướng về Thẩm phu nhân nhiều hơn.”
“Tất nhiên, nếu như anh có áp lực về việc lộ mặt, chúng ta có thể điều chỉnh một chút. Ví dụ như chúng ta sẽ tăng thêm thời lượng về các cảnh thường nhật, anh chỉ cần là chính anh là được.”
Bánh bao nhỏ nghe thế thì lại nhìn ba.
Cả khuôn mặt cậu bé đều viết đầy chữ lo lắng ba bé không biết diễn.
Thẩm Nghị Sùng nhìn thẳng vào ánh mắt của con trai, bỗng cảm thấy lòng nao nao.
Mà đúng lúc này, Dư Dao Dao và Nghê Dịch về tới nơi. Cô đi vòng qua công ty Lạc Sĩ để ký hợp đồng quảng cáo, thế nên mới về muộn hơn đạo diễn.
Cô vừa vào cửa, bánh bao nhỏ đang ngồi cạnh ba lập tức chạy lại.

“Mẹ~”
Cậu bé lao về phía cô giống như viên đạn vậy!
Cậu bé lập tức chui vào trong vòng tay ấm áp thơm nức của mẹ.
Khóe miệng ban nãy còn xìu xuống vì lo lắng cho ba, bây giờ đã nhếch lên hoàn toàn.
“Này này, con trai ngoan của mẹ~”
Dư Dao Dao dùng sức bế bé cao lên, ôm vào lòng.
Bánh bao nhỏ nhét cái đầu nhỏ vào cổ mẹ, bé hài lòng hít hà mùi hương thơm ngát từ người mẹ bé.
“Mami, chú tìm mẹ, muốn mẹ làm việc ở nhà.”
Lúc này Dư Dao Dao mới nhìn về phía hai vị ngồi trước mặt Thẩm Nghị Sùng.
“Đạo diễn?”
Triệu Vũ lập tức nói lại mọi chuyện từ đầu đến cuối thêm một lượt nữa.
Hai mắt Dư Dao Dao sáng lên.
“Quay chụp tại nhà?”
Triệu Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
"Tôi chỉ cần nằm ở nhà ăn cơm, ăn vặt, chơi game, xem phim hàn quốc... mấy người cũng có thể quay thành show được, sau đó còn trả cho tôi lương?”
Khóe miệng của Dư Dao Dao đè xuống không được, cũng nhếch lên cao giống y chang con trai.
Triệu Vũ bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt, nhưng vẫn ho khan một tiếng: "Còn cần người nhà tương tác với nhau nữa.”
Dư Dao Dao trợn tròn mắt.
Trời ạ, trên đời này lại còn có chương trình nào như thần tiên thế này ư!
Cô thạo nhất là ở nhà đấy!
Khi trước, lúc còn ở sở thú, không phải mỗi ngày cô đều ở nhà à?
Dư Dao Dao nhìn về phía Nghê Dịch, Nghê Dịch cũng không thể kiềm chế được sự kích động trên khuôn mặt mập mạp của mình. 
Thấy thế, cô cực kì vui mừng.
Biểu cảm này của Nghê Dịch có nghĩa là chương trình này có thẻ giúp cô tăng lượng fans.
Cũng đúng thôi, dù sao thì trước đây cô cho mọi người xem vai diễn của cô, giống như ngăn cách với mọi người bằng tấm sàn mỏng vậy. Bởi vì dù sao thì vai diễn vẫn là vai diễn, không phải là bản thân cô.

Nhưng mà nếu như ở nhà thì khác rồi.
Nét đẹp của cô ở mỗi ngày mỗi giây mỗi phút đều khác nhau.
Thẩm Nghị Sùng thấy cô động lòng thì liền đưa luôn cho cô thỏa thuận của chương trình để cô xem.
Chưa đầy một phút, cô liền kêu lên một tiếng vui mừng.
"Mỗi ngày đều có 4 camera đi theo tôi?”
“Trong tất cả các phòng đều có rất nhiều camera...”
"Ra cửa đều có người đi theo để quay phim...”
Đôi mắt cô ngập tràn vẻ hưng phấn.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật.
Đạo diễn và nhà sản xuất thấy thế cũng kinh ngạc. Nhưng dù sao cũng đã hợp tác với nhau một thời gian, đạo diễn vẫn có chút hiểu biết với tính cách của Dư Dao Dao. Anh ấy ném ra thêm một sự cám dỗ nữa.
“Chương trình của chúng tôi không có kịch bản và lời thoại cố định, hoàn toàn dựa vào trạng thái thoải mái của bản thân khách mời.”
Dư Dao Dao ồ một tiếng, động lòng thêm chút nữa.
Bản chất thật à.
Đúng nha, cô chính là cô, không cần phải diễn thành bất cứ ai cả, cô chính là người có sức hút nhất rồi!
Thẩm Nghị Sùng nhìn cô, anh giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Cô ngốc thật, hay là ngây thơ đây...
Cái thoải mái mà đạo diễn nói chắc chắn không phải thoải mái kiểu chỉ ăn với nằm mà cô nghĩ trong đầu.
"Hai vị, xin hãy cho chúng tôi một chút thời gian để suy nghĩ.”
Thẩm Nghị Sùng thật sự không thể để cho Dư Dao Dao tiếp tục high thêm nữa.
“Nếu như chúng tôi tham gia thì Quang Hâm sẽ đề xuất về việc sửa đổi kịch bản và nội dung tiết mục sau.”
Nhà sản xuất lập tức cười lên: “Tất nhiên là không vấn đề gì cả. Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm phu nhân, vậy thì hai người nghỉ ngơi sớm đi. Cậu bé, chú đi trước nhé, bai bai.”
Dư Dao Dao vui vẻ vẫy tay với họ.
Cô ôm lấy văn kiện của chương trình [Tôi Và Vợ Tôi], cận thận xem lại một lượt.
"Wow, 33 tỷ!”
Hai mắt Dư Dao Dao sáng lên như sao trời.
Số tiền này có thể mua biết bao nhiêu đồ ăn vặt cơ chứ?
Số tiền nhận được khi quay phim truyền hình lần trước cô còn chưa dùng hết.
"Tiểu Dịch Dịch, chúng ta phát tài rồi!”
Lông mày Nghê Dịch nhếch lên.
“Chị, đây là chương trình mà cả hai vợ chồng đều cùng phải tham gia.”

“Còn thu nhập thì... sau này chúng ta nói tiếp.”
Chỉ tính riêng với thân phận của ông chủ thôi, mức giá đã phải khác rồi.
Ba mươi ba tỷ.
Cậu ta nhìn ông chủ, cảm thấy số tiền này phải gấp 3 lên mới phải.
Dư Dao Dao nghe vậy, gật đầu, sau đó cô càng sùng bái nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng.
"Chồng à, vẫn là anh giỏi nhất~”
Cô quay quảng cáo bánh pudding cũng mới chỉ được có 10 tỉ mà thôi. Mà số tiền này còn là số tiền làm đại diện những 1 năm.
"Mami, công việc này là của cả mẹ cả ba sao ạ?”
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ chu môi. Bé vừa mới tắm xong nên chỉ nghe thấy một câu của chú, chứ không nghe thấy đoạn đầu.
Cậu bé chạy lạch bạch về phía sofa, lấy máy tính bảng của mình ra, mở một video diễn xuất của Dư Dao Dao ra.
"Lúc đó mẹ và ba sẽ cùng nhau xuất hiện trên này ạ?”
Dư Dao Dao nhìn lướt qua, sau đó cười híp mắt lại gật đầu.
"Đúng thế.”
Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại của bánh bao nhỏ.
“Đến lúc đó, cực cưng cũng có thể thấy cả ba trên màn hình rồi!”
Bánh bao nhỏ nghệt mặt ra.
“Được rồi, đi tắm rồi đi nghỉ sớm thôi.” Thẩm Nghị Sùng rút hợp đồng từ trên tay cô ra: “Để anh cho công ty phân tích giá trị của chương trình này đã rồi chúng ta quyết định sau.”
Dư Dao Dao nhe răng.
Phiền phức đến vậy cơ à?
“Được rồi, vậy anh nhớ bảo bọn họ làm nhanh lên nhé~”
“Một ngày công chúng không được ngắm vẻ đẹp của em thì cũng tính là thiệt hại đó.”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật.
Nghê Dịch im lặng bỏ đi.
Đợi khi Dư Dao Dao vào trong nhà tắm, bánh bao nhỏ cầm máy tính bảng lên. Cậu bé phồng má, đi đến trước mặt Thẩm Nghị Sùng, trên mặt viết mấy chữ "cục cưng đang không vui” to đùng.
“Sao vậy?”
Thẩm Nghị Sùng híp mắt lại, anh hình mấy sợi tóc không chịu khuất phục mà chổng ngược lên trên đầu con trai.
Bánh bao nhỏ chu miệng: “Ba gian trá thật đấy.”
Thẩm Nghị Sùng: “?”
Bánh bao nhỏ đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên: “Con cũng muốn lên truyền hình. Con muốn lên đó cùng mẹ!”
Thẩm Nghị Sùng: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui