Bánh bao nhỏ đứng trên mặt đất, cái đầu tròn tròn chưa tới thắt lưng của Thẩm Nghị Sùng, chỉ có thể mím môi ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Nghị Sùng đưa tay bóp ấn đường: "Con không thể lên ti vi."
Anh trực tiếp bác bỏ mà không cần suy nghĩ.
Bánh bao Thẩm Duệ lập tức nổi giận, ngẩng đầu lên, cọng tóc ngốc nghếch trên đầu cũng rung lên, trong đôi mắt đen láy gần như tất cả đều là tủi thân tố cáo hành vi hèn hạ của ba mình.
Cậu bé cúi đầu nhìn xuống chiếc máy tính bảng, miệng thở phì phò giận dữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả các video ở trên đó đều sẽ lưu lại rất lâu.
Có thể lôi ra xem đi xem lại mỗi ngày, cũng có thể đợi qua một thời gian rồi lôi ra xem lại.
Có thể giữ đến rất nhiều năm sau, lưu lại làm kỷ niệm.
Tại sao chỉ có ba với mẹ được chụp ảnh với nhau?
Bé lại không thể?
Bé cũng muốn ở cùng mẹ xinh đẹp, để mấy chú kia ghi lại mỗi một ngày quý giá giữa bé và mẹ!
"Ba, ba như vậy rất xấu xa."
Bánh bao nhỏ không phục, giận tới cực điểm.
"Trước kia hai người chụp ảnh cũng không dẫn con theo, thật là quá đáng!"
"Ba, ba quá gian xảo rồi đó!"
Bé nghiêm túc đưa ra kết luận này.
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy tất cả lý trí và suy luận của mình đều sắp sụp đổ vào giờ phút này.
Đứa con trai này trước đây cũng rất hiểu chuyện, trước giờ đều là áo bông nhỏ tri kỷ của anh.
Mãi đến lần này Dư Dao Dao bị chấn thương não phải nhập viện... thằng nhóc này thay đổi rồi...
Anh bóp ấn đường, cảm thấy hít thở thôi phổi cũng đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thẩm Duệ, ba với mẹ con chỉ từng chụp ảnh cưới thôi mà."
Nói rồi anh nhìn gương mặt đầy biểu cảm kháng nghị của con trai, khóe miệng cũng hơi dở khóc dở cười.
"Con lại lẻn vào phòng làm việc của ba? Không phải ba từng nói với con, bên kia có rất nhiều tài liệu công việc, tốt nhất là con nên chơi ở những nơi khác trong nhà hay sao?"
Kể từ sau khi Dư Dao Dao ồn ào gây chuyện mấy lần, thậm chí còn muốn chia ngủ phòng riêng với anh, anh đã bảo người giúp việc thu hết tất cả ảnh cưới vào, cất xuống dưới cùng ngăn tủ trong phòng làm việc của anh.
Nếu con trai không đi vào lục lọi đồ đạc của anh, nhất định sẽ không thấy được.
Bánh bao nhỏ lập tức phồng má nhìn về phía ba mình.
"Chuyện gì đây?"
Dư Dao Dao tắm xong đi ra, vừa lau tóc, vừa đi đến bên cạnh hai cha con đang giằng co với nhau.
Hai ba con bọn họ một lớn một nhỏ đứng như vậy, cô mơ hồ cảm thấy bầu không khí có hơi vi diệu.
Vừa nhìn thấy cô đi tới, bánh bao nhỏ đã mím môi, cực kỳ đáng thương nhìn về phía cô.
"Mẹ..."
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ đáng thương của con trai, trong ngực Thẩm Nghị Sùng không khỏi buồn bực, lần đầu tiên hoài nghi có phải mình quá nghiêm khắc hay không.
Anh đưa tay xoa đầu con trai, giọng nói trầm thấp cũng trở nên ấm áp.
"Lần sau ba chụp ảnh với mẹ nhất định sẽ dẫn con theo..."
Dư Dao Dao hừ một tiếng: "Cục cưng muốn chụp ảnh chung à?"
Bánh bao nhỏ sụt sịt gật đầu.
Thẩm Nghị Sùng thở dài, vỗ lên cái đầu xù xù của cậu bé.
Anh xoay người cầm tài liệu trên bàn lên: "Ba ra ngoài dặn dò vài chuyện với chú Thẩm Lâm một lát, Thẩm Duệ chơi với mẹ trước đi, ba sẽ về ngay."
Nhưng anh vừa đi được một bước, sau lưng đã vang lên một tiếng hô mềm mại kinh ngạc.
"Đây là ảnh bé Duệ chụp à?"
Giọng nói mềm mại và dịu dàng của Dư Dao Dao vang lên theo sau.
"A, đáng yêu quá đi, Bức ảnh này có thể gửi cho mẹ không? Trời ạ, đúng là lợi hại, cục cưng, sao con làm được vậy?"
Thẩm Nghị Sùng hơi sửng sốt, quay đầu lại.
Chỉ thấy bánh bao nhỏ cầm máy tính bảng, đang lướt cho Dư Dao Dao nhìn.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy vui mừng ngạc nhiên, vẻ tự luyến từ trước tới giờ hiếm khi được đổi thành một loại biểu cảm tò mò và hưng phấn.
"Oa, cục cưng, con còn giỏi hơn mẹ."
"Có thể dạy mẹ làm thế nào được không?"
Thẩm Nghị Sùng mím môi, lập tức tiến lên vài bước, thò đầu ra nhìn.
Nhưng lúc bánh bao nhỏ nhìn thấy ba đến gần thì lập tức vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, che kính màn hình máy tính bảng.
Không cho ba nhìn!
Vẻ mặt già nua của Thẩm Nghị Sùng tối sầm lại.
Đứa nhỏ không có lương tâm này!
Dư Dao Dao nhận ra không khí giương cung bạt kiếm giữa hai ba con, lập tức cười cúi người xuống hôn lên gò má bánh bao của Thẩm Duệ.
"Bé cưng Duệ đừng tức giận, ba làm sai, chúng ta sẽ dạy ba."
"Nhưng mẹ cũng có lỗi trong chuyện chụp ảnh, lúc ấy lẽ ra phải chờ cục cưng trở về chụp cùng nhau.”
"Vậy thì phạt mẹ và ba chụp hình với cục cưng có được không? Tối nay chúng ta chụp chín bức ảnh biểu cảm liên tiếp được không!"
Bánh bao nhỏ được cô hôn một cái, hai má đang phồng lập tức ửng hồng.
Bé liếc nhìn ba, rồi lại nhìn mẹ, miễn cưỡng há miệng, thu bàn tay nhỏ bé đang che máy tính bảng lại, chạm vào một bức ảnh và đặt trước mặt người ba keo kiệt của mình.
Thẩm Nghị Sùng cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Mấy ngày trước, Dư Dao Dao nằm trên lưng anh chụp ảnh đôi chân dài 1.1 mét của hai người, lúc này bên cạnh đôi chân dài thon thả của cô có một người, bất ngờ lại là ảnh tự chụp của Thẩm Duệ đang mặc quần áo ngủ khủng long, miễn cưỡng photoshop ghép vào bên cạnh hai người.
Thẩm Nghị Sùng đè chặt ấn đường, nhìn về phía đứa con trai đang đứng dưới đất, trên mặt đầy biểu cảm "Ba nhìn đi, ba nhìn đi."
Con trai mình lại tự học được cách photoshop ảnh...
Anh cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy trong lòng hơi chua xót đau đớn.
Ba người cả nhà bọn họ chưa từng được chụp ảnh cùng nhau.
Mặc dù đây là vấn đề tình cảm giữa anh và Dư Dao Dao nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn đến đứa con trai còn nhỏ tuổi của bọn họ.
Nhưng... Anh nhìn bức ảnh ghép đầy quái dị kia, khóe miệng không nhịn được mà co rút.
"Còn cả cái này nữa."
Bánh bao nhỏ thấy ba không có phản ứng gì lại mở hơn chục bức ảnh ra cho anh xem.
Tất cả ảnh nền đều giống nhau nhưng lại có đủ loại hiệu ứng bánh bao Thẩm Duệ tự photoshop mình vào.
Thậm chí trong bức ảnh mới nhất, bánh bao nhỏ còn gắn thêm sừng ác quỷ trên đầu ba, ghép thêm cánh thiên sứ lên người mẹ.
Thẩm Nghị Sùng nhìn mà khóe miệng cứng đờ, huyệt thái dương giật giật.
Dư Dao Dao lại hưng phấn kêu lên: "Ôi, đôi cánh màu hồng này đẹp quá! Cục cưng, con giỏi quá đi, mẹ còn muốn có thêm một cái đuôi màu hồng xinh đẹp, là cái loại dài thật dài ấy, có được không?"
"Còn sừng ác quỷ của ba con, mẹ muốn có một cái màu hồng, vừa đẹp lại còn dễ thương nữa~"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Bé mở phần mềm Meitu ra, bắt đầu tìm hiệu ứng.
Không có sừng ác quỷ, bé sẽ dùng ngón tay út vẽ hai điểm nhọn trên đầu Dư Dao Dao.
"A! Đẹp quá đẹp quá!"
Dư Dao Dao nhìn mà hai mắt sáng lên, trực tiếp ôm bánh bao nhỏ xoay tròn ba vòng rưỡi!
"Hóa ra còn có thể chụp ảnh như thế này sao?"
Rất nhanh cô đã bị các loại hiệu ứng chụp ảnh trong phần mềm Meitu mê hoặc không nhịn được.
Ngay lập tức, cô ôm bánh bao nhỏ nằm trên giường.
Hai mẹ con đầu chạm đầu, mặt chạm mặt, bắt đầu chụp ảnh tự sướng đủ loại góc độ và biểu cảm khác nhau.
Thẩm Nghị Sùng nhanh chóng phát hiện ra mình đã hoàn toàn bị hai người này lãng quên.
Anh lắc đầu, chuẩn bị đi tìm Thẩm Lâm nhưng lúc quay người định đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng Dư Dao Dao từ trong phòng truyền ra.
"Bé Duệ, ba con không được chụp vào ảnh này."
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng cong lên.
Khi đi đến phòng khách, bước chân anh dừng lại, lập tức vẫy tay với Thẩm Lâm bảo anh ta rời đi, bản thân đang định mở cửa phòng đi vào một lần nữa.
Nhưng rất nhanh, lại có một giọng nói có hơi non nớt vang lên.
"Không sao đâu mẹ, lát nữa chúng ta photoshop ba vào là được."
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Dư Dao Dao hiểu ra: "A, như vậy cũng được sao? Cũng đúng, dù sao ba con ngày nào cũng chỉ có mỗi một biểu cảm đó thôi."
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Anh bóp thật mạnh lên ấn đường của mình.
"Thẩm Lâm, đi đặt lịch chụp ảnh gia đình giúp tôi."
"Phải chọn nơi chụp tốt nhất."
Vẻ mặt Thẩm Lâm mờ mịt nhưng thấy mức độ đen của sắc mặt ông chủ, lập tức gật đầu.
Thẩm Nghị Sùng nhìn cửa phòng, hít một hơi thật sâu rồi mới đi tới phòng khách, cầm một bao thuốc lá lên.
"Ra ban công đi, cậu báo cáo sơ qua các dự án đầu tư trong tháng này cho tôi. Còn nữa, về bộ phim "Khuynh Thành", cậu nhớ đại hội cổ đông lần sau sẽ bàn bạc trao đổi về việc rút vốn."
Vẻ mặt Thẩm Lâm run rẩy: "Tổng giám đốc, chúng ta đã đầu tư mười triệu vào dự án này..."
Thẩm Nghị Sùng ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi đầu châm lửa.
"Tôi đọc kịch bản rồi, vai nam chính không ổn."
Thẩm Lâm bỗng thở phào nhẹ nhõm: "Nam diễn viên chính dính scandal ngoài đời, chắc chắn sẽ bị cấm sóng, nhưng tổ đạo diễn đang chọn vai diễn mới rồi ạ, nghe nói rằng nam diễn viên kỳ cựu này cũng cảm thấy rất hứng thú."
Thẩm Nghị Sùng phun ra một vòng khói, nheo mắt: "Không phải diễn viên, mà là hướng đi của vai nam chính trong toàn bộ kịch bản, thiếu sức thuyết phục và sự trưởng thành trong nội tâm."
Thẩm Lâm: "Hả? Nhưng ông chủ à, đây là bộ phim truyền hình bom tấn năm nay, đồng thời cũng là đề tài kỳ ảo khan hiếm trên thị trường, còn có đạo diễn lớn tham gia. Bộ phận đầu tư và các cổ đông đều rất coi trọng dự án này."
"Đạo diễn lớn thì sẽ không phạm sai lầm à?"
"A..."
*
Ngày hôm sau.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ dậy từ sáng sớm, ngoan ngoãn tự mình thức dậy cất máy tính bảng đã chụp rất nhiều ảnh mới ngày hôm qua, dùng hai tay ôm, cực kỳ quý trọng dán vào ngực mình.
Trên mặt bé đầy vẻ cực kỳ yêu thích, không thể đánh mất.
Sự trói buộc sâu nhất trong lòng Thẩm Nghị Sùng bị một hành động nhỏ như vậy hóa giải từng chút một.
Anh xoa đầu con trai, lồng ngực vừa mềm mại vừa đau đớn.
"Xin lỗi... con trai."
Đôi mắt đen láy của bánh bao nhỏ nhất thời hơi mê man.
Giống như hơi sửng sốt, bé ngẩng cái đầu tròn vo lên nhìn Thẩm Nghị Sùng.
Thẩm Nghị Sùng ngồi xổm xuống: "Sau này có chuyện gì không vui cứ nói với ba."
Anh nhanh chóng giơ tay lên, vỗ vào đầu cậu bé.
"Vấn đề giữa đàn ông chúng ta sẽ giải quyết theo cách của đàn ông."
Bánh bao nhỏ sửng sốt một lúc, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn từ từ cong lên.
Cậu bé nghiêm túc gật cái đầu nhỏ, ừ một tiếng thật dài cứ như một ông cụ non.
"Được rồi, ba, con tha thứ cho ba."
Thẩm Nghị Sùng vui mừng duỗi tay ôm lấy thân thể mũm mĩm nhưng mềm mại của con trai.
Một mùi thơm như hương sữa tràn vào chóp mũi anh, xua tan sự lạnh lẽo khắp người anh.
"Cảm ơn con trai."
Bánh bao nhỏ cũng kiễng chân vỗ lên vai ba.
"Không sao, chúng ta là đàn ông. Chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi."
Dáng vẻ của ông cụ non khiến Thẩm Nghị Sùng nhất thời hơi buồn cười.
Nhưng rất nhanh câu nói tiếp theo của con trai khiến nụ cười của anh cứng đờ trên gương mặt.
"Vậy giải quyết chuyện đầu tiên ngày hôm qua đi."
"Sau đó nói đến chuyện thứ hai."
"Ba, con muốn lên ti vi với mẹ!"
Giọng nói non nớt đầy hơi sữa hoàn toàn không phải là giọng điệu bàn bạc thảo luận.
Chân mày Thẩm Nghị Sùng giật giật: "Thẩm Duệ, con còn chưa tới năm tuổi. Lên ti vi sẽ có rất nhiều người nhìn thấy con, sau này con đi học..."
Bánh bao nhỏ nâng chiếc cằm bụ bẫm lên, ánh mắt vô cùng kiên định.
"Đó đương nhiên là chuyện tốt rồi~"
"Như vậy, giáo viên và các bạn cùng lớp đều sẽ biết con có người mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới này, tất cả bọn họ đều sẽ hâm mộ con!"
Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng tối sầm lại.
Dư Dao Dao trước đây chưa từng tới trường mẫu giáo đón con một lần nào.
Lần nào cũng là con trai hâm mộ nhìn bóng lưng những bạn nhỏ khác được mẹ dắt đi.
"Để ba suy nghĩ đã."
Thẩm Nghị Sùng hơi dao động, nhưng lý trí trong đầu vẫn không mất đi.
Đứa trẻ còn quá nhỏ, công khai ngay bây giờ chỉ có hại chứ không có một chút ích lợi nào.
Con trai không có năng lực phán đoán, không thể cân nhắc đến ảnh hưởng lâu dài ở mọi phương diện nhưng anh là một người cha, lại không thể không cân nhắc thay con mình.
Không cần nói đến chuyện khác, lộ diện rồi bị một số kẻ liều mạng để mắt tới, hậu quả sẽ nằm ngoài khả năng gánh vác và tưởng tượng của anh.
Ánh mắt của bánh bao nhỏ trong veo nhưng nhìn thấy biểu cảm buồn rầu lo lắng của ba, bé cúi đầu, cũng thở dài thườn thượt.
"Được rồi, ba."
Thẩm Nghị Sùng xoa cái đầu nhỏ của bé.
Chờ đến khi anh ra khỏi cửa phòng, bánh bao nhỏ mới xoay người nhào lên gối ngủ của Dư Dao Dao, trực tiếp vùi đầu nhỏ của mình vào trong đó!
Ba vẫn không đồng ý.
Tức giận!
Cái mông nhỏ lăn qua lộn lại, học theo dáng vẻ của Dư Dao Dao, vểnh mông nằm trên giường.
Mãi cho đến khi một cái ôm thơm ngát từ phía sau ôm lấy bé, cả cái bánh bao của bé cũng rung động.
"Cục cưng, sao còn chưa dậy? Đang đợi mẹ cùng nhau chụp một bức ảnh ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên người sao?"
Đôi mắt đen láy của bánh bao Thẩm Duệ đột nhiên sáng lên, bắp thịt cả người đều buông lỏng, xoay mông, vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn về phía Dư Dao Dao vừa mới thay quần áo đi ra ngoài.
"Ừm, con muốn chụp, mẹ ~"
Ừm, bé sẽ chiến đấu với người ba keo kiệt đến cùng!
Cho dù ông ba keo kiệt không đồng ý cũng không thể ngăn cản bé xuất hiện trên ti vi!
Bé là một con hổ con rất hung dữ!