Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Sau khi ra khỏi cửa, Thẩm Nghị Sùng đang định đưa Dư Dao Dao đến đoàn làm phim thì lại nhận được ánh mắt nhìn trừng trừng đến từ linh hồn của con trai nhà mình.
Anh đè chặt mi tâm: "Chờ con tan học sẽ đón con đến thăm mẹ."
Cái môi đang bĩu lên của bánh bao Thẩm Duệ lập tức nhếch lên một vòng cung nhỏ.
Nhưng bé vẫn bất đắc dĩ gật đầu, dường như phải chịu tủi thân uất ức gì lớn lao lắm vậy, lùi lại một bước cầu thứ yếu mà đồng ý.
"Được ạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Oh yeah~
Bánh bao nhỏ xoay người lại, che mặt mình, nở một nụ cười thật tươi.
Thẩm Nghị Sùng đưa Dư Dao Dao đến trường quay phim "Sân khấu", lại đích thân ở lại bên cạnh xem.
Cả đoàn phim đều rất áp lực.
Ngay cả ảnh đế Trần Kiệu làm giám khảo cũng không thể không mỉm cười tới chào hỏi.
Thẩm Nghị Sùng đồng loạt khẽ gật đầu đáp lại.
Cho dù là ảnh đế cũng không hấp dẫn được ánh mắt của anh.
Từ đầu đến cuối, lực chú ý của anh đều đặt trên người Dư Dao Dao trước ống kính cách đó không xa.
Hôm nay lại là quay ngoại cảnh.
Đoàn phim thực địa mô phỏng quay phim luyện tập.
Phó đạo diễn cầm loa phóng thanh, đang giảng giải cho các thí sinh về nhiệm vụ mới.
"Hôm nay nơi chúng ta đến chính là địa điểm quay phim điện ảnh và truyền hình đã từng ra đời rất nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình nổi tiếng. Chúng tôi đã đặc biệt liên hệ với đoàn phim "Đại giang nam bắc" đang quay tập cuối, tổng đạo diễn của bộ phim này chính là giám khảo Chu Cầu mà mọi người cực kỳ quen thuộc."
"Tất cả thí sinh hôm nay đều phải hóa thân thành diễn viên quần chúng trong bộ phim này."
"Trải nghiệm biểu diễn thực địa trước ống kính lớn, hơn nữa còn do đạo diễn Chu Cầu và hai vị giám khảo khác của chúng tôi tiến hành chấm điểm."
Trải qua mấy vòng tranh tài, hiện tại chỉ còn lại hai mươi thí sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mọi người đầu tiên đến rút thăm trước đi."
Đạo diễn Chu Cầu ở hiện trường quay phim nghiêm túc hơn nhiều so với khi làm giám khảo trong tổ tiết mục.
"Để tôi nói sơ qua về cảnh quay trước, cảnh quay mà mọi người phải quay là một cảnh quay lớn, quân Nhật tiến vào một quán trà lục soát người."
"Nhân vật mà mọi người sắm vai có khách đến uống trà, có bồi bàn, có người đi đường bên ngoài quán trà, cũng có một vài người có thân phận đặc thù, ví dụ như thương nhân, ví dụ như binh lính của quân Nhật vân vân."
"Trong cảnh quay này, mọi người cần phải diễn sao cho phù hợp với nhân vật và tình tiết, lấy một ví dụ, khách uống trà thì phải để lộ ra vẻ từ tốn và nhàn nhã uống trà, đến lúc bị lục soát thì căng thẳng và ẩn nhẫn, cùng với vẻ tức giận phẫn nộ và thở phào một hơi sau khi quân Nhật đi!"
Lúc ông nói, tất cả mọi người đều đã hoàn thành rút thăm.
"Mọi người đi lấy trang phục riêng của mình, sau đó chuẩn bị. Đợi đến lúc quay rồi tiến vào trường quay."
Phó đạo diễn và nhân viên công tác ở trường quay chỉ huy tại hiện trường.
Chỉ một lát, Dư Dao Dao đã cầm tờ giấy nhỏ, rời khỏi đám đông, trên mặt đầy vẻ tự tin trở về bên cạnh Thẩm Nghị Sùng.
Thẩm Nghị Sùng không mở miệng hỏi.
Nghê Dịch trực tiếp thay mặt anh, lo lắng hỏi: "Chị, chị rút trúng đề mục gì đó? Khách uống trà ạ?"
Đạo diễn vừa mới giải thích cặn kẽ, hệ số độ khó lập tức giảm xuống.
Dư Dao Dao trực tiếp nhét tờ giấy vào trong tay cậu ta.
Nghê Dịch cúi đầu nhìn, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Tên trộm?"
Nhân vật này không phù hợp để một nữ diễn viên hóa trang vào diễn, những cô gái bình thường rất khó thể nghiệm được vai diễn này.
Thẩm Nghị Sùng cũng bóp lên ấn đường.
Nhìn thấy vẻ mặt ung dung nhưng có chút ảm đạm mơ hồ của cô, anh lại nói thêm một câu: "Nếu em cảm thấy khó phát huy thì có thể trao đổi với đạo diễn trước khi bấm máy, đừng tự mình mày mò."
Trên phim trường, việc đạo diễn giảng giải về vai diễn trước cho diễn viên là chuyện rất bình thường.
Để không làm lãng phí thời gian, cũng vì để diễn viên mau chóng nhập vai.
Nhưng Dư Dao Dao lại lắc đầu: "Vai này không khó, em làm được."
Thẩm Nghị Sùng kinh ngạc nhướng mày.
Ăn trộm, từ trước đến giờ cô chưa từng diễn qua vai này.
Nhưng giây tiếp theo, một bên bả vai của anh đột nhiên lại bị đè nặng.
Thân thể Dư Dao Dao mềm mại trong nháy mắt ngã xuống bên cạnh anh.
"Nhân viên công tác ở trường quay nói ít nhất cũng phải chờ hai tiếng... Ông xã, em đứng mệt quá~"
Giọng nói nũng nịu lập tức chui vào tai anh.
"Chân mỏi quá... Em muốn nằm xuống..."
Nghê Dịch đứng bên cạnh, vốn còn đang định tìm video diễn vai tên trộm cho cô xem đột nhiên run lên, lập tức lủi sang bên cạnh.
Mà Thẩm Nghị Sùng hít một hơi thật sâu, đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, nâng thân thể mềm mại không hề báo trước đã ngồi lên người anh lên, nói.
"Đứng ngay ngắn nào."
"Chờ đợi vai diễn của chính mình trên trường quay là phẩm chất cơ bản của một diễn viên."
Anh thở dài, chỉ sang bên cạnh.
"Em nhìn những thí sinh khác rồi những diễn viên quần chúng khác kìa."
Giống như dạy dỗ con trai, anh hiếm khi kiên nhẫn giải thích phải trái cho cô nghe, còn đưa ra ví dụ để so sánh.
"Kiên trì một chút, sau khi kết thúc trở về khách sạn làm mát xa trị liệu."
Nhưng mới vừa nói xong, anh cúi đầu xuống đã nhìn thấy góc độ thân thể Dư Dao Dao đang liều mạng ngã về phía anh và biểu cảm đầy đau khổ bi thương trên mặt cô.
Cô khó xử nhìn những diễn viên quần chúng kia, giống như một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.
Cô vươn ra hai ngón tay ngọc thon dài, đôi môi đỏ mọng chu ra, nằm trên cánh tay anh khóc lóc rên rỉ.
"Hai giờ, một trăm hai mươi phút... bảy nghìn hai trăm giây..."
"Hu hu, ông trời ơi, anh ấy nhất định là đang trừng phạt con... Sao anh ấy có thể nhẫn tâm như vậy, tàn khốc như vậy, vô tình như vậy... Từ khi con sinh ra tới nay chưa từng đứng lâu như vậy."
"Trời ơi... Chân hình như không còn cảm giác nữa rồi."
Nghê Dịch liều mạng che miệng mình mới có thể không cười ra tiếng.
Thẩm Nghị Sùng bóp ấn đường mình, cảm thấy không thể dạy được người phụ nữ này.
Anh bất đắc dĩ liếc nhìn đôi chân nhỏ được bao bọc trong chiếc quần jean mặc hôm nay, quả thực dường như trông rất mỏng manh yếu ớt, đến mức chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể gãy rời, không khỏi hít sâu một hơi.
"Nghê Dịch, đi tìm một băng ghế."
Nghê Dịch: "..."
"Chị sẽ bị chụp được, bị dư luận nói là yếu ớt."
Cái này phải cần tiêu chuẩn lớn cỡ nào, đám diễn viên quần chúng mới chịu ngồi xuống.
Thẩm Nghị Sùng yên lặng, ánh mắt lại vô cùng sắc bén: "Vậy em muốn làm gì?"
Chân Nghê Dịch run lên, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ làm theo.
Chờ đến khi băng ghế được đưa tới, Dư Dao Dao lập tức vui vẻ ngồi xuống, không hề xấu hổ chút nào.
Thậm chí cô còn thấy hơi đáng tiếc.
"Nếu như có ghế nằm như đạo diễn thì tốt rồi, nằm thoải mái hơn."
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng khẽ giật: "Im đi, em đọc kịch bản đi kìa!"
Dư Dao Dao hừ một tiếng, dứt khoát đưa một tay ra nắm lấy ống quần tây của anh, dùng sức kéo đùi anh về phía mình.
"Để em dựa vào đùi anh nhé, chồng~"
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Cuối cùng anh cũng đã biết tại sao con trai lại học theo kéo ống quần mình rồi!
Các thí sinh khác, nhân viên và thậm chí cả đạo diễn cũng nhìn thấy Dư Dao Dao gần như nằm gục trên người Thẩm Nghị Sùng.
Bọn họ có người cảm thấy buồn cười nhưng cũng có người hâm mộ lại ghen tị.
Yếu đuối!
Nhưng người ta có vốn liếng để yếu đuối!
Chồng người ta có tiền, mua một mảnh đất trống ở thành phố điện ảnh, có chuyển giường đến hậu trường, bọn họ cũng không thể nói gì.
Đạo diễn Chu Cầu khẽ giơ kịch bản lên trước khi Dư Dao Dao vào trường quay.
"Lát nữa cũng không có cảnh nằm diễn đâu!"
"Diễn không tốt, tôi sẽ mắng người đấy."
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Dư Dao Dao đã bị bôi một ít phấn đen, trở nên không còn chói mắt nữa.
Nghe thấy uy hiếp của đạo diễn, cô không hề tức giận, ngược lại còn cười đáp lời.
"Vậy tôi diễn tốt, lát nữa có thể nằm lên ghế nằm của ông không?"
Chu Cầu dở khóc dở cười: "Được, nếu hôm nay cô diễn tốt nhất, cái ghế chuyên dành cho đạo diễn này sẽ cho cô, tôi đi ngồi ghế nhỏ."
Thẩm Nghị Sùng đột nhiên có một loại cảm giác hít thở không thông.
Anh nhìn một lúc mới lạnh lùng dời ánh mắt về phía quản lý Nghê Dịch.
"Đây đều là cậu dạy?"
Năm năm trước, Nghê Dịch chính là người quản lý của người mới Dư Dao Dao, dẫn dắt cô từ thực tập sinh đến khi debut.
Rất nhiều nguyên tắc trên trường quay, quy tắc phân biệt đối xử trong giới đều cần người quản lý nói rõ từ lúc ban đầu cho người mới.
Cướp chỗ ngồi của đạo diễn?
Anh cũng chỉ đến xem được mấy cảnh quay thôi, cô lại càng ngày càng trâu bò!
Hai chân Nghê Dịch lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa đã đặt mông ngồi xuống ghế đẩu.
"Không, không có, tôi... oan quá ông chủ ơi!"
Mà Dư Dao Dao một lòng muốn nằm cũng đã đi tới vị trí được sắp xếp trong cảnh quay, bình tĩnh đứng giữa một đám diễn viên.
Trên người cô ăn mặc rách rưới, gần như mờ nhạt giữa đám người.
Nhưng khi đạo diễn vừa ra lệnh, cần điều khiển máy quay di chuyển, ánh mắt cô lập tức thay đổi.
Lén lén lút lút nhìn xung quanh, đôi mắt linh động của cô như được huấn luyện nhiều năm.
Cả người giống như một con thú dữ trốn trong bụi cỏ, nhanh chóng lặng lẽ và khéo léo tìm được con mồi của mình, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đối phương.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có đôi mắt lộ ra một tia hưng phấn vì tóm được con mồi và sự tập trung quyết tâm nhất định phải có được.
Hành động và cuộc trò chuyện của những người xung quanh dường như đều nằm trong tầm mắt của cô, trở thành một hoàn cảnh tuyệt vời để che giấu cô.
Cô cực kỳ bình tĩnh, tiến đến đối tượng đã chọn.
Yên lặng áp sát thân thể, lặng lẽ vươn bàn tay nhỏ bé hơi bẩn về phía đối phương.
Trên gương mặt vô tội, dường như còn hiện lên vẻ thuần khiết ngây thơ.
Cho đến khi một tiếng súng vang lên, cô và mọi người đều chấn động trong giây lát, động tác dường như đều dừng lại.
Nhưng rất nhanh, trong lúc những người đi đường đang ồn ào hoảng loạn, cô dùng tốc độ cực nhanh đưa tay ra kẹp lấy một cuộn tiền giấy từ túi của người bên cạnh!
Sau khi thành công lấy được tới tay, ánh mắt linh động của cô ấy khẽ chuyển, biểu cảm trên mặt nhanh chóng hòa làm một thể với đám đông, bình ổn hơi thở, biểu cảm hoảng hốt cũng đồng điệu với xung quanh, trở thành người đi đường bình thường không bắt mắt nhất.
Chu Cầu ở phía sau màn hình, từ góc độ máy quay chuyển động, ánh mắt dò xét liên tục kiểm tra đi kiểm tra lại từng khung hình nhưng từ đầu đến cuối đều không thể rời khỏi cô!
Cô giống như một con tắc kè hoa hoang dã!
"Dừng!"
"Dư Dao Dao..."
Tất cả mọi người ở trường quay đều nhìn về phía đạo diễn Chu đột nhiên kêu lên.
Vẻ mặt Chu Cầu co quắp: "Lại đây, lấy ghế nằm của cô này!"
"Phốc..."
Ngụm nước suối trong miệng Nghê Dịch phun ra ngoài.
Tất cả trường quay yên tĩnh. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui