Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn Chu Cầu và Dư Dao Dao đang đứng giữa nhóm diễn viên quần chúng trước ống kính.
Dư Dao Dao đang mặc quần áo của một tên trộm, tương đối mờ nhạt không bắt mắt.
Nhưng vừa nghe thấy lời đạo diễn nói, trên mặt cô lập tức nở nụ cười, trở thành một đóa hoa rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Rõ ràng cô vẫn đứng đó, mặc bộ quần áo màu xám tro kia, trang điểm cũng là kiểu mặt mũi nhem nhuốc tóc tai bù xù nhưng chỉ trong khoảng khắc lại sáng bừng lên cực kỳ bắt mắt, dường như đã trở thành diễn viên chính đứng ở vị trí trung tâm.
"Đạo diễn, ngài thật sự nhường ghế cho tôi à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Dao Dao tung tăng chạy tới trước mặt Chu Cầu.
Chu đạo diễn tức giận hừ một tiếng: “Nói được làm được, tôi ngồi cũng chán rồi, cầm lấy đi!"
Ông còn giấu nửa câu chưa nói.
Quay phim điện ảnh và truyền hình lâu như vậy rồi, ông đã từng hợp tác với rất nhiều nữ diễn viên, trong đó không ít những nữ nghệ sĩ xuất sắc sau này nhận được giải Kim Kê thậm chí là giải Kim Sư.
Nhưng ông cũng rất ít... gần như chưa từng thấy một nữ diễn viên nào đóng vai kẻ trộm được đến mức này.
Khoảnh khắc kia, cô đứng ở nơi đó, giống như một người hoàn toàn bình thường.
Một tên móc túi nhắm chuẩn mục tiêu, ra tay dứt khoát, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.
Ông còn cho rằng vẻ đẹp của cô sẽ trở thành một loại gánh nặng, hoặc là sự chói mắt từ trong xương cốt của cô sẽ trở thành chướng ngại.
Nhưng vừa rồi hiển nhiên cô đã ẩn giấu rất tốt.
Biết đặt xuống, cũng biết cầm lên.
Đây không phải là tinh túy mà các diễn viên bình thường có thể hiểu được.
Cái gọi là không có vai diễn nhỏ, chỉ có diễn viên nhỏ.
Vai phụ nhìn như tầm thường được một diễn viên xuất sắc diễn cũng sẽ lập tức trở nên có máu có thịt, chân thực lại đời thường.
Đạo diễn Chu hơi hiếu kỳ nhìn Dư Dao Dao.
Cô đã cúi xuống, không thèm để ý đến ba bảy hai mốt gì, ngồi lên chiếc ghế tựa của đạo diễn là ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí, người quản lý mập mạp của cô còn toát mồ hôi muốn tới ngăn cản cô, còn bị cô quát lui.
"Đạo diễn đồng ý cho chị rồi! Dịch Dịch bé nhỏ, cậu không cướp được đâu!"
Chu Cầu cười thành tiếng, cho cả đoàn phim nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Hai giám khảo còn lại đi theo quay phim của tổ tiết mục.
Ông vô cùng thích thú cho họ xem lại cảnh quay vừa rồi.
Ánh mắt Trần Kiệu trực tiếp lóe lên.
Càng diễn lâu sẽ càng hiểu ra độ khó khi diễn một vài nhân vật bình thường còn cao hơn nhiều so với những nhân vật chính cảm xúc mãnh liệt.
Nam diễn viên kỳ cựu Thiệu Khanh hôm nay cũng là giám khảo, đồng thời cũng là người chỉ đạo cho các thí sinh diễn vai quần chúng. Ông ấy vốn còn đang chờ ai đó NG rồi tiến lên chỉ dẫn, không ngờ phần thi của Dư Dao Dao lại hoàn hảo như vậy.
"Cô gái trẻ này có thể diễn ra được dáng vẻ của phường lưu manh trộm cắp đến bảy tám phần. Lão Chu, cô ấy quả nhiên xứng đáng với cái ghế của ông!"
Chu Cầu cũng hơi tò mò, dứt khoát chắp tay sau lưng đi về phía Dư Dao Dao.
"Vừa rồi cô đã nghĩ gì thế?"
Là giám khảo, ông đã đọc trước tài liệu về từng thí sinh.
Sau khi Dư Dao Dao ra mắt, cô gần như không có tác phẩm nào có thể mang ra bàn luận.
Lần này thoái ẩn năm năm, nếu như dùng toàn bộ thời gian liều mạng luyện tập, đương nhiên đủ để một người cố gắng nỗ lực thay da đổi thịt.
Nhưng chỉ tiếp nhận huấn luyện, không thực hành thì căn bản không có cách nào khiến cô giống như những diễn viên thành thục khác.
Nhưng hết lần này đến lần khác, biểu hiện của Dư Dao Dao trong suốt cuộc thi khiến ông kinh ngạc.
Vai diễn nhỏ hôm nay càng khiến ông cảm thấy cô không chỉ là một diễn viên xinh đẹp mà còn có thiên phú cực cao!
"Ý tưởng?"
Dư Dao Dao thở hổn hển, chuyển ghế tựa về chỗ ngồi của mình.
Thấy đạo diễn Chu và hai vị giám khảo và hai chiếc máy quay bám theo, đôi mắt xinh đẹp của cô hơi mê man.
"Ý tưởng gì cơ?"
Chu Cầu hơi sửng sốt: "Trên kịch bản, đoạn này của cô chỉ viết một câu "nhân lúc hỗn loạn ăn cắp túi tiền bên cạnh Biên lão tiên sinh" nhưng vừa rồi cô diễn rất hoàn chỉnh, làm sao cô phát huy được?"
Dư Dao Dao đã đặt mông ngồi vào ghế nằm, thậm chí cô còn định sẽ lập tức nằm ngửa ra cho thoải mái.
Nhưng cô lại bị Thẩm Nghị Sùng đen mặt đè bả vai xuống.
"Ý đạo diễn là làm sao cô nghĩ ra những động tác và biểu cảm kia?"
Được người chồng kim cương phiên dịch giúp như vậy, Dư Dao Dao hiểu ra ngay lập tức.
Nhưng cô nằm trên cánh tay Thẩm Nghị Sùng đang ngăn cản không cho cô trượt xuống, chớp chớp mắt.
"Tại sao phải nghĩ đến mấy chuyện đó?"
"Hả?"
Ánh mắt diễn viên lão làng Thiệu Khanh sáng lên.
"Vừa rồi cô dùng phương thức thể nghiệm?"
Diễn theo trường phái thể nghiệm, bình thường là hoàn toàn đặt mình vào nhân vật, trước đó không xác định khuôn mẫu biểu diễn mà là trong lúc biểu diễn làm ra phản ứng tự nhiên của nhân vật một cách tự nhiên nhất.
Đây là một kỹ xảo đặt mình vào vai diễn mới có thể hoàn toàn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà diễn.
Dư Dao Dao chớp mắt mấy cái.
Cô diễn đều là dựa trên mấy chục năm xem ti vi, quan sát hình thái của du khách lui tới vườn thú hai trăm năm, hoặc thuần túy là giả tưởng của bản thân.
Mấy thứ như lý thuyết cô hoàn toàn không biết.
"Kẻ trộm... Tôi cảm thấy cũng giống như đạo lý rắn bắt chim non."
Diễn viên lão làng hơi sửng sốt: "Rắn?"
Thẩm Nghị Sùng bóp ấn đường: "Cô ấy thích... Trong nhà nuôi hai con rắn nhỏ."
Lão diễn viên a lên một tiếng hiểu ra: "Ý cô là nghĩ cảnh vừa rồi thành cảnh khoảnh khắc đi săn. Loài rắn đầu tiên sẽ che giấu bản thân trong môi trường xung quanh, chờ chim nhỏ đậu xuống rồi mới vào thế tung ra một kích?"
Dư Dao Dao gật đầu: "Không sai, chính là như vậy. Thừa dịp đối phương lơ là mất cảnh giác, mạnh mẽ tung đòn rồi cắn nuốt!"
Lão diễn viên và Chu Cầu nhìn nhau, quay lại ha ha cười to.
"Thú vị."
"Có lẽ hôm nay cô sẽ đứng nhất."
Dư Dao Dao ngồi trên ghế nằm, cũng rất hài lòng gật đầu.
Phải xếp hạng đầu, tăng thêm số người hâm mộ, ngủ trên ghế nằm!
Cô cảm thấy sau này mình cũng phải làm theo cách này mới được.
Cô thích nằm.
Thẩm Nghị Sùng đứng nghiêm nghị, cơ bản là đã buông tha việc dạy dỗ nàng ngồi đàng hoàng.
Chờ Nghê Dịch và tổng đạo diễn bàn bạc với nhau xong, cô cũng quay xong phân cảnh của mình, anh chỉ muốn mang cô đi.
Nếu không tiêu đề hot search hôm nay, anh cũng có thể nghĩ ra được.
#Vợ của sếp lớn cậy quyền thế, cướp chỗ ngồi của đạo diễn ngay trước mặt mọi người!#...
Ở lại lâu thêm một khắc, cũng không biết cô sẽ lại làm ra trò gì.
Nhưng Dư Dao Dao không muốn rời đi, tay ôm ghế nằm không chịu buông.
"Không được, em vẫn chưa thể về nhà."
Thẩm Nghị Sùng đen mặt định ôm luôn cả người cả ghế đi.
Nhưng Dư Dao Dao liều mạng giãy giụa.
"Không được, anh đã hứa với bé con rồi, đã đồng ý hôm nay tan học sẽ đưa con tới trường quay thăm em."
Bàn tay Thẩm Nghị Sùng đưa ra khựng lại một lúc, bất ngờ đến mức cứng đờ giữa không trung.
Bé con?
"Anh không thể nói mà không giữ lời được."
Ánh mắt Dư Dao Dao rưng rưng nhìn về phía anh.
Thẩm Nghị Sùng chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Đôi mắt trong veo như mắt của con trai, giờ phút này đang kháng nghị nhìn anh, ngay cả vẻ không phục bên trong cũng giống nhau.
"Dù sao đạo diễn cũng nói em không còn chuyện gì nữa, em sẽ nằm ở đây chờ bé cưng Duệ tới."
Cô còn nhớ những gì anh nói với con trai.
"Chúng ta không thể không giữ lời hứa được, giống như em nói với rắn nhỏ là hôm nay trở về cho nó ăn thêm vậy, nói là phải làm. Nếu không bọn chúng cũng sẽ không biểu đạt, không nói ra được sự đau lòng và thất vọng của mình, khổ sở biết bao."
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng co quắp.
Cô đúng là có không ít lý do không chính đáng.
"Nếu chúng không biết nói chuyện, sao em biết chúng muốn ăn thêm?"
Dư Dao Dao mở to mắt, cuối cùng không thể trả lời lại được.
Thẩm Nghị Sùng nhìn gương mặt tràn đầy đạo lý của cô đột nhiên biến thành cá nóc tức giận, nhất thời phát ra một tiếng cười khẽ từ lồng ngực.
Nụ cười này của anh, bình thường mím chặt môi khóe miệng hơi nhếch lên, toàn bộ đường nét trên gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng đều thả lỏng, thậm chí đôi mắt vẫn luôn uy nghiêm, nghiêm nghị cũng nháy mắt trở nên nhu hòa, dường như đốt lên một ngọn đèn nhỏ màu cam ấm áp, lại có vẻ khá dịu dàng.
Bàn tay Nghê Dịch cầm ấm nước ở bên cạnh run lên.
Ông chủ cười rồi... Cười rồi...
Trăm năm khó gặp!
Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?
Chị của cậu ta còn có thể chọc cười ông chủ nghiêm túc như vậy.
Nghê Dịch oán thầm trong lòng chưa được bao lâu, Dư Dao Dao đã có yêu cầu mới.
"Hình như em... hơi đói."
"Em muốn uống ly trà thơm ngát của đạo diễn..."
Khóe miệng Nghê Dịch co rút, rất nhanh đã bị ánh mắt chết chóc của ông chủ ghim chặt!
"Tôi, tôi đi mua!"
...
Bốn giờ chiều, một chiếc ô tô màu đen đỗ trước cổng thành phố điện ảnh.
Cửa xe vừa mở ra, một đôi chân ngắn lập tức bước ra.
Bởi vì chân không đủ dài nên bàn chân nhỏ cũng không đạp tới đất.
Có hai người xuống từ cửa xe đằng trước, đang định đi tới ôm cậu bé nhưng lại bị bé từ chối.
Cậu bé ôm món Đại Bạch - đồ chơi hình con rắn ở ghế sau lên, phịch một tiếng dũng cảm nhảy xuống đất.
Trên gương mặt nhỏ bé có phần bụ bẫm giờ phút này hơi đó, chóp mũi còn rịn mồ hôi, bé đưa bàn tay nhỏ bé ra, lấy khăn tay trong túi quần áo ra lau cẩn thận.
Xoay người, cậu bé đi về phía cửa xe, soi gương, sau đó mới hài lòng gật đầu.
Nghiêm túc ngẩn đầu lên, bé cất giọng nói non nớt nói với chú chân dài bên cạnh.
"Chú Lâm, chúng ta đi thôi."
Cậu bé còn vươn bàn tay nhỏ bé của mình về phía chú, để chú dắt đi.
"Đi thăm mẹ."
Thẩm Lâm dắt tay bé, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Vẻ mặt trên mặt cậu chủ nhỏ cực kỳ nghiêm túc, là vẻ nghiêm túc trước đó chưa từng có, nếu không biết còn tưởng rằng cậu bé phải đi làm một chuyện gì lớn lắm.
"Chú Lâm, lát nữa cháu phải biểu hiện như thế nào?"
Bánh bao nhỏ đi được một nửa lại nghiêm túc ngẩng gương mặt nhỏ bé lên.
"Lần đầu tiên cháu tới thăm mẹ, không thể làm mẹ mất mặt được."
Cậu bé vừa nói vừa siết chặt quai cặp.
Bé cúi đầu nhìn Đại Bạch, hơi do dự có nên ôm hay không, dù sao mấy bé trai mạnh mẽ hiểu chuyện sẽ không chơi thú bông, nhưng bé lại không nỡ giao cho Thẩm Lâm.
Biểu cảm xoắn xuýt của bánh bao nhỏ hiện ra quá rõ ràng, Thẩm Lâm nhìn má khóe miệng co quắp.
"Không sao đâu." Thẩm Lâm cười nói: "Chỉ là chào hỏi mọi người thôi, gọi là các chú các dì."
Bánh bao nhỏ nghe vậy lập tức cười như trút được gánh nặng, ôm chặt Đại Bạch.
Không lâu sau bọn họ tới hiện trường.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui