Bánh bao nhỏ liếc mắt đã nhìn thấy mẹ ở trong đám người.
Dư Dao Dao dựa người trên ghế nằm, rất dễ chịu.
Uống cà phê thêm sữa, lại gặm một quả cà chua ít đường, nhìn màn hình di động, mặt đầy nụ cười của mẹ kế.
Bước chân vội vàng của bánh bao nhỏ nhất thời cũng trở nên tung tăng nhẹ nhàng hơn hẳn!
Vừa rồi mới chuẩn bị tinh thần "phải thể hiện như thế nào", bây giờ đều đã quên sạch!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mẹ~"
Bé như một quả đạn pháo, lập tức thoát khỏi tay Thẩm Lâm, trực tiếp nhào vào trong lòng Dư Dao Dao đang nằm!
Dư Dao Dao kêu lên, kinh ngạc vui mừng đặt điện thoại di động xuống, nâng mông của nhóc con lên: "Bé cưng Duệ tan học rồi~"
"Vâng~"
Lúc này bánh bao nhỏ mới tỉnh táo lại, mặt hơi đỏ đáp lời, vùi đầu không dám ngẩng lên.
Bé quên chào hỏi các chú các dì rồi.
Nhìn thấy mẹ vui quá, chuyện gì cũng quên mất!
Thẩm Nghị Sùng thấy con trai xuất hiện, hơi lạnh trên người cũng biến mất không còn tăm tích.
Tầm mắt của tất cả mọi người ở đó ngay lập tức đều tập trung trên người ba người một nhà này.
Bánh bao chạy như bay về phía Dư Dao Dao, rất nhiều người đều nhìn thấy gương mặt chính diện của bé.
Bé hoàn toàn được di truyền ưu điểm về ngoại hình của Thẩm Nghị Sùng và Dư Dao Dao, lúc này tuổi còn nhỏ mặt coi hơi bụ bẫm nhưng sau này lớn lên nhất định chính là một anh chàng đẹp trai.
"Tổng giám đốc Thẩm, nếu sau này muốn quay chương trình về gia đình, người đầu tiên tôi mời sẽ là ngài, ngài nhất định phải cân nhắc đấy nhé."
"Bộ phim của tôi còn thiếu một ngôi sao nhí, tổng giám đốc Thẩm có cân nhắc để con trai mình xuất hiện trước ống kính không?"
"Thật là đáng yêu~ Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của bé nó kìa..."
"Gen tốt, ai, hâm mộ quá đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người to gan, coi như khá quen thân với Thẩm Nghị Sùng đều nhanh chóng vây lấy bọn họ.
Bánh bao nhỏ yên lặng ngẩng đầu lên, xấu hổ nhìn mọi người.
Bé nhẹ giọng ngoan ngoãn gọi chú dì, mặt đầy vẻ cực kỳ dễ thương, chiếm lấy trái tim của tất cả nhân viên công tác tại hiện trường.
"Đạo diễn, vậy chúng tôi xin cáo từ trước."
Mắt thấy Dư Dao Dao và con trai đã ở trước ống kính bày ra tư thế yêu thương thắm thiết, ngồi chờ thợ quay phim ghi hình, Thẩm Nghị Sùng trực tiếp ôm con trai lên, chia tách hai mẹ con, thuận tiện vùi gương mặt bánh bao vào ngực mình, che khuất góc chụp.
Bánh bao nhỏ kêu gào muốn ngẩng đầu lên, kết quả lại bị Thẩm Nghị Sùng đè xuống.
Ngay cả Dư Dao Dao bày ra tư thế muốn chụp ảnh cũng bị một tay của anh kéo đi.
Một lớn một nhỏ, thật là không quản được!
"Không nên quấy rầy quá trình quay chụp tiếp theo của đoàn phim, đợi đến tiết mục khác rồi em tiếp tục phát huy."
Thẩm Nghị Sùng trực tiếp áp tải hai người trở về xe, để lại Nghê Dịch xử lý những chuyện tiếp theo.
Đợi đến khi lên xe rồi, đóng cửa xe lại, ngăn cách tất cả tầm mắt và ống kính bên ngoài, Thẩm Nghị Sùng mới thả bánh bao nhỏ mặt đầy vẻ sụp đổ ra.
Nhìn ánh mắt chỉ trích của con trai mình, anh không khỏi thở dài.
"Ba nghĩ cả đêm, bên ngoài có rất nhiều người xấu. Con còn nhỏ, ba không muốn con lộ diện trước công chúng sớm như vậy."
"Nhưng... Ba nợ con một bức ảnh, ba sẽ dùng cách khác đền cho con."
Thẩm Nghị Sùng bóp trán, nói chuyện với con trai.
Dư Dao Dao mặt đầy tò mò nhìn bọn họ, không chen miệng vào.
"Ba dẫn con và mẹ đi chụp ảnh gia đình, sau đó treo trong nhà. Treo cả trong phòng của con, in lên cả đồ chơi trong phòng, được không?"
Thẩm Nghị Sùng xoa đầu con trai.
Ban đầu bánh bao nhỏ Thẩm Duệ từ chối nhưng nghe đến đoạn sau khóe miệng lại khẽ cong lên.
Ra sức thực hiệnchút nào hay chút đó vậy.
Kháng chiến cũng đều là từng bước từng bước một.
Thẩm Nghị Sùng thấy con trai cười rồi, khóe miệng cũng cong lên theo: "Cuối tuần này đi chụp luôn, cùng ngày chúng ta mang về nhà treo."
Miệng bánh bao nhỏ lập tức không khép lại được, ôm Đại Bạch gật đầu thật mạnh.
Nhưng đôi mắt đen nhánh của bé lóe lên, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ túm lấy quần áo của Dư Dao Dao.
Lên ti vi, một ngày nào đó nhất định cục cưng sẽ làm được!
*
"Sân khấu" quay đến hồi cuối, quay một mạch xong ba cảnh.
Đài truyền hình cuối cùng cũng điều ra một nhóm quay phim và nhân viên công tác, show truyền hình quy mô lớn "Tôi Và Vợ Tôi" dự kiến vào đầu năm đã chính thức bắt đầu ghi hình.
Thẩm Nghị Sùng không muốn để lộ địa chỉ thật, trực tiếp bảo quản gia thu dọn một căn biệt thự riêng lẻ ở ngoại ô chuyên để quay hình.
Mà chuyện lần trước anh dẫn theo Dư Dao Dao và con trai, cố ý chụp ảnh gia đình, bọn họ cũng đã treo ảnh trên đầu tường tất cả các căn phòng.
Tổ đạo diễn đánh tiếng trước, hôm ghi hình, bảy giờ sáng bọn họ sẽ tới gõ cửa.
Ngoài rất nhiều thợ quay phim tới quay phim còn có máy quay trên cao, quay lại toàn bộ phong cảnh tuyệt vời dựa núi kề sông của căn biệt thự nhỏ tọa lạc ở ngoại ô này.
Người giàu, bất luận nhìn ở góc độ nào, từ đầu tới cuối vẫn là người giàu.
Tất cả mọi người trong tổ tiết mục đều biết Thẩm Nghị Sùng có tiền, nhưng hôm nay đi tới nơi này mới rõ ràng nhận ra được sự thật này.
Đạo diễn Triệu Vũ tự mình đến trước cửa, giơ tay gõ cửa.
Bốn thợ quay phim đều đang bày trận ở cửa chờ đợi.
Mục đích của chương trình "Tôi Và Vợ Tôi" hướng đến việc thể hiện khía cạnh cuộc sống vợ chồng của những ngôi sao cho khán giả xem.
Cho nên bọn họ đến sớm một tiếng so với thời gian hẹn trước.
Bọn họ muốn quay được cảnh cuộc sống riêng tư chân thực nhất của hai vợ chồng.
Dưới sự mong đợi của mọi người, cánh cổng cuối cùng cũng két một tiếng mở ra, trong ống kính máy quay phim bất ngờ xuất hiện Thẩm Nghị Sùng cao lớn anh tuấn.
Hình như anh vừa mới tắm buổi sáng xong, mái tóc đen thường ngày được chải chuốt tỉ mỉ, hôm nay lại hơi rối hơn nữa vẫn còn đang nhỏ nước... Trên người anh lại chỉ mặc một chiếc áo ngủ thuần màu đen, bên trong hình như không mựac gì...
Đạo diễn Triệu Vũ nhìn mà sửng sốt.
Ông chủ Thẩm ngày thường cởi bỏ âu phục ra, lúc ở nhà lại có một loại cảm giác đẹp trai thường ngày, không hề thua kém tiểu thịt tươi hiện nay chút nào.
"Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi đến trước giờ hẹn, ha ha, muốn bắt đầu sớm một chút, cũng có thể kết thúc công việc sớm hơn một chút, hai người đều đã dậy rồi chứ?"
Hiển nhiên đạo diễn Triệu đang mở mắt nói mò.
Máy quay cũng đã quay rồi, căn bản là muốn xông vào quay.
Thẩm Nghị Sùng ở nhà, góc cạnh sắc bén quanh người cũng thu lại rất nhiều.
Anh cũng không tức giận, nghiêng người nhường ra một khoảng trống để bọn họ đi vào.
"Chào buổi sáng, đạo diễn Triệu."
"Xin lỗi, bà xã của tôi còn chưa dậy, đành làm phiền mọi người vào rồi đợi một lát."
Thậm chí anh còn cúi xuống lấy dép cho khách cho mọi người.
"Phiền mọi người đi khẽ một chút, bé con cũng còn đang ngủ."
Đạo diễn Triệu lập tức gật đầu đồng ý, một đám quay phim cũng lặng lẽ đi vào.
Vừa vào nhà đã có thể nhìn thấy hai tầng bên trong nhà đều được trang trí tinh xảo, màu sắc chủ đạo là màu trắng xanh cực kỳ mát mẻ.
Mấy thợ quay phim điên cuồng quay anh, rồi lại quay toàn bộ bố trí bên trong căn phòng.
Thẩm Nghị Sùng dẫn bọn họ vào phòng khách, sau đó vuốt mái tóc đen ướt sũng ra đằng sau, lộ ra cái trán đầy đặn anh tuấn.
"Các vị đã ăn sáng chưa?"
Đạo diễn Triệu sửng sốt, lập tức mừng như điên trong lòng.
Anh ấy vốn còn lo lắng tổng giám đốc Thẩm không phải nghệ sĩ, khả năng quay show không đủ, Dư Dao Dao còn chưa dậy, bọn họ chỉ có thể quay chụp bối cảnh ngoài lề.
Lại không ngờ rằng tổng giám đốc Thẩm ở nhà lại là một người ấm áp biết nấu nướng!
"Chưa ăn!"
Đạo diễn Triệu rõ ràng đã ăn bánh mì rồi, lại cố gắng nhắm mắt nói bừa.
"Tổng giám đốc Thẩm bình thời ở nhà anh còn thường xuyên nấu cơm? Nấu cho bà xã?"
Thẩm Nghị Sùng thoáng dừng lại một lát, quay đầu bày ra một biểu cảm vi diệu với anh ta.
"Người giúp việc nấu."
Đạo diễn Triệu: "..."
"Nhưng hôm nay quay phim nên tôi cho giúp việc nghỉ." Thẩm Nghị Sùng sờ mũi, dường như mới nhớ ra: "Tôi bảo trợ lý gọi đồ ăn ngoài cho mọi người."
Đạo diễn Triệu: "..."
Thẩm Nghị Sùng dặn dò xong dứt khoát tới phòng làm việc.
Đạo diễn Triệu không thể làm gì khác chỉ đành dẫn theo hai quay phim, đi quay phòng làm việc thường ngày của anh.
Nhưng cũng nhàm chán như trong tưởng tượng...
Ngược lại là có thể để người xem nhìn thấy, một mặt trầm cực kỳ nghiêm khắc của Thẩm Nghị Sùng.
Có điều chỉ chừng mười phút, anh đã bác bỏ mười mấy phương án đầu tư phim và ký kết với nghệ sĩ.
Giờ phút này Triệu Vũ đột nhiên cực kỳ nhớ Dư Dao Dao tinh quái.
Trong lúc quay chụp cực kỳ nhàm chán này, anh ấy mới càng ý thức được sự quý giá của cô.
Có lẽ là ý nghĩ của anh ấy quá mạnh mẽ, chỉ nghe cánh cửa sau lưng "két" một tiếng bị đẩy ra, một giọng nói mềm mại gợi cảm mang theo âm điệu cực kỳ buồn ngủ vang lên.
"Bà xã, dì Trương đâu? Em đói quá đi~"
Ánh mắt Triệu Vũ lập tức sáng lên, hai quay phim đi theo anh ấy trong nháy mắt đều quay đầu lại nhắm ống kính về ngay phía cửa.
Chỉ thấy cô mặt một chiếc váy ngủ ren hai dây màu hồng nhạt, đi một đôi dép tai thỏ, đứng ở cửa, làn da trắng nõn như tuyết ửng hồng, lúc này còn đang đưa tay dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, trên gương mặt còn mơ màng buồn ngủ, dường như căn bản còn chưa phát hiện ra ống kính.
Triệu Vũ lập tức kích động ra hiệu với quay phim.
Dư Dao Dao dậy rồi.
Vừa rời giường đã đi tìm chồng!
Hơn nữa hiển nhiên cô đã quên hôm nay còn phải ghi hình, hình như vẫn đang đi tìm giúp việc nấu cơm ở nhà.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Nói rõ giờ phút này cô không hề giả vờ, là phản ứng chân thực nhất ngày thường.
Cô vừa mới ngủ dậy, đôi mắt ngập nước còn đang lim dim, cũng không hoàn toàn mở ra, da thịt trên hai gò má mềm mại lại ửng hồng, giống như một con nòng nọc nhỏ đang tìm ba, còn chưa tỉnh đã lần theo mùi hương đến tìm Thẩm Nghị Sùng rồi.
Thẩm Nghị Sùng ở sau bàn làm việc vừa mới cúp điện thoại, còn chưa kịp đứng lên đã bị cô ôm từ phía sau như một con gấu... Hoặc là chuẩn xác hơn nói, là cô toàn thân không có sức lực ngồi đè lên lưng anh.
Bụng ùng ục kêu lên, từ trong thân thể cô phát ra ngoài.
"Em sắp chết đói rồi..."
"Bé cưng cũng muốn ăn cơm..."
Cô giống như một con bạch tuộc treo trên người anh, chân đạp xuống đất, gần như lơ lửng trên không trung.
Trong một khoảnh khắc, Triệu Vũ đã nghĩ ra một trăm tiêu đề hot cho đoạn này.
Anh ấy lại nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng, phát hiện anh xử lý tài liệu, mới vừa rồi mặt mày còn lạnh lùng bây giờ đã có chút nhiệt độ, thậm chí trên gương mặt anh tuấn màu lúa mạch còn hơi ửng hồng.
Giờ phút này, ngay cả đôi môi mỏng đang mím chặt cũng có một độ cong khả nghi.
Anh rút một tay ra, từ sau lưng đè xuống bả vai cô, giống như sợ cô ngã xuống, còn hơi cúi người xuống.
Hai người vào sáng sớm, ở thư phòng, tư thế này gần như sắp muốn lăn lộn chung một chỗ rồi!
Triệu Vũ hoàn toàn không ngờ tới, tổng giám đốc Thẩm bề ngoài cực kỳ lạnh lùng, tài sản hơn trăm triệu, ở phía sau cánh cửa đóng kín lại cưng chiều vợ như vậy!
Trước đó anh ấy còn tưởng rằng trong đoạn clip ở "Sân khấu", hai người ít nhiều gì cũng đang giả vờ trước mặt quần chúng.
Dù sao Dư Dao Dao cũng không phải là loại hình nội hàm thân thiện có văn hóa gì, so sánh với Thẩm Nghị Sùng có trình độ, trên lý thuyết là không có tiếng nói chung.
Trong mắt những người tỉnh táo, nói là hai người có tình cảm hẳng thà nói một bên ham sắc đẹp của đối phương, còn một bên ham tài sản của đối phương, như vậy sẽ khiến người ta tin tưởng hơn.
Nhưng hôm nay, Triệu Vũ thấy động tác thân mật tự nhiên của hai vợ chồng, anh ấy đột nhiên cảm thấy giữa hai người tuyệt đối có hormone tình yêu đang quấy phá!
Anh ấy suy nghĩ, đột nhiên trong phòng làm việc vang lên một tiếng nghiến răng trầm thấp.
"Đi khoác thêm áo vào."
Anh đi tới cửa, còn thuận tay đè lại ống kính máy quay đang muốn đi theo ra ngoài quay phim, đẩy sang bên cạnh.
"Đừng quay."
Hai chữ nặng nề mang theo giá lạnh.
Triệu Vũ trợn mắt, quay phim bị đè ống kính lại ngẩn ra.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía quần áo ngủ trên người Dư Dao Dao.
Khá là kín, cũng không lộ chút nào... Rộng lớn còn dày dặn,mấy nơi nhạy cảm cũng không nhìn thấy được.
Như thế cũng không thể quay?