Đạo diễn Triệu câm nín, rất nhanh đã phát hiện ra chuyện còn cạn lời hơn.
Thẩm Nghị Sùng vừa rồi còn nói sẽ gọi đồ ăn ngoài cho bọn họ lại đích thân vào phòng bếp, xắn tay áo sơ mi lên, rửa rau chiên trứng, động tác thuần thục lại tự nhiên, nhìn cũng biết là một người đàn ông bình thường cũng hay vào bếp.
Rất nhanh trong phòng bếp bay ra một mùi thơm, chứng tỏ tài nấu nướng của người nào đó cũng coi như không tệ.
Chờ đến khi hai tô mì lớn một tô mì nhỏ được bưng ra, Thẩm Nghị Sùng mặt không cảm xúc bị đạo diễn Triệu cản lại.
"Không phải cậu nói là gọi đồ ăn bên ngoài sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Nghị Sùng quét qua người anh ấy: "Trẻ con không thể ăn đồ ăn bên ngoài."
Ngực đạo diễn Triệu Vũ lập tức trúng một phát đạn.
Thì ra là vậy, tổng giám đốc Thẩm người ta đúng là một người đàn ông ấm áp giỏi nấu ăn chăm lo cho gia đình, chỉ là không cởi mở với đám người bọn họ mà thôi.
"Đạo diễn Triệu, chờ lát nữa con trai tôi không thể lọt vào khung hình, phiền anh chú ý một chút."
Thẩm Nghị Sùng chuẩn bị xong bữa sáng lại rót ra ba ly sữa bò.
Triệu Vũ hơi sửng sốt: "Được, nhưng hôm nay ghi hình cả ngày..."
Trong lúc nói chuyện, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân.
Dư Dao Dao đã thay một chiếc váy yếm trẻ trung xinh đẹp, nắm tay bánh bao nhỏ từ trên tầng hai đi xuống.
Bánh bao Thẩm Duệ nhỏ xíu, mặc một chiếc quần yếm màu xanh lam giống mẹ, gương mặt tròn xoe trắng nõn, dễ thương như một em bé.
Một lớn một nhỏ mặc đồ gia đình đứng cạnh nhau, dễ thương đến mức khiến mấy chú quay phim ngẩn ra.
Triệu Vũ vừa mới đồng ý yêu cầu của Thẩm Nghị Sùng, giờ phút này lại thật sự hơi hối hận.
Nhóc con mũm mĩm trước mặt này nếu lên hình chắc chắn sẽ khiến các cô, các mẹ ngồi trước ti vi phải gào thét.
Bé cực kỳ đáng yêu.
Cậu bé lạch bạch đi tới trước bàn ăn, còn biết cúi người cất giọng nói non nớt lên chào hỏi bọn họ.
Vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí sau khi Dư Dao Dao ngồi vào bàn ăn, nhóc con này còn tự mình cố gắng, cong cái mông nhỏ lảo đảo lắc lư leo lên ghế ngồi cho trẻ con, không cần bất kỳ người nào giúp đỡ.
Sau khi ngoan ngoãn ngồi xuống, bé còn hiểu chuyện tự cầm khăn ăn nhỏ trên ghế lên, thuần thục đâu ra đấy buộc lên cổ mình.
Tất cả động tác đều làm liền một mạch.
Sau khi buộc khăn ăn xong, cậu nhóc này còn biết quan tâm cầm đôi đũa trên bàn lên cho Dư Dao Dao.
"Mẹ, ăn thôi~"
Triệu Vũ nhìn đến đây, hận không thể tìm Thẩm Nghị Sùng thương lượng để biên tập cắt ghép cho con trai anh xuất hiện bóng lưng trên màn hình.
Nhưng Thẩm Nghị Sùng lại giúp con trai hạ thấp ghế ngồi cho trẻ em xuống, môi mỏng cong lên, trực tiếp bác bỏ suy nghĩ của anh ấy.
"Con tự ăn đi, mẹ là người lớn rồi."
"Ăn xong thì đi ra ngoài chơi với chú Lâm, chú sẽ dẫn con đi sở thú mà con thích nhất."
Bánh bao nhỏ bĩu môi, khẽ à một tiếng.
Dư Dao Dao vừa nghe đến sở thú, đôi mắt vốn đang sáng bừng đột nhiên tối sầm xuống.
Bây giờ nơi cô sợ hãi nhất chính là chỗ đó.
Vừa nghĩ tới đãi ngộ khi trước của mình, cô không thích sở thú chút nào.
Cô nhanh chóng nhìn bánh bao bằng ánh mắt tiếc nuối: "Mẹ ở nhà chờ bé cưng ngoan ngoãn trở về, tối nay chúng ta cùng nhau nghịch nước, sau đó cùng nhau tắm rửa."
Lúc này trên mặt bánh bao nhỏ mới xuất hiện một chút ánh sáng, khóe môi trề xuống hơi nhếch lên một chút, nặng nề ừ một tiếng.
Cậu bé cầm lên chiếc muỗng nhỏ của mình, nhanh chóng múc mì nhét vào miệng.
Hết miếng này đến miếng khác, nhét đến mức má phồng lên, có vẻ như ăn rất hăng say.
Triệu Vũ nhìn ống kính, nhanh chóng phát hiện Dư Dao Dao bên cạnh cậu bé cũng giống hệt bé.
Má cô căng phồng lên, cũng không biết đã nhét bao nhiều mì vào miệng.
Hai mẹ con như đúc ra từ một khuôn.
Lông mày Thẩm Nghị Sùng hạ xuống: "Ăn từ từ, nếu không sẽ không có bữa sau đâu."
Dư Dao Dao lập tức kêu lên ra vẻ đáng thương, mở to đôi mắt ngập nước, từ từ nhai kỹ nuốt chậm.
Mà bánh bao nhỏ đồng cảm nhìn mẹ mình, bàn tay nhỏ bé vuốt lưng cho cô.
Miệng nhỏ của bé cũng nhai rất nhanh, y như chuột hamster.
Vỗ lưng mấy cái, bé lại thu bàn tay nhỏ bé về, nhét một miếng mì mới vào trong miệng của mình.
Sao lại có đứa bé hiểu chuyện như vậy chứ?
Triệu Vũ nhìn hình ảnh này, lại nhìn Thẩm Nghị Sùng mặt đầy vẻ cao thâm khó lường, biểu cảm của anh ấy cũng hơi mờ mịt.
Sao cùng là đàn ông, người ta sự nghiệp thành công, vợ có mị lực, con trai cũng có thể hiểu chuyện như vậy?
Căn cứ vào tài liệu, đứa bé này mới chưa đầy năm tuổi đúng không?
Triệu Vũ nhớ lại lúc con trai mình năm tuổi rưỡi còn phải bắt mẹ đút cơm cho ăn, cho dù đuổi theo đút cơm cũng phải nửa tiếng mới có thể ăn xong một bát cơm, ăn một bữa cơm mà cứ như đi đánh giặc vậy.
Nhưng bé con Thẩm Duệ này tự mình ăn, hơn nữa còn biết chăm nom mẹ ăn cơm!
Đây là con trai thần tiên gì! Sao tổng giám đốc Thẩm lại có thể dạy được một đứa con trai như thế?
Triệu Vũ hơi thất thần.
Đảo mắt, bánh bao nhỏ đã ăn sạch bát mì nhỏ trước mặt, ngay cả hành lá cũng không còn chừa lại nửa cọng.
Mặc dù trên gương mặt nho nhỏ vẫn còn chút luyến tiếc không nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo cặp sách nhỏ đi ra ngoài với Thẩm Lâm.
Dư Dao Dao quyến luyến vẫy tay tạm biệt bánh bao nhỏ, sau đó lập tức ngồi phịch trên ghế sô pha.
"Được rồi, mọi người quay đi."
Cô thoải mái bộc lộ con người thật của mình.
Triệu Vũ lau mồ hôi: "Cô có thể làm những chuyện bình thường ở nhà vẫn làm, bất kỳ chuyện gì cũng được..."
"Tôi vẫn luôn nằm như vậy." Dư Dao Dao nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn trần nhà, phát ra một câu cảm thán đến từ linh hồn: "Nhìn trời, nhìn tường, ăn no cứ ngồi im như vậy thôi, từ từ tiêu hóa thức ăn, thật thoải mái..."
Triệu Vũ lặng lẽ há to miệng, nhờ giúp đỡ nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng ở bên cạnh.
"Đọc kịch bản đi."
Thẩm Nghị Sùng lập tức hiểu được ánh mắt nhờ giúp đỡ của đạo diễn, rũ mắt nhìn Dư Dao Dao một cái, cầm một chiếc thảm lông đắp bắp chân sáng bóng của cô lại.
"Bộ phim mới của đạo diễn Chu em tham gia đã học thuộc lời thoại rồi?"
"Còn có trận chung kết của "Sân khấu" chuẩn bị đến đâu rồi? Cuốn sách "Lý luận cơ sở biểu diễn sân khấu" đã đọc xong chưa?"
Trái tim vốn tràn đầy nhiệt huyết của Triệu Vũ nguội lạnh trong nháy mắt.
Anh ấy mong chờ những tương tác ngọt ngào của hai người, sao đột nhiên lại biến thành hiện trường học tập thi đại học rồi?
Anh ấy không khỏi ai oán liếc nhìn Thẩm Nghị Sùng.
Vốn còn cho rằng lười biếng nằm ườn ra không có gì để quay, bây giờ tổng giám đốc Thẩm vừa mở miệng, nháy mắt lại càng chẳng có gì hay để quay nữa.
Mà giấc mơ nằm lười một chỗ của Dư Dao Dao vỡ tan tành trong nháy mắt.
Cô gần như đáng thương ôm lấy tấm thảm lông, giãy giụa.
"Có thể... không cần đọc không? Ngày mai mới thử tạo hình thôi mà."
Thẩm Nghị Sùng trực tiếp lạnh mặt, bác bỏ.
"Không đọc kịch bản, không hiểu nhân vật, thử tạo hình xong phải chụp thế nào? Em định bày ra biểu cảm gì?"
"Đạo diễn nhìn trúng em, ít nhất em cũng phải thể hiện đạt tiêu chuẩn mới không khiến đối phương thất vọng."
Dư Dao Dao lập tức bĩu môi, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp tràn đầy đau khổ.
Cô không thể làm gì khác chỉ đành bò dậy, đi thẳng đến bên cạnh bàn trà, lấy kịch bản phía dưới ra.
"Anh đi rửa bát, lát nữa anh sẽ so lời thoại với em."
Thẩm Nghị Sùng ở phía sau lưng cô cúi người, đưa tay mở kịch bản cô đang cầm trong tay ra.
Nhìn từ xa giống như anh đang ôm cô trong lòng vậy.
Nhưng lời nói ra lại phá hỏng hết bầu không khí.
"Vai diễn của em, từ trang này, đến... ba trang sau, trong lúc anh rửa bát em phải học thuộc hết. Sai một câu, tối nay phải tập yoga thêm mười phút."
"A!"
Dư Dao Dao bị mùi hương nam tính bao vây, đang cảm thấy ấm áp, còn định xoay người lại ôm anh, đột nhiên như sấm sét giữa trời quang!
Cô cúi đầu nhìn theo ngón tay thon dài của anh, mở kịch bản ra nhìn thử, sau đó kêu gào thảm thiết.
"Nhiều như vậy?"
"Nhiều cái gì?"
Thẩm Nghị Sùng đứng lên, rũ mắt nhìn xuống, không chút nể tình vạch trần cô.
"Em chỉ diễn một vai phụ thôi, tổng cộng góp vai còn chưa đến nửa tiếng."
Dư Dao Dao bĩu môi, ngước mắt ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên tha thiết mong chờ nhìn anh.
"Vậy anh rửa chậm một chút."
"Rửa nửa tiếng?"
Tổng cộng chỉ có ba cái bát cộng thêm hai cái nồi.
Nhà còn có máy rửa bát.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật.
Nửa buổi mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng Dư Dao Dao vĩnh viễn sẽ không khiến đạo diễn và quay phim thất vọng.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ đau khổ bắt đầu nghiêm túc đọc kịch bản, cô lại như bị mắc chứng tăng động không thể dừng lại được.
Chỉ thoáng một cái, cô đã lật xem xong toàn bộ kịch bản.
Vừa quay đầu lại, cô lại nhìn lén bóng lưng người đàn ông trong phòng bếp.
Phát hiện Thẩm Nghị Sùng đang đứng trước bồn nước, đang đưa lưng về phía cô rửa bát, đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé ra một chút.
Vừa lẩm bẩm lời kịch trong miệng vừa khom lưng, rón rén chạy tới trước chiếc tủ nhỏ mà anh trai quay phim đang đứng dựa vào.
Cô yên lặng cười với bọn họ, lại khom người mở cửa tủ ra.
Cô lấy một bọc kẹo mềm vị nho từ trong tủ ra, lại nhanh chóng đem về ghế sô pha, mở kịch bản ra giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đọc một câu thoại, mở túi đựng ra.
Đọc hai câu thoại, nhét vào miệng một chiếc kẹo mềm.
Đọc ba câu thoại... Một túi kẹo mềm nhỏ gần như chỉ còn thấy đáy.
Cô dùng mu bàn tay lau khóe miệng, vui vẻ bóp chiếc túi rỗng ở trong tay, đứng lên muốn ném vào thùng rác bên cạnh ghế sô pha.
Nhưng mới vừa bước được một bước, một giọng nói trầm thấp không vui bỗng nhiên vang lên ở ngay sau lưng cô.
"Trong kịch bản có động tác này?"
Dư Dao Dao nhất thời bị dọa, thân thể mềm mại run lên một cái, dưới chân lệch một cái, suýt chút nữa ngã xuống bàn uống trà nhỏ.
Một bàn tay sau lưng kịp thời túm lấy một cánh tay mất thăng bằng của cô, tránh cho cô ngã sấp mặt trước ống kính.
Nhưng Dư Dao Dao quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt anh tuấn lạnh như băng của người đàn ông, trong lòng lập tức lạnh lẽo.
"Em, em..."
Cô nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn vẻ mặt Thẩm Nghị Sùng.
Cuối cùng cô giơ túi quà vặt trong tay lên.
"Em nhặt được một túi rác ở dưới đất!"
Trong đám quay phim đột nhiên phát ra một tiếng cười.
Dư Dao Dao lập tức trừng mắt nhìn, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên: "Em đang định vứt nó đi. Vệ sinh tốt, sức khỏe tốt!"
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng co quắp: "Ừ, trong miệng em còn đầy mùi vị của rác kìa."
Dư Dao Dao lập tức hoảng sợ che kín miệng mình.
Đám quay phim lại bật cười, ai nấy đều cười đến độ bả vai run lên.
Ngay cả đạo diễn Triệu Vũ cũng cúi đầu cười.
Thẩm Nghị Sùng lạnh lẽo quét mắt nhìn bọn họ, thành công khiến bọn họ ngừng lại.
Anh thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn về phía Dư Dao Dao.
"Học thuộc kịch bản rồi?"
Anh đưa tay ra.
Dư Dao Dao bĩu môi, đặt cái túi kẹo mềm lên tay anh.
Gương mặt anh tuấn của Thẩm Nghị Sùng tối sầm lại: "Kịch bản."
"A!" Dư Dao Dao vội vàng xoay người lại, cung kính đặt kịch bản đang được mở ra trên ghế sô pha lên tay anh.
"Đọc."
Thẩm Nghị Sùng mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào cô.
"Từ cảnh quay đầu tiên của em."
Dư Dao Dao há miệng, đôi mắt ngập nước đảo rất nhanh: "Cảnh đầu tiên là... Em nằm trên giường, ăn nho được tỳ nữ dâng lên, còn uống một ít sữa dê... Vì để nhập vai nên em đi ăn một ít quà vặt."
Ống kính trên vai quay phim đã bắt đầu run lên.
Mấy thợ quay phim đều dựa vào ý chí nỗ lực chống cự lại ý cười, ổn định máy quay trên cánh tay.
Mà Thẩm Nghị Sùng trực tiếp đóng kịch bản lại, cuộn lại đập vào đầu cô: "Không có nho, là dưa lưới!"
"Phì..."
Lúc này Triệu Vũ cũng không nhịn được nữa!