Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Thẩm Lâm dẫn bánh bao nhỏ ra khỏi nhà, ngoài tài xế ra còn có bảo mẫu chuyên chăm sóc bé.
Nhưng bọn họ lái xe được nửa đường, Thẩm Lâm ngồi đằng sau bị góc nghiêng gương mặt đầy vẻ buồn rầu của bánh bao nhỏ hạ gục.
"Chú Lâm, chú nói bây giờ mẹ có đang nhớ cháu không?"
"Chú Lâm, chú nói bây giờ mẹ có đang bị ba mắng không?"
"Chú Lâm..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lâm nhất thời nhức đầu, mấu chốt nhất là anh ta còn cảm thấy bé con này hơi đáng thương.
Ba mẹ đều ở nhà ghi hình, tên nhóc này lại bị đuổi ra ngoài.
"A, cục cưng Đại Bạch của cháu rơi ở nhà, quên mang ra ngoài rồi, chú Lâm... Chúng ta có thể lái xe trở về không?"
Bánh bao nhỏ cúi đầu, mong đợi kéo tay áo Thẩm Lâm.
Bé con ngoài những lúc đi nhà trẻ, những lúc khác gần như đi đến đâu cũng phải mang theo Đại Bạch theo.
Bé cực kỳ thích món đồ chơi thú bông cỡ lớn này.
Thẩm Lâm cũng biết điều đó.
Ngay lập tức, trong lòng anh ta mềm nhũn, cũng hơi dao động.
Trở về lấy đồ cũng không tiêu tốn bao nhiêu thời gian, cũng không ảnh hưởng đến việc ghi hình.
Anh ta liếc nhìn gương mặt non mềm và đôi mắt to long lanh của bé con, ngay lập tức đầu hàng.
"Được, chúng ta lái xe trở về."
*
Dư Dao Dao ở nhà đang cúi đầu sám hối với sếp lớn nhà mình.
Thẩm Nghị Sùng bảo cô cầm bút, giám sát cô viết ghi chú cho kịch bản, viết xong anh còn kiểm tra, lát nữa còn khớp lời thoại với cô.
Dư Dao Dao muốn ngả lưng xuống sô pha nhưng ngay lập tức đã bị anh xốc lên ngồi thẳng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Nghị Sùng liếc nhìn dáng vẻ không xương của cô, chân mày nhíu thật chặt.
"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng."
"Mau nhớ lại khóa học về tư thế trong công ty."
Dư Dao Dao chu đôi môi đỏ mọng, cầu cứu nhìn về phía quay phim và đạo diễn chương trình ở bên cạnh.
Đã nói là sẽ tự do ghi hình mà?
"Ông xã, ở nhà em không đọc kịch bản như vậy."
Cô đánh bạo kháng nghị.
"Chúng ta phải thành thật với người xem, anh không thể lừa dối mọi người, xây dựng hình tượng tốt đẹp cho em được."
Huyệt thái dương của Thẩm Nghị Sùng co rút.
Cô vừa nói vừa chậm rãi ngả người vào đệm tựa lưng trên sô pha.
Bàn tay thon dài như ngọc thuận thế rút lấy cây bút từ trong tay anh, thuận tiện vươn ngón út sờ lên bắp thịt cường tráng trên cánh tay anh, nhẹ nhàng lướt qua da thịt.
"Lúc em nằm xuống, mức độ linh hoạt của suy nghĩ sẽ được tăng cao, lập tức trở nên thông minh hơn."
"Có thể học thuộc lời thoại ngay lập tức."
Cô bĩu đôi môi đỏ mọng.
Thẩm Nghị Sùng đưa tay ra bóp trán mình.
Quả nhiên cô nằm xuống cũng không gây chuyện nữa, ngoan ngoãn đọc kịch bản.
Ngay cả chú thích cho kịch bản cũng làm xong rất nhanh.
Triệu Vũ liếc nhìn ống kính, trên mặt cũng có vẻ hài lòng.
Tương tác giữa hai người vừa hài hước lại vừa ấm áp.
Giờ phút này hai vợ chồng một người ngồi, một người nằm trên ghế sô pha, ánh mặt trời chiếu lên trên người bọn họ, hình ảnh hài hòa mà yên bình.
Anh ấy là một người đàn ông trung niên nhưng cũng phải hâm mộ cảnh gia đình yên tĩnh sau bữa cơm trưa như vậy.
Vẻ yên bình đẹp đẽ như vậy lại không kéo dài được bao lâu.
Sau khi đọc thuộc lời thoại, Dư Dao Dao liếc trộm góc nghiêng gương mặt đang đọc tài liệu nghiêm túc của Thẩm Nghị Sùng, nhàm chán lung lay bắp chân của anh, thuận tay cầm điều khiển từ xa lên mở ti vi.
Thẩm Nghị Sùng rũ mắt nhìn cô.
Dư Dao Dao đáng thương mím môi nói: "Em đọc thuộc rồi."
Thẩm Nghị Sùng híp mắt: "Đọc lại xem nào."
Gương mặt nhỏ nhắn của Dư Dao Dao nhất thời trở nên đau khổ nhưng vẫn khớp lời thoại từng câu từng chữ theo thứ tự: "... Bệ hạ cực khổ rồi... Hôm qua hoa quế nở, có một cành hoa cực kỳ bắt mắt..."
"Có một cành hoa mọc ra cực kỳ bắt mắt."
Ngón tay Thẩm Nghị Sùng gõ xuống lưng ghế sô pha, thấp giọng nói.
Dư Dao Dao há cái miệng nhỏ nhắn, thò đầu liếc nhìn kịch bản trong tay mình, lại nghiêng đầu đi xem tài liệu kinh doanh mà anh đang đọc.
Đúng là... thiếu hai chữ.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức kinh ngạc!
Thẩm Nghị Sùng thấy cô yên lặng, lại tiếp tục thấp giọng nói lời thoại: "Có một cành hoa mọc ra cực kỳ bắt mắt, thần thiếp cắt xuống, cắm vào bình đặt ở trong phòng, bệ hạ có muốn ngắm không?"
Dư Dao Dao lăn lộn như cá chép vẫy đuôi, trực tiếp từ tư thế nằm ườn ra bật dậy, che kín kịch bản trong tay.
"Vừa rồi có phải anh nhìn lén không?"
"Không lẽ anh cũng đã học thuộc rồi?"
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng nhếch lên: "Không phải vừa rồi em đã đọc hai lần rồi sao?"
Trong đôi mắt ngập nước long lanh của Dư Dao Dao lập tức tràn đầy vẻ sùng bái.
"Mới như vậy đã nhớ được? Đúng là lợi hại..."
Thẩm Nghị Sùng giơ tay lên, cầm lấy chiếc bút trên bàn uống trà, phê chuẩn lên tài liệu công việc đang cầm trên tay, đóng lại, lại đổi sang bộ tài liệu mới.
Hiển nhiên anh không dốc hết toàn bộ tinh thần chăm chú đi nghe cô đọc lời thoại.
Như vậy cũng được...?
Dư Dao Dao như phát hiện một đại lục mới.
"Oa, làm sao anh làm được vậy?"
"Mau dạy cho em đi, làm sao anh có thể học thuộc lời thoại nhanh như vậy mà còn làm được chuyện khác?"
Thẩm Nghị Sùng rũ mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên.
"Không thể dạy."
"Năng khiếu bẩm sinh khác biệt."
Dư Dao Dao lập tức phòng má, ai oán trợn mắt nhìn anh.
Thẩm Nghị Sùng ngước mắt: "Không đọc đúng quá hai mươi chữ, buổi tối phải luyện yoga thêm một tiếng, còn lại để ngày mai."
"A!"
Dư Dao Dao lập tức che ngực.
"Em không có, em chỉ sót có hai chữ!"
"Sau đó em bị sự anh dũng tài trí của anh mê hoặc, quên mất phải đọc kịch bản... Không được, không tính... Anh dở trò!"
Thẩm Nghị Sùng không nói lời nào nhưng đôi mắt phượng kiên nghị lại hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.
*
Triệu Vũ vẫn luôn quan sát ống kính nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng tràn đầy ý cười của cha dượng.
Tương tác giữa hai vợ chồng không có loại tình yêu bắn ra bốn phía như những cặp đôi đang yêu đương nồng nhiệt nhưng trong vẻ bình đạm ngày thường, hai người này còn giữ lại một chút tình thú và manh động lúc ban đầu.
Anh ấy đã làm những show truyền hình hài hước, theo đuổi thần tượng lâu rồi, ngược lại cảm thấy cuộc sống bình ổn thường ngày lại là thứ chạm đến trái tim một ông chú như anh ấy nhất.
Mà ở trên sô pha, rất nhanh, kháng nghị của Dư Dao Dao không có hiệu quả, chỉ có thể tiếp nhận trừng phạt huấn luyện yoga.
Cam chịu số phận của mình, cô gục ngã, bất lực ngã xuống sô pha.
"Em muốn nghỉ ngơi một lát, buổi tối em sẽ mệt chết mất thôi."
"Buổi trưa em muốn ăn nhiều một chút, buổi chiều còn muốn uống trà chiều ăn bánh, bổ sung thể lực, chuẩn bị sẵn sàng."
Vừa nói cô còn siết chặt điều khiển từ xa, không tình nguyện đẩy kịch bản sang một bên.
Chờ đến khi tầm mắt lạnh lẽo của Thẩm Nghị Sùng lướt qua, bả vai của Dư Dao Dao rõ ràng cứng đờ lại.
"Phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ ông xã."
"Em đã thuộc ba trang lời thoại, câu nói vừa rồi có hóa thành tro em cũng nhớ phải đọc thế nào."
Gương mặt Thẩm Nghị Sùng trở nên ấm áp hơn một chút, cuối cùng gật đầu: "Nghỉ ngơi nửa tiếng."
"A... Một tiếng chứ?"
Dư Dao Dao đau khổ bĩu môi.
"Đã qua một phút."
"A!"
Dư Dao Dao vội vàng cầm điều khiển từ xa, chọn một chương trình, vốn dĩ cô định xem một bộ phim tình yêu ngọt ngào máu chó để giải tỏa sự đau khổ này nhưng cuối cùng... Lại bị sự xinh đẹp của bản thân hấp dẫn.
Buổi chiếu lại tập ba của "Sân khấu"!
Đoạn diễn cảnh ngoại tình của cô lại tình cờ bị cô xem được.
Ngay lập tức, cô bấm xuống phím đổi kênh trên điều khiển từ xa.
Trong nháy mắt, cô đã vươn bàn tay trái xinh xắn che lên trên bàn tay phải.
Đối diện với tiên nữ xinh đẹp xuất hiện trên màn hình ti vi lớn với chất lượng hình ảnh siêu nét trong phòng khách, cô thốt lên một tiếng.
"Trời ạ, ai mà lại xinh đẹp như vậy?"
"A, vẻ đẹp của cô ấy túm lấy tay em, khiến em không thể nào chuyển kênh được!"
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng khẽ giật.
Tất cả nhân viên công tác của tổ tiết mục ở bên cạnh suýt nữa cũng ngẩn ra, cho rằng mình nghe nhầm.
Ngay cả Triệu Vũ, đạo diễn của "Sân khấu", giờ phút này nhìn về phía màn hình theo ánh mắt của cô cũng cảm thấy hơi mơ màng và ảo mộng.
Dư Dao Dao lại bắt đầu diễn rồi đấy!
Quả nhiên không lâu sau, cô lại sùng bái nhìn về phía đạo diễn Triệu Vũ.
"Vị đạo diễn này sao có thể thông minh như vậy, tìm được nữ nghệ sĩ đẹp như vậy tham gia chương trình, người xem cũng không nỡ chuyển kênh, đạo diễn có cảm thấy vui không?"
Triệu Vũ: "..."
Đúng là rất cmn vui!
Cô đúng là giỏi xử lý mọi chuyện!
Thẩm Nghị Sùng chống cằm, hít sâu một hơi.
Nhưng rất nhanh, anh cũng bị Dư Dao Dao trên màn hình lớn hấp dẫn.
Trước đó anh đã xem qua đoạn phim này nhưng vì trận cảm mạo của cô, con trai ở bên cạnh, anh còn bận xử lý chuyện thu mua công ty nên chỉ kịp liếc xem qua trên điện thoại di động.
Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy biểu hiện của cô trên màn ảnh lớn của ti vi.
Nhưng ngay cả khi được phóng to lên một màn hình lớn siêu rõ nét cũng không làm giảm vẻ xinh đẹp của cô đi một chút nào.
Ngược lại, ở một mức độ nào đó, nó còn càng làm tôn lên những điểm sáng và khí chất trên người cô, ví dụ như đôi mắt trong veo như biết nói này, ở trên màn ảnh rộng lại càng tỏ ra quyến rũ, chứa đựng rất nhiều lời muốn nói.
Thẩm Nghị Sùng không ngăn cản cô tiếp tục thưởng thức diễn xuất của mình.
"Em xem cho kỹ, có gì thiếu sót sau này có thể cải thiện."
Dư Dao Dao ôm gối dựa ngồi bên cạnh anh, ngẩng mặt lên kháng nghị.
Thiếu sót... Không có đâu!
Nhưng rất nhanh cô lại chuyển tầm mắt về, còn đẩy gương mặt anh tuấn của Thẩm Nghị Sùng đang nhìn về phía cô sang nhìn về hướng màn hình.
"Ừm, ông xã cũng xem thật kỹ nhé."
Triệu Vũ ở bên cạnh đã hưng phấn không chịu được.
Ở trong chương trình về các cặp đôi này lại còn có thể tuyên truyền tiết mục trước đó của anh ấy đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Hơn nữa từ trước đến giờ chưa từng lưu truyền ra rốt cuộc tổng giám đốc Thẩm đánh giá thế nào về diễn xuất của vợ mình, trước giờ anh chưa từng chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn của truyền thông nào.
Hôm nay buổi ghi hình này tuyệt đối là độc nhất!
Triệu Vũ lập tức dặn dò quay phim bên cạnh quay cận mặt Thẩm Nghị Sùng.
Quả nhiên, một lát sau trên ti vi xuất hiện cảnh đối diễn giữa cô và ảnh đế Trần Kiệu.
Khi Trần Kiệu lộ vẻ bất ngờ, thậm chí còn túm lấy tay Dư Dao Dao, chất vấn cô, tất cả mọi người đều phát hiện nhiệt độ toàn bộ phòng khách đều giảm xuống!
Thẩm Nghị Sùng ngồi trên ghế sô pha, gương mặt tuấn tú rõ ràng đã tối sầm lại, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Thậm chí hai nắm đấm của anh còn thoáng siết chặt trong giây lát, đôi môi mỏng mím chặt, như thể đang chịu đựng một chuyện không vui nào đó.
Mà khi giọng nói nũng nịu của Dư Dao Dao truyền ra từ trong ti vi.
"Tôi thích Trần Kiệu, nhưng lại gả cho anh."
"Tôi đã dâng hiến vẻ ngoài quý giá nhất, xinh đẹp nhất, ngay cả một nếp nhăn cũng không có... tất cả đều dâng hiến cho anh... Tại sao vậy chứ?"
Từng tiếng tố cáo uất ức không cam lòng vang lên rõ ràng trong phòng khách.
Giọng cô vốn mềm mại, mang theo một chút uất ức, trời sinh đã có sức khuếch đại cực lớn, đủ để khiến lòng người ta rung động.
Trên ghế sô pha, Thẩm Nghị Sùng một mực lạnh lùng nhìn màn hình, cuối cùng cũng khẽ mấp máy môi.
Ánh mắt như hình với bóng, mang theo ánh nhìn sâu thẳm rơi xuống người Dư Dao Dao.
Mà khi phần cắt nối biên tập đặc biệt của tổ tiết mục kết thúc, tuyên ngôn trịnh trọng khí phách của Dư Dao Dao trong lúc hóa trang trước khi lên sân khấu được phát ra, ánh mắt Thẩm Nghị Sùng lại càng sâu hơn.
"Anh mở công ty giải trí, tôi lập tức muốn trở thành nữ vương trong giới giải trí, cùng anh đi tới đỉnh cao!"
Giọng nói xưa nay vẫn mềm mại trở nên vang vọng lạ thường, giống như một hòn đá được đun sôi, đập trúng lòng hồ phẳng lặng đến đóng băng của anh.
Tạo ra từng gợn sóng rung động, quấy động đến mức trong ngực anh hiện lên từng cơn tê dại dùng lời khó có thể diễn tả được.
Anh híp mắt nhìn sang người bên cạnh.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt gợn sóng, vẻ ngoài vẫn giống năm xưa.
Nhưng... Những lời như vậy, năm năm trước cô tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.
Cho dù đã xem chương trình một lần, nghe lại một lần nữa, anh vẫn không nhịn được đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nhiệt độ nóng rực bên trong.
Nhưng rất nhanh một tiếng cười khẽ đã lôi anh ra khỏi suy nghĩ của mình.
"Oa, ông xã anh nhìn kìa, đó là cô gái quý giá đến cỡ nào?"
Dư Dao Dao muốn làm nữ vương ôm tim, cảm khái, mặt đầy si mê.
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Anh lập tức đưa tay bóp trán mình.
Nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn bình ổn tâm trạng, lại có một giọng nói non nớt từ sau lưng anh phối hợp tâng bốc.
"Mẹ quý giá! Mẹ giỏi nhất~ Oa, làm sao có một người mẹ ưu tú như vậy chứ~"
"Mẹ là nữ vương, Duệ Duệ chính là vương tử!"
Từ sau ghế sô pha đột nhiên có một cái đầu xù xù nhô ra, lộ ra nửa gương mặt nho nhỏ, ngượng ngùng nhìn về phía một hàng máy quay phim phía trước.
Thẩm Nghị Sùng hít sâu một hơi, cảm thấy xuất huyết não lại gần mình thêm một bước.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui