Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

"Ba ơi, con quên mang Đại Bạch Bạch đi rồi, cho nên mới quay lại đây..."
Bánh bao nhỏ nịnh bợ mẹ xong, lập tức phát hiện mình đã bị lộ tẩy.
Cậu bé nhìn biểu cảm có chút sụp đổ của ba ba, cẩn thận giơ con rắn Đại Bạch trong tay ra cho ba xem.
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Lâm bên cạnh.
"Đạo diễn, đoạn này..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ba ba, con không lộ mặt đâu ạ."
Bánh bao nhỏ thò đầu ra, lại lập tức dùng con rắn Đại Bạch che nửa dưới khuôn mặt đi.
"Không sao đâu, mọi người sẽ không nhận ra con."
Cậu bé tha thiết nhìn về phía Dư Dao Dao, rồi lại đáng thương nhìn về phía các chú quay phim ở phía đối diện.
"Các chú sẽ không quay đến mặt con."
Cả trái tim của người chú trong lòng đạo diễn Triệu Vũ, cũng phải rung rinh lay động trước biểu hiện ngây thơ của đứa nhỏ này.
Ngay lập tức, anh ấy nhanh chóng chĩa súng về bắn quân mình, chuyển qua phe cậu bé.
"Tổng giám đốc Thẩm, có thể xử lý qua hiệu ứng hậu kỳ một chút mà."
"Không cần cho đứa trẻ xuất hiện hoàn toàn dưới ống kính, nhưng cũng có thể ghi lại mọi hành động cử chỉ của đứa trẻ, vậy thì mai sau bé con lớn lên, video này cũng có thể trở thành kỷ niệm của mọi người."
Thẩm Nghị Sùng mím chặt môi.
Lão Trịnh quay phim vẫn luôn im lặng quay hình, lần này cũng không nhịn được.
"Nếu là quay bên sườn đứa nhỏ, hoặc là bóng lưng, thì đều có thể thao tác được."
"Thậm chí, ngay cả âm thanh cũng có thể xử lý hậu kỳ."
Bánh bao nhỏ còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn hiểu hết được những điều này, trong đôi mắt đen láy lập tức ánh lên những vì sao lấp lánh, nhìn về phía các chú đang nói giúp mình một cách đầy cảm kích.
Dư Dao Dao lại càng cho rằng, những gì đẹp đẽ thì nên để cả thế giới chiêm ngưỡng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngọc trai ẩn dưới biển xanh, có thể che giấu được một chốc một lát, nhưng lại không che giấu được cả đời."
"Nếu gương mặt đẹp đẽ bị phát hiện, thì đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, vậy thà rằng chuẩn bị thật tốt để mọi người nhìn thấy sớm một chút vẫn hơn."
Bánh bao nhỏ lập tức nhìn về phía mẹ đầy tán thưởng xen lẫn sùng bái, ra sức gật đầu.
Thẩm Nghị Sùng lạnh lùng quét mắt nhìn qua Thẩm Lâm bên cạnh.
Thẩm Lâm vốn nhẹ dạ dẫn bánh bao nhỏ về, giờ đã biết tất cả đều là mưu kế của bánh bao.
Nét mặt Thẩm Lâm còn khó coi hơn cả khóc nữa.
"Ngồi xuống đi."
Rốt cuộc, Thẩm Nghị Sùng cũng gật đầu với con trai.
"Ngồi cùng với mẹ con."
Hai mắt bánh bao nhỏ lập tức trở nên sáng ngời, gần như đã kêu lên một tiếng cực kỳ hớn hở, nhảy tới bên cạnh Dư Dao Dao, ngồi xuống áp sát vào cô.
Thậm chí, cậu bé còn ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ xíu của mình ngay ngắn ở trên đùi, vẻ mặt bé con ngoan ngoãn cực kỳ nghe lời.
Thẩm Nghị Sùng nhức đầu liếc mắt nhìn hai mẹ con nhiều chuyện này một cái.
"Sau này phải nghe lời."
"Đừng tự quyết định."
Một lớn một nhỏ đồng thời gật đầu, cả hai đều ngồi thẳng tắp.
Thẩm Nghị Sùng nói một câu, hai mẹ con lập tức theo sau đáp lời, vâng dạ ngay, nghe lời anh đến khỏi phải bàn.
Nhân viên quay phim quay được một lúc.
Thậm chí còn cố ý quay lại hình ảnh Thẩm Nghị Sùng nghiêm túc dạy bảo vợ mình sau lưng bánh bao nhỏ, cả bên cạnh và ở nhiều góc độ khác nhau nữa.
Tuy nhiên, chỉ trong vòng một phút đồng hồ, tác phong nghe lời của hai mẹ con đã đột ngột thay đổi.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ chờ ba nói xong, lập tức bò lên sô pha, xếp tất cả đệm sô pha ra đằng sau lưng Dư Dao Dao.
"Mẹ ơi, nằm đi."
Cậu bé vỗ vỗ đệm, còn vuốt lại cho phẳng.
Dư Dao Dao tức thì ôm lấy cậu bé hôn một cái: "Cảm ơn bé cưng."
Bánh bao nhỏ thẹn thùng đỏ mặt, lại kéo kéo cánh tay ba.
"Ba ba, ba ngồi sát qua đây một tí, đưa tay ra để mẹ gối cổ lên đi."
"Nếu không lúc mẹ ngủ sẽ bị đau đầu đó..."
Dư Dao Dao nâng đầu lên ngay, để lộ ra một khoảng vừa đủ cho cánh tay của Thẩm Nghị Sùng, rồi cũng vươn cánh tay trắng tuyết nõn nà về phía anh.
"Ông xã, em nằm thế nào đây, hình như không nhìn được TV nữa... Anh nhấc tay cao lên một chút đi mà ~"
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Cả nhóm nhân viên quay phim đồng loạt cúi đầu cười thầm.
Địa vị của boss Thẩm ở nhà, giảm xuống một đường thẳng tắp, xếp hạng cuối cùng rồi!
Tập đầu tiên được quay đến giờ ăn tối.
Đạo diễn Triệu Vũ theo sát toàn bộ quá trình, cảm thấy từng khung hình hôm nay quay được đều là những phân cảnh hiếm có, hài lòng trở về.
Mà ban đêm Thẩm Nghị Sùng đứng ở cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng hai mẹ con trong phòng cùng nhau chơi đùa tập yoga, cảm giác nghi ngờ sâu sắc dâng lên từ trong đáy lòng, tham gia chương trình này chính là sai lầm lớn nhất trong đời anh.
Mới có một ngày, đã mệt mỏi đến mức không muốn đi đọc tài liệu nữa.
*
Sáng ngày hôm sau, Dư Dao Dao tỉnh táo sảng khoái mà rời giường, vừa đắp mặt nạ dưỡng da, vừa nghe đại bảo mẫu Nghê Dịch cằn nhằn.
"Tôi và vợ tôi" vừa tung ra tin đồn, chị và boss sẽ tham gia với tư cách khách mời, người hâm mộ đều đang cực kỳ mong chờ chị tiếp tục thể hiện khiếu hài hước kỳ quặc đó đấy."
Nghê Dịch nói xong lại thấy hơi lo lắng, ngày hôm qua ghi hình mà cậu ta không có mặt ở đó.
Chủ yếu là, boss từ chối để cậu ta đứng bên cạnh quan sát.
"Chị này, hôm qua ghi hình thế nào, toàn bộ quá trình quay phim vẫn ổn thoả chứ?"
Nghê Dịch có hơi lo lắng.
Dù sao, "Sân khấu" trước đây là chương trình truyền hình theo cơ chế thi đấu, ekip chương trình sẽ đưa ra nhiệm vụ rõ ràng cho từng tập.
Dư Dao Dao chỉ cần diễn xuất dựa theo nhiệm vụ là được, dù phát huy như thế nào thì cũng đều có chủ đề chính cả rồi.
Nhưng các chương trình truyền hình thường ngày, nếu không có kế hoạch được định sẵn từ trước thì rất dễ bị cuốn theo những tình tiết nhàm chán, làm khán giả mất hứng thú theo dõi.
"Chị này, mấy phân đoạn gây cười thường ngày mà em tìm được trên mạng lúc trước ấy, chị xem rồi chứ? Hôm qua đã triển chưa?"
Lần này Nghê Dịch thật sự rất để ý đến cô.
Tuy nhiên, Dư Dao Dao chỉ sờ sờ mặt nạ mình, vẫn nghiêng đầu suy nghĩ mất một lúc.
Sau đó lại cầm điện thoại di động, gõ một chuỗi ký tự.
Nghê Dịch đang rối rắm chờ cô trả lời, đột nhiên nhận được tin nhắn của cô.
[Chị Y: Đang đắp mặt nạ, đừng bắt chị nói chuyện đó nha, sẽ có nếp nhăn đấy ~]
Nghê Dịch:...
Hay lắm, phong cách của chị cậu ta vẫn chưa lúc nào vắng mặt cả.
Rõ ràng là cậu ta vừa mới lo bò trắng răng rồi.
Đang nói chuyện dở thì Thẩm Nghị Sùng đi tới.
"Hôm nay tôi có cuộc họp quan trọng, không thể tới trường quay được, chào hỏi đạo diễn Chu hộ tôi."
Nghê Dịch lập tức gật đầu, nhưng gật được một nửa, bèn phát hiện ra biểu cảm trên mặt boss hơi có nét phật ý không vui.
Cậu ta quay đầu sang nhìn, lại phát hiện ánh mắt của Dư Dao Dao hơi sáng lên một cách đầy vui mừng, vừa nghe thấy boss không đi, rõ ràng cô đã trở nên phấn chấn hơn hẳn.
"Nghê Dịch, cậu ở trường quay, trước tiên chụp ảnh định trang* của cô ấy, gửi cho tôi."
(*) Định trang (定妆): Một công đoạn trong quay phim, hay buổi chọn trang phục, tạo hình cho diễn viên trong một vai diễn cố định, thường để cho khán giả xem trước tạo hình nhân vật hoặc chỉnh sửa ánh sáng, hiệu ứng, trang phục diễn viên cho phù hợp với nhân vật...
Một câu nói trầm thấp của Thẩm Nghị Sùng khiến biểu cảm của Dư Dao Dao trong nháy mắt đều bay biến hết.
Cho đến tận khi lên xe, cô vẫn còn hơi uể oải.
"Chị, làm sao vậy? Boss quan tâm đến tình hình của chị, đây là chuyện tốt mà."
Năm năm trước, boss cũng chưa bao giờ hỏi cô sẽ quay thứ gì.
Dư Dao Dao ngồi phịch xuống ghế sau, ôm kịch bản thở dài: "Hôm qua bị phạt. Nếu hôm nay lại bị đạo diễn phê bình nữa, có lẽ anh ấy sẽ tiếp tục phạt chị mất... Ai ui, hung dữ quá!"
Nghê Dịch ồ lên một tiếng, trong đầu lập tức nghĩ ngay tới một số phương pháp trừng phạt nghiêm khắc không thể miêu tả nổi.
Hoá ra Tổng giám đốc Thẩm lại là người có tình cảm như vậy.
Khuôn mặt mập mạp của cậu ta đỏ lên, với tư cách là một tên chó độc thân, lập tức ngượng ngùng chuyển đề tài, nói đến những vấn đề trọng tâm trong thiết lập nhân vật của kịch bản này.
Chờ tới khi bọn họ đến trường quay, lại phát hiện ra có một số diễn viên từ đoàn làm phim đã đến từ trước rồi.
Đạo diễn Chu Cầu vừa nhìn thấy Dư Dao Dao thì lập tức vẫy tay: "Tới rồi à.”
Nói xong, trên mặt ông cũng có chút hài lòng: "Hôm nay trạng thái không tồi đâu, đã đọc kịch bản chưa? Có việc gì không hiểu có thể hỏi tôi, đợi lát nữa chụp ảnh định trang, biểu cảm cũng cần phải sát với nhân vật."
Nhân vật yêu cơ hại nước này của cô thật ra chỉ là một vai phụ nhỏ, nàng ta mê hoặc quân chủ không để ý tới việc triều chính, chẳng bao lâu sau đã khiến cả triều đại này diệt vong. Sau khi quân khởi nghĩa xâm chiếm kinh thành, nàng ta cũng nhảy xuống từ đài cao để tự sát.
Đứng ở góc độ diễn xuất phim ảnh mà nói, cũng chẳng có quá khó khăn.
Ngay từ đầu, ở trên sân khấu, Chu Cầu đã nhắm ngay tới vẻ ngoài xinh đẹp của cô, cùng với nét tự tin, thậm chí là tự phụ về ngoại hình này.
Dư Dao Dao cười, đáp một tiếng: "Yên tâm đi, đạo diễn."
Hôm qua cô đã bị buộc phải học thuộc làu hết lời thoại rồi.
Nhưng cô vừa đi xong, một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn đã có tuổi bèn đi ra từ phía sau máy quay đặt bên cạnh đạo diễn Chu.
"Lão Chu, không giống phong cách của anh, tôi tưởng anh chưa bao giờ ưa thích nữ nghệ sĩ bình hoa."
Nếu như Nghê Dịch rời đi muộn hơn một phút, rất có thể đã nhận ra, người phụ nữ trung niên trên mặt có một ít nếp nhăn, song từng cử chỉ điệu bộ đều lộ ra dáng vẻ tao nhã kia, chính là Liễu Nhã Chi, nữ biên kịch nổi tiếng trong cả nước.
Bà ấy có sở trường đặc biệt về các kịch bản lịch sử quy mô lớn, cốt truyện rung động lòng người, lại cực kỳ tài giỏi trong việc khai thác nét đẹp tâm hồn đầy độc đáo của người phụ nữ qua nhiều triều đại.
Hôm nay, với tư cách là một nhà biên kịch, bà ấy cũng có mặt tại phim trường để xem ảnh chụp định trang của các diễn viên vai chính và vai phụ.
Nhưng hiển nhiên, Dư Dao Dao là một nữ nghệ sĩ có lịch sử dính vết nhơ, không phải loại người mà bà ấy thích, thậm chí còn có phần bài xích.
"Nhân vật Sênh Cơ này không có nhiều đất diễn lắm, nhưng nàng ta cũng không phải là một người phụ nữ nông cạn chỉ có duy nhất mỗi bộ mặt xinh đẹp."
Liễu Nhã Chi nói xong thì hơi nhíu mày.
"Đến cuối cùng, nàng ta không cam lòng bị xâm phạm, tự sát bỏ mình, trong lòng nàng ta thật ra cũng có khía cạnh mãnh liệt của loài thiêu thân lao mình vào ngọn lửa."
Bà ấy nhìn phòng hoá trang, vẻ mặt lập tức trở nên hết sức không hài lòng.
"Tôi không ngờ anh lại chọn cô ấy, nếu như đã biết từ trước, dám chắc tôi sẽ không buông tay nhường cho anh vị trí casting đâu, lão Chu."
Chu Cầu nghe xong thì ngẩn người, trái lại nở nụ cười: "Cô đã xem qua phần thể hiện của cô ấy trong "Sân khấu tân sinh" chưa?"
Liễu Nhã Chi lập tức lắc đầu: "Lúc trước vẫn phải sửa kịch bản, còn đang phải viết một bộ nữa, nào có thời gian chứ? Có điều..."
Bà ấy nói được đến một nửa thì cười khổ.
"Con gái tôi cho tôi xem mấy cái hot search rồi, tôi biết gần đây Dư Dao Dao rất hot, cũng đã xem mấy đoạn clip ngắn. Nhưng lão Chu này, nghiêm túc mà nói, theo kết luận của tôi thì hoàn toàn không thể gọi cô ấy là một diễn viên chuyên nghiệp đâu. Các phần trình diễn đều dựa vào khuôn mặt đẹp với nét tính cách vốn có của mình, hoàn toàn chỉ là phô bày bản thân, chứ không phải là đang sáng tạo hay làm nổi bật nhân vật trong kịch bản."
"Một nữ nghệ sĩ như vậy, không phải là điều tôi muốn. Mỗi nhân vật của tôi, thậm chí cả vai phụ, đều có thiết lập sâu sắc và hoàn chỉnh, tính cách không hề nông cạn đơn giản."
Chu Cầu rất nghiêm túc gật đầu, nhưng nghe đến đây, ông lập tức tự mình ngăn cản bà ấy.
"Tôi không đồng ý. Chờ Dư Dao Dao đi ra, cô hãy xem lại một chút."
Liễu Nhã Chi không ngờ Chu Cầu lại thừa nhận Dư Dao Dao, một người không có kỹ năng diễn xuất, thuần túy dựa vào khuôn mặt đẹp để lên hạng như vậy. Nhưng hai người đã hợp tác nhiều năm, bà ấy biết rất rõ, cho dù có tranh luận nữa cũng chẳng thể thuyết phục được đối phương.
Việc này chỉ có thể dùng sự thật sau cùng để nói chuyện mà thôi!
"Được. Nhưng tôi nói rõ, mất lòng trước được lòng sau, nếu cô ấy không khiến tôi hài lòng, tôi sẽ yêu cầu đổi người khác."
"OK!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, nam nữ chính làm định trang xong thì cùng nhau đi ra, tiến hành chụp ảnh trong studio.
Sau khi bàn bạc hơn nửa giờ, cộng thêm điều việc chỉnh lại trang phục cho nam chính cùng với trang điểm mặt và các loại phụ kiện tóc cho nữ chính, Dư Dao Dao cũng thướt tha đi ra từ phòng hoá trang.
Thiết lập của yêu cơ của một triều đại khiến giờ phút này đây, cô khoác trên mình chiếc váy cung đình màu đỏ lộng lẫy được thiết kế rất mực tinh xảo, lại không kém phần rực rỡ, chói mắt đến vô cùng.
Trang điểm của cô cũng đi theo phong cách quyến rũ xa hoa, đôi mắt xinh đẹp kẻ eyeliner thật đậm, ở đuôi mắt còn có nét cong hất lên đầy vẻ đào hoa, đôi môi đỏ mọng mê người kia lại càng đầy đặn hơn nữa, mang theo sắc lửa rực cháy đến chói mắt.
Đây là phong cách cường điệu mà những người phụ nữ bình thường cực kỳ khó có thể kiểm soát được, nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dường như lại ăn khớp với nốt ruồi lệ đẹp đẽ quyến rũ nơi khóe mắt, ngoái đầu nhìn lại cười một cái, tràn đầy sức hút, làm cho người ta không thể nào rời mắt.
Cô đi tới trước mặt Chu Cầu và Liễu Nhã Chi, cũng không hề chào hỏi bọn họ.
Đơn giản là lười biếng, hờ hững, mà cao không với tới, liếc mắt nhìn hai người một cái.
Chỉ cần một cái liếc mắt ấy thôi, đã làm Liễu Nhã Chi trên mặt vốn còn tràn đầy nghi ngờ, cũng phải ngẩn người.
Ánh mắt ấy của Dư Dao Dao giống như đang nhìn con sâu cái kiến, song, trong đôi mắt lạnh lùng này lại tựa như có chút gì đó cô đơn lẻ loi khó có thể xóa bỏ, khí chất kiêu ngạo đến từ nơi thẳm sâu linh hồn.
Nhưng khi cô tựa như khinh thường dời ánh mắt đi, nốt ruồi ở đuôi mắt lại giống hệt đom đóm lấp lánh lay động trên không trung, phác lên dáng vẻ quyến rũ toát ra từ tận xương tủy.
Mới chỉ có vài giây nhưng đã có đến mấy loại khí chất khác nhau trộn lẫn loé lên trước mắt bà ấy!
Lý trí vốn định châm chọc của Liễu Nhã Chi ban đầu lập tức đã tan rã ngay rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui