Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Liễu Nhã Chi có hơi choáng váng.
Nhân vật Sênh Cơ rất ít đất diễn, nhưng thật ra lại là nhân vật nữ yêu thích nhất của bà ấy trong bộ phim này.
Nàng ta vừa xinh đẹp lại rất được sủng ái, khi đứng trên đỉnh vinh quang thì gần như đã cả thiên hạ đều nằm ở tầm tay.
Nhưng mà từ tận đáy lòng, nàng ta chưa từng thật sự đặt những điều này vào trong mắt, nàng ta vẫn luôn mang sự kiêu ngạo không thể xóa nhòa từ xương tuỷ, đùa bỡn với quân chủ của một triều đại trong lòng bàn tay, thong dong đùa cợt với thế gian.
Chính vì vậy, sau khi nước mất, nàng ta không chịu khuất phục chủ mới, có thể kiên cường rắn rỏi nhảy từ trên đài cao xuống tự sát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân vật này có vẻ đơn giản, nhưng lại có nội tâm rất phong phú.
"Thế nào?" Đạo diễn Chu híp mắt, cười đắc ý với người bạn tốt nhiều năm: "Ánh mắt của tôi, có vấn đề gì không?"
Liễu Nhã Chi nhìn Dư Dao Dao xinh đẹp trong bộ trang phục trước mặt, chỉ có thể cười khổ: "Tôi không ngờ, cô ấy lại... Phù hợp như vậy."
Ngoài phù hợp, bà ấy không biết còn có thể dùng từ nào khác để tóm tắt.
Dư Dao Dao đứng trước tấm hắt sáng, từng cái giơ tay nhấc chân, thậm chí là mỗi một bước đi khi cô tiến vào phòng, đều tràn ngập hơi thở xinh đẹp mà quyến rũ, chói lọi mà lộng lẫy, mơ màng tựa như một đóa hoa tuyệt đẹp mang theo gai và độc, nở rộ trên núi cao.
Cô đứng đó, chỉ cách xa vài bước chân thôi, nhưng dường như lại có một khí chất quyến rũ mê say không thể chạm tới, không nắm bắt được, cực kỳ bí ẩn, hệt như được bao phủ bởi từng lớp từng lớp màn sa mỏng.
Như thể một cái liếc mắt thoáng qua sẽ khiến người ta xem nhẹ vẻ đẹp của cô, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đã lại thay đổi thành một dáng điệu khác.
Chỉ khi đã kiên nhẫn, vén lên từng lớp, từng lớp màn sa mỏng manh, mới có thể trộm nhìn được vẻ đẹp chân chính của cô.
Liễu Nhã Chi nhận ra, càng chú ý đến cô, thì sẽ càng không thể nào dời mắt khỏi người cô.
"Trong cuộc thi "Sân khấu", cô ấy xếp hạng mấy?"
Chu Cầu vừa nghe thấy thế đã trở nên vui vẻ, ông biết đây là dấu hiệu bạn già đã có hứng thú với Dư Dao Dao rồi.
"Tôi đề xuất cô nên tự đi xem chương trình đi."
Ông sờ râu lởm chởm trên cằm.
"Những người khác thì thôi bỏ qua đi, nhưng cô có thể đặc biệt chú ý tới các phân cảnh riêng của cô ấy. Bắt đầu từ vòng thi thứ hai, trong lòng tôi đã vang lên một giọng nói, cô ấy chính là Sênh Cơ. Nhưng sau đó... Cô ấy lại mang đến cho tôi những bất ngờ khác, khiến tôi rất muốn biết giới hạn diễn xuất của cô ấy nằm ở đâu."
Liễu Nhã Chi sửng sốt, rồi lại nhìn về phía Dư Dao Dao trước ống kính, ánh mắt bà ấy không khỏi có hơi giật mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giới hạn diễn xuất.
Mỗi diễn viên đều có những đặc điểm riêng biệt có một không hai, những đặc điểm này chính là trợ thủ trong quá trình nhập vai, nhưng đôi khi cũng tạo nên một giới hạn trong diễn xuất của họ.
Người dễ thương, khó có thể đóng vai độc ác.
Người xinh đẹp, khó có thể đóng vai bình thường.
Mọi loại thiên phú, nhìn như là ông trời ban cho, nhưng cũng chính là một thứ ràng buộc bẩm sinh
Những diễn viên không có giới hạn, hoặc nói cách khác, khiến cho đạo diễn không thể nhìn thấy giới hạn của mình, con đường tương lai của họ rộng mở, thành tựu cao, thường rất đáng kinh ngạc.
Chu Cầu không tiếp tục trò chuyện nữa, mà thay vào đó cho Liễu Nhã Chi một ánh mắt "cứ chờ xem".
Sau đó, ông bắt chuyện với Dư Dao Dao.
"Tiểu Dao, cô đọc kịch bản, cũng đã hiểu nhân vật này tới một mức độ nhất định, cô có ý kiến sửa đổi gì với định trang này không? Hãy nói thử quan điểm của mình xem."
Liễu Nhã Chi giật mình kinh ngạc.
Trước đó, Chu Cầu chưa từng hỏi ý kiến của hai diễn viên chính về định trang của nhân vật nam nữ chính.
Nhưng trong khi bà ấy còn đang ngạc nhiên, Dư Dao Dao đã chầm chậm đi về phía bọn họ, trên gương mặt tinh xảo quyến rũ lại xuất hiện một chút tiếc nuối thở than.
"Đạo diễn, tôi có một ý kiến nhỏ."
Giọng nói của Dư Dao Dao cũng rất yểu điệu, tựa như ngọc thạch rơi vào trong đầm nước trong trẻo, vang lên tiếng chuông leng keng, lại ướt át như có thể vắt ra nước.
Liễu Nhã Chi giật nảy cả mình.
Nếu như bà ấy nghe không lầm, cách nói chuyện của Dư Dao Dao thay đổi rồi.
Hiện tại đã trở nên hoàn toàn phù hợp với nhân vật Sênh Cơ trong tưởng tượng của bà ấy.
Chất giọng mềm mại, nhưng lại có một chút trong veo mà ngây thơ thuần khiết thuộc về thiếu nữ.
Nhưng rất nhanh sau đó, lời nói tiếp theo của Dư Dao Dao, đã lập tức kéo bà ấy rời khỏi tưởng tượng.
"Tôi cảm thấy bộ quần áo thì rất tươi tắn đẹp đẽ rồi, nhưng phụ kiện này lại chưa đủ xứng tầm với vẻ đẹp của tôi."
Dư Dao Dao sờ lên cổ áo rộng thêu lộng lẫy của bộ váy cung đình.
Cổ áo thùng thình, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của cô, cùng với một mảng vai trắng tuyết mờ ảo.
Màu đỏ rực rỡ xinh đẹp, càng làm tôn lên da thịt trắng mịn đến trong suốt phát sáng của cô, hoàn toàn là một vẻ đẹp tương phản hài hòa giữa lửa cháy và băng tuyết.
Nhưng giờ phút này đây, ở nơi cô đang chạm tay vào, giữa cần cổ mảnh khảnh, là một viên đá quý vàng kim hình trứng ngỗng nạm vàng...
Chiếc vòng cổ xa hoa cùng cực này, vốn dĩ có thiết kế vô cùng rực rỡ hoa lệ, nhưng thật sự bị hai màu đỏ trắng hết mực xuất sắc trên người cô áp chế hoàn toàn!
Chu Cầu híp mắt lại.
Liễu Nhã Chi cũng tập trung ánh mắt vào sợi dây chuyền kia.
Chỉ vừa nhìn một cái như thế, bọn họ đã thật sự nhận ra có điều không ổn lắm.
Viên đá quý hột to kia, đúng là trông có vẻ mờ nhạt hơn rất nhiều trên người cô.
Cho dù là làn da trắng sáng của cô, đôi mắt nước long lanh đẹp đẽ quyến rũ, hay lớp trang điểm sắc đỏ kiêu sa kia, đều đang cướp đi ánh hào quang của phụ kiện đá quý này!
Giờ đây, chính cô lại đang đè ép ánh sáng chói lọi của viên đá quý!
"Tôi không cần sợi dây chuyền này."
Dư Dao Dao có hơi ghét bỏ sờ sờ nó.
Ánh sáng của sao trời, sao có thể sánh vai cùng mặt trăng, mặt trời đây?
"Thử cởi ra xem."
Chu Cầu lập tức vẫy tay với stylist bên cạnh.
Stylist nhanh chóng làm theo ngay.
Vừa cởi ra xong, quả nhiên toàn bộ tạo hình càng trở nên nghiêng nước nghiêng thành, mang vẻ đẹp tự nhiên trời sinh.
Liễu Nhã Chi rất kích động.
Vừa rồi bà ấy phản đối bao nhiêu, thì giờ đây lại càng tán thưởng Dư Dao Dao bấy nhiêu.
Không chỉ phù hợp với thiết lập nhân vật, mà còn có sự hiểu biết của riêng bản thân về nhân vật, là một nữ diễn viên hiếm có!
Liễu Nhã Chi đã kìm lòng không đặng nghĩ đến lúc Dư Dao Dao đọc những lời thoại kia, cùng với cảnh cô ngã xuống trên giường đầy quyến rũ.
"Đây là tạo hình của nhân vật này trong giai đoạn giữa, ở thời đỉnh cao nhất."
"Còn có giai đoạn đầu khi chưa vào cung, định trang thiếu nữ khuê các, cùng với giai đoạn sau nước mất nhà tan, cả người mặc trang phục tang đen tuyền, chắc chắn hôm nay cũng phải hoá trang nữa."
Liễu Nhã Chi không thể đợi được để xem các tạo hình khác của cô.
Dư Dao Dao chỉ đóng một vai phụ nhỏ mà thôi, nhưng cuối cùng lại thay đổi những ba, bốn kiểu trang điểm và quần áo ở chỗ đạo diễn và biên kịch.
Chụp ảnh khoảng độ một tiếng đồng hồ, xong xuôi mới có thể khiến hai người họ vừa lòng thỏa dạ, thông báo kết thúc buổi định trang.
Thậm chí trước khi Dư Dao Dao đi, Liễu Nhã Chi còn bỏ qua hình tượng cao ngạo lạnh lùng, đặc biệt hỏi xin cô số WeChat, còn theo dõi chéo Weibo với cô.
"Có thắc mắc gì về nhân vật, có thể nói chuyện với tôi bất cứ lúc nào."
Chu Cầu ở bên cạnh nhìn thấy thế thì cười không ngớt: "Cũng chưa thấy cô để ý tới nữ chính như vậy đâu đó."
Liễu Nhã Chi hừ một tiếng: "Nữ chính thì đã có đạo diễn như anh rồi, tôi còn lo gì chứ?"
Nói xong, bà ấy lại không nhịn được bám theo Dư Dao Dao, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh định trang thiếu nữ khuê các trong trẻo thanh mát của cô, ngắm nghía mấy lần, lại không nhịn được đặt làm màn hình nghỉ*.
(*) Là hình ảnh động, hiệu ứng đồ hoạ hiện ra trên thiết bị điện tử khi người dùng không sử dụng trong một thời gian.
Nghê Dịch đi theo xuyên suốt cả hành trình, cũng phải bội phục đến rạp đầu sát đất với Dư Dao Dao luôn rồi!
Cậu ta đã trông thấy được toàn bộ sự thay đổi trong thái độ của biên kịch lớn Liễu.
Đến cuối cùng, rõ ràng là bà ấy rất thiên vị Dư Dao Dao, còn hơn cả nữ chính nữa kìa.
Tất nhiên, cậu ta cũng không quên lời dặn dò của boss, nói chuyện với đạo diễn ở một góc, sau khi đảm bảo tuyệt đối không truyền ảnh ngoài thì lại lén lút chụp hai tấm gửi cho boss.
*
Mà giờ phút này, trong phòng họp của công ty giải trí Quang Hâm, bầu không khí có hơi nghiêm túc.
Thẩm Nghị Sùng đang ngồi ở đầu bàn họp, gương mặt điển trai lạnh lùng như băng, áp lực toả từ trên người anh phóng thẳng ra xung quanh.
Các cổ đông phía bên trái đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ có một người trong số họ ra hiệu cho giám đốc bộ phận đầu tư Từ Hồng.
Từ Hồng là nhân viên quản lý mục đầu tư có kinh nghiệm lâu năm, nhảy việc từ bên đối thủ cạnh tranh đến Quang Hâm vào ba năm trước.
Anh ta đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, cầm tài liệu trong tay, bấm bụng mở miệng.
"Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi đã làm khảo sát thị trường về "Khuynh thành", bản thân đề tài huyền huyễn phương Đông này đã rất được độc giả ưa chuộng trong số các tiểu thuyết mạng, cho tới nay vẫn luôn nằm ở vị trí cao trong bảng xếp hạng bán chạy, tháng này, nhờ được tuyên truyền, thậm chí thành tích còn chen được vào top 10 toàn mạng. Hơn nữa chúng tôi đã khảo sát hơn 3000 độc giả, trong số đó có 70% rất mong đợi tác phẩm này được đưa lên màn ảnh, 23% còn lại lo rằng phim không trung thành với nguyên tác, bày tỏ mình sẽ chờ xem sao, nếu phim được đánh giá tốt, sẽ sẵn sàng đến rạp chiếu phim để xem."
"Hơn nữa đạo diễn cũng chính là đạo diễn Kiều An rất giỏi quay phim kinh phí lớn, năm tác phẩm của ông ấy mấy năm gần đây đều hết sức ăn khách, thêm vào đó còn đồng loạt nhận được đề cử phim hay nhất."
"Khán giả hiện nay đều công nhận gu thẩm mỹ và tài năng của Kiều An, thấy tên ông ấy là sẽ bỏ tiền túi ra."
"Ý kiến của bộ phận đầu tư là nên tiếp tục đầu tư. Không chỉ có thể giúp Quang Hâm mở rộng hoàn toàn thị trường điện ảnh, mà còn có thể hợp tác với đạo diễn Kiều An trong tương lai."
Từ Hồng vừa nói, vừa dùng bút laser chiếu lên một số dữ liệu quan trọng.
"Lần này nữ chính tham gia bộ phim cũng là cấp bậc ảnh hậu gánh được phòng vé, trước mắt thì sự đầu tư của chúng ta là hoàn toàn tích cực, rủi ro rất thấp."
Anh ta nói xong, rất nhiều người đang ngồi ở đó đều gật đầu đồng tình.
Nhưng Thẩm Nghị Sùng lại giữ khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một, ngẩng đầu nhìn số liệu trên màn hình, sau đó ném ra một câu hỏi.
"Anh đã đọc tiểu thuyết gốc chưa?"
Từ Hoành sửng sốt: "Tôi đã nghiên cứu kịch bản rồi."
Thẩm Nghị Sùng gõ bàn một cái, nói: "Vậy anh đã xem các bộ phim trước đây của Kiều An chưa?"
Trái lại lần này Từ Hồng rất tự tin: "Tôi đã xem rồi, đạo diễn Kiều An là người rất giỏi về quay phim kinh phí..."
Thẩm Nghị Sùng thẳng thừng ngắt lời anh ta: "Vậy hẳn là anh biết, thứ nhất, cho tới bây giờ ông ấy vẫn chưa từng quay phim có hiệu ứng đặc biệt. Thứ hai, ông ấy có cách diễn giải và phong cách của riêng mình về cốt truyện điện ảnh và bố cục hình ảnh của phim."
"Nhưng..."
"Anh chưa từng đọc nguyên tác, vậy hiện tại tôi có thể nói cho anh biết." Giọng Thẩm Nghị Sùng rất trầm thấp: "Kịch bản và tiểu thuyết có sự khác biệt rất lớn, gần đây tôi đã mất một tuần đọc đi đọc lại tiểu thuyết, rồi nghiên cứu kịch bản sau khi chuyển thể, rút ra kết luận..."
"Chuyển thể sẽ thất bại toàn tập."
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, đồng thời cũng rất vang dội.
"Khi chuyển thể từ tiểu thuyết thành phim điện ảnh và phim truyền hình, điều đáng sợ không phải kịch bản xa rời nguyên tác, mà đáng sợ ở chỗ không chỉ xa rời, mà còn đi ngược lại, thậm chí thiết lập nhân vật nguyên mẫu cũng bị biến tướng, hoàn toàn hủy hoại kết cấu của tiểu thuyết."
"Không ai trong bộ phận đầu tư đã đọc tiểu thuyết sao? Kết luận chắc chắn đầu tư mà anh đưa cho tôi là ý tưởng vỗ đầu* à?"
(*) Vỗ đầu (拍脑袋): Chỉ mọi thứ dựa vào ý kiến chủ quan, dựa vào kinh nghiệm đưa ra quyết định.
Từ Hồng tức thời cảm giác gáy lạnh run, mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng.
"Có người đọc..."
"Ngoài ra", Thẩm Nghị Sùng cầm điện thoại đang rung ở trên bàn lên, đôi môi mỏng lạnh lùng mím chặt: "Tôi đã xem qua công đoạn chuẩn bị trước của phim, ngay cả ảnh định trang, cũng không được."
"Cách tiêu chuẩn đạt yêu cầu trong lòng tôi quá xa."
"Rút vốn."
Cổ đông bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Khoản tiền đầu tiên đã được đầu tư, nếu rút lại, dư luận sẽ gây bất lợi cho chúng ta, có thể làm công chúng cho rằng chúng ta thiếu vốn, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty."
Thẩm Nghị Sùng trượt màn hình điện thoại di động, lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Không rút vốn, tám mươi triệu đổ xuống sông xuống biển, giá cổ phiếu sẽ tăng sao?"
Người lên tiếng tức thì á khẩu không nói nên lời, thậm chí còn sợ run trong lòng vì bị anh nhìn chằm chằm.
"Vậy, bỏ phiếu đi."
Thẩm Lâm làm biên bản cuộc họp lập tức đứng lên, tổ chức cho các cổ đông bỏ phiếu.
Mà anh ta vừa nói ai muốn rút vốn xin giơ tay lên, lại phát hiện boss nhà mình đang chậm chạp không động đậy.
Nhìn kỹ lại, lại phát hiện ra boss đang nhìn màn hình điện thoại, khóe môi vừa rồi còn lạnh lẽo hà khắc mím chặt, giờ đây đang để lộ ý cười nhàn nhạt.
Cả người lạnh như băng, lại giống như hòa tan ra.
Thẩm Lâm: ???

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui