Trên mặt Thẩm Nghị Sùng mang theo tình cảm dịu dàng xen lẫn ý cười, gần như khiến cho Thẩm Lâm quên cả chuyện mọi người còn đang họp.
Chưa bao giờ thấy boss để lộ ra biểu cảm gì dịu dàng đến như vậy!
Thẩm Lâm tiến lại gần hai bước, liếc mắt một cái mới đột nhiên phát hiện, trên màn hình điện thoại của anh chính là ảnh cổ trang của bà chủ!
"..."
Boss, đã trở thành thê nô đến vậy rồi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây anh ta cũng không nhận ra!
"Boss, bầu... Phiếu."
Thẩm Lâm vội vàng gọi một tiếng.
Lúc này Thẩm Nghị Sùng mới ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú vừa rồi còn có chút ấm áp, lập tức trở nên cương nghị lạnh lùng.
Như thể nụ cười vừa rồi, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Toàn bộ phòng họp lại trở về sự lạnh giá và nghiêm túc khiến người ta hít thở không thông.
Thẩm Lâm run rẩy trong lòng.
"Cổ đông đồng ý rút vốn, mời biểu quyết."
Các cổ đông có mặt tức thì nhận thấy cảm giác lạnh giá, nhìn nhau một cái.
Hai cổ đông ngồi ở phía trước, dẫn đầu giơ tay lên.
"Đồng ý rút vốn."
"Tán thành. Tổng giám đốc Thẩm chưa bao giờ có sai lầm."
Sau khi hai người bọn họ bỏ phiếu, các cổ đông còn lại càng thêm đau khổ dày vò hơn.
Thẩm Nghị Sùng ngẩng đầu, ngón tay thon dài vẫn còn dừng lại trên màn hình điện thoại, nhưng môi mỏng đã mím lại, cảm giác lạnh lùng trên người càng nặng hơn: "Tôi nói ban nãy còn chưa rõ ràng sao?"
Lời này vừa dứt, các cổ đông còn lại lập tức đồng loạt giơ tay lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đồng ý với Tổng giám đốc Thẩm!
"Tin tưởng con mắt của Tổng giám đốc Thẩm."
"Ủng hộ rút vốn..."
"Toàn bộ phiếu thông qua."
Thẩm Lâm tuyên bố ngay tức khắc.
Sắc mặt của Từ Hồng thuộc phòng đầu tư cứng đờ trong nháy mắt, trở nên hết sức khó chịu.
Đã vào công ty ba năm, bề ngoài anh ta là trưởng phòng đầu tư, nhưng mấy dự án đầu tư lớn gần đây đều bị boss Thẩm bác bỏ.
Hơn nữa những gì trước đó cũng đều đã chứng minh, quyết định của boss đưa ra là đúng đắn.
Nhưng về "Khuynh thành" lần này, anh ta đã nghiên cứu rất lâu, cảm thấy đây là dự án tốt không có chút sơ hở!
Vậy mà cũng bị từ chối rồi...
Từ Hồng dùng sức nắm chặt lấy tài liệu dự án.
Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, Thẩm Nghị Sùng đã đứng lên ngay, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một lần, sải bước đi về phía cửa phòng họp.
Thẩm Lâm nhanh chóng thu dọn tài liệu, suýt nữa không theo kịp bước chân của boss.
Nhưng mà chờ đến khi Thẩm Nghị Sùng vội vàng đi ra tới cửa, mọi người lại nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên từ trong điện thoại của anh.
"Ông xã, hôm nay đạo diễn khen ngợi em, cũng đã ký hợp đồng với em rồi ~"
"Em mua bánh kem ăn mừng, chờ anh và Tiểu Duệ Duệ về ăn nha!"
Cổ đông & Thẩm Lâm: "..."
Gấp gáp như vậy, là trở về ở bên vợ sao?!
*
Đến khi đi tới bãi đậu xe, Thẩm Lâm mở cửa xe thay boss, lại nhìn thấy vẻ mặt boss đang suy nghĩ sâu xa, tựa như vừa gặp phải vấn đề lớn của thế kỷ.
Trước kia cho dù gặp phải hoàn cảnh khốn cùng khó giải quyết nhất, anh ta cũng chưa từng thấy boss rối rắm như vậy.
Thẩm Lâm hơi tò mò: "Boss, là đang lo giá cổ phiếu sẽ giảm sau khi rút vốn sao?"
Sau khi tốt nghiệp đại học xong, anh ta làm kinh doanh nghiệp vụ hai năm, rồi lại đi theo Thẩm Nghị Sùng đảm nhiệm vị trí trợ lý Tổng giám đốc, thay anh điều hành tiến độ các dự án của các phòng ban trong công ty.
Mặc dù công việc tẻ nhạt, nhưng anh ta đi theo boss, mỗi ngày có thể học hỏi từ boss rất nhiều kỹ năng kinh doanh và khả năng lãnh đạo.
Vì vậy, nhìn thấy boss đau đầu, anh ta cũng cực kỳ muốn biết boss đang nghĩ ngợi điều gì.
Lẽ nào, trước mặt cổ đông thì quyết liệt, thật ra nội tâm vẫn có phần lo nghĩ xem quyết định của mình có đúng hay không ư?
Thẩm Lâm nhìn Thẩm Nghị Sùng ở ghế sau xe.
Nhưng chỉ thấy Thẩm Nghị Sùng nhíu chặt chân mày, nhìn màn hình điện thoại đáp một tiếng.
"Cậu thấy rằng, ngoại trừ túi xách phiên bản giới hạn ra thì phụ nữ còn thích cái gì?"
Thẩm Lâm há to miệng hả một tiếng.
"Trừ ăn đồ ăn vặt."
Thẩm Nghị Sùng ấn huyệt thái dương, lại bổ sung thêm một câu.
Thẩm Lâm tựa như đang nằm mơ, nhưng vẫn đáp lời theo bản năng: "Hoa?"
Thẩm Nghị Sùng hơi nhíu mày.
Anh chưa từng tặng hoa cho Dư Dao Dao.
Trước đây cô chỉ thích đồ trang sức với túi xách phiên bản giới hạn, những thứ kiểu vậy.
Bây giờ lại có thêm sở thích ăn uống...
Thẩm Lâm thấy biểu cảm có chút vi diệu mà tăm tối của boss, trong lòng cũng hẫng đi một nhịp.
Anh ta nói gì sai sao?
Anh ta là một chó độc thân, trước đây đã từng yêu đương vài lần.
"Con gái mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng thật ra cũng không có mấy ai là không thích hoa."
"Vậy sao?"
Thẩm Nghị Sùng ngước mắt lên, vẻ mặt suy tư sâu sắc.
*
Dư Dao Dao chụp ảnh định trang xong xuôi, mua bánh kem về nhà, lại nhận được điện thoại của biên kịch Liễu, cùng trò chuyện với cô về hướng đi của nhân vật.
Sau khi biên kịch Liễu kết thúc công việc, vẫn khó có thể dứt ra khỏi phần thể hiện ngày hôm nay của Dư Dao Dao.
Mỗi lần nhìn thấy ảnh định trang trên màn hình nghỉ trong điện thoại di động của mình, trước mắt bà ấy luôn hiện lên nụ cười của Dư Dao Dao, thậm chí còn có cả từng câu thoại và cảm xúc của cô trong kịch bản.
Nhịn hai, ba tiếng đồng hồ, đến cùng vẫn không kìm được mà gọi điện thoại cho Dư Dao Dao.
Càng thích nhiều hơn, lại càng sợ cô diễn xuất không tốt, cuối cùng khiến chính bản thân thất vọng.
Thương cho roi cho vọt, kỳ vọng và yêu cầu của biên kịch Liễu với cô cũng nước lên thì thuyền thuyền lên, tăng tiến thuận theo sự tán thưởng.
"Tiểu Dư, tôi quấy rầy cô một chút được không? Là tôi muốn thảo luận với cô, trong màn sau cùng khi đất nước bị diệt vong, cảnh Sênh Cơ nhảy từ mái xuống tự sát, cô hiểu như thế nào? Cô có thể cảm nhận được rõ cảm xúc của nhân vật vào thời điểm đó chứ?"
Dư Dao Dao đang ngồi xếp bằng trên ghế ăn, chảy nước miếng đầy trông mong nhìn chiếc bánh ngọt ngon miệng trước mặt, nhưng không thể táy máy miệng, hết sức tiếc nuối.
"À, tôi rảnh."
Cô trông thấy Tiểu Dịch Dịch đang nhìn mình chằm chằm một cách đầy mãnh liệt, thở dài yếu ớt.
"Vậy chắc chắn là cực kỳ thất vọng rồi."
Chỉ có thể nhìn món ăn ngon, nhưng lại không thể ăn, thật quá khó khăn mà.
Giọng biên kịch Liễu tức thì trở nên hưng phấn: "Nói thế nào? Cô thử nói cụ thể xem."
Dư Dao Dao cầm dĩa trên bàn, khẽ đặt vào trong miệng nhấm nháp chút ít, lại nhìn Nghê Dịch một cái đầy trĩu nặng.
"Không có tự do ấy, đau đớn..."
"Cho dù vẻ ngoài xinh đẹp như thế, nhìn như có được cả của cải, địa vị lẫn người đàn ông ưu tú mà người trong thiên hạ hằng ước ao, ôm hết nỗi đố kỵ của người trong thiên hạ, vậy thì có ích lợi gì chứ?"
Cô vươn tay ra muốn cạo một miếng kem ăn, bánh ngọt lại bị Nghê Dịch dời đi xa.
"Á! Tự do kia... Chỉ là không chịu cho tôi!"
Giọng nói của cô có chút buồn khổ phẫn uất.
Nghê Dịch nghe thấy cô trả lời biên kịch Liễu như vậy, hoàn toàn chẳng biết nói gì nữa rồi!
[Nghiêm túc một chút... Chị...]
Cậu ta bất đắc dĩ làm khẩu hình miệng.
Biên kịch Liễu được xem là biên kịch nổi tiếng trong nước, đứng ở nấc thang đầu tiên.
Không phải nói linh tinh lừa gạt là được đâu!
Nếu chọc cho biên kịch ghét bỏ, thì cũng chính là tự đào hố chôn mình sau này đó.
Nghê Dịch lập tức lấy quyển sổ nhỏ trong túi của mình ra, muốn viết cho cô câu trả lời tiêu chuẩn.
Nhưng mới viết ba chữ "nước mất đau", cậu ta đã nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ điện thoại để chế độ rảnh tay của Dư Dao Dao.
"Đúng, đúng, đúng!" Giọng biên kịch Liễu lập tức cao lên nửa tông: "Mạng sống thật sự đáng quý, giá cả của tình yêu lại càng cao hơn, nhưng vì tự do, đều có thể vứt bỏ hết! Cô diễn giải nhân vật này cực kỳ sâu sắc hợp lý!"
Nghê Dịch: "...!"
Biên kịch Liễu thật sự quá hưng phấn.
Đối với bà ấy mà nói, diễn viên có thể diễn giải được chính xác bản chất nhân vật mà bà ấy dùng hết tâm huyết để xây dựng thông qua kịch bản của bà ấy, cũng y hệt như tri âm tri kỷ, Bá Nha gặp được người tri âm vậy.
Bà ấy lập tức nói thẳng ra thiết lập của mình về nhân vật.
"Dẫu rằng Sênh Cơ có được vinh hoa phú quý và sự sủng ái của thiên tử, nhưng lại mất đi tự do, bị giam cầm ở trong tường thành, vậy nên cơ bản không hề có hạnh phúc gì đáng để nhắc tới. Thành ra, nàng ta rất chán ngán, lựa chọn đi tìm cái chết, không phải tự tử vì tình cũng không phải vì sợ hãi, mà là muốn tìm đến cõi Niết bàn ở trong tâm khảm!"
"Thật hiếm có, cô nhận được kịch bản bao lâu rồi? Thế mà đã nói trúng tim đen, có quan điểm sắc bén như thế!"
Nghê Dịch liếc qua, Dư Dao Dao đang khổ sở nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt, trong lòng có mười ngàn hạt đậu xanh đang nảy mầm*.
(*) Nguyên văn là "Một vạn thảo nê mã chạy qua": Thảo nê mã (草泥马) là dùng lối chơi chữ của cư dân mạng đọc lái đi từ chửi bậy.
Như vậy cũng được hả?
Biên kịch Liễu nói đến không dứt ra được, thỉnh thoảng còn hỏi Dư Dao Dao cách xử lý cảm xúc trong mấy tình tiết quan trọng.
Thật ra, Dư Dao Dao cũng không hiểu tâm lý của loài người lắm.
Nhưng mà, cô lại có cảm nghĩ đa dạng hơn cả với việc làm thế nào để trở nên xinh đẹp, làm sao để thưởng thức vẻ đẹp của mình, và đau lòng khi mọi người trên thế gian không thể công nhận, thiếu đi sự thưởng thức với vẻ đẹp của cô.
Lần này, cô đã trò chuyện hết sức hăng say với biên kịch Liễu hơn mình gần mười mấy tuổi.
"Tất nhiên, điều đáng sợ nhất không phải là không có được tự do. Mà là đã từng nắm lấy tự do, nhưng rồi lại bị đoạt đi đầy tàn nhẫn... Vậy thì đau đớn cỡ nào chứ, nhìn bức tường ấy, lại tưởng tượng ra từng ngọn cây cọng cỏ phía bên ngoài kia, chim nhỏ với côn trùng..."
Dư Dao Dao nghĩ đến quá khứ của mình, cũng thở dài.
"Có thể nói, đó đều là cái tội của sự xinh đẹp, nhưng nàng ta sinh ra đã xinh đẹp như thế, đâu có cách nào khác để chọn lựa, sao có thể trách nàng ta được đây?"
"Người đời đều không thể hiểu được nàng ta, bởi vì bọn họ chưa từng xinh đẹp như vậy, chưa từng phải chịu đựng gánh nặng đến thế, không biết vẻ ngoài đẹp đẽ cũng là một loại nặng nề..."
Dư Dao Dao nói xong thì ưỡn ngực nhỏ lên.
"Đương nhiên, nếu để cho nàng ta lựa chọn, nàng ta vẫn sẽ đi theo con đường giống y như vậy!"
"Xinh đẹp đến những giây phút cuối cùng!"
Biên kịch Liễu nghe đến đây, đã gần như kích động không nói được nên lời.
Chỉ trong vòng mấy chục phút ngắn ngủi, bà ấy đã cảm thấy sự hiểu lầm Dư Dao Dao của mình lúc trước, thật sự đúng là quá chủ quan dựa vào ấn tượng ban đầu!
Nếu không phải vì Chu Cầu khăng khăng, kịch bản của bà ấy sẽ lỡ đi mất một nữ diễn viên cực kỳ xuất sắc có thể diễn xuất rồi.
Phải đọc kịch bản bao nhiêu lần thì mới có thể hiểu được sâu sắc như vậy chứ?
Dư Dao Dao cũng đáp một tiếng ở đầu dây bên kia: "Không nhiều lắm, chỉ kể thuộc lòng lại mấy lần cho ông xã tôi nghe. Đọc sai thì sẽ phải chịu phạt, cứ sót một từ sẽ lại phạt tôi!"
Nói xong lời cuối cùng, cô cũng cảm thấy mình thật khổ cực.
Nhưng lại làm cho biên kịch Liễu vô cùng cảm động.
Đây là tinh thần gì vậy?
Chỉ chụp định trang mà thôi, đã đọc thuộc lòng hết kịch bản!
Đọc sai một từ, lại còn để ông xã trừng phạt cô!
"Tiểu Dư, rất xin lỗi. Tôi thật sự cần phải xin lỗi cô, khi tôi vừa mới hay tin cô sẽ diễn vai Sênh Cơ này, còn cảm thấy cô không thể đảm nhiệm được vai diễn, có hơi bài xích."
Biên kịch Liễu nói rất chân thành, thậm chí còn vô cùng biết lỗi.
"Bây giờ tôi mới biết, cô lại dành nhiều ra công sức như vậy chỉ với một vai diễn ít đất đến thế. Tôi phải nói lời xin lỗi với cô, tôi vẫn chưa tìm hiểu tình hình mà đã hiểu lầm cô, cũng chỉ bởi vì trước đây dư luận đánh giá cô, tôi thật sự không nên phạm sai lầm như vậy."
"Đúng là những paparazzi kia toàn viết sai sự thật. Tôi viết kịch bản nhiều năm như vậy, từng làm việc với rất nhiều nghệ sĩ, chưa bao giờ thấy người nào nghiêm túc, chịu khó, lại có năng khiếu như cô."
Nghê Dịch nghe được há hốc miệng, quả thật không thể tin nổi.
Dư Dao Dao rộng lượng phất phất tay: "Không vấn đề gì, tôi cũng rất thích nhân vật này."
Biên kịch Liễu càng nghe càng vui vẻ: "Vậy cứ thế đã, tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, lần sau sẽ thiết kế riêng cho cô một nhân vật trong kịch bản của tôi! Cô cố gắng như vậy, tài năng và sức hút đó rất xứng đáng để được nhiều người biết đến hơn!"
Nghê Dịch đợi đến khi cô cúp điện thoại, mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Chị à, chị còn giỏi hơn em nữa."
"Tự do ấy, em cũng không diễn giải được..."
Dư Dao Dao vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lập tức xấu hổ ửng đỏ, ngượng ngùng xoa xoa tay: "Việc đó... Chị chỉ muốn ăn bánh... Cậu biết không, gần đây luôn bị quản lý, không được tự do xíu nào..."
Nghê Dịch: "... Vừa rồi toàn là... Vớ vẩn sao?"
Dư Dao Dao chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh khẽ lay động.
Nghê Dịch: "..."
Mà mười phút sau, xuất hiện một bài Weibo tag Dư Dao Dao.
[Liễu Nhã Chi V: chưa từng thấy một nữ nghệ sĩ nào vừa có thiên phú, lại vừa biết bằng lòng nỗ lực đến như vậy, @Dư Dao Dao, có thể có cô đảm nhận vai diễn dưới ngòi bút của tôi, thật là vinh hạnh lớn lao của tôi, cực kỳ chờ mong ngày đoàn làm phim "Loạn" khởi quay.]
Cư dân mạng nhanh chóng đưa bài viết này lên hot search.
[YYY nhà tôi quá ngầu, người đâu đã xinh đẹp lại còn nỗ lực!]
[Áu áu, đây là nỗ lực ăn pudding nhỏ sao?]
[Nữ thần nhà tui sẽ đóng phim mới! Tui cực mong chờ luôn đó! Lần này diễn gì vậy ta?]
[Aaa, khi nào phát sóng vậy, nóng lòng muốn xem quá đi ~]
Nghê Dịch cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, chị đây là đang ngồi trên xe bay phóng thẳng một đường lên đến tận trời, sắp lên như diều gặp gió rồi!
Người hâm mộ và người qua đường ủng hộ ngày càng nhiều.
Nhưng cậu ta chỉ vừa mới cười híp mắt lướt bình luận được một lát, vậy mà chân mày cũng đã càng lúc càng nhíu chặt lại.
[Thời buổi này, ngay cả biên kịch cũng nói dối nhận tiền rồi sao? Không nhìn ra nổi nỗ lực của cô YYY này, xem "Sân khấu" cũng chỉ thấy dựa vào sắc đẹp để lên ngôi thôi! Chẳng phải mấy màn biểu diễn đó đều dựa vào vẻ đẹp để đè người hả? Xem rõ là xấu hổ!]
[Trợn mắt nói bừa à, thiết lập hình tượng nỗ lực chỉ với mấy cái lời thoại này, không phải chứ? Tham gia một chương trình truyền hình là đã được tẩy trắng bóng rồi?! Kịch bản của chương trình truyền hình viết khá lắm nha!]
[Gả vào nhà giàu, tẩy trắng từng phút, đây chỉ là vấn đề tiền bạc thôi! Thực sự hoài nghi, là ông xã YYY bỏ tiền ra đặc biệt làm chương trình truyền hình cho cổ, còn những người khác đều phải chạy theo đúng không?]
["Sân khấu" nhất định là có điều mờ ám, chẳng phải giám khảo Trần Kiệu vẫn là nghệ sĩ của Quang Hâm sao? Có thể không để bà chủ Quang Hâm vào thẳng chung kết ư?!]
[Chỉ cần không phải là kẻ ngu si, đập tiền xuống, năm năm cũng phải học được diễn xuất rồi! Chậc! Có cái gì mà nỗ lực với cả thiên phú chứ!]
Luôn có một vài anh hùng bàn phím ở trên mạng, thích lên tiếng đi ngược lại số đông, than trời oán đất.
Nghê Dịch càng nhìn, sắc mặt càng đen.
Những người này đều mù mắt rồi, màn thể hiện của chị trong chương trình, lối diễn xuất đó chắc chắn là cấp bậc chuyên nghiệp, bọn họ mới không có đầu óc ấy!
"Làm sao thế?"
Dư Dao Dao bước lại gần, nhìn thoáng qua.
Nghê Dịch đang bực tức, không kịp che màn hình.
"Chị, đừng nóng giận, đừng để ý đến bọn họ."
"Đến lúc chung kết chúng ta đập nát mặt họ luôn!"
Dư Dao Dao cướp lấy di động, nhìn một hồi lâu.
Trên khuôn mặt xinh đẹp, lại không thấy chút xám xịt nào, ngược lại còn hơi bừng sáng.
"Không sao cả", cô vỗ vỗ vai Nghê Dịch: "Trên đời này đều rất hà khắc đối với những gì đẹp đẽ."
"Bởi vì, bọn họ không đẹp, cho nên mới ghen tị với chị."
"Ai ôi, ghen tị khiến người ta phát điên."
Nghê Dịch: "..."
Nhưng chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi, Nghê Dịch đã lập tức phát hiện ra, đúng là sự tự tin không hiểu từ đâu ra này của chị cậu ta không phải lời nói bừa.
Cô chỉ đơn giản là một game thủ siêu cấp ngồi trên hàng không mẫu hạm, làm cho tất cả phụ nữ đều có thể phải ghen tị đến phát điên.
Trên Weibo, lại hiện lên một hot search.
#Boss Thẩm mua hoa khắp thành phố tặng vợ yêu#
[Giải Trí Lớn V: Ngày hôm nay, hoa hồng trong toàn thành phố đều bị một người đàn ông độc quyền mua hết. @Thẩm Nghị Sùng, boss ơi, bỏ qua cho đồng bào nam với!]
Lần này, gần như toàn bộ bình luận đều nghiêng về một bên.
[Áaa! Ghen tị đến điên rồi chỉ muốn gào lên thôi!]
[Rõ ràng là có thể ăn cơm dựa vào ông xã, vậy mà cứ phải khăng khăng dựa vào nỗ lực, đây đúng là thần tiên tỷ tỷ mà!]
[Mẹ nó, lúc nào phát sóng "Tôi và vợ tôi" thế, mau trả lời đi!]
Nghê Dịch nhìn đến hoàn toàn sửng sốt: "Boss mua hoa về nhà à?"
Dư Dao Dao cũng trợn tròn mắt: "... Ồ."
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa reo lên.