Dư Dao Dao rất vui vẻ mở cửa, nhận hàng chuyển phát nhanh.
Đây là một hộp bưu kiện siêu lớn, gần như cao bằng nửa thân người.
Anh chàng chuyển phát nhanh phải chuyển nó qua đây cũng đã có chút thở hổn hển.
Dư Dao Dao còn đưa cho đối phương một chai nước khoáng có ga.
"Lành lạnh, có ga đó, uống ngon lắm ~"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tươi cười xinh đẹp.
Anh chàng chuyển phát nhanh lập tức đỏ bừng mặt, cơ bản là quá ngượng ngùng để nhận lấy nước khoáng.
Nhưng bàn tay nhỏ bé của Dư Dao Dao lại nâng lên: "Anh bạn này, cứ cầm lấy, còn phải phiền anh giúp tôi chuyển cái thùng này đến phòng làm việc của ông xã tôi nữa đó ~"
Anh chàng chuyển phát nhanh cười ngớ ngẩn, bấy giờ mới cầm lấy chai nước khoáng cao cấp này, trái lại đã yên tâm hơn.
Nhưng vừa đi vào nhà, ngay lập tức lại bị máy quay bên trong dọa sợ.
"Đi theo tôi, anh bạn, cứ coi như các anh trai kia không có ở đây."
Anh chàng chuyển phát nhanh trợn tròn mắt, lại cúi đầu liếc mắt nhìn nữ chủ nhà ở trước mặt.
Trong nháy mắt anh ta đã bị choáng ngợp bởi sắc đẹp của cô, động tác cũng trở nên hơi chậm chạp.
Anh ta vẫn đỏ mặt suốt thời gian sau đó, cũng không dám liếc mắt nhìn Dư Dao Dao thêm lần nào nữa.
Như thể nếu nhìn nhiều hơn một chút thì sẽ trở thành một sự xúc phạm với cô.
Anh chàng chuyển phát nhanh cầm theo chai nước khoáng trông giá cả có vẻ không rẻ chút nào, còn có cả chữ tiếng Anh trên đó, cuối cùng cũng bước chân lảo đảo, nhẹ bẫng rời đi.
Anh ta sẽ lên TV...
Anh ta còn gặp được một mỹ nữ siêu đẹp...
Rồi còn uống nước cô đưa cho...
Trở về có thể ba hoa tưng bừng với anh em rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến khi cánh cửa của biệt thự đóng lại rồi, anh chàng chuyển phát nhanh mới kích động lộ ra nụ cười vô cùng hưng phấn.
Thậm chí còn lập tức nhấc điện thoại gọi mấy anh em nói năng lộn xộn!
Anh ta nào không biết, biểu cảm giống như fanboy của mình đã bị máy quay bên ngoài bắt được toàn bộ rồi.
Mà giờ phút này, Dư Dao Dao ở trong biệt thự lại đang một mình lục tung phòng làm việc của Thẩm Nghị Sùng.
Mở hộp kiểm tra, đánh giá chất lượng.
Cố gắng thắt nơ bướm thật xinh đẹp cho món quà nữa.
Để giữ bí mật, cô còn chặn nhân viên quay phim cá nhân ở bên ngoài phòng làm việc, dùng cái cớ mỹ miều là muốn cho ông xã kim cương một bất ngờ thú vị siêu lớn, không thể tiết lộ cho bọn họ xem trước được.
Nhưng đạo diễn Triệu Vũ rất tò mò, sau khi yêu cầu nhân viên quay phim quay lại cảnh cánh cửa phòng đóng chặt, chỉ nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên từ trong phòng làm việc.
"Oa, ông chủ không lừa người ha."
"Mặc dù cũng không ưu tú được bằng mình, nhưng dù gì cũng coi như có chút ít thần thái phong cách của mình đó."
"Tạm được, cho anh ta một đánh giá tốt!"
Triệu Vũ nghe được thì sửng sốt.
Món quà gì vậy?
Còn có cả thần thái của cô sao?
Anh ấy hơi tò mò, cũng vô cùng vui vẻ hào hứng.
Còn gì hạnh phúc hơn việc nghệ sĩ tham gia chương trình có khiếu tạp kỹ siêu mạnh cơ chứ?
Dư Dao Dao quả thực là trời sinh ra đã được đả thông bát mạch nhậm đốc*, cũng chẳng cần anh ấy đến dạy xem phải biểu hiện thế nào!
(*) Các mạch trên cơ thể, bát mạch là tám đường lớn chứa chân khí con người, mạch nhâm và mạch đốc là hai mạch quan trọng nhất cơ thể.
Hai nhóm khách mời gia đình khác, một là diễn viên, một là ca sĩ, cũng là cặp vợ chồng minh tinh tiếng tăm lẫy lừng trong ngành.
Nhưng vẫn kém hơn rất nhiều so với cặp vợ chồng son Dư Dao Dao về cảm giác hài hước và mức độ hút mắt.
Anh ấy còn phải bảo biên kịch hao tâm tổn trí suy nghĩ các điểm đáng yêu và gây cười cùng với các tương tác hàng ngày giữa hai vợ chồng thay các nhóm kia một chút.
Nhưng Dư Dao Dao có thể tự mình giải quyết, thậm chí khiếu hài hước của cô còn rất thú vị và tự nhiên, còn hơn cả ý tưởng mà biên kịch chương trình nghĩ ra.
Triệu Vũ nghĩ đến đây, trong mắt cũng có chút nhiệt huyết hừng hực.
Hiện tại Dư Dao Dao này vẫn còn đang ở giai đoạn khởi hành, sau này nhất định sẽ trở thành sao lớn trong ngành.
Có thể diễn xuất, dung mạo ưu tú, tràn đầy khiếu gây cười, tung xoã cởi mở trước ống kính, không có một chút gánh nặng thần tượng nào, đây dám chắc là nữ nghệ sĩ hiếm hoi trong giới giải trí.
Họ phải giữ gìn mối quan hệ thật tốt với cô thôi!
Triệu Vũ đang khẳng định chắc chắn trong lòng, ở bên tai lại vang lên tiếng mở cửa từ dưới tầng một.
Tín hiệu Thẩm Nghị Sùng về đến nhà lập tức truyền đến trong tai nghe.
Anh ấy tức khắc liếc mắt ra hiệu cho quay phim đứng bên cạnh.
Đợi lát nữa nhớ kéo dài ống kính, còn phải quay cận cảnh đó!
Cần thước phim cận cảnh biểu cảm của cả hai người luôn!
Anh ấy có linh cảm rằng, sắp tới sẽ có thứ gì đó siêu sốc!
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân vững vàng vang lên càng gần hơn.
Thẩm Nghị Sùng khoác trên người một bộ âu phục phẳng phiu, mang dép lê, nghiêm túc bước tới.
"Tổng giám đốc Thẩm, cuối tuần còn phải ra ngoài à, thật đúng là người bận rộn."
Triệu Vũ chào hỏi.
Những điều thế này không có liên quan gì đến chương trình, cho nên cũng sẽ bị cắt nối biên tập lại trong bản chính thức.
Thẩm Nghị Sùng gật đầu: "Có một vài công việc."
Anh nói xong, thấy bọn họ đang ôm máy quay vây quanh trước phòng làm việc của mình, lập tức khẽ nhíu mày.
Triệu Vũ lập tức mỉm cười thần bí, nhường ra chỗ bên cánh cửa.
Thẩm Nghị Sùng rất nhanh sau đó thì nghe thấy tiếng rầm rầm... Âm thanh vật nặng va đập phát ra từ trong phòng làm việc.
Anh nhíu mày, bước chân tới đó.
Tay đang định cầm lấy tay nắm cửa, nhưng lại dừng lại.
Cong tay lên, đặt trên cửa, gõ một cái.
"Á..."
Cô gái bên trong rõ ràng không ngờ rằng anh sẽ trở về sớm như thế, kêu lên một tiếng đầy hốt hoảng.
Rất nhanh sau đó lại phịch một cái, không biết đang đập thứ gì.
Thẩm Nghị Sùng nhíu chặt chân mày.
Anh thu tay lại, lẳng lặng đứng chờ một lúc, cho đến khi ở trong không còn tiếng động nữa.
Cánh cửa phòng mới được mở ra từ bên trong.
Liếc mắt một cái, anh đã nhìn thấy Dư Dao Dao đang dựa vào khung cửa, mặc váy lót ngắn màu hồng phớt có viền lá sen, sắc mặt ửng hồng, chóp mũi nhỏ nhắn thẳng tắp còn lấm tấm mồ hôi, thậm chí khuôn ngực đầy đặn cũng hơi phập phồng, giống như là vừa làm công việc chân tay vất vả gì đó.
Đôi mắt đen của anh quét qua phòng làm việc một vòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, thân thể cô di chuyển, dời vị trí cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn hồng hào của cô che khuất tầm nhìn của anh trong nháy mắt.
Hơi thở hơi gấp gáp vì mệt lử người của cô phả ra, mang theo một chút hơi nóng, cùng với hương thơm thanh ngọt của cô gái trẻ.
Đôi mắt long lanh của cô lóe sáng, bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn vuốt dọc theo cà vạt, chậm rãi mân mê trên yết hầu của anh.
"Ông xã ~"
Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng tối sầm lại, đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Trong đáy mắt anh đều viết đầy ý tứ rằng, cô đang đùa với lửa.
Mà còn ở ngay trước ống kính...
Nhưng Dư Dao Dao lại hoàn toàn không thèm để ý đến máy quay, khẽ nhón chân lên, chu đôi môi đỏ mọng mịn màng, thổi vào bên tai anh một hơi thở ấm nóng mềm mại.
"Ông xã còn nhớ, em muốn cho anh một bất ngờ thú vị chứ?"
Hàm dưới Thẩm Nghị Sùng căng cứng lại, thậm chí còn rủ mắt nhìn xuống đường cong uyển chuyển ẩn giấu bên dưới lớp viền lá sen của nàng.
"Chờ chút đã nha ~"
"Cách cách..."
Dư Dao Dao lại khom lưng, đẩy ra một hộp quà thật lớn từ dưới tủ sách bên cạnh.
Trong đôi mắt đen của Thẩm Nghị Sùng tức thì hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chiếc hộp thật to lớn, gần như cao ngang tới thắt lưng của anh.
Còn được thắt một chiếc nơ xiêu vẹo xiêu vẹo có hơi vụng về.
"Mau mở ra xem đi!"
Ánh mắt Dư Dao Dao lấp lánh, vô cùng mong đợi nhìn anh.
Lúc này, một nụ cười nhàn nhạt mới bất đắc dĩ lộ ra ở nơi khóe miệng Thẩm Nghị Sùng.
Thấy nhân viên quay phim đều đi vào phòng làm việc để quay hình.
Thẩm Nghị Sùng mới gật đầu.
Anh không khỏi liếc nhìn Dư Dao Dao đang vô cùng hưng phấn, mím môi, mở hộp quà thắt nơ ra.
Cô muốn thể hiện trước ống kính, nên lần này mới đặc biệt tặng quà cho anh?
Trước đây cô không bao giờ nhớ ngày sinh nhật của anh.
Nếu cô muốn nổi tiếng, vậy anh sẽ đưa cô đi một đoạn đường...
Thẩm Nghị Sùng khom lưng mở hộp quà ra, nhường chỗ cho nhân viên quay phim quay cận cảnh bên trong hộp.
Sự kỳ vọng của anh về món quà này, đã phai nhạt đi mà chẳng hề hay biết.
Tuy nhiên, người quay phim đi tới, mới kịp quay cận cảnh, trên mặt đã hiện lên một nụ cười quái dị.
Triệu Vũ liếc trộm một cái, nhìn Thẩm Nghị Sùng, vẻ mặt càng hứng thú, ý vị cũng thâm sâu hơn.
Thẩm Nghị Sùng vừa lui về phía sau, cũng sửng sốt, giờ đây mới nghiêng đầu nhìn lại.
Trong nháy mắt, gương mặt anh tuấn của anh trở nên méo mó!
"Đây là cái gì...!?"
Giọng nói từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn của anh cũng mất sạch kiểm soát.
Chỉ thấy một con búp bê tinh xảo gần như lớn ngang với Dư Dao Dao nằm bên trong hộp!
Con búp bê này khiến cho người ta muốn không hiểu sai cũng không làm nổi!
Con búp bê này có cả những đường cong trên cơ thể phụ nữ!
Eo nhỏ mảnh khảnh, bộ ngực nhô cao, hai chân thon dài, hơn nữa, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, lại có phần tương tự với Dư Dao Dao.
Thậm chí, con búp bê còn mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh trên người...
"Ông xã", Dư Dao Dao tiến lên một bước, sau đó ôm con búp bê cỡ người thật ra khỏi hộp: "Nhìn kìa! Cũng giống như em vậy ha ~"
"Làm dựa theo dáng người ma quỷ của em đó, cao 166, ba vòng 90, 60... Ơ ơ..."
Cô nói được một nửa, thì Thẩm Nghị Sùng với sắc mặt tối sầm đã bịt kín cái miệng nhỏ nhắn của cô lại.
"Nói bậy bạ gì đó!"
Giọng của anh hơi khàn khàn, rất rõ ràng là đã có chút tức giận!
Ông anh quay phim bên cạnh thì vui không chịu nổi rồi.
Giống như là phát hiện ra báu vật lớn, suýt chút nữa đã xô thẳng ống kính vào mặt Thẩm Nghị Sùng để quay lại biểu cảm kinh ngạc của anh!
Tổng giám đốc đầy ngạo nghễ, về nhà lại nhận búp bê bơm hơi của vợ... 666!
Thậm chí, đây đúng là còn "hót hít" hơn cả mấy cái tiêu đề máu chó mà các biên tập viên UC viết lung tung!
Triệu Vũ đúng là phải phục Dư Dao Dao phục sát đất!
Anh ta dám cá, biên kịch cũng không thể có năng lực tư duy như vậy, không dám viết kịch bản cường điệu đến thế!
Mà lối cư xử nhả nhớt của Dư Dao Dao vẫn chưa kết thúc.
Cô còn hưng phấn tranh công với Thẩm Nghị Sùng.
"Ông xã, nếu tiếp theo em giành được vị trí hạng một trong "Sân khấu", sẽ được đi đóng vai nữ chính cho một bộ phim mạng đó."
Cô nói xong rồi, lại có hơi tiếc nuối thở dài.
"Nghe Tiểu Dịch Dịch nói, lần này có khi em sẽ phải ở lại đoàn làm phim. Nếu anh nhớ tới em... Ài, nhỡ đâu anh nhớ em quá trời, mà em lại không có ở nhà ấy, thì cứ để "Tiểu Dao số hai" ở bên bầu bạn với anh."
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật mạnh một cái.
"Dư Dao Dao, em có biết mình đang làm gì không?"
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên đầy đủ của cô trước ống kính!
Thật sự không nhịn được nữa, luồng máu nóng đã nghẹn ứ lại trong cổ họng anh.
Dư Dao Dao nặng nề gật đầu, nhìn thoáng qua ống kính, rồi mím môi nở nụ cười: "Ông xã, không sao đâu, em đã hỏi mấy anh quay phim, bọn họ đều đã kết hôn rồi."
"Tất cả mọi người đều là người từng trải, anh không cần thẹn thùng đâu nè."
Tất cả nhân viên quay phim đều đồng loạt cúi đầu, ngay cả Triệu Vũ cũng lập tức dời ánh mắt đến nơi khác.
Không được rồi, họ thực sự buồn cười quá!
Nhưng lúc này mà bật cười thì chắc chắn sẽ bị Tổng giám đốc Thẩm diệt khẩu!
Thật ra thì Dư Dao Dao cũng không hiểu bản chất của loại búp bê bơm hơi này.
Cô chỉ đơn giản là cảm thấy, một mình Thẩm Nghị Sùng cô đơn thì quá trống vắng lạnh lẽo.
Năm đó cô cũng từng sống một mình ở khu rắn trống rỗng suốt một thời gian rất dài, thật sự rất khó chịu...
"Em không ở nhà, sau này sẽ có Tiểu Dao số hai ở cạnh anh."
"Khi anh nhớ đến em, hãy nhìn nó một chút ~"
"À, đúng rồi!"
Dư Dao Dao kêu lên một tiếng, lập tức xoay người lại, lục ra một cái túi nhỏ trong hộp.
Vẻ mặt hưng phấn, đưa cho Thẩm Nghị Sùng xem.
"Ông xã, anh còn có thể thay quần áo cho Tiểu Dao số hai đó nha ~"
"Em đã đặc biệt đặt làm riêng với chủ cửa hàng đó nhé, một bộ là đồ hán phục cổ phong, em mặc chắc chắn rất đẹp mắt, còn có một bộ nữa là đồng phục thủy thủ với đồng phục học sinh, ông chủ đề cử, nói là bán chạy nhất luôn!"
Mặt Thẩm Nghị Sùng đã hoàn toàn sa sầm đến không thể chịu nổi.
Thậm chí anh còn thấy Dư Dao Dao thật sự muốn đưa tay, cởi váy trên người Tiểu Dao số hai, để lộ ra cấu tạo bên trong, anh ngay lập tức cảm nhận được toàn bộ da đầu đều đang đồng thời nổ tung.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô!
"Đừng làm loạn!"
Dư Dao Dao ồ lên một tiếng đầy tiếc nuối, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
"OK thôi, ông xã, quần áo “Tiểu Dao số hai” để lại cho anh tự cởi đó."
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy mạch máu não của mình có dấu hiệu sắp vỡ, đang đập thình thịch!
Triệu Vũ đã không chịu được nữa... Dựa vào vách tường, đập nắm tay lên tường.
Nhưng Dư Dao Dao vẫn chưa dừng lại.
"Chủ cửa hàng còn nói, có một chức năng rất thần kỳ đó, ông xã à."
Gương mặt của cô đầy vẻ surprise chưa, đôi mắt trong suốt lóe sáng.
"Tiểu Dao số hai còn biết nói chuyện, có thể nói chuyện với anh luôn nha ~"
"Em còn chưa kịp thử, anh đã tới rồi..."
Cô nói xong, vẻ mặt cũng vô cùng tò mò, xoay người đập một cái vào con búp bê cỡ người thật kia.
Thẩm Nghị Sùng còn chưa kịp ngăn cản, ngực của Tiểu Dao số hai đã va thẳng vào mép chiếc hộp phía dưới.
Sau cú va chạm.
Một tiếng... Thở gấp rõ ràng vang lên ngay trong phòng làm việc.
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Bàn tay nhỏ bé của Dư Dao Dao bị anh nắm lấy, sắc mặt cô vô cùng kì diệu, nhưng nghe xong một lúc, lại cười nhạt.
"Hình như không dễ nghe bằng giọng của em..."
Cả người Thẩm Nghị Sùng run lên một cái, cơ thể lập tức trở nên cứng ngắc.
Triệu Vũ và các nhân viên quay phim đều cười đến đau cả bụng.
Được đi theo quay hình thật tuyệt vời, công việc vui quá xá luôn!