Thẩm Nghị Sùng chịu đựng tâm trạng muốn hộc máu, đưa tay ném con búp bê trong tay cô vào hộp.
"Tuần tới sẽ là trận chung kết "Sân khấu" rồi, em không chuẩn bị à?"
"Đã nghĩ đến việc nhận được phần thưởng hạng nhất, đóng vai nữ chính trong phim chiếu mạng rồi sao?"
Dư Dao Dao phồng má ngay tắp lự.
"Em tự tin rằng vẻ đẹp của mình có thể vượt qua tất cả các mọi cuộc thi đấu đó... Ông xã, anh dịu dàng với Tiểu Dao số hai một chút nhé, rất đắt tiền, đổi được nhiều đồ ăn vặt lắm đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng nhanh chóng giật giật, phớt lờ câu sau của cô.
“Được, vậy máy quay làm chứng. Nếu em không giành được hạng nhất thì sau này sẽ cắt giảm đồ ăn vặt đi một nửa.”
“Ơ?” Sự chú ý của Dư Dao Dao ngay lập tức bị chuyển hướng đi.
Khóe môi Thẩm Nghị Sùng hơi cong lên.
“Nếu thất bại, có nghĩa là vẻ đẹp của em vẫn chưa đủ để có thể tự do ăn vặt rồi, ăn nhiều sẽ chỉ làm em phát triển theo hướng mập tròn lên thôi.”
“Sẽ không xinh đẹp hơn đâu.”
Vẻ mặt Dư Dao Dao vô cùng kinh sợ: “Đừng… Á.”
Thẩm Nghị Sùng đã xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, trong lúc nói chuyện còn hơi nghiến răng: “Về món quà em tặng anh, anh cũng sẽ có quà đáp lễ nếu em đoạt được giải nhất, nhưng nếu không được thì, ầy.”
Dư Dao Dao nuốt nước miếng, mở to mắt trông mong đi theo sau, đưa tay nắm lấy góc áo anh.
Thẩm Nghị Sùng dừng bước, cảm giác được áo của mình đang chùng xuống.
Quay đầu lại, chỉ trông thấy ngón tay mảnh khảnh của cô đang nắm chặt áo mình, khóe miệng anh nhếch lên.
“Dẫn em đi ăn buffet tôm hùm lớn của Úc*.”
(*) Tôm hùm Úc là cá thể tôm hùm lớn nhất thế giới.
“Sẽ ăn cho đến khi, sau này em không còn muốn ăn tôm hùm nữa mới thôi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô tức thì mở to, hai mắt cũng trợn tròn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôm hùm lớn…
Cô mới chỉ từng thấy trên TV thôi, chưa từng được ăn bao giờ.
Đã sống lâu như vậy, cô vẫn luôn muốn ăn một thứ gì đó thật lớn!
“Em đi chuẩn bị đây!”
Dư Dao Dao ngay lập tức nhảy dựng lên.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng cong cong: “Nhưng em phải quay phim của đạo diễn Chu, trong hợp đồng quy định cân nặng không được quá 50 kg. Nếu vượt quá thì sẽ không được nữa đâu.”
Dao Dao Dao lập tức hớn hở, gật đầu: “Sẽ không đâu!”
Nhưng khi cô đi ra khỏi phòng làm việc, thấy Thẩm Nghị Sùng xoay người vào phòng ngủ, thì lại mau chóng phồng má chạy đến phòng khách.
Lần này hiếm hoi không lấy đồ ăn vặt ra ăn vụng.
Mà chỉ lặng lẽ cởi giày, cởi áo khoác len, chột dạ mang cái cân từ trong nhà tắm ra.
“Sẽ không thể mập được… Trên đời này không có rắn mập… Không mập, không mập…”
Cô liến thoắng nói huyên thuyên.
Nhưng khi đứng lên cân lại che mặt, chỉ hé ra một khe nhỏ giữa ngón tay, để lộ ra đôi mắt, lén nhìn trộm con số điện tử.
Cô hít vào một hơi thật sâu.
Anh quay phim rất nhanh đã đẩy ống kính sát vào gần.
Gương mặt xinh đẹp, đầy suy sụp của cô xuất hiện ngay trong pha quay hình cận cảnh.
50.1… Vượt quá 0.1 rồi!
Dư Dao Dao trợn tròn mắt, đau buồn bước xuống từ trên cân, rồi lại vội vàng đứng lên.
“Ừm, cái cân này hỏng rồi.”
“Mình không mập, không thể nào mập được...”
Dư Dao Dao chọn phớt lờ thảm kịch này, tự xây dựng tâm lý trong lòng.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Thẩm Nghị Sùng với mái tóc ướt đã bước ra từ nhà tắm, trong chốc lát đi vòng tới sau lưng cô.
“Nặng quá.”
Anh liếc mắt nhìn, nói ra câu kết luận một cách vô tình.
Dư Dao Dao: “!”
Cô vội vàng che đi khuôn mặt xinh xắn của mình, lại cuống quít sờ sờ trên người.
“Đâu có…”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng nhếch lên: “Cân không hỏng.”
“Hức, ông xã”, Cô đáng thương ngẩng đầu lên: “Cơ thể em… chắc chắn vẫn còn đang dậy thì.”
“Ngực của em lớn… Không phải mập! Thật sự đấy! Không tin thì anh thử sờ vào xem!”
Thẩm Nghị Sùng sa sầm mặt mày, xoay người rời đi.
*
Trailer tập hai của “Tôi và vợ tôi” nhanh chóng được đăng tải trên mạng.
Ekip chương trình cố tình phát đoạn clip Dư Dao Dao bị Thẩm Nghị Sùng ép chuẩn bị cho trận chung kết.
Bên cạnh việc hai vợ chồng khoe nét dễ thương, cũng góp phần đẩy buổi phát sóng trực tiếp vòng chung kết sắp tới của “Sân khấu” lên xu hướng.
Rất nhiều fan CP trung thành của “Tôi và vợ tôi” đều đang ngồi xổm xem trailer, gào khóc mà cầu mong phiên bản chính thức mau chóng được phát sóng.
Trên mạng nhanh chóng có rất nhiều clip parody nhại lại.
[YYY: Ba ba, con sai rồi, đừng nóng giận mà.]
[Tổng giám đốc Thẩm: Lúc nào cũng để phải lo.]
[Bánh bao nhỏ: Không phục, con cũng muốn xuất hiện!]
Người hâm mộ Dư Dao Dao lại không kìm được mà kêu gào cổ vũ cho cuộc thi "Sân khấu" của cô.
[Thật mong chờ trận chung kết được phát sóng trực tiếp!]
[Chị Y nhà tôi, nhất định phải đạt hạng nhất đó! Nữ chính! À hú, tôi rất muốn xem chị ấy diễn!]
Nhưng ở dưới xu hướng chung, vẫn luôn tồn tại những nghi ngờ chất vấn:
[Các trận đấu trước đều là cắt nối biên tập phát lại, ai biết có thể đã ngấm ngầm giở trò gì hay không!]
[E rằng lúc phát sóng trực tiếp, cô ta sẽ lộ nguyên hình đó!]
[Tôi đoán, lần này ekip chương trình lại đưa ra đề bài gì đó, gọi là mỹ nữ ăn vặt, để cô ta dễ dàng đoạt hạng nhất đấy, quyết định nội bộ cả rồi!]
Trong những lời ra tiếng vào có khen có chê ấy, Dư Dao Dao nhanh chóng nghênh đón trận chung kết của "Sân khấu".
Cuộc thi lần này, có năm trăm khán giả ở hiện trường cùng với ba giám khảo chuyên nghiệp sẽ tham gia bình chọn.
Ngoài ra, trận thi đấu còn được phát sóng trực tiếp, tiến hành thống kê bình chọn bên ngoài trường quay.
Từ một tuần trước, Thẩm Nghị Sùng đã nhận được vé đến xem trực tiếp từ tổ chương trình.
Anh vốn không định ra mặt, sẽ làm tăng thêm áp lực tại hiện trường cho Dư Dao Dao.
Nhưng hầu như mỗi ngày, bánh bao Thẩm Duệ đều hỏi một câu trước khi đi ngủ: "Mẹ ơi, còn bao lâu nữa thì đến trận đấu vậy ạ?"
"Ba ba, ba chưa làm mất vé đúng không?"
"Ba ba, con có nên mang theo cái ghế nhỏ của con không, như vậy con mới có thể nhìn thấy mẹ..."
Bánh bao nhỏ biết mình còn bé, ngồi ở hàng ghế khán giả bình thường sẽ không nhìn thấy gì.
Thậm chí có một lần, còn đeo kính viễn vọng đồ chơi của mình lên, đặc biệt chuẩn bị chiếc túi xách nhỏ, thu xếp đầy đủ các loại đồ ăn vặt Dư Dao Dao thích trước mấy ngày.
"Nếu mẹ đói bụng, có bánh pudding nhỏ, còn bỏ vào cả bánh ngọt nhỏ vị dâu tây."
"Mẹ mệt mỏi, có rắn Đại Bạch có thể dựa vào, còn có khuỷu tay của ba."
"Mẹ khát nước, có thể uống ly giấy hổ nhỏ của con, mẹ rất thích nước ép dưa hấu!
Bánh bao nhỏ lục lọi từng món đồ cho ba xem.
Vẻ mặt "ba ba, ba thử xem còn thiếu gì không".
Thẩm Nghị Sùng đã không còn biết nên nói gì cho phải.
"Ba ba, đúng rồi, còn có Cục Cưng Nóng Hổi, cũng phải mang theo đó. Có như thế thì mẹ sẽ không bị cảm lạnh!"
Thẩm Nghị Sùng ấn mi tâm: "Cục Cưng Ấm Áp*."
(*) Tên một hãng miếng dán giữ nhiệt ở Trung Quốc.
"Vâng! Ba ba mau đi lấy đi!" Bánh ba vô cùng hăng hái.
Thẩm Nghị Sùng không muốn đến trường quay, cuối cùng không thể nói ra miệng được.
Sau cùng, thậm chí bánh bao nhỏ cũng đã lên kế hoạch cho cả việc ngày hôm đó sẽ mặc quần áo gì.
Cậu bé phải mặc màu đỏ tươi nhất, để mẹ trên sân khấu có thể nhìn thấy bé cưng của mình trong nháy mắt!
Thẩm Nghị Sùng không thể nào dập tắt được sự nhiệt tình của con trai.
Đến ngày thi đấu, anh làm một chuyện xưa nay chưa từng thấy - xin cho con trai mình nghỉ mẫu giáo.
Mà Dư Dao Dao phải đi trang điểm và rút thăm từ sớm, cho nên năm giờ sáng đã đi ra ngoài rồi.
Thẩm Nghị Sùng đợi đến tám giờ để cho con trai ngủ thêm một chút, sau đó mới dẫn theo con trai cùng ngồi xe đến hiện trường sân khấu của cuộc thi.
Mãi cho đến khi đi trên đường, bánh bao nhỏ vẫn có hơi căng thẳng, nắm chặt lấy chiếc máy tính bảng của mình.
Vẻ mặt nhỏ bé kia, quả thật giống như chính cậu bé sẽ đi thi đấu vậy.
Thẩm Nghị Sùng nhìn mà dở khóc dở cười: "Mẹ con sẽ thể hiện tốt thôi."
Dù làm thế nào, cũng không đến mức để cho con trai năm tuổi lo lắng.
Nhưng bánh bao nhỏ nghe xong, cũng không cảm thấy được an ủi, thay vào đó lại càng lo lắng hơn.
"Ba ba, nếu mẹ không giành được hạng nhất thì ba đừng mắng mẹ nhé, cũng đừng phạt mẹ nha."
Huyệt thái dương của Thẩm Nghị Sùng lại ân ẩn cơn đau thường ngày.
Hình tượng của mình trong lòng con trai, chẳng lẽ là tên đàn ông chuyên môn ngược đãi mẹ thằng bé sao?
Anh đã nghĩ kỹ xong xuôi từ lâu rồi, cho dù cuối cùng cô không giành được thứ hạng thì cũng không sao.
Cô muốn diễn xuất, anh đầu tư vào một bộ phim hay, để cô vào đoàn là được.
"Ba ba sẽ không."
"Chỉ cần mẹ con cố gắng nghiêm túc, mặc kệ thứ hạng gì, ba cũng sẽ không mắng mẹ."
Thẩm Nghị Sùng thật lòng thật dạ trả lời con trai
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức gật đầu.
"Vậy hôm nay thi xong, ba dẫn con với mẹ đi ăn tôm hùm lớn ngay đó nha ~"
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Người phụ nữ này lại tẩy não con trai mình!
Dọc đường đi mất một tiếng rưỡi, hai ba con trò chuyện về trường mẫu giáo và chuyện hàng ngày của mẹ, rất nhanh đã đến hội trường sân khấu của ekip chương trình.
Chờ đến khi cửa xe mở ra, Thẩm Nghị Sùng dắt bánh bao nhỏ bước xuống, lập tức đội cho cậu bé chiếc mũ nhỏ và kính râm, che kín gương mặt quan trọng nhất rồi mới yên tâm dẫn con trai vào trong hội trường.
Năm trăm khán giả, cần phải soát vé của từng người một mới được vào cửa.
Nhưng những người cầm thiệp mời từ tổ chương trình như bọn họ, lại không cần xếp hàng từ cửa chính, có thể đi vào thẳng từ cửa phụ.
Nhưng bánh bao nhỏ Thẩm Duệ được ba dắt tay, mới đi vài bước thì bước chân đã không nhấc tiếp được nữa.
Đôi mắt to đen láy của cậu bé chợt lóe lên, nhìn chằm chằm các chú dì đang xếp hàng ở sảnh chính, phát hiện trong tay bọn họ đều cầm bảng hiệu và gậy ánh sáng lấp lánh.
"Đó là cái gì vậy ạ?"
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu hỏi ba mình.
Ngón tay trắng trẻo mềm mềm, chọc chọc ống quần anh, chỉ vào đồ vật trong tay mọi người.
Thẩm Nghị Sùng đã quen với việc bị hai mẹ con chọc, kéo ống quần rồi.
Ngẩng đầu lên, anh bình tĩnh trả lời: "Bảng đèn led, gậy cổ vũ."
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm trắng trẻo đầy ngơ ngác.
"Dùng để cổ vũ", Thẩm Nghị Sùng kiên nhẫn giải thích cho cậu bé: "Có một số người hâm mộ, thích một minh tinh nào đó, sẽ cầm loại bảng đèn led viết tên bọn họ kia, cổ vũ bọn họ ở bên dưới sân khấu. Bảng đèn led và gậy cổ vũ đều rất bắt mắt, cho nên, có thể khiến minh tinh biểu diễn trên sân khấu liếc mắt một cái là nhìn thấy được ngay."
Bánh bao nhỏ tức thì há to chiếc miệng nhỏ xinh, biểu cảm đầy kinh ngạc.
Thì ra còn có những thứ như vậy!?
Cậu bé đã tìm kiếm video của mẹ trên máy tính bảng, nhưng chưa bao giờ thấy cả!
Đôi mắt ươn ướt của bánh bao nhỏ càng dính chặt vào những người đang xếp hàng hơn.
Chỉ cầu mong ánh mắt có thể dán sát lên từng cái bảng đèn led kia!
Cậu bé chưa thể viết được tên của mẹ.
Nhưng đã tìm kiếm bằng giọng nói nhiều lần, nên nhìn quen mắt lắm!
Bánh bao nhìn quanh một vòng, gương mặt tức thì nôn nóng đỏ bừng lên.
"Ba ba, ở đây không có tên mẹ!"
"Ba ba, con không làm bảng đèn led cho mẹ rồi!"
"Ba ba, phải làm sao bây giờ!"
Bánh bao nhỏ vội vàng hỏi dồn dập ba câu liên tiếp, lập tức khiến Thẩm Nghị Sùng ngây cả người.
Thậm chí, bởi vì bánh bao quýnh lên, giọng nói cũng không kiểm soát được mà lớn tiếng, cộng với ba câu hỏi "ba ba" liên tiếp gần như song song, ngay lập tức đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người tại trường quay!
Ngay từ đầu, chương trình "Sân khấu" đã là nơi tụ tập fan của một số minh tinh lưu lượng lớn.
Nhưng từ sau khi Mạnh Hân Nhiễm vào tù, kết hợp với tập đầu tiên được phát sóng, fan của Dư Dao Dao bỗng dưng nổi lên, gần như chiếm tới hơn một nửa lượng khán giả.
Trên thực tế, rất nhiều người đều là fan bà Y, hoặc là fan YY.
Nhưng trên bảng đèn của bọn họ, đều không ghi tên thật của Dư Dao Dao.
Cho nên bánh bao mới không nhận ra.
Mà khi cậu bé la lên, lại bị các fan của "Tôi và vợ tôi" nhận ra.
"Ấy, đây chính là bé con đáng yêu kia sao?"
"Rắn Đại Bạch! Là cậu bé đó!"
"Đáng yêu quá à, là fan con trai muốn giơ bảng hiệu cho mẹ sao?"
"Ỏ ỏ, tôi muốn chụp ảnh chung ~"
Bánh bao nhỏ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Nghị Sùng đen mặt, bế lên khỏi mặt đất.
Dưới sự che chở của bảo vệ, tiến thẳng vào trong hậu trường từ cửa phụ.
"Ba ba..."
Bánh bao nhỏ bĩu môi.