#Trong vòng một phút, kể một câu chuyện cười, cùng lúc đó hãy rơi nước mắt.#
Cách xử trí nhả nhớt Dư Dao Dao, xét theo câu chữ của đề bài thì cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, cô lại không hề cố ý.
Chủ yếu là, nếu muốn cô kể một câu chuyện tình yêu đẹp lãng mạn, hoặc một chuyện cổ tích ngày nào cũng đọc cho bánh bao nghe, cô vẫn còn chút khả năng có thể làm được.
Nhưng chuyện cười... Cô thật sự là một chữ cũng chịu chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi còn ở sở thú, cô không thích đọc các đoạn truyện ngắn trên mạng.
Trong đầu cô, ngay cả một câu chuyện cười cũng chẳng có.
Để vượt qua cuộc thi, cô chỉ có thể làm như thế.
Vừa nghĩ tới việc nếu như không thành công, ngay đề bài của trận đầu tiên đã thất bại rồi, lời thề son sắt giành hạng nhất của cô với ông xã kim cương trước đó sẽ bay biến, cô đã cảm thấy một trận gió lạnh buốt vừa vèo vèo thổi qua!
Ông xã kim cương, chắc chắn sẽ phạt cô!
Trước đó bảo cô chuẩn bị kỹ cho cuộc thi, cô còn nói chắc chắn không có vấn đề gì!
Nếu thua, không chỉ có tôm hùm cô mơ tưởng đến mấy ngày nay là bay mất, sau này cũng phải giảm đồ ăn vặt đi một nửa!
Nghĩ đến đây, cô lập tức dựa theo đó mà đau lòng, không nhịn được, nước mắt ào ào chảy xuống...
Tức thì, phòng livestream nhanh chóng nổ tung!
[Chẳng có vấn đề gì! Đó cũng là một chuyện đùa mà, haha!]
[Có thể, có thể!]
[Lầu trên có bệnh gì không! Thứ này mà cũng có thể đạt, chắc chắn là trong ekip chương trình có nội tình đen tối rồi!]
[Lời này của cổ mà được coi như chuyện cười luôn hả!? Tui sẽ gửi dao cho ekip chương trình!]
Trong bình luận không ngừng tranh cãi, tức thì tạo nên cơn bão bình luận liên tiếp.
Thẩm Nghị Sùng ngồi trên khán đài, cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng gì đó, nhíu mày thật chặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thẩm Lâm, cậu đi sắp xếp chương trình học cơ bản và nâng cao của nghệ sĩ công ty, cho cô ấy học."
Câu trả lời lắt léo này thực sự gây tranh cãi.
Thẩm Lâm lập tức lấy máy tính bảng công việc ra, ghi chép lại.
Bánh bao nhỏ lại lo lắng nhìn màn hình, không nhịn được hỏi: "Ba ba, mẹ phải đi học cách kể chuyện cười sao ạ?"
Thẩm Nghị Sùng xoa xoa đầu cậu bé, ánh mắt có hơi sâu xa.
"Mẹ con còn phải học rất nhiều thứ, nếu như... Mẹ trở thành nữ hoàng của làng giải trí."
Bánh bao nhỏ nghe xong, cũng có chút đồng tình, nhìn về phía màn hình gật gật đầu: "Con biết rồi, giống như con học mẫu giáo, rồi lại phải học tiểu học... Còn phải học một lèo thật nhiều năm..."
Nói xong, như thể cậu nhóc cũng cảm thấy mình có hơi khổ sở, vẻ mặt đồng cảm nhìn về phía mẹ.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, người dẫn chương trình cũng tuyên bố kết thúc thời gian bình chọn.
Tổng hợp bình chọn của khán giả và bình chọn của ban giám khảo, vòng này, đã loại bỏ hai thí sinh thậm chí không thể thành công rơi nước mắt.
Mà thứ hạng của Dư Dao Dao tạm thời rơi xuống vị trí thứ năm.
Bánh bao nhỏ căng thẳng siết chặt nắm tay.
Trông mong nhìn vào bảng xếp hạng trên màn hình lớn.
"Mẹ kém hơn vị trí thứ nhất... hơn hai ngàn phiếu..."
Cậu bé có hơi sốt ruột, cái mông nhỏ cũng có phần ngồi không yên.
Thẩm Nghị Sùng nhìn màn hình, nhíu mày.
Nhưng lập tức màn hình lớn lập tức chuyển tới các khung hình nhỏ của các thí sinh trong phòng tối.
Ở trong căn phòng trống rỗng, những người khác đều đi tới đi lui, hoặc là an phận ngồi ngay ngắn trên ghế.
Chỉ có Dư Dao Dao là đang ăn que cay của mình!
Không biết là do cô không chú ý tới máy quay còn đang quay hình trực tiếp, hay là cô đã hoàn toàn thả mình tung xoã.
Cô lấy ra một gói que cay be bé từ trong chiếc túi nhỏ trên váy của mình.
Vừa cay đến há miệng thè lưỡi thổi phù phù, vừa ăn từng miếng, từng miếng không dừng lại được.
Thẩm Nghị Sùng nhìn một lúc, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nhìn tiếp nữa.
Sao buổi sáng anh không phát hiện ra váy cô nhô lên một khối chứ!?
Bánh bao nhỏ thì ồ một tiếng, trở mình lục lọi ba lô nhỏ của cậu bé, phát hiện mình mang nhầm đồ ăn vặt rồi.
"Mẹ đã không thích ăn bánh pudding nhỏ nữa rồi ạ?"
Ánh mắt cậu bé chớp chớp, cũng tràn ngập tò mò với thứ cay cay trong tay Dư Dao Dao.
"Ba ba, mẹ ăn có vẻ như rất ngon miệng, đó là cái gì vậy ạ?"
Thẩm Nghị Sùng ấn lên mi tâm.
Loại đồ ăn vặt này, là thứ anh không cho phép bước vào trong nhà.
Nhưng... Gần đây Dư Dao Dao đã học cách mua hàng online.
Trước kia, cô muốn cái gì, còn có thể bảo má Trương hoặc quản gia đi mua, phân phó một tiếng là sẽ có được.
Nhưng gần đây, có vẻ như lần anh mua hoa cho cô cũng đã khơi gợi suy nghĩ trong cô.
Từ "Tiểu Dao số 2" không thể miêu tả kia, cô có hơi nghiện mua sắm online rồi.
Phần nhiều là do Nghê Dịch dạy!
"Thức ăn đó là thứ con không thể ăn, không tốt cho sức khỏe."
"Mẹ con ham ăn quá thôi."
Bánh bao nhỏ kinh hãi mở to hai mắt: "Vậy cũng giống như mì gói mà ba không cho con ăn sao?"
Thẩm Nghị Sùng bất đắc dĩ gật đầu.
Trong đôi mắt đen nhánh của bánh bao nhỏ, tức khắc toát ra vẻ vô cùng ước ao.
Thậm chí, cậu bé còn nhai nhai trong miệng, dường như nước miếng cũng sắp chảy ra.
"Ba ba, sau này con lớn lên rồi, có thể ăn một chút không? Con... Chỉ cần nếm thử mùi vị thôi."
Thẩm Nghị Sùng hít sâu một hơi, cảm thấy phổi có hơi đau nhức.
Mà cư dân mạng đã bình luận đến mức tay bị chuột rút, gần như đều là tiếng cười khằng khặc.
[Tôi chẳng phục ai trong chương trình này cả, tôi chỉ phục chị Y của tôi thôi!]
[Tôi có dự cảm, bà Y nhà tôi sắp làm đại diện cho que cay của Mỗ Long rồi đó!]
[Rốt cuộc, sau bánh pudding, que cay cũng muốn xuống tay với em bé đáng yêu như tôi sao!]
[Nhìn thì đúng là hơi thèm thật! Nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ váng đậu Cáp Cáp vẫn thơm hơn, cay mà ngon hơn! Chị Y, thử một lần đi!]
[Lần đầu tiên thấy một nữ nghệ sĩ đời thường dân dã như vậy đó!]
Dư Dao Dao còn không biết hành động nhỏ của mình đã khiến người hâm mộ cười nghiêng ngả.
Nếu không, cô chắc chắn đã giải thích.
Vốn hôm nay cô không mang đồ ăn vặt ra ngoài, dù sao bánh bao nhỏ nói đã mang theo cho cô hết rồi, muốn ăn thì tìm bé con lấy thôi ~
Nhưng ai ngờ, vừa mới đi tới hậu trường, Triệu Tiểu Manh đã chia cho cô một gói que cay nhỏ.
Cô chưa ăn bao giờ nhưng đã nghe nói qua rồi, vẫn luôn muốn ăn mà chẳng có lúc nào ăn được.
Vì vậy, sau khi biểu diễn, cô đã không thể nhịn được.
Quả nhiên mới nếm thử miếng đầu tiên, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô đã biến sắc!
Cay quá... Nhưng ăn rất ngon nha!
Đây là hương vị vừa mặn thơm vừa dai dai chưa từng có trong thế giới hoang dã trước đây!
Cô yên lặng ngồi trên ghế, nhai kỹ từng que rồi chầm chậm nuốt xuống cả gói que cay nhỏ, khá là quý trọng hương vị còn lưu lại trong miệng.
Cuối cùng cô ăn xong còn "xuýt" một tiếng, bàn tay nhỏ bé quạt quạt bên miệng, làm cho cư dân mạng và khán giả cảm thấy cô đáng yêu đến không chịu nổi.
Bọn họ thưởng thức tuyệt sắc* ăn cay của cô, chảy nước miếng, khá nhiều người còn quả quyết cuối cùng không ngăn được tay mình, đi đặt đơn mới rồi!
(*) Nguyên văn là "Thịnh thế mỹ nhan" (盛世美颜): Miêu tả sắc đẹp vô song của một người.
Ngay cả bánh bao nhỏ cũng nhìn mẹ, đôi mắt long lanh nước mở to cũng đều viết lên mấy chữ muốn nếm thử mùi vị.
Nhưng cậu bé nhìn ba, biết ba sẽ không đồng ý cho mình ăn, đành phải trông đợi nhìn chằm chằm mẹ ăn, tưởng tượng mùi vị của món đồ này.
Trong cảnh tượng bầu không khí gần như ở hiện trường đâu đâu cũng là que cay như thế, người dẫn chương trình rốt cuộc cũng tuyên bố vòng thi thứ hai bắt đầu.
Nhưng có thể là do ban giám khảo thấy Dư Dao Dao ăn quá vui vẻ, không hề căng thẳng hay bình tĩnh ở một chỗ trước khi diễn.
Con mắt hoa đào của Trần Kiệu chợt lóe sáng, tức thì kề sát vào đạo diễn Chu Cầu thì thầm vài câu.
Rất nhanh Chu Cầu đã gật đầu, cầm lấy micro.
"Vòng này, bắt đầu từ Dư Dao Dao."
"Như vậy thời gian chờ đợi của mỗi người đều gần tương tự nhau."
Ông vừa nói dứt lời, nhóm đạo diễn tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Mà Thẩm Nghị Sùng lại nhíu mày nhìn về phía ghế giám khảo, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Trần Loan.
"Được, vậy mời Dư Dao Dao ở phòng số 12, chuẩn bị sẵn sàng."
"Lập tức công bố đề bài."
Màn hình lớn tại hiện trường ngay lập tức tập trung vào căn phòng của cô!
Chỉ thấy cô còn đang dùng khăn giấy lau miệng, thậm chí còn định đi ra ngoài vứt bao bì gói que cay đi, lại bất chợt bị điểm danh, rất kinh ngạc.
Đảo mắt một cái, màn hình đề bài trong phòng tối của cô đã sáng lên!
Xuất hiện một dòng đề bài... vô cùng dài, hơn nữa hàng văn bản vẫn liên tục không ngừng nối dài ra!
Khán giả tại trường quay cùng với khán giả trong phòng livestream đều biết được sự thật đằng sau đề bài này sớm hơn cô một bước.
Hình ảnh vừa chuyển.
Đạo diễn Chu Cầu đã lập tức cầm lấy quyển sổ tay hơi cũ nằm trên bàn.
Để một khán giả phía sau, tùy ý mở ra một trang.
Đạo diễn Chu mới cười thu lại quyển sổ tay, lắc lắc trước máy quay.
"Bây giờ tôi nói đoạn này, thí sinh trong phòng tối đều không nghe thấy chứ?"
Người dẫn chương trình cong khóe miệng tiếp lời: "Không nghe thấy."
Lúc này Chu Cầu mới thể hiện nét mặt hài lòng.
"Tôi nghe đạo diễn chương trình nói, rất nhiều cư dân mạng đang đặt câu hỏi về tính công bằng của chương trình."
"Việc này vốn không thuộc về những gì tôi quản lý, nhưng tôi thấy có người nói giám khảo cũng thu tiền của boss nào đó, bị mua chuộc."
Nói xong, ông còn nhìn sang khán đài bên cạnh.
Dưới khán đài tức thì tràn đầy ý cười, cũng nhìn về phía anh.
Thẩm Nghị Sùng ôm con trai, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm tầm nhìn của mọi người.
Sắc mặt anh có phần hờ hững lại cực kỳ cương nghị, gật gật đầu với Chu Cầu một cách đầy tôn trọng.
Chu Cầu cũng cười phất phất tay với anh: "Cho nên tôi muốn cho bản thân một chút trong sạch, cũng muốn để boss nào đó được trong sạch. Trước đây đề bài của ekip chương trình có ẩn giấu nội tình gì hay không thì tôi không biết, nhưng hôm nay tất cả mọi người có thể nhìn thấy."
"Quyển sổ này, là tôi tự mình ghi lại những đoạn phim ngắn, suốt từ khi mới vào nghề cho tới nay."
"Vừa rồi ngẫu nhiên mời một khán giả, tùy ý chọn một trang cho tôi, vậy thì cứ lấy trang này làm đề bài."
Ông nói xong, bắt đầu đọc.
Cùng với ống kính quay gần lại, chữ viết tay trong cuốn sổ cũng được phóng to lên.
"Rất trùng hợp, đây cũng là một cảnh khóc."
Chu Cầu nhìn thoáng qua, ý cười càng đậm hơn.
Vừa nghe thấy cảnh khóc, khán giả đều có chút sôi sục.
Trước đó cũng là khóc, Dư Dao Dao khóc nhanh như thế, nước mắt nhiều đến vậy, vòng này lại diễn cảnh khóc nữa, thế thì còn khó gì với cô chứ?
Đây chính là đề bài cho điểm chắc như đinh đóng cột!
Chu Cầu giống như không nghe thấy tiếng xôn xao của trường quay, tiếp tục đọc quyển sổ trong tay.
"Cô ấy đang uống rượu, uống một ngụm chưa say, uống hai ngụm hơi say, uống ba ngụm, trong mắt đã có nước mắt."
"Nước mắt kia đọng lại trong mắt, nhưng không rơi..."
"Uống đến ngụm thứ tư, nước mắt rưng rưng, một giọt chậm rãi trượt xuống, cùng với đau đớn cùng với căm hờn cùng với hối tiếc, tất cả đồng thời rơi xuống dọc theo đôi gò má..."
"Uống đến ngụm thứ năm, mắt lạnh sáng quắc, cảm thán ngậm ngùi bất công với trời cao, mặc dù dung nhan chưa già, nhưng trong lòng đã vắng lặng lạnh lẽo."
Ông đọc, trong khi đó tất cả mọi người cũng có thể nhìn thấy, hình ảnh đã chuyển tới bên trong căn phòng tối nhỏ, trên bảng đề bài ấy lập tức xuất hiện một hàng chữ.
Mà khán giả tại trường quay còn có thể nhìn thấy, ở bên cạnh sân khấu, có một nhân viên tốc ký đang gõ bàn phím nhanh như bay.
Đề bài xuất hiện trong phòng tối, không sót một chữ nào.
Rõ ràng chính là thứ đạo diễn Chu Cầu đọc ra!
Toàn bộ trường quay vắng lặng!
Màn hình bình luận trong livestream nháy mắt đã trống rỗng một phần.
Nhưng thay vào đó, một cơn dậy sóng lớn hơn lập tức bùng nổ!
[Mẹ nó, có phải tôi bật nhầm đài rồi không! Đây là thơ hay là cảnh diễn?]
[Tôi không tin tôi không tin tôi không tin! Đây có phải là cảnh gì con người có thể diễn được không vậy?]
[Đệch, đạo diễn Chu, báo ra xuất xứ của cảnh này đi, à hú, tôi rất muốn xem đó, đây là bộ phim siêu phàm gì thế!]
[Chơi lớn rồi ha, ekip chương trình!]
[Chị Y, đậu má, chị mau đừng lau miệng nữa... Nhanh lên chút đi, đi đánh đạo diễn Chu kìa!]
[Dư Dao Dao xong đời rồi! Hề hề, tôi đã nói rồi, trong ban giám khảo ít nhất cũng có đạo diễn Chu, rất là công bằng!]
[Ghê gớm, nếu Dư Dao Dao diễn được, bây giờ tôi sẽ mua một trăm gói khoai tây chiên mà cô ấy đại diện, ăn luôn!]
[Nhân chứng tại hiện trường bị mất mặt quy mô lớn! Đến sớm!]