Bình thường, lễ ăn mừng cuối cùng của chương trình là cơ hội quan trọng mà những người mới, dù có đánh vỡ đầu, thì cũng phải tranh thủ nắm bắt.
Trong buổi lễ, có nhóm đạo diễn của chương trình, cũng có cả ba giám khảo kỳ cựu, thậm chí còn mời rất nhiều boss lớn của các công ty giải trí và cả các phóng viên trong giới giải trí cùng tham gia.
Đây là một cơ hội hiếm có cho rất nhiều nghệ sĩ thể hiện.
Nhưng mà, Dư Dao Dao lại không thèm để ý.
"Đi... Rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Vũ nghẹn họng không nói nên lời nhìn trợ lý.
"Được rồi..."
Cô có Tổng giám đốc Thẩm hộ tống, cần gì quen biết ông to bà lớn nào?
Có lẽ bình thường gia đình người ta tụ tập, đã gặp rất nhiều boss lớn từ lâu rồi, cũng chẳng cần nịnh bợ ai, vỗ mông ngựa của ai ở lễ ăn mừng nữa.
Triệu Vũ thở dài, tính sai rồi.
Nếu biết từ sớm, nên bảo người tới ngăn cản cô trước.
Anh ấy liếc nhìn ngọc nữ Trần Nhuỵ Hi cách đó không xa, đang cầm ly rượu tán gẫu với mấy vị boss công ty giải trí, dường như vui vẻ cười không ngớt, lắc đầu.
Thật đúng là số mệnh mỗi người mỗi khác mà!
"Đi thì đi thôi."
Triệu Vũ phất phất tay.
Nhưng phất được một nửa, anh ấy lại vỗ đùi.
"Hỏng rồi, vợ chồng bọn họ 80% là ăn mừng với gia đình nhỏ của mình rồi!"
Sắc mặt Triệu Vũ biến đổi dữ dội.
"Lão Trịnh, lão Trịnh đâu!?"
Lão Trịnh quay phim vừa uống một ngụm rượu vang đỏ, lập tức bị gọi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Triệu Vũ nhăn nhó: "Là tôi sơ suất, bây giờ tôi không đi được, anh khẩn cấp tìm đội quay phim, đi quay Dư Dao Dao đi!"
"Để tôi gọi điện thoại, hỏi bọn họ đang ở đâu coi!"
Hai người này âm thầm lén lút đi ăn mừng ngọt ngào, còn dẫn theo một cậu con trai đáng yêu, nếu có thể quay được thì đến lúc đó, tỉ lệ người xem "Vợ tôi" không bùng nổ mới là lạ đó!
Nói xong, anh ấy lập tức lấy điện thoại ra.
Suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện thoại cho Dư Dao Dao dễ nói chuyện hơn trước.
Cô thích nhất là được lộ mặt trước ống kính.
Triệu Vũ vẫn có lòng tin, có thể thuyết phục được cô quay một tập đặc biệt khẩn cấp, cho dù nói bằng cách nào, sau khi giành quán quân "Sân khấu", độ nổi tiếng của cô ắt sẽ phun trào, nhất định phải nắm bắt cơ hội!
Quay phim Trịnh cũng vội vàng triệu tập anh em, lại nuốt một miếng bít tết, vừa chờ tin tức bên cạnh Triệu Vũ, vừa loay hoay chuẩn bị máy quay xong xuôi.
Nhưng chẳng bao lâu sau... Tiếng cười ha ha vui vẻ của Dư-Dao-Dao-dễ-nói-chuyện cất lên từ trong điện thoại.
"Ôi chao, nhiều tôm hùm lớn quá! Ông xã, em sẽ ăn con dữ nhất này!"
Ánh mắt Triệu Vũ lập tức sáng lên: "Tiểu Dư, cô đang ăn rồi à? Tôi muốn đến quay phần tiếp theo của "Vợ tôi" ngay bây giờ. Sau này cô còn phải quay phim chiếu mạng, ước chừng sẽ phải vào đoàn làm phim, thời gian của chúng ta rất gấp rút rồi. Tiểu Dư, địa điểm hiện tại của cô và Tổng giám đốc Thẩm là...? Bây giờ tôi sẽ yêu cầu nhóm quay phim đến ngay."
"Hả? Anh sắp đến à?" Trong nháy mắt, Dư Dao Dao kinh ngạc: "Cũng tới đây ăn tôm hùm lớn sao?"
Triệu Vũ vừa định mở miệng trả lời.
Kết quả, chợt nghe thấy một tiếng kêu đầy yêu kiều từ đầu dây bên kia.
"Ông xã ông xã, đạo diễn Triệu cũng muốn dẫn người đến ăn tôm hùm lớn!"
"Món này em ăn một con cũng không đủ, em muốn ăn ba con dữ nhất!
“...”
Triệu Vũ tức khắc thất thần.
Cô sẽ ăn bao nhiêu tôm hùm, chuyện này có liên quan gì đến việc họ muốn tới đâu?
"Tiểu Dư, chúng tôi không ăn tôm hùm của cô đâu, chúng tôi chỉ đi qua quay hình thôi."
Anh ấy vội vã lên tiếng làm rõ.
"Ông xã ơi, đạo diễn Triệu nói, ba con cũng không đủ, muốn năm con! À... Không muốn tôm hùm xanh nhỏ đâu, muốn tôm hùm xanh lớn cơ..."
Triệu Vũ: "...?!"
Đạo diễn Triệu đang cảm thấy hít thở không thông, muốn giải thích cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lão Trịnh bên cạnh không chỉ nghe, mà còn mắc bệnh nghề nghiệp, quay cảnh hậu trường không ngừng nghỉ lúc nào, giờ đây cũng rất kinh ngạc.
Chẳng lẽ bên bọn họ hơi ồn ào, tín hiệu không tốt sao?
Nhưng chỉ chốc lát sau, Triệu Vũ đang định tăng âm lượng, nói lại lần nữa.
Lại chợt nghe thấy đầu dây bên kia có một giọng nói lạnh lùng, dường như là xen lẫn gió lạnh, lành lạnh lướt qua bên tai anh ấy.
"Đạo diễn Triệu, các anh vất vả rồi."
"Chờ đến lúc tôi với cô ấy ăn tối xong, các anh lại tới sau."
"Gặp ở biệt thự."
Triệu Vũ: "..."
Aaaa!
Anh ấy thật sự không nghĩ tới việc đi ăn chực đâu mà!
Tổng giám đốc Thẩm, thì ra lại là kẻ hẹp hòi sao! Vừa nghe thấy ăn chùa cơm thì đã không cho tới ngay!
Lão Trịnh lau ống kính một cách tiếc nuối, nhưng vẫn thì thầm nói ra chân tướng: "Đạo diễn Triệu, vợ chồng son nhà người ta không đến tiệc ăn mừng, rõ ràng chính là muốn có thế giới riêng của hai người. Anh không hiểu phong tình rồi, còn cố chấp đòi góp mặt, boss Thẩm... Chắc chắn không đồng ý."
Triệu Vũ "xuýt" một tiếng: "Thì ra là như thế."
Ra là Tổng giám đốc Thẩm chê ekip của anh ấy làm bóng đèn sáng!
"Ài, vậy buổi tối đi, các anh đi ăn trước, hai giờ nữa thì xuất phát tới biệt thự."
Nhân viên của đoàn quay chương trình truyền hình đều đã quen với việc làm thêm giờ.
Nhất là khi lịch trình công khai của nghệ sĩ đang nổi vô cùng dày đặc, hết việc này đến việc kia, cũng khó tránh khỏi tình trạng quay phim ngày đêm đảo ngược.
Lão Trịnh cũng là người quay phim kỳ cựu đã trải qua giai đoạn khó khăn nhất, hai, ba ngày không ngủ, chạy khắp nơi.
Nhưng... Bây giờ anh ấy có hơi chần chừ.
"Lão Triệu, tôi nói thật này."
"Chờ hai tiếng đồng hồ nữa, ít nhất là chín giờ tối. Bóng đêm tối đen, vợ chồng son nhà người ta trở về phòng làm gì... Sao mà tôi có thể quay được?"
"Mọi người đều là người từng trải, ông Triệu, anh cũng có hai đứa nhỏ, chuyện này còn không hiểu sao? Chúng ta không thể làm chuyện thất đức, phải không?"
Lão Trịnh kháng nghị lắc đầu.
"Anh đừng cản trở người ta sinh con thứ hai chứ, lát sau Tổng giám đốc Thẩm cơ đồ sự nghiệp lớn thế, gây khó dễ cho anh thì biết làm sao giờ?"
Triệu Vũ uống một ngụm rượu, suýt chút nữa bị sặc thẳng vào khí quản!
Nhưng anh ấy chỉ hung hăng trừng lão Trịnh một cái, rồi phun ra một câu.
"Tôi... Tôi đặc biệt cống hiến hết mình cho nghệ thuật!"
"Đi đi đi! Không bàn nữa! Cho dù có tình tiết tạo ra đứa con thứ hai, anh cũng phải quay lại cho tôi!"
Lão Trịnh nhìn anh ấy, lắc đầu.
Đạo diễn bị điên rồi.
Triệu Vũ cũng cảm thấy mình điên rồi.
Nhưng... anh ấy chỉ muốn quay một nhà ba người Dư Dao Dao, cứ muốn xem cô làm thế nào để cho Tổng giám đốc Thẩm nhận thua hết 365 ngày.
Chờ đã!
Anh ấy trợn trừng mắt.
Chẳng lẽ anh ấy vô thức không nhận ra, mình cũng đã thành fan cô, fan cả nhà cô sao?!
Chết mợ, hành vi hiện tại của anh ấy, hình như không khác gì fan cuồng đi theo quay hình?!
Triệu Vũ nuốt nước miếng.
"Tôi không phải, tôi không có, tôi rất chuyên nghiệp mà."
*
Mà trong một quán ăn hải sản không có tiếng tăm ở ngoại ô, Dư Dao Dao đang tự mình giám sát toàn bộ quá trình tôm hùm lớn dữ tợn của cô bị đầu bếp mổ xẻ.
Cửa tiệm này thật ra thì không lớn lắm, tổng cộng cũng chỉ có một tầng lầu, thoạt nhìn còn chưa tới trăm mét vuông.
Ở đây cũng chỉ bày ra năm bộ bàn ghế ít ỏi, nhưng trang trí trong cửa hàng lại đặc biệt "tiểu tư"*, thoạt nhìn mang theo phong cách cổ điển thời Trung cổ.
(*) Tiểu tư (小资): Chỉ lối sống của những người theo đuổi lối sống hiện đại, có tiêu chuẩn sống và cái nhìn mới mẻ trong thời đại cũ. Viết tắt của "Tiểu tư sản
Toàn bộ cửa hàng cũng chỉ có một nhà bọn họ.
Thẩm Nghị Sùng ngồi ở bàn có thắp nến kế bên cửa sổ, ghế trẻ em của bánh bao nhỏ Thẩm Duệ đặt ở bên trái anh.
Chỗ ngồi của Dư Dao Dao nằm đối diện anh.
Có điều giờ phút này, vị trí một lớn một nhỏ đều trống rỗng.
Từ chỗ ngồi hiện tại của anh, có thể nhìn thấy hai mẹ con họ đang gần như quấy rối đầu bếp đến mức sụp đổ hình tượng.
"Trở về."
"Đừng cản trở đầu bếp nấu ăn."
Thẩm Nghị Sùng nhíu chặt chân mày.
Nhưng Dư Dao Dao rõ ràng sẽ không dễ dàng tuân theo khuôn khổ như vậy.
"Phòng bếp kiểu mở, không phải là để cho chúng ta xem sao?"
"Ông xã ơi, em chỉ muốn xem làm tôm hùm thế nào, sau này em cũng có thể làm cho anh ăn ở nhà đó ~ nếu không thì, má Trương đi rồi, anh chỉ biết nấu mì, em và bé con đều ăn chán ngán luôn rồi ~"
Bánh bao nhỏ ở bên cạnh, bối rối không biết nên gật đầu hay không.
Cậu cảm thấy tài nấu nướng của ba cũng được, hương vị rất ngon, cậu có thể ăn liền hai bát nhỏ.
Nhưng mà cậu bé... Lại rất muốn ăn thức ăn mẹ nấu, đến bây giờ vẫn chưa được ăn lần nào ~
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật, đứng dậy luôn, đi đến bên cạnh bàn nấu ăn, bắt lấy ngón tay Dư Dao Dao còn muốn chọc tôm hùm.
"Đừng nhúc nhích."
Trên thân tôm hùm có gai bén nhọn ở lưng, càng tôm hùm lớn lại càng phát triển.
Bị đâm một cái, không phải chuyện đùa đâu.
Ngay cả đầu bếp bình thường xử lý, cũng phải đặc biệt cẩn thận.
Tiếp đó Dư Dao Dao còn vô cùng không nỡ: "Ông xã, em muốn xem tôm đi tiểu..."
Biểu cảm của Thẩm Nghị Sùng hết sức đặc sắc.
Anh cũng không biết hiện tại mạch não của người phụ nữ này sao lại trở nên mới lạ như vậy.
Mà trong nhà lại còn có một nhóc con, vô cùng hưởng ứng mạch não của mẹ cậu bé.
"Con cũng muốn xem, ba ba!"
"Con chưa bao giờ thấy tôm đi tiểu. Con chỉ mới thấy ba ba đi tiểu..."
Thẩm Nghị Sùng thẳng thừng khom lưng, dùng một tay vớt con trai lên, thành công ngăn chặn lời nói của cậu bé.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không cản được tầm mắt tò mò của Dư Dao Dao nhìn về phía mình.
Huyệt thái dương của anh giật liên tục, tốc độ máu chảy trong huyết quản gần như nhanh gấp đôi.
"Trở về... Ngồi xuống, tử tế đi!"
Anh cảm thấy mình sắp mất trí rồi.
Dư Dao Dao bĩu môi, có chút tiếc nuối, đi một bước lại quay đầu ba lần.
May là khi cô ngồi vào chỗ, tạm thời cũng không suy nghĩ đến chuyện tôm hùm còn phải đi tiểu trước khi nấu nữa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hứng thú khác của cô lại nổi lên.
Con người nấu ăn quá cầu kỳ.
Trước đây cô ăn ở nơi hoang dã hoặc sở thú, đều là nuốt chửng luôn.
Nấu chín còn không có thì nói gì tới gia vị, nói gì tới chuyện quan tâm thức ăn có nước tiểu không... Loài người đúng là quá cầu kỳ!
Được làm con người, thật là hạnh phúc!
Cô vui sướng lộ ra nụ cười, lập tức kéo tay áo Thẩm Nghị Sùng: "Ông xã, vừa rồi nhà hàng trên TV chiếu ấy, MC của "Người sành ăn trên khu phố" ăn rất nhiều tôm hùm, nghe ông chủ nói, còn hỏi thu tiền bọn họ nữa..."
"Ông xã, ăn uống không mất tiền, còn có thể kiếm tiền đó!"
"Em cũng muốn làm việc này á ~"
Dư Dao Dao nói xong, nước miếng của cô sắp chảy xuống đến nơi.
Trước đây cô cũng không biết, còn có loại công việc có lợi nhuận như thế!
“...”
Thẩm Nghị Sùng cầm lấy khăn ăn, thẳng tay che miệng nhỏ của cô lại.
"Thẩm Duệ, rót nước trái cây cho mẹ con đi."