Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Lời xin xỏ của Dư Dao Dao không được đáp ứng, có hơi uể oải.
Nhưng nhanh chóng đã được chữa khỏi ngay.
Thẩm Nghị Sùng tự tay giúp cô cầm một con hàu sống, vắt nước chanh lên trên.
"Riêng chương trình truyền hình, gần đây em đã liên tục lên hai chương trình, tần suất rất cao, mức độ lên sóng cơ bản đã bão hòa rồi."
"Tiếp theo, bình tâm lại, chủ lực phát triển sự nghiệp diễn xuất."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Dao Dao bĩu môi, nhưng rất nhanh ngửi được mùi hương, đã bị con hàu tươi vừa mềm mại vừa chắc nịch trước mặt hấp dẫn!
Cô liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
"Bây giờ em cần tích lũy, dùng một tác phẩm điện ảnh được thị trường khen ngợi trầm trồ để nói chuyện."
Trước kia, Thẩm Nghị Sùng chưa từng nghĩ tới, anh sẽ cưới một người tham ăn.
Nói đến đây, anh cũng dừng một chút.
"Anh sẽ bảo Thẩm Lâm để ý, trên thị trường có kịch bản đầu bếp nào hay không."
Đây chính là muốn đầu tư một khoản đặc biệt cho cô.
Dư Dao Dao vừa nghe xong, quả nhiên hai mắt đã sáng ngời, lập tức vui vẻ cầm hàu sống lên, cẩn thận kề sát miệng vào bên cạnh vỏ, cầm đũa khều một cái, rít một chút, hút vào trong miệng.
Nước mặn mặn hoà lẫn với nước chanh hơi chua, thịt hàu vừa tươi vừa dai, gần như là tràn ngập trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô ngay tức thì, một con sóng lớn dưới đáy biển xô mạnh trên ở đầu lưỡi!
"Ôi!"
Dư Dao Dao lập tức che đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ướt át của mình lại.
Chỉ mới nhai một chút thôi, cô đã tức khắc say đắm rồi!
"Ôi ôi ôi... Ôi ôi ôi oa..."
Đây là hương vị siêu phẩm gì vậy!
Hương vị cao cấp của hải sản, hải sản lướt sóng trong miệng của cô!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là một con rắn nhỏ trên đất liền, đây là lần đầu tiên được ăn một loại hải sản tươi thế này!
Cô chưa bao giờ nếm thử một hương vị thơm ngon đến như vậy!

Thẩm Nghị Sùng: "..."
Anh cầm một cái nĩa, đang cạo thịt cua cho con trai, nghe thấy tiếng động ấy, thực sự khiến anh dừng hết mọi động tác.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ trên ghế trẻ em lại kích động nhìn qua: "Mẹ ơi, mẹ ơi, ăn ngon lắm ạ? Ăn nhiều hơn một chút đi ạ! Sau này Duệ Duệ có tiền, cũng mang theo mẹ đến ăn nha ~"
Dư Dao Dao lại nhai mấy miếng, chỉ cảm thấy mình hạnh phúc sắp ngất đi, lúc này hoàn toàn không nỡ vội vàng nuốt vào, chỉ có thể ưm ưm gật đầu.
Thẩm Nghị Sùng nhìn một lúc lâu, rốt cuộc cũng trầm giọng thở dài.
"Lần sau nói với đạo diễn Triệu Vũ, mấy tập tiếp theo, quay ở nhà hàng đi."
Anh thật sự không có cách nào với Dư Dao Dao.
Hết lần này tới lần khác, con người cô hiện tại đều lóe lên ánh sáng, tuy rằng miệng đầy nhét thức ăn hoàn toàn không thể nào nói chuyện, nhưng cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều in dấu thần thái bị thức ăn ngon làm cho rung động... Vẻ đẹp bất thường, sự chân thật bất thường.
Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng sâu hơn một chút.
Anh đã lâu không thấy, người phụ nữ nào có phẩm chất riêng như vậy.
Kể từ khi anh trưởng thành, đã dành rất nhiều tinh thần và sức lực của mình vào công việc.
Tất cả những người phụ nữ tiếp cận anh, đều luôn đeo đủ mọi loại mặt nạ.
Giống như Dư Dao Dao năm đó được đưa đến trước mặt anh, cũng giống như mẹ anh đã rời khỏi nhà...
Thẩm Nghị Sùng nhìn thật sâu vào gương mặt không chút tì vết của Dư Dao Dao.
"Thật sự thích như vậy?"
"Ừm ~"
Dư Dao Dao còn không kịp mở miệng đã trả lời anh.
Rất nhanh sau đó, đầu bếp đưa lên tôm hùm Úc nướng thơm ngon lại có độ đàn hồi.
Mùi hương nồng đậm, màu sắc mê người, khiến cả tầm mắt và lý trí cô dính chặt lấy không thể dời đi.
Chỉ dùng dĩa, cắm một miếng thịt tôm nhỏ, đưa vào trong miệng.
Hương vị dồi dào mà có độ đàn hồi kia, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng hết cả!
Thẩm Nghị Sùng chỉ nhìn thoáng qua, đã biết cô thật sự thích.
"Ăn gần no rồi, anh còn gọi cơm hải sản."
Dư Dao Dao không thích ăn thức ăn làm bằng bột mì, không thích nhất là ăn cơm, bấy giờ tức thì khổ sở ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang gặm vỏ tôm hùm lên.

"Mẹ ơi, phải ăn ăn cơm, nếu không sẽ bị đau bụng, không thoải mái ~"
Bánh bao nhỏ hiểu chuyện khuyên nhủ mẹ mình.
Thẩm Nghị Sùng gật đầu: "Cơm hải sản ở đây đầy đủ nguyên liệu, rất đúng chất nguyên bản, hầu như tất cả thực khách đều sẽ gọi một phần. Em để giành bụng, đợi lát nữa nếm thử."
Dư Dao Dao không cam lòng miễn cưỡng cúi đầu.
Nhưng nửa tiếng sau, cô... Ngon quá!
"Ông xã, cho thêm một phần cơm hải sản nữa đi!"
Cô múc một bát nhỏ, cho hết một lèo vào trong miệng.
"Lần sau trở lại."
Thẩm Nghị Sùng mím môi, đưa tay lấy xuống một hạt cơm dính vào khóe môi cô.
Da thịt mềm mại trơn nhẵn, rất có độ đàn hồi, tuy nhiên vừa chạm vào lòng bàn tay anh, lại giống như chìm vào một vũng bùn ấm áp mềm dịu, khiến người ta dễ dàng lún sâu vào.
Thẩm Nghị Sùng hạ mí mắt xuống.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đưa tay ý bảo nhân viên phục vụ thanh toán.
Cái bụng nhỏ của con trai đã ăn căng phồng lên, còn Dư Dao Dao một mình ăn bằng hai phần của con trai.
Anh liếc nhìn vòng eo nhỏ xíu không đầy một bàn tay của cô, ánh mắt trở nên sâu xa.
"Không được ăn thêm nữa."
Cuối cùng Dư Dao Dao không thực hiện được ước nguyện ăn ba hay năm con tôm hùm lớn, đã bị kéo ra khỏi cửa tiệm một cách đáng thương, bị đóng gói nhét thẳng vào trong xe.
Có điều, trước khi đi, lại có một người đàn ông xông thẳng tới.
"Cô gái xinh đẹp này, cô ăn cơm trông thật đẹp mắt!"
"Tôi là người của nền tảng livestream Đại Trí, cô đăng ký một tài khoản, livestream ăn uống đi!"
"Tôi đứng bên ngoài xem nửa tiếng rồi, cô chắc chắn sẽ hot! Livestream mỗi giờ mỗi ngày, thu nhập mấy tỷ một tháng đó!"
Thẩm Nghị Sùng lập tức sầm mặt: "Chúng tôi không làm đâu."
Nhưng người đàn ông kia có vẻ như không nghe thấy, nhanh tay nhét một tấm danh thiếp vào trong lòng Dư Dao Dao, vừa gào thét vừa chạy đi xa.

"Em gái, phụ nữ phải độc lập, không nên dựa vào đàn ông!"
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Ánh mắt Dư Dao Dao tức thì sáng lên, nhưng nhìn danh thiếp, cô lại cười hì hì với Thẩm Nghị Sùng: "Ông xã, em sẽ không làm đâu, tôi chỉ xem thử thôi."
Nói rồi, cô nhét tấm danh thiếp vào túi xách nhỏ của mình.
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy đau đầu.
Trên đường trở về, Dư Dao Dao ăn uống no nê, bế bánh bao nhỏ, ôm nhau ngủ say.
Lúc này Thẩm Nghị Sùng mới cầm lấy di động.
"Thẩm Lâm, cậu tìm người đi xem, nền tảng livestream Đại Trí, có phải nên đóng cửa không."
Thẩm Lâm: "..."
"Thêm nữa, liên hệ với đạo diễn Triệu, mấy kỳ sau quay cảnh bọn tôi dùng cơm bên ngoài. Liên hệ lại với công ty sản xuất "Thanh xuân không hối hận", chúng ta là cổ đông lớn nhất, nói với họ rằng tôi muốn thay đổi kịch bản thành hướng ẩm thực."
Nói xong, anh nhìn sang người phụ nữ gần như ngủ gật trên ghế sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng nhỏ còn thoáng bĩu lại, ánh mắt của anh cũng trở nên nhu hòa đôi chút.
"Thông báo cho bộ phận tuyên truyền, tôi muốn nâng cao độ nổi tiếng của cô ấy trong lĩnh vực ẩm thực ăn uống này, rồi ra mắt "Thanh xuân không hối hận" với chủ đề nữ đầu bếp trẻ tuổi phấn đấu, thị trường hẳn là sẽ có phản hồi tốt."
Thẩm Nghị Sùng nói xong, cúp máy.
Mà Thẩm Lâm ở đầu dây bên kia, ngớ ra một lúc.
Hướng ẩm thực?
Chuyện gì lại xảy ra nữa vậy?
Trong bữa tiệc ăn mừng, anh ta nghe nói, kịch bản "Thanh xuân không hối hận" rõ ràng không liên quan gì đến ẩm thực hết!
*
Mà vừa về đến nhà, từ xa đã có thể nhìn thấy xe quay phim đậu bên ngoài biệt thự.
Thẩm Nghị Sùng cúi đầu nhìn hai mẹ con đang ngủ say, nhíu mày.
Cởi áo khoác ra, đắp lên người Dư Dao Dao đang ôm con trai, bao phủ hai lấy mẹ con.
Anh vừa xuống xe, lại mở cửa bên kia, ôm hai mẹ con đang ngủ còn chảy nước miếng xuống xe.
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp, chiếu sáng trên khuôn mặt của họ.
Gương mặt con trai bụ bẫm hồng hào, má hồng của Dư Dao Dao giống như say rượu, nhuộm màu hoa hồng xinh đẹp.
Thẩm Nghị Sùng đi tới trước biệt thự, ánh mắt lạnh như băng, quét một lượt trên người đội quay phim, khiến nhóm mấy người lão Trịnh run rẩy.
"Chờ lâu rồi."
"Phiền nhỏ tiếng một chút, hôm nay mấy vị ở trong phòng dành cho khách nghỉ ngơi đi."
Anh thấp giọng nói.

Lão Trịnh dẫn đầu run lên: "Được... Thôi!"
Anh ấy biết, tên Triệu Vũ không đáng tin cậy kia bẫy người rồi!
Đây là còn chưa quay, boss Thẩm đã hạ lệnh đuổi khách, thẳng thừng xua bọn họ đến phòng cho khách ở!
Còn quay cái rắm!
Anh ấy đang định đưa ống kính quay phim sát vào hai mẹ con nằm trong ngực Thẩm Nghị Sùng một chút, lập tức cảm thấy một áp lực đáng sợ ập về phía mình!
Sau gáy nổi hết cả da gà!
Mà vừa vào cửa, một người quản gia họ chưa từng thấy bao giờ trong mấy kỳ quay phim trước lại đột nhiên xuất hiện, sắp xếp phòng cho bọn họ, rồi áp giải vào!
Thẩm Nghị Sùng lên lầu hai, cúi đầu liếc nhìn người trong lồng ngực.
Con trai đang ngủ ngon lành.
Nhưng Dư Dao Dao lại như ngửi thấy mùi hoa hồng còn chưa tan hết trong nhà, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn: "Em muốn ăn mứt hoa tươi, phết lên bánh mì, á á á,...... Ngon quá, đừng dừng lại mà..."
Cô ầm ĩ đến mức thằng bé cũng phải nhíu mày.
Thẩm Nghị Sùng bất đắc dĩ lắc đầu, đưa con trai đến phòng trẻ em, đóng cửa lại.
Xong xuôi, đưa Dư Dao Dao về phòng ngủ, anh lại đi ra ngoài nhẹ nhàng lau mặt cho cậu bé.
Tiếp đó trở lại phòng ngủ, lập tức nhìn thấy Dư Dao Dao nằm trên giường, hai bàn tay nhỏ bé đã không an phận bắt đầu lột... Quần áo của mình rồi...
Con ngươi Thẩm Nghị Sùng tối sầm lại.
Dưới dải đèn trên đầu giường, da thịt cô phản chiếu màu trắng nõn hồng hào, gần như không thể nhìn thấy được lỗ chân lông nhẵn nhụi trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng mắt thường, đôi gò má chỉ có chút lông tơ nho nhỏ, có chút đáng yêu ửng lên tông màu ấm áp.
Lông mi đen nhánh thoáng run rẩy, che phủ lấy mí mắt bên dưới, chiếu xuống cái bóng mờ mờ, mà chiếc mũi nhỏ xinh đẹp thẳng tắp, đôi môi đỏ đầy đặn còn đang không ngừng lẩm bẩm.
Mắt thấy hai tay cô sắp vén góc váy của mình lên, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn.
Thẩm Nghị Sùng đưa tay, lập tức đè động tác tiếp theo của cô lại.
Nhưng vẫn chậm một nhịp, cô đã cởi váy lên đến phần dưới bụng.
Ngón tay của anh, bất chợt đụng phải làn da trơn nhẵn như ngọc, tràn đầy độ đàn hồi mà chỉ thiếu nữ mới có được.
Thậm chí khoảng cách rất gần, còn có thể ngửi thấy một thứ mùi ngọt ngào gần như mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa hồng trên người cô, giống như cô đang thật sự ngâm mình trong bồn tắm hoa hồng.
"Nóng... Không được, da khó chịu..."
Dư Dao Dao đang ngủ, rõ ràng không kéo được khóa kéo sau lưng váy xuống, không thể nào cởi bộ váy nhỏ đang bó chặt trên người ra nổi.
Nhưng cô đã quen với giấc ngủ không bị gò bó, vì vậy đang thực sự rất khó chịu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận