Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Dư Dao Dao nhanh chóng bị kéo đến đoàn làm phim.
Cô còn không hề hay biết, mình vừa thu được một bữa ăn lớn miễn phí.
Một boss nào đó vui vẻ, quyết định đầu tư cho sở thích của cô, còn chuẩn bị nuôi cô tròn lên.
Lúc này cô còn đang khổ sở nghe đạo diễn lải nhải.
"Hôm nay sẽ diễn cảnh của cô trước, lúc đầu Sênh Cơ đi chơi cùng tỳ nữ, thấy Hoàng đế thì rung động, cùng lúc đó cũng thu hút hắn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm qua Chu Cầu cũng đã đến thẳng đoàn làm phim.
Không nói hai lời, lập tức kéo cô đi nói về kịch bản.
Trong lòng Dư Dao Dao vẫn luôn nghĩ đến chuyện của ông xã mình, có chút không yên lòng.
Tuy nhiên, cô đã đọc kịch bản nhiều lần.
Cho nên chờ đến khi mở máy, cô cũng chẳng hề hoảng loạn chút nào.
Nam diễn viên phụ vào vai Hoàng đế say mê sắc đẹp đã qua đời chính là Vu Hải Tuyền, nam nghệ sĩ trẻ tuổi xuất thân là một ngôi sao nhí.
Cậu ta là một nam sinh khá dễ ngại ngùng, mặt mũi thanh tú, vừa nhìn thấy Dư Dao Dao đã lập tức đỏ mặt, nhưng đến lúc đứng trước máy quay, diễn xuất lại rất tỉ mỉ, lập tức thể hiện được khí thế của bậc đế vương một triều đại.
"OK, bắt đầu!"
Thư ký trường quay đập bảng đạo diễn, Dư Dao Dao lập tức tiến vào trạng thái của kịch bản, cúi đầu nhìn cây lược đạo cụ trên gian hàng này, cầm trong tay ngắm nghía.
Nhưng mà sau lưng bỗng vang lên tiếng động, cô bị dọa giật mình quay đầu lại.
Chẳng bao lâu sau, đôi mắt như nước chảy của cô nhìn về giữa con đường, dường như có ánh sáng lấp lánh, đủ để hút người ta vào trong đó.
Nhưng...
"Cut!"
Chu Cầu nhìn ống kính, hơi nhíu mày.
Dừng lại, lập tức vẫy vẫy tay về phía Dư Dao Dao đứng trước tấm hắt sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiểu Dư, ánh mắt của cô... Không thể hiện được cảm giác rung động của một thiếu nữ."
"Vừa rồi hình ảnh của cô có cảm giác rất tốt, cũng hoàn toàn khiến vẻ đẹp của bản thân cô nở rộ hết sức rồi. Nhưng dù là cuốn hút, song lại không biểu lộ được loại tình cảm chớm nở của cô gái trẻ, hay cảm giác tim đập khi bắt đầu chú ý tới người kia..."
"Cô hiểu tôi nói gì chứ?"
Chu Cầu kiên nhẫn giải thích xong, hỏi theo bản năng.
Nhưng Dư Dao Dao lại mờ mịt lắc đầu.
Cô có thể cảm thấy rằng, trái tim của mình vẫn luôn đập.
Nhưng cô không hiểu, vì sao trong kịch bản, rõ ràng là cô đang mua đồ, quay đầu nhìn thấy Hoàng đế kia, lập tức rung động với hắn.
Chu Cầu sửng sốt một chút, nghĩ đến chuyện Dư Dao Dao đã kết hôn từ sớm, còn đã có con, quả thật cũng không giống những cô gái trẻ kia có thể vẫn đang ở giai đoạn mối tình đầu hoặc là tình yêu nồng cháy.
Cô cũng không có xuất thân đào tạo chính quy.

 Ông cau mày suy nghĩ một chút.
"Giống như là cô và Tổng giám đốc Thẩm, lần đầu tiên hai người gặp, hoặc là lúc mới yêu, chắc chắn sẽ có cảm giác rung động, cái loại cảm giác mà ở trong biển người mênh mông, chỉ nhìn thấy một mình cậu ấy, như thể những người khác trên thế giới đều biến mất.
Thích đối phương, cũng muốn đối phương nhìn thấy suy nghĩ của cô."
Chu Cầu nói được một nửa, đã thấy nữ chính đi đến.
Vội vàng bảo với Dư Dao Dao: "Cô cứ tự suy nghĩ lại nhé, tôi đi nói với bọn họ về lịch trình quay phân cảnh sau đã."
Dẫu sao Dư Dao Dao cũng chỉ là vai phụ, cho dù Chu Cầu coi trọng cô, nhưng một tổng đạo diễn như ông cũng chẳng có cách nào để phân thân cả.
"Lần đầu tiên gặp mặt ư?"
Dư Dao Dao đứng tại chỗ, lẩm bẩm mấy tiếng.
Cô xuyên sách tới đây, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nghị Sùng...
"Chị, làm sao vậy?"
Nghê Dịch vội vàng chạy tới đưa nước.
"Tiểu Dịch Dịch, cậu có biết cảm giác rung động không?"
Nghê Dịch sửng sốt một chút: "Em sao? Em... Em đã từng có nó khi còn nhỏ."
Cậu ta nói xong thì đỏ mặt.
Dư Dao Dao đang sờ ngực mình, bất chợt nhìn thấy mặt cậu ta đã đỏ bừng đến không chịu nổi.
Đỏ mặt, thẹn thùng...?
Tại sao nói đến rung động, lại sẽ đỏ mặt?
Cô không hiểu chuyện gì.
Nghê Dịch lại giống như hồi ức được mở ra: "Mối tình đầu của em là với bạn cùng bàn, lúc ấy chỉ có mình cô ấy là không chê em mập, cũng không chê thành tích của em kém, bằng lòng ngồi cùng bàn với em, em, em lập tức thích cô ấy."
"Mỗi ngày ngồi bên cạnh cô ấy, tim em đập nhanh hơn, giáo viên lên lớp nói gì, em cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy cô ấy thật đáng yêu."
Cậu ta đoán, Dư Dao Dao là diễn bị khớp.
Mặc dù xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn cố gắng hết sức lấy tâm trạng với mối tình đầu kia của mình ra, nói cho cô nghe, hy vọng giúp cô tìm được cảm giác thời con gái, quay xong cảnh tình cảm nảy mầm này một cách suôn sẻ.
Nhưng kết quả, cậu ta nói xong, Dư Dao Dao lại càng giật mình.
"Vì sao thích cô ấy thì tim lại đập nhanh?"
"Chỉ có lúc chị ăn cái gì đó, tim mới có thể đập nhanh thôi."
Nghê Dịch: "..."
Cậu ta bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
"Chị, chắc chắn luôn có một người đặc biệt đối với chị, chị ngẫm lại boss..."
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, Dư Dao Dao đã "á" lên một tiếng.
"Bởi vì cô ấy bằng lòng ngồi cùng bàn với em, nên em thích cô ấy?"

"Tình yêu của loài người lại dễ dàng như vậy sao?"
Nghê Dịch há hốc mồm, không biết nói gì cho phải.
"Chị, ý chị là gì vậy?"
Dư Dao Dao lại tò mò muốn chết.
"Không phải trong phim truyền hình hay diễn, nam chính cứu nữ chính suýt chút nữa thì chết, nữ chính khóc không ngừng, sau đó cuối cùng, lúc nam chính sắp chết, mới nhận ra được mình yêu người ta sao!"
"Phải khó khăn như vậy mới có thể yêu, chẳng lẽ yêu thì khác với rung động? Rung động rất dễ dàng à?"
Nghê Dịch nghe thấy thế, suýt chút nữa ngất đi: "Chị, bây giờ làm sao có nhiều chuyện cứu này cứu nọ như vậy? Rung động là chỉ trong khoảnh khắc thôi, chung sống một thời gian dài, sau khi hiểu rõ nhau hơn, mới trở thành tình yêu."
Vẻ mặt Dư Dao Dao đầy khiếp sợ!
Tam quan của cô thật sự, không, ít nhất là quan điểm tình yêu đã bị lật đổ hoàn toàn rồi!
Thì ra, tình yêu theo cô nghĩ, tất cả đều sai hết ư?
"Phim truyền hình đều lừa dối chị à?"
Nghê Dịch thật sự phục lắm rồi: "Chị, chính chị là diễn viên mà. Không phải cảnh khóc trong trận chung kết của chị, là rơi lệ vì Tang sao? Nhưng nếu đặt vào phim truyền hình, chẳng phải khán giả sẽ nghĩ rằng cảnh này của chị là vì đã mất đi tình yêu đích thực à!"
Dư Dao Dao há to miệng.
Mà Nghê Dịch thì đột nhiên trợn mắt.
Đậu má, cậu ta vừa phát hiện ra một bí mật động trời!
Chị cậu ta hoàn toàn không yêu boss Thẩm!
Nếu không thì, làm thế nào có thể không hiểu cái gì gọi là rung động, cái gì là tình yêu chứ!
"Chị, chị có thắc mắc gì thì cứ đến hỏi em, nhất định đừng đi hỏi người khác."
Nghê Dịch toát hết cả mồ hôi lạnh.
"Còn có gì không rõ nữa không? Chị hiểu rung động chưa? Có muốn em tìm kiếm biểu hiện thích một người cho chị không...???"
Dư Dao Dao ngây ngốc đến trợn tròn cả mắt rồi.
Lần đầu tiên cô cầm được điện thoại trên tay, khai mở trí tuệ, đã  cài một đống app xem video giải trí dựa theo đề cử có sẵn trong máy.
Từ trước đến nay, cô luôn coi việc xem phim là sách giáo khoa để học cách làm người.
Cô cho rằng, loài người diễn phim, tất nhiên là gần gũi nhất với cuộc sống con người.
Nhưng làm sao mà... Hoàn toàn không đúng thế?
Trong một thời gian ngắn, cô vẫn không thể chấp nhận được.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô dần bị giọng nói khẽ khàng thì thầm của Nghê Dịch cuốn hút.
"Rời khỏi người này, chị sẽ nhớ anh ấy."
"Nếu như xa nhau thật lâu, chị sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó, vô cùng mất mát, muốn lập tức trở về gặp anh ấy."

"Thậm chí, đôi khi chị cảm thấy, đạt được sự khẳng định của người này, còn quan trọng hơn thảy so với nhận được lời khen ngợi của toàn thế giới."
Dư Dao Dao khẽ sửng sốt.
Hôm nay rời khỏi nhà, ăn sáng trên xe bảo mẫu, hình như cô có chút nhớ Thẩm Nghị Sùng?
Thậm chí, không muốn đến đoàn làm phim, chỉ muốn về nhà chờ anh cho ăn...
Đạt được sự khẳng định?
Phải, cô không làm tốt, anh sẽ dạy bảo cô, nhưng nếu cô làm tốt ... Anh sẽ khen ngợi cô!
Anh còn đưa cô đến ăn một bữa ăn lớn siêu ngon!
Tiểu Dịch Dịch toàn bảo cô giảm cân, nhưng Thẩm Nghị Sùng lại làm nước ép trái cây tươi cho cô, còn dạy cô cách ăn hàu sống thế nào, nói cho cô biết cơm hải sản cũng ngon...
Ồ ồ...
"Chị ơi, chị làm sao vậy!"
Nghê Dịch hoảng sợ nhìn đôi môi đỏ mọng méo xếch của Dư Dao Dao trước mặt, đôi mắt đẹp giống như muốn rơi nước mắt.
"Tiểu Dịch Dịch, trong, trong lòng chị hình như có chút khó chịu, hình như chị, hình như chị có hơi nhớ Thẩm Nghị Sùng."
"Chị nhớ..."
Dư Dao Dao nói được một nửa, rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khổ sở lên.
Cô cũng không biết mình nhớ cái gì, rõ ràng bây giờ cô không khát cũng chẳng đói, đã ăn sáng xong, đoàn làm phim cũng đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi.
Nhưng... Cô rời xa anh, dường như cô đang thiếu đi thứ gì đó!
Nghê Dịch tức thì thở phào nhẹ nhõm: "Nhớ boss? Chị à, vậy thì chị thích boss rồi! Chị ngẫm lại xem, chị rung động từ khi nào, có phải đã quá lâu rồi không? Chúng ta chỉ cần nhớ lại, vậy là có thể diễn rồi!"
Dư Dao Dao sụt sịt mũi: "Từ khi nào sao?"
"Đúng đúng, hai người làm gì cùng nhau, rồi hôm nay chị mới có thể nhớ anh ấy như vậy?"
Nghê Dịch kích động dẫn dắt gợi ý.
Hôm nay, cuối cùng cậu ta đã nhận ra giá trị của một người đại diện!
Dư Dao Dao tức thì bẻ ngón tay.
Sáng nay nhớ anh.
Vậy thì bắt đầu đẩy suy ngược lại bắt đầu từ sáng nay!
"Hôm nay chị ra cửa, dựa trên người anh ấy, muốn đòi ôm một cái, anh ấy cũng không để ý tới chị mà ~"
Nói xong, khóe miệng cô bèn trề ra đầy vẻ không vui.
"Có điều, tối hôm qua chị đang ngủ, anh ấy hôn miệng chị, sau đó bọn chị cùng lăn trên thảm, anh ấy ôm chị tiếp tục..."
Nói tới đây, đôi môi đỏ mọng của cô lập tức nhếch lên rất vui vẻ, còn đưa tay lên sờ sờ khóe môi mình.
Nghê Dịch kêu to, còn nhảy dựng lên một cái: "Dừng! Đừng nói chi tiết! Chị, chúng ta nói những chuyện hệ trọng ấy!"
Sẽ chết mất, nghe chuyện này, sau này chắc boss sẽ giết cậu ta luôn quá!
Dư Dao Dao bất mãn nhìn cậu ta một cái, giơ ngón tay lên: "Chị nói, đều là chuyện hệ trọng cả đó!"
Ánh mắt Nghê Dịch tức khắc sáng lên: "Đúng đúng đúng, mỗi chuyện làm khi ở cùng anh ấy, đều là chuyện hệ trọng, những thứ khác đều không quan trọng! Đó chính là tình yêu đó!"
"Vậy sao?"
Dư Dao Dao nhướng mày, nói vậy thì hình như cô đã tìm được một chút cảm giác.
Đêm qua, khi cô phát hiện ra có ai đó đang gặm nhấm miệng mình, suýt nữa thì cô đã bị hù chết rồi.

Nhưng sau khi nhận ra đó là Thẩm Nghị Sùng gặm cô, cô lập tức thấy an tâm, còn cảm thấy anh đứng lên rời đi, hơi khiến cô khó chịu...
"Chị làm chuyện khác, cũng sẽ nghĩ đến anh ấy, hay có thể nói, là vì anh ấy, trong lòng nghĩ đến anh ấy mà làm, đúng không?"
Nghê Dịch tiếp tục lải nhải.
Dư Dao Dao nghe đến đây, ngược lại không do dự chút nào mà gật đầu ngay.
Trận chung kết ngày hôm qua của cô, đúng là vì muốn buổi tối được ăn tôm hùm với Thẩm Nghị Sùng, mới dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ như thế!
Cô thật sự không quan tâm liệu mình có được giải thưởng hay không.
Cuối cùng bạt mạng để đạt được hạng nhất, cũng là bởi vì đã hẹn trước với anh!
"Chị, chị yêu boss, chị yêu anh ấy tha thiết."
Nghê Dịch nghe cô kể lại, lập tức kết luận.
"Tiếp theo, chị chỉ cần nhớ lại, tâm trạng lần đầu tiên hai người gặp mặt."
"À, chị tưởng tượng khuôn mặt Vu Hải Tuyền đó thành mặt boss, tưởng tượng nhìn thấy boss là được rồi!"
Dư Dao Dao nghiêng đầu.
Hóa ra cô... Yêu Thẩm Nghị Sùng tha thiết?
Có dáng vẻ như thế sao!?
Đúng thời khắc mấu chốt, Chu Cầu làm xong việc cũng trở về.
Giống như nhìn thấy nét mờ mịt trên mặt cô, ông lập tức vung tay lên: "Như thế này, trước tiên quay một cảnh khác, tình tiết hai người lướt qua nhau trong chợ, nhưng mạng che mặt của cô bị rơi, định đi nhặt lại thì bị hắn giành trước, cô suýt chút nữa té ngã rồi bị hắn ôm lấy."
"Chú ý ánh mắt, ở cảnh này sẽ càng có nhiều tình cảm hơn."
Dư Dao Dao trịnh trọng gật đầu.
Xoay người, bèn thấy Tiểu Dịch khua khua nắm tay về phía cô, miệng còn làm ra khẩu hình "nghĩ đến boss".
Chờ đến khi cô từng bước đi tới trước ống kính, dựa theo từng động tác của kịch bản, cuối cùng thân thể cô nghiêng một cái, đã bị Vu Hải Tuyền ôm lấy.
Dư Dao Dao thoáng ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông cao gầy ôm lấy cô.
Đôi mắt long lanh của cô khẽ lay động, khi tưởng tượng thành khuôn mặt thẩm Nghị Sùng...
Cô đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình hơi chậm lại.
Hô hấp của người đàn ông mang theo mùi kẹo cao su rất gần với cô, hơi nóng gần như phả lên chóp mũi cô.
Cái trán tuấn tú của anh, cũng như cách rất gần, trong nháy mắt cô đã có thể nhìn thấy...
Mà cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy eo nhỏ của cô, cô cảm giác lưng có hơi nóng, còn có chút bỏng, rõ ràng cách mấy lớp vải nhưng lại giống như bị anh thắp một đốm lửa nhỏ bên hông... Đốt thẳng tới trong trái tim cô!
Đây có phải là rung động không?
Cô nín thở.
Rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Mà trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh tối hôm qua anh cúi người đè cô, hôn cô...
Dư Dao Dao tức khắc cảm thấy hai gò má nóng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên lập tức lặng lẽ cúi thấp xuống, ánh mắt long lanh mất tự nhiên dời đi, lông mi run rẩy buông rủ, rơi xuống một cái bóng mờ trên gò má phấn hồng.
“OK! Hoàn hảo!"
Giọng của Chu Cầu chợt vang lên.
"Tiểu Dư, vừa rồi rung động rơi vào tình yêu, lại có chút thẹn thùng, rất đúng chỗ đó!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận