Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Thấy Dư Dao Dao bị Vu Hải Tuyền ôm vào lòng, mặt hai người sắp đụng nhau đến nơi!
Nghê Dịch đứng bên cạnh Thẩm Nghị Sùng rùng cả mình.
Không biết tại sao cậu ta có cảm giác một ánh mắt giết chóc đang nhắm vào gáy cậu ta.
“Đoạn này có vấn đề.”
Giọng nói trầm khàn bất thường, thậm chí còn là thứ âm thanh áp suất thấp từ sau lưng cậu ta truyền đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghê Dịch không cần nghĩ cũng biết là ai đang nói chuyện.
Cậu ta chịu thua với đạo diễn Chu Cầu luôn!
Tại sao cứ nhất thiết phải quay cảnh hôn này trước mặt ông chủ chứ?
Tuy bọn họ đã xem kịch bản trước và không bác bỏ phân cảnh này nhưng quay cảnh này trước mặt ông chủ, ông chủ sẽ bới lông tìm vết đó!
Quả nhiên, Nghê Dịch vừa quay đầu đã nhìn thấy sắc mặt không mấy tốt đẹp của Thẩm Nghị Sùng.
Cậu ta lập tức nghiến răng, định vươn tay ngăn đạo diễn quay phim.
Nhưng ngay lúc đó, Dư Dao Dao đã đi trước một bước.
Cô vươn tay ôm lấy cổ Vu Hải Tuyền, ngay khi cậu ta định cúi xuống hôn thì cô đã ra tay trước, kéo gáy cậu ta xuống, hôn lên chiếc vương miện trên đầu cậu ta.
Chóp mũi Vu Hải Tuyền đụng vào viên ngọc màu lửa đỏ trên ngực cô, chất liệu lạnh lẽo khiến anh ta khựng lại, mở mắt ra.
Chu Cầu hét lên: “Cắt!”
Ông nhíu mày, muốn mắng ra tiếng nhưng lại nghẹn trong cổ họng.
Nhìn vào màn hình quay trước mặt, ông nhanh chóng rối rít xem bản phát lại.
Vừa định nói thì Nghê Dịch ở trong góc đưa tay ra.
"Đạo diễn, đạo diễn... phim này... kịch bản này..."
Thẩm Nghị Sùng ở sau lưng cậu ta nhìn hai bóng người vẫn đang kề cận gần như ôm nhau trước ống kính, mi tâm không ngừng nảy lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kịch bản thế nào?”
Chu Cầu cáu kỉnh ngẩng đầu, tâm trạng ông đang xuống đáy đây.
“À thì, cảnh hôn này không phù hợp.” Nghê Dịch ấp úng hồi lâu mới phun ra một câu đó!
Chu Cầu vốn đang khó xử, nghe cậu ta nói thế thì tức giận: “Các người muốn đổi ý?”
Ông nhìn Thẩm Nghị Sùng bằng vẻ mặt hờn dỗi.
Nghê Dịch vội xua tay: “Không phải không phải...”

“Không hợp.”
Thẩm Nghị Sùng cũng lên tiếng.
“Tôi đã đọc kịch bản rồi. Chu Hoàng vừa mới trải qua nỗi đau mất mẹ, dù hắn có thèm khát, yêu Sênh Cơ đến tận xương tủy thì hắn cũng không nổi hứng vào lúc này.”
“Đầu tiên, hắn là con người rồi mới là đế vương.”
Chu Cầu sững sờ, không khỏi nhìn vào màn hình quay phía trước.
Vữa nãy Dư Dao Dao đã thoát kịch bản.
Theo lý thì cô phải để Vu Hải Tuyền ôm vào lòng, hôn môi...
Nhưng vừa rồi cô lại chủ động kéo cậu ta lại, hôn lên vương miện của cậu ta, tránh tình huống hôn môi.
Ông hô cắt nhưng cũng rất rối rắm.
Lúc trước ông cũng cảm thấy cảnh quay này hợp lý hơn tình tiết nguyên tác, là do những gì Thẩm Nghị Sùng đã nói ư?
Ông thở dài, nhìn Dư Dao Dao đã nằm trên giường.
“Tiểu Dư, vì sao khi nãy cô lại tùy cơ ứng biến thế?”
Ông biết vấn đề nằm ở đâu nhưng vẫn muốn nghe suy nghĩ của cô.
Hiển nhiên, địa vị của Dư Dao Dao ở trong lòng ông không giống như những diễn viên bình thường.
Những cảnh quay diễn của cô đều mang màu sắc cá nhân, còn có chủ kiến của riêng mình. Cô gái này là một người quyết đoán và có trực giác mạnh.
“Cô cũng thấy kịch bản có vấn đề? Vì sao trước đó không nói?”
Chu Cầu hỏi, trong lòng có chút mất hứng.
Ông không phản đối việc cô tự do phát huy nhưng ông không hy vọng sau khi cô nhìn thấy chồng mới thay đổi đoạn diễn.
Nhưng Dư Dao Dao vẫn chưa nắm được nguyên nhân đạo diễn Chu tức giận, một tay chống đầu, nằm ở trên giường ngẫm lại.
“Tôi cũng không biết.”
“Vừa nãy tôi suýt không diễn được nữa.”
“Hả?” 
Chu Cầu giật mình sửng sốt.
Dư Dao Dao ngẩng đầu, chỉ Vu Hải Tuyền: “Tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ta không muốn hôn tôi chút nào.”
Cô cũng không muốn bị cậu ta hôn!
Đây là trực giác của dã thú đã nói cho cô biết nhưng cô không nói ra, sợ đạo diễn Chu mất hứng.
Quả nhiên, Chu Cầu nhướng mày, trừng mắt với Vu Hải Tuyền.
Vu Hải Tuyền hận không thể gào mồm kêu oan: “Đạo diễn, ông đừng có mắng tôi nữa được không!”

Chồng người ta đang ở đây, cậu ta không muốn hôn cô!
Hơn nữa...
Vu Hải Tuyền sờ mũi, đứng phắt dậy: “Đạo diễn Chu, ông nghe tôi nói đã...”
Suy nghĩ nảy ra trong đầu, cậu ta lật kịch bản để ở một bên ra.
“Vừa nãy ông còn khen cảnh này của tôi, thật ra lúc đó tôi xem chị Dao Dao như cây hot dog nhiều tương cà và mayonnaise mà tôi ba tháng nay tôi chưa được ăn.”
Nói xong, Vu Hải Tuyền còn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Chu Cầu: “...!”
Thẩm Nghị Sùng: “...”
Vu Hải Tuyền lập tức nhìn về phía Dư Dao Dao.
Sau đó, cậu ta đưa bí quyết độc quyền Dư Dao Dao dạy cho cậu ta và ghi chú trên kịch bản của cậu ta cho đạo diễn xem.
Cảnh đầu tiên, nhìn thấy Dư Dao Dao, thích cô, muốn dẫn cô đi nhưng lại không được, chỉ có thể nhẫn nhịn đợi thời cơ đến chắc chắn sẽ dẫn cô đi.
Còn ở trên kịch bản lại là nhìn thấy hot dog, muốn ăn nhưng phải giảm béo, người đại diện không cho ăn nên chỉ có thể nhịn, nhưng đợi đến khi anh ta phất lên làm ảnh đế chắc chắn sẽ mua một thùng hot dog để ăn!
Chu Cầu vỗ đầu, phương pháp ăn uống này đã truyền khắp đoàn làm phim của ông rồi!
"Đây là nguồn gốc ra đời của ánh mắt muốn cởi quần áo cô ấy á?"
Vu Hải Tuyền gật đầu: "Lúc đầu tôi cũng lo nhưng sau khi thử một lần, tôi mới biết chị Dao Dao nói đúng. Dục vọng của con người tuy có khác nhau nhưng đều có điểm chung. Một là tình dục, hai là ham muốn ăn uống, rút gọn chỉ còn một chữ ‘dục’, cách thể hiện cũng sẽ tương tự nhau.”
“Tôi...già rồi.”
Chu Cầu thở dài.
Sau này có gặp diễn viên mới, ông cũng muốn thử dùng cách này diễn giảng vai diễn cho bọn họ.
Ngay sau đó, Vu Hải Tuyền nói tiếp: “Cảnh quay vừa rồi giống như tổng giám đốc Thẩm đã nói, tôi vừa mới mất đi người thân duy nhất ở trên đời. Vốn dĩ lúc đọc kịch bản tôi không nhận ra nhưng khi quay...”
Cậu ta cười khổ.
“Tôi tưởng tượng ra người mẹ đã mất, cho dù đầu biết Michelin ba sao có nấu cho tôi ăn thì tôi cũng không ăn nổi. Bây giờ tôi thật sự không muốn ăn hot dog...”
Chu Cầu há hốc miệng.
Trước đây ông không nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ này nhưng bây giờ nghe mọi người nói, ông lại cảm thấy có lý!
Ông vốn cho rằng Chu Hoàng là một tên hoàng đế độc ác ngu xuẩn nên sau khi mẫu thân qua đời, hắn càng tệ bạc, càng hoang đường.
Ông cho rằng Chu Hoàng sẽ dùng thể xác giải tỏa nỗi đau mất người thân giống như một con dã thú!
Nhưng bây giờ nghe Vu Hải Tuyền nói đến hot dog... Chu Cầu lại cảm thấy lúc trước ông đã hiểu sai nhân vật này rồi.

Thẩm Nghị Sùng nói đúng, hắn là con người trước rồi mới là một tên bạo quân ngông cuồng.
Nếu đáy lòng hắn có một góc mềm mại thì nơi đó phải để cho mẫu thân đã mất của hắn.
Cho nên, đừng nói là hot dog, cho dù là mãn hán toàn tịch thì hắn cũng không nuốt nổi.
Chắc chắn hắn sẽ không hôn được!
Mẫu thân hắn từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bây giờ nhìn thấy Sênh Cơ xinh đẹp sẽ chỉ khiến hắn nhớ đến nỗi đau mất đi mẫu thân mà thôi!
Diễn thế cũng đúng!
Hai mắt Chu Cầu sáng lên.
Vừa nãy Dư Dao Dao tự do phát huy, tùy cơ ứng biến là đúng!
Nếu hôn xuống, thiết lập nhân vật sẽ sứt mẻ, tình tiết sẽ có sạn!
“Được, tốt lắm! Ý kiến của hai người rất đúng, là sơ sót của tôi và ông Liễu, cảnh vừa rồi qua!”
Chu Cầu giơ tay lên, cười ha hả.
Nhưng mới cười được nửa chừng thì đã nhướng mày. 
“Tiểu Dư, cô đưa kịch bản của cô cho tôi xem nào.”
Cô dạy hư Vu Hải Tuyền luôn rồi, nghĩ cũng biết kịch bản của cô xuất sắc đến mức nào. 
Dư Dao Dao tự dưng bị gọi tên cũng căng thẳng!
Cô rón ra rón rén giấu hai tay sau lưng như kẻ trộm, điên cuồng vẫy tay với Nghê Dịch đứng trong góc.
Nhưng hiện trường còn có đoàn làm phim [Thê tử], sao có thể bỏ qua hình ảnh kích thích thế được?
Lão Trịnh là người đầu tiên khiêng máy quay vọt sang đấy.
Thậm chí còn có một thợ quay phim ở sau lưng đẩy Nghê Dịch sang một bên, còn có một thợ quay phim khác nhân lúc hỗn loạn la lên ‘Kịch bản ở đây’!
Dư Dao Dao giống như một bé học sinh tiểu học, thấy vở vẽ bậy sắp bị cô chủ nhiệm bắt thì cả gương mặt bày ra vẻ muốn chạy trốn.
Nhưng cô vẫn chậm một bước, Chu Cầu đã rời khỏi ghế đạo diễn.
Giật lấy kịch bản Nghê Dịch đang muốn giấu đi.
Mở ra, trang đầu tiên như một thực đơn của nhà hàng vậy.
A! Người không biết còn tưởng bọn họ đến nhà ăn chọn món đó!
Và chẳng mấy chốc, Chu Cầu đã thấy được tinh hoa trong ghi chú kịch bản.
Được phong làm phi --# Vui mừng, nhận được một cái bánh pudding nhỏ (tôm hùm cũng không tệ)!#
Bộ pha trà yêu thích bị đập --# bánh pudding (nửa con tôm hùm) bị cướp đi, giận!#
Khóe miệng ông co giật.
Nghiêm túc mà nói thì ông vào nghề đã gần nửa đời người nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy có người ghi chú kịch bản kiểu này.
Lúc trước ông cứ tưởng cảnh diễn uống rượu rơi lệ là do đạo cụ quay kích thích cô.
Nhưng một cảnh diễn thế này, cung đấu và tình cảm lại biến thành thực đơn gọi món? 
Ông nhìn Dư Dao Dao bằng ánh mắt đầy ý nhị rồi lại lật thêm hai trang, tìm được cảnh hôn lúc nãy.

Chu Cầu muốn nhìn thử cô vốn định diễn như thế nào.
Nhưng vừa đọc cái, gương mặt già của ông run rẩy.
Ngược lại là lão Trịnh bên cạnh cầm máy quay cực kỳ phấn khích quay đặc tả cuốn kịch bản.
Sau đó ra dấu cho người đang quay Thẩm Nghị Sùng chuẩn bị tinh thần.
Nhưng anh đã đọc qua ghi chú của Dư Dao Dao
Thời điểm đó đang quay tập đầu của [Thê tử], anh tận mắt nhìn thấy cô ghi chú kịch bản.
Khi đó cô còn quên một chữ không nhớ cách viết, còn quay sang hỏi anh.
Tuy rất bất đắc dĩ nhưng đồ ăn dùng cách ăn uống để diễn xuất còn tốt hơn cách đọc số lúc trước của cô, cô thật sự dụng công hơn nhiều.
“Chỉ cần diễn ra nhân vật, hiệu quả quay chụp tốt thì ghi chú thế nào cũng không sao cả, đạo diễn à.”
Thẩm Nghị Sùng nhìn thấy Dư Dao Dao bị người ta vây quanh, cô đáng thương muốn cướp kịch bản về nhưng không giật lại được.
Trong lòng buồn bực, tiến thẳng về phía trước.
Vươn cánh tay dài, giật lấy cuốn kịch bản trong tay đạo diễn Chu.
Vẻ mặt Chu Cầu càng thêm kỳ quái, nhìn Thẩm Nghị Sùng bằng ánh mắt cạn lời: “Tôi già rồi, không biết chơi đùa như lớp trẻ mấy người.”
Thẩm Nghị Sùng: “?”
Viết một cái pudding thôi mà, sao thế?
Cái này mà gọi là chơi đùa á?
Anh nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
“Đạo diễn Chu, cô ấy diễn rất nghiêm túc, ông là người hiểu rõ nhất.”
“Vâng vâng vâng.” Chu Cầu cười khổ: “Được rồi, về nhà tôi, ngày mai lại đến đoàn làm phim điểm danh vào giờ cũ.” 
Dứt lời, ông xua tay không muốn quan tâm mấy chuyện này nữa.
“Vợ chồng hai người show ân ái mà phải đến tận đây show cho tôi xem...”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng co giật, nhíu mày định nói chuyện.
Nhưng thoáng thấy những vết đen ghi ghi sửa sửa trên kịch bản, nó lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Nhưng khi anh nhìn xuống, lồng ngực như rơi vào trạng thái không trọng lực.
Sóng nhiệt nóng hổi ùa vào tâm trí anh!
Sênh Cơ bị Chu Hoàng ném lên giường --# Đang ăn pudding thì bị quấy rầy (gạch đi) – bị cánh tay cứng cáp của Thẩm Nghị Sùng vật ngã xuống đất, cơ ngực săn chắc của anh đè lên ngực cô ( đỏ mặt, đỏ mặt)...#
Chu Hoàng cúi đầu hôn môi nàng --# đẹp tí là được rồi (gạch bỏ) – bị đôi môi vị bạc hà của Thẩm Nghị Sùng hôn. Ừm, ngon thật á, hu hu, tim đập nhanh quá!#
Thẩm Nghị Sùng: “...”
Mạch máu trên người anh sắp nổ đến nơi rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận