Nhiệm vụ chỉ mới được nghĩ ra trong thời gian ngắn thôi. Thậm chí ngay lúc Quang Hâm gặp nạn này, anh ấy vẫn chỉ có một hi vọng nhỏ nhoi là Thẩm Nghị Sùng có thể đồng ý với yêu cầu quay cảnh nấu một bữa tiệc.
Dù sao thì bởi vì ban đầu tổ chương trình đã hứa sẽ quay sinh hoạt hằng ngày của hai vợ chồng bọn họ, không có kịch bản, không đưa ra yêu cầu.
Nhưng bây giờ, nếu chuyện Quang Hâm gặp nạn là thật thì đây đúng là khoảng thời gian Thẩm Nghị Sùng bận đến sứt đầu mẻ trán.
“Được! Bây giờ là sáu giờ, hai người có hai tiếng để hoàn thành nhiệm vụ này!”
“Cố lên!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Vũ lập tức rời khỏi ống kính.
Nhưng Thẩm Nghị Sùng lại quay đầu, nở một nụ cười kỳ lạ với anh ấy.
“Đúng rồi đạo diễn Triệu, anh có biết là vợ tôi chưa từng vào phòng bếp không?”
“Nếu nhà bếp của nhà tôi bị tổn thất gì, tổ chương trình sẽ chi trả chứ...”
Triệu Vũ: “...”
*
Sau khi rời khỏi phim trường, Dư Dao Dao bế bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lên xe, đến siêu thị lớn gần nhất.
Hai mẹ con một lớn một nhỏ ngồi ở ghế sau, chụm đầu vào nhau mở bao lì xì ra, bắt đầu đếm tiền, cười tít cả mắt.
“Quào, 100, 200, 300, 353...”
Giọng nói của Dư Dao Dao càng lúc càng phấn khích, vừa vui mừng vừa kích động.
Cô càng đếm, đôi môi càng không khép lại được.
Còn bánh bao nhỏ trong lòng cũng thò đầu ra, đôi mắt đen láy tròn xoe dán chặt vào số tiền đựng trong bao lì xì màu đỏ.
“Ma mi, ở đây còn một tờ 100 nữa này!”
“Ha ha! Nhiều tiền quá đi!”
Dư Dao Dao cười phá lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước cô không có khái niệm gì về tiền bạc.
Dù cô đã sống rất lâu nhưng kinh nghiệm mua sắm của cô không nhiều. Nhưng cô đã xem rất nhiều tiểu thuyết tổng tài và phim truyền hình máu chó.
Nam chính thường tùy ý chỉ tay, nói muốn bao nhà hàng này, mua hết quần áo trên giá này... Đủ cách chi tiền bá đạo chọc mù mắt người ta.
Loại kiến thức này ăn vào đầu cô nên khi mới xuyên đến đây, mấy lần mua sắm cô toàn xài tiền như nước.
Nhưng bây giờ cô đã biết tiền ít tiền nhiều là như thế nào.
Ví dụ như cô biết một bữa tiệc tôm hùm đắt đỏ biết bao, cũng biết cô không mua nổi một căn biệt thự.
Thậm chí cô còn biết cát xê cho một tập phim của cô vẫn chưa mua nổi một chiếc túi phiên bản giới hạn trong tủ quần áo của nguyên chủ.
Vả lại, bây giờ chồng cô hết tiền rồi.
Có lẽ cuộc sống bà chủ giàu có trong tiểu thuyết đã một đi không trở lại rồi.
Dư Dao Dao đếm tiền, còn cẩn thận ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghị Sùng đang nhíu mày như đang suy nghĩ bên cạnh.
Quả nhiên, không có tiền nên tâm trạng anh rất tệ đúng không?
Haizz.
Cô đưa tay sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi giơ bàn tay nhỏ bé đặt lên mái tóc đen của anh.
Đè lại.
Nhẹ nhàng vỗ về.
Không ngờ người chồng trông có vẻ lạnh lùng lại có xúc cảm tốt đến thế?
Chất tóc cứng hơn bé cưng nhưng vẫn khá mềm~
Dư Dao Dao khẽ cong môi.
Nhưng nhanh chóng kìm lại, ra hiệu ‘anh cứ thả lỏng đi’.
“Chồng ơi, tổ chương trình cho chúng ta hơn ba triệu á~”
Thẩm Nghị Sùng sửng sốt.
Vừa nãy anh cứ luôn thất thần.
Nhìn cô ngồi bên cửa sổ bế con, giọng nói mềm mại đếm số.
Một vệt sáng hoàng hôn màu cam trên bầu trời chiếu xuống một bên mặt cô, như thể dát những ánh vàng rực rỡ lên đường nét khuôn mặt thanh tú của cô.
Vẻ đẹp thường ngày của cô được dát thêm vầng hào quang của một người mẹ.
Thẩm Nghị Sùng cứ như vậy nhìn cô, nhìn đến thất thần.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé chạm lên đầu anh, sờ mó.
Khiến anh ngây người.
Hơn hai mươi năm nay, anh chưa từng bị người ta sờ đầu như vậy.
Cảm giác mềm mại khiến anh rung động.
Và rồi nghe thấy giọng nói dịu dàng vui vẻ của cô.
Anh không khỏi bật cười.
Hơn ba triệu đã khiến cô vui vẻ đến thế.
Nhưng anh còn chưa cười xong thì Dư Dao Dao đã bỏ tay xuống.
“Chồng ơi, chúng ta dùng tiết kiệm chút là có thể ăn được hai ba bữa lận á.”
“Chắc ngày mai cũng không cần tự bỏ tiền ra mua đồ ăn rồi~”
Cô cong môi cười.
Thẩm Nghị Sùng vô thức gật đầu nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh không nhận ra ý định tiết kiệm trong lời nói của cô.
Sự chú ý của anh dồn hết lên bàn tay nhỏ xoa đầu anh của cô.
Khi bàn tay nhỏ của cô rời đi, khóe môi đang cong của anh cứng ngắc, cảm giác mất mát làm cho tâm trạng tốt đẹp của anh rơi xuống đáy vực.
Anh rũ mắt, không khỏi nhìn theo bàn tay rút đi của cô.
Cô thuận tay xoa đầu con trai, sờ mái tóc đen mềm mại xù xù của con.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng không khỏi xìu xuống.
Bây giờ cô rất quan tâm đến con trai mình.
Nhưng... tại sao anh lại cảm thấy khó chịu chứ?
"Thẩm Duệ, con có biết bây giờ con nặng bao nhiêu không? Mẹ không bế con được, con ngồi xuống chỗ bên cạnh đi.”
Thẩm Nghị Sùng buột miệng nói.
Nói xong, anh sửng sốt.
Nhưng anh nhanh chóng quay đầu, ho nhẹ một tiếng.
“Con sắp phải đi học rồi, con đâu thể dẫn mẹ đến trường, ngồi trên đùi mẹ con.”
Dứt lời, Thẩm Nghị Sùng còn cảm thấy rất có lý: “Ngồi lâu thì mẹ con sẽ tê chân đấy.”
Đây là mẫu câu mà con trai hay dùng để đối phó với anh.
Quả nhiên, vừa dứt lời, bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức phóng ra một ánh mắt ai oán lên án.
Ngược lại, Dư Dao Dao thì cười ha ha, giơ tay khoe cái cánh tay không có tí cơ bắp nào của mình: "Không sao, mẹ bế được ~ Nhưng tí nữa xuống xe thì Tiểu Duệ Duệ phải tự đi bộ đó ~"
"Dạ, thưa ma mi!"
Bánh bao nhỏ cười toe toét, lập tức gật đầu đồng ý rồi nhào vào ngực mẹ.
Sau đó còn quay đầu lại, nở nụ cười khoe khoang rạng rỡ với ba.
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến trước cửa siêu thị lớn gần nhất. Thẩm Nghị Sùng xuống xe trước, đi đến hàng ghế khác mở cửa cho Dư Dao Dao.
Cô vừa phải trông con vừa phải đeo túi xách nên khó mà xuống xe.
Anh vươn tay đỡ lấy cô, thậm chí còn nắm lấy bàn tay nhỏ trắng mịn ấy.
Nhưng chưa được một giây đã có một bàn tay khác chen vào.
Thẩm Nghị Sùng cúi đầu thì nhìn thấy con trai mỉm cười khiêu khích mình.
Dư Dao Dao nhìn hai ba con kỳ lạ: “Chúng tôi vào siêu thị còn mấy người vào kiểu gì? Con trai, con qua đây đi chung với ma mi, ma mi muốn nói chuyện với con.”
Thẩm Nghị Sùng mím môi.
Đến cửa vào siêu thị, Thẩm Nghị Sùng lấy một chiếc xe đẩy.
Đạo diễn Triệu Vũ lại xuất hiện.
“Hãy nhớ là hai người nấu cho nhau ăn chứ không phải là cùng nhau làm một món nhé.”
“Cho nên tôi đề nghị, nếu không đủ thời gian thì hai người hãy suy nghĩ mình sẽ làm món gì trước, có thể lên mạng xem công thức nấu.”
Nói đến đây, anh ấy sầu lo nhìn Dư Dao Dao – người ‘không biết nấu ăn’.
Quả nhiên, Dư Dao Dao vừa nghe đến hai thứ công thức nấu ăn và lên mạng là ánh mắt sáng như sao.
Cô mau chóng cúi đầu lấy điện thoại ra, hình như đang search.
Triệu Vũ thở phào rồi lập tức biến mất.
“Đi, chúng ta xuất phát thôi!”
Dư Dao Dao lập tức hăng hái, hừng hực tinh thần chiến đấu!
Bọn họ đẩy một chiếc xe, bánh bao nhỏ nắm tay Dư Dao Dao.
Nhưng chẳng lâu sau, bánh bao nhỏ đã nhìn cô bé đi bên cạnh bằng ánh mắt hâm mộ.
Cô bé đó đang ngồi trong xe đẩy, được ba mẹ đẩy đi.
Ba mẹ đang mua sắm còn cô bé thì ăn kẹo mút.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, liếc nhìn ba mình đang đẩy xe mua hàng bằng một tay.
Lúc nãy cậu bé không cố ý phá cái nắm tay của ba mẹ đâu.
Nhưng... ai bảo ba cứ cấm không cho cậu ngồi vào lòng mẹ chứ?
Ba bắt nạt cậu bé nên bé cưng mới chọn cách ăn miếng trả miếng với ba...
Nhưng cậu bé liếc nhìn cô bé đang vui vẻ được ba mẹ đẩy đi mua sắm, rồi nhìn Dư Dao Dao hai mắt đang phát sáng.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lại bối rối.
Cậu bé cũng muốn được đẩy ...
Được ba mẹ cùng đẩy đi mua sắm ...
Cậu bé muốn chơi đùa với ba mẹ ...
Cậu bé vô thức bước càng lúc càng chậm.
Nhưng ngay khi cậu bé ủ rũ định bỏ cuộc thì bỗng nhiên hai chân cu cậu rời khỏi mặt đất, được người ta nhấc bổng lên.
Anh chàng nhỏ bé vô tình bước đi ngày càng chậm hơn.
Kệ hàng trước tầm mắt chập chờn và cái mông nhỏ của cậu bé chạm vào lưới thép.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ trừng lớn hai mắt, phát hiện tầm nhìn của mình đã cao hơn, rộng hơn!
Cậu bé đang ngồi trên xe đẩy!
Cu cậu lập tức ngửa đầu!
“Ngồi im một tí đi, con lớn rồi đấy.”
Cậu bé quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị của ba mình, nghe thấy giọng nói chắc nịch của anh.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức hé miệng cười toe toét.
Cảm giác ngọt ngào bao trùm lên trái tim cậu bé.
Ba vạn tuế!
Lúc nãy cu cậu không nên giành mẹ với ba, cu cậu sai rồi!
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lương tâm cắn rứt quay đầu nhìn ba mình.
Ừm, cậu bé quyết định hôm nay sẽ không giành mẹ với ba~
“Cảm ơn ba!”
Thằng nhóc Thẩm Duệ nhe hàm răng trắng bóc ra.
Cậu bé nhìn mẹ rồi lại nhìn ba, xem là biết cậu bé thỏa mãn như thế nào rồi.
Khóe môi Thẩm Nghị Sùng khẽ nhếch: “Không có gì.”
Thằng nhỏ hụt về phía sau, anh vừa nhìn là thấy dáng vẻ đáng thương của cu cậu.
“Nếu chú bảo vệ trung tâm đến nói không được ngồi thì con phải xuống ngay đấy.”
“Vâng! Con hứa với ba!”
Thẩm Nghị Sùng hài lòng gật đầu.
Thực tế thì sau khi sinh con trai ra, Dư Dao Dao rất ít khi đẩy xe trẻ em của cậu bé.
Tuổi thơ của con trai bị khiếm khuyết.
Cho dù hành động này đi trái với quy định nhưng anh vẫn mềm lòng trước dáng vẻ ủ rũ của con trai.
Anh vẫn luôn chú ý đến con trai mình, cố ý nhường một bên cho Dư Dao Dao phụ đẩy xe.
Nhưng mới đi vòng qua ba cái kệ thì bánh bao nhỏ Thẩm Duệ đang ngồi trong xe đẩy mua sắm đã đỏ mặt quay đầu lại.
“Ba, con ngồi đủ rồi.”
“Ba bế con xuống đi.”
Cậu bé thấy trong cả siêu thị không có đứa bé nào lớn bằng nó mà còn ngồi trong xe nữa.
Vả lại cu cậu cũng biết bản thân rất nặng, mẹ đẩy cu cậu chắc cũng rất mệt.
Bánh bao nhỏ lưu luyến bám vào lan can xe đẩy mua sắm.
Nhưng vẫn chậm rãi giơ tay về phía ba mình.
“Con tự đi được.”
Trong mắt Thẩm Nghị Sùng lóe lên một tia ấm áp nhưng anh không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vào lưng cậu bé để an ủi cu cậu khi bị anh bế ra ngoài.
“Tối nay con có thể đi bơi với mẹ.”
Hai mắt bánh bao nhỏ lập tức sáng rực.
Còn Dư Dao Dao lại không biết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà hai ba con đã yên lặng thể nghiệm cảm giác ấm áp.
Nghe nói có thể đi bơi, cô vui vẻ gật đầu nhưng mới gật nửa chừng đã nhíu mày.
Thẩm Nghị Sùng không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô. Có công việc gấp gọi đến, anh dặn hai mẹ con đừng đi xa, còn anh thì đi đến cầu thang lối thoát hiểm giải quyết công việc.
Mà chân trước anh vừa đi thì Dư Dao Dao và bánh bao nhỏ Thẩm Duệ ở sau lưng đã thở dài.
Bánh bao nhỏ còn mẫn cảm hơn ba, vội vàng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ mệt à? Có phải lúc nãy đẩy con nên tê tay rồi đúng không”
Dư Dao Dao vỗ đầu cậu bé: “Đâu có, con có cao thêm mười cm nữa thì mẹ vẫn đẩy được con. Nhưng...con trai à, có lẽ sau này hai chúng ta không thể bơi vào mùa đông nữa rồi.”
Dứt lời, gương mặt nhỏ cũng buồn rầu.
Cô không biết có nên nói chuyện hệ trọng đó cho con trai nghe hay không.
“Vì sao?”
Cu cậu hoang mang.
Dư Dao Dao cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt của bánh bao nhỏ, cắn môi quyết định nói cho cậu bé biết.
Dù sao sao thì đứng nhỏ cũng đã biết được nhiều chữ rồi.
Cậu bé còn thích tự tìm kiếm tin tức liên quan đến cô, chắc chắn sẽ biết những chuyện tồi tệ đó.
Dư Dao Dao sợ những ngày tháng bị mọi người khinh thường ghét bỏ nên cô đã quyết định cho con trai quyền được biết chuyện.
Bởi vì cậu bé cũng là một thành viên trong gia đình, được cô nói cho biết còn hơn biết chuyện qua lời người ngoài.
“Con trai à, có lẽ ba con không còn...tiền nữa.”
Dư Dao Dao nghĩ đến đó, trái tim đau nhói.
Đừng mà, tôm hùm lớn!
Bánh bao nhỏ ‘a’ một tiếng.
Thực tế thì dạo gần đây bởi vì vừa về đến nhà là cậu bé đã có thể nhào vào lòng mẹ, nghe mẹ kể chuyện, được mẹ tắm cho...nên đã lâu rồi cậu bé chưa lên mạng tìm kiếm tin tức về mẹ.
“Ba, hết tiền?”
Bánh bao nhỏ vẫn chưa có khái niệm gì về tiền tài.
“Ừm.” Dư Dao Dao gật đầu cái rụp: “Có lẽ ba đã hết tiền lắp hệ thống sưởi cho chúng ta được bơi lội trong hồ nước nóng rồi.”
“A...”
“Vì thế nên sau này chắc chúng ta chỉ có thể bơi vào mùa hè thôi.”
Dứt lời, Dư Dao Dao lén lút nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng đang đứng gọi điện thoại.
Nhỏ giọng nói.
“Hôm nay chúng ta cũng phải chọn mua đồ rẻ nhé...”
Bánh bao nhỏ trừng to mắt: “Vậy tiền tiêu vặt của mẹ...”
Dư Dao Dao gật đầu rồi lại giơ ngón tay ra hiệu im lặng: “Sau này chắc là đến lượt mẹ cho ba con tiền tiêu vặt rồi.”
“Nhưng có lẽ ba con sẽ không vui, nên là con trai à, khoảng thời gian này con đừng cãi nhau với ba nhé?”
“Muốn mua đồ chơi, muốn ăn cái gì thì cứ lén nói cho ma mi nha.”
Bánh bao nhỏ chớp mắt, há hốc miệng.
Trong sinh nhật của ba, cậu bé đã ước mẹ sẽ cho ba tiền tiêu vặt, trong nhà phải nghe theo mẹ hết và bây giờ đã trở thành sự thật rồi à?”
Hiệu nghiệm nhanh quá đi!