"Chị, chị nghe em nói này..."
Dư Tâm Khiết vất vả lắm mới hít một hơi, điều chỉnh cảm xúc, kiên nhẫn nói.
Nhưng ngay sau đó, Dư Dao Dao đã đưa điện thoại ra xa, phồng má thổi vào micro của điện thoại!
Không biết là cô học từ ai.
Vừa thổi vừa nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Alo... vù vù... em nói gì cơ!”
“Vù vù... Chị không nghe gì cả!”
Dư Tâm Khiết: “!”
Đám thợ quay phim bên cạnh sững người.
Còn Thẩm Nghị Sùng thì khóe miệng run rẩy, vươn tay về phía cô, muốn lấy điện thoại cúp máy.
Con trai vẫn còn ở đây mà cô lại làm gương kiểu này, sử dụng thành thạo mấy mưu mẹo này.
Hình như Dư Tâm Khiết cũng bị cô chọc tức rồi, nâng tông giọng, rống lên từ đầu dây bên kia.
“Chị!”
“Chị đến chỗ khác nghe điện thoại của em ngay đi!”
“Em về nước rồi, tối nay đến nhà chị!”
Dư Dao Dao vốn định diễn trò một chút rồi cúp máy, ai ngờ lại bị giọng nói vang dội của cô ta làm hoảng sợ, vội đưa điện thoại ra xa lỗ tai!
Giọng nói của Dư Tâm Khiết tràn hẳn ra ngoài.
Ngay cả Thẩm Nghị Sùng ở bên cạnh cũng nghe thấy, anh nhíu mày.
Còn đạo diễn Triệu Vũ thì dựng thẳng lỗ tai, trực giác nói cho anh ấy biết là phía trước có chuyện hot!
Anh ấy phất tay ra hiệu cho thợ quay phim đuổi theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì cứ quay đã rồi tính sau!
Sau này tổng giám đốc Thẩm không cho chiếu thì cắt đi là được mà!
Triệu Vũ không sợ gì.
Còn Dư Dao Dao bị hét ong hết cả tai, cô nhíu mày khó chịu nhìn điện thoại.
Dư Tâm Khiết này phiền thật đấy!
Đã bao lâu rồi, cô không thèm để ý đến cô ta mà sao bản thân cô ta vẫn không tự ý thức được nhỉ!
Sao cứ phải dính lên người cô!
Đến nhà cô làm gì?
Vừa mới chi một khoản tiền lớn mua ba tảng thịt bò to, con này lại muốn đến rồi?
Muốn ăn chực à?
Dư Dao Dao trừng to hai mắt.
Giống như lãnh địa của cô bị người xâm phạm!
“Chị, chị nghe thấy không? Khi em xuống máy bay là đã nghe tin anh rể phá sản rồi. Có phải bây giờ anh ta hết tiền rồi đúng không?”
Dư Dao Dao khinh miệt ‘xì’ một tiếng nhưng lại mỉm cười nhìn điện thoại.
“À, em gái ngoan, em muốn chuyển tiền cho chị à? Em còn muốn đến tận nhà đưa tiền cho chị cơ á?”
“Chị, chị nói gì thế? Em lấy đâu ra tiền cho chị chứ? Chị có mười bảy tỷ rưỡi không...”
“Hả? Gì cơ?”
Dư Dao Dao hô to vào điện thoại.
“Em nói em muốn cho chị mười bảy tỷ rưỡi à? Được được! Chị chờ! Chị sẽ chờ em đến, em gái ngoan à!”
Vừa dứt lời thì tiếng cúp máy ‘tút tút’ truyền ra.
Hiển nhiên, đầu dây bên kia đã bị cô chọc tức đến cúp máy.
Dư Dao Dao cười ha ha, vỗ tay: “Thu phục được rồi~”
Tất cả mọi người im lặng nhìn cô.
Qua hồi lâu, Thẩm Nghị Sùng mới nắm tay cô, nhét bàn tay lạnh lẽo ngoài gió lạnh vì cầm điện thoại vào túi áo khoác măng tô của mình.
“Làm tốt lắm.”
“Nhưng...lần sau cứ cúp máy luôn là được rồi.”
Dư Dao Dao ngẩng đầu, lập tức bịt cái miệng nhỏ lại: “Chồng ơi, không lẽ em đã to tiếng nơi công cộng rồi à?”
Cô đã đọc hết những cuốn sách học thuật mà bánh bao nhỏ Thẩm Duệ mang về từ nhà trẻ, bên trong có một điều.
Không được lớn tiếng gây ồn.
Trên mặt Thẩm Nghị Sùng có ý cười nhàn nhạt, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô ở trong túi áo anh.
“Ừ, gọi điện thoại ở bên ngoài sẽ phơi gió.”
“Về nhà sẽ bị đau họng đấy.”
Dư Dao Dao thở phào nhẹ nhõm.
Chồng không nổi giận với cô, tránh được một kiếp rồi!
Yeh~
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra sự khác thường.
Bàn tay được Thẩm Nghị Sùng nắm lấy dúi vào túi áo đang được lòng bàn tay nóng hôi hổi bao phủ, thậm chí chẳng mấy chốc hơi ấm đó đã đi dọc theo cánh tay cô, lan đến lồng ngực.
Ấm áp, thoải mái.
Giống như được ngâm trong bồn nước nóng, dòng nước dịu dàng bao lấy cơ thể cô.
Thậm chí, đầu ngón tay cô còn chạm vào vết chai mỏng trên đầu ngón tay anh, chạm vào chỉ tay trong lòng bàn tay anh... Chỉ thấy chỗ chạm vào nhau thỉnh thoảng lại cọ xát như có tia lửa lóe lên.
"Ông xã à…"
Dư Dao Dao dừng chân, hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng dịu dàng gọi anh.
Thẩm Nghị Sùng đang cõng con trai trên lưng cũng dừng lại.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn yếu mềm của cô, vẻ mặt luôn bình tĩnh nghiêm nghị của anh để lộ một tia cưng chiều bất đắc dĩ hiếm thấy.
"Chịu đựng chút, còn mấy bước nữa là đến xe rồi.”
Cô gái mềm yếu này chắc không đi nổi nữa rồi.
Chân tê đau.
Nhưng khi anh nói thì một tia sáng lóe lên trước mắt anh.
“Chồng.” Dư Dao Dao giống như chim bồ câu non giương cánh, tung tăng về phía anh: “Em còn một tay… cũng lạnh.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, thanh âm trong vắt rất nhỏ, khuôn mặt cúi gằm, hoàn toàn không có dáng vẻ mạnh dạn như thường ngày.
Hơi thẹn thùng.
Thẩm Nghị Sùng sửng sốt.
Nhưng chỉ sau đó, bàn tay nho nhỏ của cô lại thò vào một bên túi khác của của anh.
Hai túi của cả hai bên áo đều bị cô chiếm giữ!
Cuối cùng Dư Dao Dao cũng giãn mày, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười.
Bàn tay nhỏ bé của cô vùi sâu vào túi áo anh.
Cơ thể vụng về của cô được bao bọc trong chiếc áo khoác bông to sụ vì kề sát nhau nên cô áp sát vào trước ngực anh...
Cái trán nhỏ nhẵn nhụi vừa chạm vào cằm cương nghị của anh.
Cô ngẩng đầu nói chuyện, phả hơi thở ấm áp lên cổ anh.
“Chồng, thế này thì... không lạnh nữa~”
Thẩm Nghị Sùng cúi đầu, nhìn chóp mũi đỏ bừng vì lạnh của cô và cùng đôi mắt linh động lấp lánh như sao.
Khẽ cúi đầu là chạm vào làn da lạnh như băng của cô.
Anh ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên cơ thể cô, mùi sữa của con trai pha thêm mùi thơm ngát của hoa hồng và mùi ngọt ngào đặc biệt của phụ nữ. Mùi hương quấn lấy, ùa vào mũi và cả cổ họng của anh.
Anh không kiềm chế được bản thân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn... trên trán cô
Triệu Vũ ở bên cạnh hưng phấn siết chặt nắm tay!
Thợ quay phim cũng đến gần để quay cận cảnh!
Nhìn xa xa, một nhà ba người ôm nhau, yêu thương ấm áp.
Ở gần, hai vợ chồng trai tài gái sắc, nụ hôn còn ngọt hơn những cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt khiến dân tình phải hú hét.
Đã quay bao nhiêu tập rồi, cuối cùng bọn họ cũng đợi được hình ảnh thân mật ngọt ngào này!
Tất cả mọi người phấn khích không thôi.
Mà Thẩm Nghị Sùng hôn lên trán Dư Dao Dao lại cảm thấy lồng ngực mình rung động, từng luồng gió lạnh bị anh hít vào đều mang theo hơi nóng thiêu đốt, sôi sục chảy đến tận trái tim băng giá của anh.
Giờ phút này, dù chỉ là đôi má ửng hồng và ánh mắt e lệ của Dư Dao Dao cũng khiến lòng anh trào dâng.
Nhưng hai cái chân mũm mĩm trên vai không ngừng càn quấy.
"Ba, con cũng muốn được hôn!"
"Con cũng muốn hôn mẹ~"
Thẩm Nghị Sùng chợt cười khẽ, đỡ lấy cái mông mũm mĩm của con trai, sau đó cúi người xuống.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ nắm tóc ba mình, nghiêng thân thể bé nhỏ, um moa một tiếng thật lớn, thỏa mãn hôn Dư Dao Dao.
Một nhà ba người, người lớn trai tài gái sắc, đứa nhỏ thì kháu khỉnh đáng yêu.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đứng ở cổng siêu thị.
Thẩm Nghị Sùng lập tức che chở cho hai mẹ con vào trong xe, chắn hết ánh mắt của mọi người.
*
Sau khi lái xe về nhà, Thẩm Nghị Sùng mang hết túi đồ vào bếp trước.
“Thẩm Duệ, giúp ba lấy trái cây ra đi.”
Bánh bao nhỏ lê lên dép bông nhỏ, trèo lên chiếc ghế đẩu thấp, giống như một nhân viên khuân vác nhỏ, lấy từng quả táo ra.
Thẩm Nghị Sùng vừa làm việc vừa dạy cậu nhóc. Anh không muốn con trai mình lớn lên lại trở thành một cậu ấm không biết gì, chỉ biết há miệng chờ sung.
Mà Dư Dao Dao thì cầm điện thoại, cau mày ghi chép thực đơn định làm ra.
Cô vừa ghi chép vừa chỉ đạo hai ba con lấy từng nguyên liệu tương ứng ra.
Thẩm Nghị Sùng nhìn một lúc, sau đó lại cau mày.
Cô lấy rất nhiều thứ, như thể muốn thể hiện kỹ năng nấu nướng của mình.
Nhưng... chưa được bao lâu cô đã chân tay lóng ngóng đi rửa rau, đun nước, khuấy đồ ăn khiến cả căn bếp lộn xộn cả lên như thể vừa trải qua một cuộc đại chiến.
“Em làm món gì thế?”
Thẩm Nghị Sùng xắn tay áo, đi đến bên cạnh liếc nhìn cô.
Cô vừa đập cả vỏ trứng vào bát...
"Ừm..."
Dư Dao Dao nghiêm túc nhìn điện thoại.
"Trứng chiên hành baro, canh dạ dày lợn, cá vền hấp."
"Nhiều lắm."
Thẩm Nghị Sùng cau mày.
"Em chỉ cần làm một món, phần còn lại cứ để anh.”
Lúc trước cô vào bếp chẳng được mấy lần, bây giờ không thể một bước lên trời.
Một mình cô làm mấy món này chắc đến nửa đêm mới xong.
Nhưng Dư Dao Dao nghe anh nói thì bĩu môi, tiếc nuối nhìn điện thoại.
Thẩm Nghị Sùng chưa phát hiện ra điều bất thường, anh cướp lấy quả trứng trong tay cô, lấy vỏ trong tô ra, sau đó dùng đũa đập quả trứng cho cô xem: “Làm như thế này…”
Dư Dao Dao kiễng chân, thò đầu lên phía trước nhìn anh làm.
Máy quay đã bắt được cảnh tượng ấm áp này của họ.
Và...tiêu đề nổi bật trên trang web trong điện thoại của cô.
#Năm món ăn tốt nhất dành cho đàn ông, bổ thận tráng dương!#
Ông Trịnh là người đầu tiên nhìn thấy, trực tiếp quay đầu đi, cố gắng nhịn cười.
Thẩm Nghị Sùng nghe thấy tiếng cười thì tò mò quay đầu lại nhìn nhưng không nhận ra điều gì khác thường, anh quay đầu lại tiếp tục dạy Dư Dao Dao đánh trứng.
Anh nói cho cô nghe quá trình và thứ tự trước sau khi nấu món trứng chiên hành baro.
Dư Dao Dao đứng nghiêm, chào: "Tuân lệnh thủ trưởng, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Khi cô hô khẩu hiệu thì bánh bao nhỏ Thẩm Duệ đang cố gắng nhặt hoa quả và rửa trong bồn nước trẻ em ở phía xa cũng đứng nghiêm, đứng thẳng tắp, cái bụng hơi ưỡn ra, đáng yêu hét theo!
“Ba, con cũng đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Thẩm Nghị Sùng vốn khá sượng trân nhưng mùi thức ăn từ trong bếp bay ra, cùng với tiếng cười khúc khích của hai mẹ con tràn vào lồng ngực anh, lấp đầy chỗ trống vốn có.
Anh vừa rán bít tết và nấu canh, vừa trông chừng món trứng chiên hành baro của Dư Dao Dao rồi lại liếc nhìn bánh bao nhỏ bên kia.
Dù mọi thứ rất tầm thường nhưng anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Nhưng thần kinh anh được thả lỏng chưa được ba giây.
Thì có tiếng xèo vang dội, Dư Dao Dao đổ trứng vào trong chảo dầu.
Dầu bắn lên, tiếng lách tách xèo xèo vang liên tục.
Cô bỗng kêu một tiếng, sợ đến mức ném cả xẻng nấu ăn đi, lao thẳng vào lòng Thẩm Nghị Sùng như một viên đạn!
Khuôn mặt nhỏ nhắn dù nói gì cũng dán chặt vào ngực anh, như thể nếu lộ ra ngoài sẽ bị dầu nóng hủy dung, run lẩy bẩy!
"Sắp nổ rồi chồng ơi!"
"Dầu bắn ra ngoài kìa!"
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Anh đỡ lấy cô, cái eo nhỏ suýt thì đụng phải bệ bàn nấu ăn. Anh quay đầu nhìn đạo diễn Triệu Vũ.
*
Dư Dao Dao thật sự rất sợ lửa.
Khi thấy dầu nóng bắn tung tóe khắp nơi, cô thật sự rất sợ.
Da bị bỏng đau bao nhiêu thì cô không biết.
Nhưng huyết mạch từ trong xương cốt nói cho cô biết rằng cô phải tránh xa đống lửa.
Rắn là động vật máu lạnh, bị nóng một chút là có thể biến thành thịt nướng luôn.
Đây là nỗi sợ và điểm yếu ăn sâu từ trong xương cốt.
Cô giống như một con gấu koala, lao vào vòng tay của Thẩm Nghị Sùng và ôm chặt lấy anh.
Thẩm Nghị Sùng đang lật miếng bít tết trong chảo lại bị cô ôm không nhúc nhích được.
Quan trọng hơn là cô như ngọc bích nằm trong vòng tay, không thể ngồi yên trong lòng.
Và chỉ trong nháy mắt, trứng trong chảo dầu cần phải lật lại, nếu không sẽ bị khét.
Anh thở dài và vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Đưa xẻng nấu ăn cho anh, em đi nằm..."