Anh muốn bảo cô đi nằm đi.
Nhưng vừa đảo mắt, anh đã nhìn thấy ống kính máy quay bên cạnh, nuốt nửa câu sau trong.
"Đi rửa trái cây với con trai để làm trái cây trộn đi.”
Thẩm Nghị Sùng giao cho cô nhiệm vụ đơn giản nhất.
"Không được, chồng à, không phải chúng ta đã nói là để em nấu cho anh ăn ư?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Dao Dao còn khá bướng bỉnh.
Cô sợ hãi liếc nhìn chảo dầu, khẽ ngẩng mặt ra khỏi ngực anh, phồng má.
Rồi nhìn cánh tay màu lúa mì lộ ra ngoài của Thẩm Nghị Sùng khi anh xắn tay áo, và cách anh xử lý miếng bít tết vô cùng thuần thục.
Không biết vì sao, cái chảo rán đáng sợ trong mắt cô lại trở nên rất ngoan ngoãn nghe lời khi rơi vào bàn tay anh.
"Em cũng có thể làm được!"
Cô trừng mắt nhìn chằm chằm.
“Chồng, không phải anh đã nói muốn em đóng phim nữ đầu bếp sao?”
"Em nhất định phải làm được món trứng chiên này!”
Thẩm Nghị Sùng nghe vậy, khóe miệng giật một cái.
Nếu anh biết trước cô yếu đuối như thế, chiên trứng mà cũng sợ thì chắc chắn anh đã không làm thế rồi.
Nhưng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, anh vẫn kiên nhẫn dạy cô.
"Em lật trứng trước rồi cho thêm chút nước.”
“Không phải sợ.”
Dư Dao Dao ‘vâng’ thật lớn rồi cẩn thận và nghiêm túc đến gần cái chảo như hành quân đánh giặc. Căng khuôn mặt nhỏ, thò cánh tay ra rồi hấp tấp thò xẻng vào trong chảo khuấy mấy cái.
Khuôn mặt nhỏ hoàn toàn rúc vào người Thẩm Nghị Sùng, không dám nhìn cái nồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chồng ơi, xong chưa? Như thế đúng không?”
Thẩm Nghị Sùng tận mắt nhìn cô cô hất trứng trên bếp, cuối cùng anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, làm mẫu động tác chiên trứng đúng cho cô xem.
Anh cao hơn Dư Dao Dao rất nhiều, anh đi sau lưng cô, nắm tay cô dạy dỗ.
Từ ống kính máy quay trông anh cứ như thể đang ôm cô từ phía sau, ôm trọn cô gái nhỏ nhắn trong vòng tay.
“Đến lúc nêm gia vị rồi.”
“Muối.”
“Xào trứng chung với hành baro.”
Trong cuộc sống trà gạo dầu muối bình thường, giọng anh dịu dàng hơn nhiều.
Đạo diễn Triệu Vũ đứng bên cạnh cười hắc hắc.
Còn bánh bao nhỏ đang đứng trên ghế trẻ em, lặng lẽ rửa táo sau lưng hai người thì lẳng lặng nhìn ba mẹ ôm nhau.
Cu cậu phồng má, hình như ba mẹ quên cậu bé luôn rồi...
Nhưng cu cậu nhìn quả táo rồi nhìn cái bệ bếp cao hơn người cậu bé ở đằng kia. Cậu bé siết chặt nắm tay.
Cậu phải ăn nhiều hơn, cao hơn nữa.
Nếu không, mẹ chỉ có thể bị ba ôm...
Tuy cậu đã nghĩ hôm nay sẽ không giành mẹ với ba nhưng tận mắt nhìn thấy, cậu bé vẫn hơi ghen tuông.
Hình như nấu ăn ngon là một kỹ năng rất tuyệt, có thể dỗ mẹ vui vẻ.
Dáng người cao gầy của Thẩm Nghị Sùng lập tức để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng cậu nhóc.
“Chồng ơi, anh nếm thử xem~”
Dư Dao Dao mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đổ trứng chiên hành baro ra đĩa.
Cô gắp một đũa hành baro không ra hình gì đưa đến bên miệng Thẩm Nghị Sùng.
Cũng không biết là cô cắt kiểu gì.
Có thể cắt thành từng cọng dài ngoằn không có quy tắc gì, sao trông hành baro như bị cái gì đấy gặm vậy.
Thoạt nhìn còn hơi đen, hình như là bị cháy.
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày, khó xử há miệng.
Dư Dao Dao lập tức thò đũa qua.
Thẩm Nghị Sùng nhai hai lần, gương mặt trước nay lạnh như băng không chút biểu cảm bỗng nhăn nhó.
“Ngon không?”
Dư Dao Dao mong chờ, chớp mắt nhìn anh.
Thẩm Nghị Sùng chưa kịp trả lời thì một bàn tay nhỏ ướt sũng đã nắm lấy ống quần của anh.
Không cúi xuống nhìn cũng biết là ai.
Quả nhiên, một giọng nói non nớt đáng thương vì bị vứt bỏ vang lên.
“Mẹ, con cũng muốn nếm thử~”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy, đang định mở miệng từ chối thay Dư Dao Dao.
Nhưng đã bị cô nhanh chân ra tay trước.
Dư Dao Dao lén lút giấu đĩa trứng chiên hành baro ra sau bàn bếp.
Xoay người lại và mỉm cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ Thẩm Duệ.
“Con trai cưng à, con không thể ăn món trứng này của ma mi đâu.”
Thất vọng xẹt qua đôi mắt bánh bao nhỏ.
“Đây là do chương trình yêu cầu ma mi xào cho ba con ăn.”
Dứt lời. Cô lại kề sát tai bánh bao nhỏ.
“Vừa nãy mẹ vừa nếm thử rồi, hơi dở... ăn trứng này xong chắc con sẽ không thoải mái, muốn uống rất nhiều nước, buổi tối sẽ phải dậy đi vệ sinh.”
Bánh bao nhỏ trừng to mắt: “Vậy ba...”
Cả người không thoải mái... là vị như thế nào?
“Con ăn bò bít tết với măng tây và cả canh lòng lợn của ba ý, con trai ngoan~”
Nói xong, Dư Dao Dao còn hôn cu cậu một cái.
Bánh bao nhỏ vẫn tò mò lắm nhưng cuối cùng Dư Dao Dao lại chủ động gắp một miếng trứng chiên cho cậu bé liếm thử.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức lè lưỡi: “Mặn quá! Ma mi!”
Dư Dao Dao gật đầu: “Ừm ừm, mau đi uống nước đi.”
Bánh bao nhỏ quay sang nhìn ba mình bằng ánh mắt đồng tình rồi chạy như bay đi.
Thẩm Nghị Sùng không nhịn được day huyệt thái dương.
Người phụ nữ này biết rất mặn, vậy mà vẫn hỏi anh có ngon không?
Lúc nãy anh tận mắt trông chừng cô nêm muối thế rốt cuộc là sao cô làm thành thế này được hay vậy...
Và rồi đũa trứng thứ hai nhanh chóng đưa đến bên khóe miệng anh.
“Ông xã, anh ăn thêm chút nữa đi.”
Huyệt thái dương của Thẩm Nghị Sùng giật này.
Anh đè bàn tay nhỏ bé của cô lại.
"Quay về bếp, thêm một ít nước hoặc thêm một quả trứng vào."
"Hả?"
Dư Dao Dao ôm ngực, trên mặt để lộ vẻ thất vọng.
"Ông xã, anh ghét em đến thế ư?"
"Anh không yêu em nữa à?"
"Đúng là chồng người ta có khác, dù ăn đồ vợ nấu là dù có dở cũng sẽ ăn cho bằng hết và khen ngon!"
Thẩm Nghị Sùng: "... Em nói tên của người đó cho anh nghe xem."
Dư Dao Dao lập tức bĩu môi, cô hoàn toàn không có ý định bắc món này lên bếp nấu lại một lần nữa.
Nước không mất tiền à?
Thêm một quả trứng, không mất tiền à?
"Ông xã, anh chịu đựng chút đi~ Sau này em sẽ cố gắng hoàn thiện kỹ năng~”
Thẩm Nghị Sùng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nói gì cô. Dù sao thì đây cũng là lần đầu cô xuống bếp nấu cơm cho anh.
Dở thì dở vậy.
Nhưng khi đến giờ ăn tối chính thức, Thẩm Nghị Sùng mới nhận ra có gì đó không đúng.
Đợi đến khi con trai ngồi vào bàn ăn, quấn một cái yếm.
Dư Dao Dao không biết từ đâu lấy ra một cái đĩa nhỏ, giống như đặc biệt để dành một bát trứng nhỏ cho con trai.
Cu cậu cúi đầu nhìn, có chút buồn rầu cầm thìa lên, cu cậu cũng sợ phải ăn trứng mặn như thế.
“Con trai à, cái này không mặn đâu, mẹ đặc biệt làm cho con đó.”
Cô cho rằng mình nói rất nhỏ rồi nhưng thật ra, sau khi đeo micro thu âm nhỏ thì mọi người đều nghe được cực kỳ rõ ràng.
Thẩm Nghị Sùng vừa cầm đũa lên thì đã thấy toàn thân không thoải mái.
Nhưng anh vẫn dựng lỗ tai lên nghe cuộc đối thoại giữa hai mẹ con.
Quả nhiên chưa được bao lâu, con trai đã thay anh hỏi cô một câu.
“Vì sao vậy ma mi?”
“Ba cũng muốn ăn trứng không mặn đúng không?”
Cơ mặt Thẩm Nghị Sùng thả lỏng.
Mặc dù con trai thường ngang bướng và hay ghen nhưng vào những thời khắc quan trọng, cu cậu vẫn sát cánh bên anh.
Anh nhìn Dư Dao Dao, anh muốn xem thử cô sẽ trả lời như thế nào.
Kết quả là nghe thấy tiếng thở dài của Dư Dao Dao.
“Không muốn ăn cũng phải ăn. Ma mi cũng phải ăn trứng mặn này với ba con.”
“Con trai à, bây giờ trong nhà không giàu như trước đây, chúng ta làm gì cũng phải tiết kiệm, ăn một phần cất một phần để bữa sau ăn, biết chưa?”
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ chớp mắt.
Thẩm Nghị Sùng lại ngạc nhiên nhìn cô.
Dư Dao Dao thì cầm cái thìa nhỏ của bánh bao nhỏ, đút cho cu cậu một miếng trứng chiên.
“Ba mẹ ăn mặn, một miếng trứng này có thể ăn đến ba muỗng cơm.”
“Cơm không ngon nhưng có thể no bụng.”
“Rẻ hơn trứng nhiều.”
Bánh bao nhỏ nghe thế thì lập tức hiểu ra nhưng vẫn đau lòng nhìn về phía Dư Dao Dao.
Cu cậu nhận ra, ma mi ngày thường ghét ăn cơm nhất mà nay trước mặt cô là một chén cơm trắng đầy ắp.
Gấp ba bốn lần lượng cơm bình thường cô ăn.
Trước kia ma mi thích ăn đồ ăn, ăn thịt, hiếm khi ăn cơm, nhất là buổi tối.
Hóa ra là vì tiết kiệm tiền!
Bánh bao nhỏ lập tức nhìn xuống đĩa ăn của mình.
Trứng chiên, bò bít tết và rau dưa.
Những thứ này là do ma mi dè xẻn cho cu cậu ăn!
“Ma mi, cho con tí cơm của mẹ đi!”
Bánh bao nhỏ giơ cánh tay ngắn ngủn ra, xum xoe đẩy món trứng và phần thịt bò bít tết nhỏ của mình về phía cô.
“Ba nói rồi mà, con trai phải ăn nhiều cơm. Ma mi à, con cho mẹ ăn đồ ăn của con, con không thích ăn trứng chiên cho lắm.”
“Không cần không cần, con trai ăn đi, con đang phát triển mà~ Sau này lớn lên vừa cao ráo vừa đẹp trai giống ba là ma mi vui lắm rồi~”
Dư Dao Dao cội vàng khoát tay.
Trong thế giới tự nhiên, khôn sống mống chết thật sự rất tàn khốc.
Nhưng cho dù là chủng tộc nào thì hậu đại luôn là nhóm quan trọng nhất trong tộc, bọn họ là sự truyền thừa và nối tiếp chủng tộc,
Trong lòng của Dư Dao Dao, bánh bao nhỏ có địa vị cao nhất trong nhà, không ai được động vào.
Đôi mắt to tròn đen láy của bánh bao nhỏ nhanh chóng đỏ lên.
Cu cậu nghẹn ngào nói: “Ma mi, con sẽ lớn thật nhanh, kiếm tiền cho mẹ ăn thịt, mua cho mẹ thiệt nhiều thiệt nhiều thịt.”
Nước mắt cu cậu sắp ứa ra ngoài.
Dư Dao Dao vội vàng mỉm cười ôm lấy cậu bé: “Được rồi, bây giờ chúng ta ăn cơm thôi~ Lại đây, chúng ta nếm thử tay nghề của ba con nhé~”
Thẩm Nghị Sùng đứng xem màn tương tác ‘cảm động’ của hai mẹ con mà đầu óc hoang mang.
Anh nhìn Dư Dao Dao đút một miếng trứng nhỏ siêu mặn vào miệng rồi nhét tiếp ba muỗng cơm vào ăn cùng và hai má cô phồng lên. Anh có cảm giác trong lòng anh đang có nơi nào đó đau nhói giống như bị con dao sắc bén đâm vào.
Nhưng sự ngạc nhiên vẫn chiếm phần hơn.
Thẩm Nghị Sùng cuối cùng cũng giơ tay đè đôi đũa chuẩn bị gắp trứng chiên ‘nguyên liệu đen’ của cô lại.
Khóe miệng co giật hồi lâu mới có thể lên tiếng và giữ chút logic còn sót lại.
“Nhà chúng ta không còn nhiều tiền nữa?”
Dứt lời, khóe môi căng ra cười như không cười.
“Ai nói với em thế?”
Đương nhiên là tin đồn hai ngày nay ở trên mạng chứ đâu.
Vừa hỏi xong thì anh cũng đoán được.
Nhưng rõ ràng ban ngày khi cô ra ngoài còn không tin cái tin giả là anh đã phá sản, sao bây giờ lại giống như anh hoàn toàn trắng tay, nghèo đến mức không mua nổi trứng cho hai mẹ con ăn thế?
Nhưng Dư Dao Dao nghe anh nói thế thì cố gắng nuốt miếng cơm trắng nhạt nhẽo kia.
Thầm nghĩ, chắc ông xã sốc lắm.
Một người mang vòng sáng nam chính lại vì cô xuyên không mà tối đi rồi.
Đúng là chênh lệch quá lớn, hơi tàn nhẫn.
Ban đầu cô cũng không thể chấp nhận được nhưng hôm nay cô đã trò chuyện với tiểu thịt tươi Vu Hải Tuyền trong đoàn làm phim [Loạn], cậu ta nói đầu tư phải có rủi ro, nói không chừng có khi phải đổ hết gia tài chục năm vào đền đấy.
Haizz.
“Ông xã.” Dư Dao Dao âu lo nhưng gương mặt vẫn cố căng ra mỉm cười như hoa: “Cơm cũng ngon mà~”
Mau quên nỗi đau phá sản đi!
Cho dù không thể chấp nhận được thì bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là sống tiếp.
Ăn no ngủ kỹ, sau đó vực dậy.
“Trước đây em thấy cơm không có vị gì cả nhưng hôm nay ăn chung với món trứng này, em cảm thấy nếu nhai kỹ cơm một chút sẽ thấy ngọt ngọt đó~"
“Ngon tuyệt, một ngày em có thể ăn thêm một chén cơm, bớt một miếng thịt~”
Dư Dao Dao cười rạng rỡ.
Nói xong, cô còn múc một thìa cơm đưa đến bên miệng Thẩm Nghị Sùng.
Thẩm Nghị Sùng chỉ cảm thấy bên tai ‘ầm’ một tiếng, tất cả ký ức không vui lâu ngày đã phủ bụi vào thời khắc này đều sụp đổ trước nụ cười của cô!
Anh nhìn cô thật lâu như muốn khắc ghi rõ ràng toàn bộ khuôn mặt, từng biểu cảm, từng đường nét gương mặt cô vào trong tâm trí.
Lúc này, ánh đèn trong phòng khách như dát lên mặt cô một tầng ánh sáng.
Nó như thắp lên ánh sáng nội tâm như một viên ngọc trai của cô.
Anh há miệng và ngậm chiếc thìa cô đưa sang.
Nhai vài miếng cơm dẻo, khóe mắt cong cong hiện một nụ cười.
"Ông xã à, ngon không?"
Anh cầm khăn ăn lên, lồng ngực run lên, cười khẽ một tiếng: "Ừ.”
Gạo này là do bạn của anh gửi đến, anh ấy dành ra một mảnh đất dưới chân ngôi biệt thự trên núi, ngày nào cũng tự mình trồng lúa.
Tính tiền vốn thì gạo này còn mắc hơn trứng bình thường trong siêu thị nhiều.
Sự thật là kể cả khi có tiền cũng không thể mua được nó trên thị trường.
Và ngay khi anh định giải thích thì chuông cửa đột nhiên vang lên.