Dư Dao Dao đang muốn từ tốn nhấm nháp miếng bò bít tết nho nhỏ của mình thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Ai thế, có biết câu trời đánh tránh bữa ăn không hả?!
Thẩm Nghị Sùng buông cái nĩa xuống: "Để anh đi mở cửa cho, em cứ ăn tiếp đi."
"Không cần đâu ông xã, anh cứ để em đi là được!" Dư Dao Dao vội đứng lên đè anh ngồi xuống lại.
Di chuyển càng nhiều thì sẽ càng tốn năng lượng, mà tốn năng lượng thì dễ đói, dễ đói thì ăn nhiều, ăn nhiều thì đồng nghĩa với việc tốn tiền nhiều!
Vóc người của cô nhỏ nhắn hơn so với Thẩm Nghị Sùng nên năng lượng tiêu hao cũng ít hơn, cứ để đó cho cô đi mở cửa đi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày, tuy không thể đoán được trong đầu của cô đang nghĩ gì nhưng anh cũng không từ chối.
Dư Dao Dao lúc lắc cái eo nhỏ đi ra cửa.
"Chị, em về rồi đây."
Vừa mở cửa, một gương mặt xinh xắn và có chút quen thuộc đột nhiên thò tới.
"Chị đang ăn cơm hả?"
Là Dư Tâm Khiết!
Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của Dư Dao Dao lập tức tắt ngúm.
Sớm không tới, muộn không tới, cố tình canh ngay giờ ăn cơm thì lại tới!
Chiêu trò kiểu này còn thâm độc hơn những gì được viết trong sách nữa!
"Ai vậy, không quen!"
Nói xong, cô tức giận chuẩn bị đóng cửa lại. Dư Tâm Khiết thấy thế thì vội đổi sắc mặt ngay, gấp gáp chặn cửa rồi nói: "Chị, em là Tâm Khiết nè, là em gái mà chị yêu thương nhất đó. Chẳng lẽ chị bị chấn động não xong quên luôn cả em rồi à?"
Cô ta rướn cổ lên, rất nhanh đã nhìn thấy anh chàng quay phim đang đi theo phía sau Dư Dao Dao.
Tuy ở nước ngoài nhưng cô ta cũng có biết về chuyện Dư Dao Dao đang quay một show truyền hình thực tế có tên là “Tôi Và Vợ Tôi”, tiết mục này rất thu hút người xem.
Nghĩ thế, Dư Tâm Khiết cố tình bày ra vẻ mặt quan tâm trước ống kính: "Lúc trước chị bị đập vào đâu đấy? Chẳng lẽ lý do chị không nghe điện thoại của em là vì chị cảm thấy không khỏe trong người ư?"
Dư Tâm Khiết chỉ dùng hai ba câu nói là đã có thể chỉ ra bản thân là người bị hại cũng như thể hiện rằng mình rất biết quan tâm tới chị gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, anh chàng quay phim cũng tò mò chuyển ống kính về phía cô ta.
Ọe!
Dư Dao Dao buồn nôn kinh khủng, mức độ không biết xấu hổ của Dư Tâm Khiết đã khiến da gà da vịt của cô rơi đầy đất luôn rồi nè. Em gái mà cô yêu thương nhất ấy hả? Đâu ra vậy trời, rõ ràng là em gái cùng ba khác mẹ mà.
Thậm chí mẹ của cô ta còn là con giáp thứ mười ba đi giật chồng của mẹ nguyên chủ nữa chứ!
Rõ ràng trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ xấu xa muốn cướp đi tất cả của chị gái, thế mà bên ngoài lại còn giả vờ giả vịt như thể ta đây tốt lắm...
Thích đóng phim đúng không, được, cô chơi tới bến với cô ta luôn!
"Ơ? Chị có nhận được cuộc gọi nào đâu?" Dư Dao Dao kinh ngạc hỏi lại: "Mà mũi em cao ghê nhỉ, cái cằm này có vẻ là đã tiêm botox rồi đúng không? Ấy, trán của em cũng là hàng độn nhỉ?"
Dư Tâm Khiết đứng ở cửa thiếu điều giận muốn run người, nụ cười trên môi cũng cứng đờ luôn: "Chị, chị đang nói gì thế?"
"Ôi chao, cái miệng của em lúc cười lên nhìn giả trân thế, hơi méo kìa."
Bàn tay đang nắm vali của Dư Tâm Khiết siết chặt tới mức sắp nổi cả gân xanh.
Nhưng không bao lâu sau, cô ta đột nhiên duỗi tay vỗ nhẹ lên người Dư Dao Dao.
"Chị này thật là, nói gì thế không biết, lớn già đầu rồi mà chị cứ thích nói đùa hoài, uổng công em vừa xuống máy bay là đã chạy tới tìm chị và anh rể ngay, em lo cho hai người lắm đó, công ty của anh rể vẫn ổn chứ ạ..."
"Ổn hết, không có sao."
Thấy cô ta còn tính vỗ tiếp lên người mình, Dư Dao Dao lập tức nghiêng người né khỏi rồi đẩy cửa ra cản lại.
Dư Tâm Khiết vỗ cái bốp lên cửa, sau đó đau tới mức nhe răng trợn mắt, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ thấy là ban nãy cô ta cố ý muốn vỗ thật mạnh lên người cô rồi.
Cái khác thì không rành chứ về phương diện phán đoán những mối nguy hiểm sắp ập đến thì Dư Dao Dao rất nhạy bén, cô thấy vậy thì không nhịn được mà phì cười.
Dư Tâm Khiết suýt hộc máu, cô ta tức tới mức khó thở: "Chị, chị không mời em vào nhà sao ạ?"
Dư Dao Dao thả tay ra: "Nào nào, em mau vào đi, à, để chị đi lấy sổ nợ tới đã."
Sổ nợ gì cơ?
Dư Tâm Khiết còn tưởng là mình nghe lầm, nhưng thấy cô đã quay lưng đi vào nhà, cô ta cũng chỉ đành lẽo đẽo theo sau.
Vừa đi vào, đập vào mắt cô ta là một phòng ăn với không gian mở, xung quanh đó có dựng mấy cái máy quay phim, ngoài ra còn có Thẩm Nghị Sùng và Thẩm Duệ đang ngồi bên bàn ăn.
Thấy cảnh này, hai mắt Dư Tâm Khiết lập tức sáng rực.
Thẩm Nghị Sùng là một người rất thông minh, nhưng vì muốn bảo vệ cho con mình nên những khi có mặt đứa bé thì anh sẽ không chủ động bày tỏ quan điểm của bản thân.
Mà chị gái của cô ta - Dư Dao Dao - lại là một đứa ngu ngốc bẩm sinh luôn khát khao được người khác chú ý và công nhận.
Cho nên trước đây Dư Tâm Khiết luôn chọn những lúc có đủ ba người như thế này để đâm bị thóc chọc bị gạo, lần nào chị cô ta cũng mắc bẫy và kiếm chuyện trước mặt của Thẩm Nghị Sùng, khiến anh càng thêm chán ghét cô.
Mà dưới tình huống không được đối phương đồng tình như thế thì chị của cô ta lại càng không ưa Thẩm Nghị Sùng, cảm thấy Trần Kiệu mới là người mà mình yêu mến.
Tuy Dư Tâm Khiết cũng không biết dạo gần đây Dư Dao Dao đã đụng trúng cọng dây thần kinh nào mà tự nhiên lại trở nên kiên cường và thậm chí còn thông minh hơn như vậy, nhưng cô ta dám cá rằng bản tính của một người sẽ không dễ dàng thay đổi đâu, chắc chắn là Dư Dao Dao vẫn ngu ngốc và nhu nhược như xưa thôi.
Biết đứng dậy chống đối, biết ăn nói ngang bướng, thậm chí cả việc bị đập đầu cho nên thần kinh rung rinh, những thứ này đều chỉ là tạm thời, chỉ cần nắm được nhược điểm của Dư Dao Dao thì cô sẽ lại phải ngoan ngoãn nghe lời của mình thôi!
"Chị đi vội thế để làm gì vậy nhỉ?"
Dư Tâm Khiết đã tính trước mọi chuyện, cô ta ngẩng đầu nhìn lên lầu, sau đó quay sang cười với Thẩm Nghị Sùng: "Anh rể, lâu rồi không gặp anh, dạo này chị của em gây phiền phức cho anh nhiều quá, chắc anh phải nhọc lòng lắm nhỉ? Gần đây chị thay đổi rất nhiều, có lẽ là cảm xúc chồng chất trong lòng đã tới giới hạn cho nên mới không thể kìm nén được nữa.
Trước kia chị có nói với em là nếu thích ai thì phải cố gắng trở nên tốt hơn vì người đó, đáng tiếc chị chỉ toàn phải ở nhà cho nên không có cơ hội tỏa sáng. Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội, nhất định là chị của em đã rất nỗ lực nhỉ?"
Dư Dao Dao thích Trần Kiệu chứ không hề yêu thương gì Thẩm Nghị Sùng, chuyện này cho dù cô có gạt được tất cả mọi người thì cũng không thể gạt được anh.
Thẩm Nghị Sùng đã quá rõ về sự chống cự và mâu thuẫn của Dư Dao Dao dành cho mình trong suốt năm năm qua.
Dư Tâm Khiết nói xong, trên mặt nở nụ cười trông khá vô hại.
Đúng là Dư Dao Dao đã tiến bộ hơn theo chiều hướng tốt, nhưng Thẩm Nghị Sùng lại rõ ràng hơn bất kỳ ai, sự tiến bộ này không phải là vì anh.
Cho dù đôi bên không yêu nhau thì cũng không có một người đàn ông nào chịu được khi mình bị cắm sừng cả.
"Anh rể, em nghe nói công ty của anh xảy ra biến cố hả, chị em vẫn ổn chứ?"
Chắc lại khóc la um sùm trong nhà rồi chứ gì? Ha hả.
Dư Tâm Khiết nói xong thì dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng.
Dù đang ở trước ống kính máy quay nhưng cô ta không hề sợ sệt, thậm chí còn có thể nói cười tự nhiên như cũ.
Cô ta đã nghĩ kỹ rồi, nhất định phải khiến cho Dư Dao Dao làm ra chuyện gì thật ngu xuẩn ở trước mặt của khán giả mới được, chỉ có như thế thì Thẩm Nghị Sùng mới có thể kiên quyết muốn ly hôn với cô.
Ngoài ra cô ta cũng có thể dựa vào chuyện này để thử thăm dò xem Thẩm Nghị Sùng có sắp phá sản thật hay không.
Nếu anh còn của cải thì cô ta phải dụ Dư Dao Dao “hốt” nhiều tài sản một chút khi ly hôn, đến lúc đó những thứ này đều sẽ thuộc về cô ta!
"Em ấy tốt lắm."
Thẩm Nghị Sùng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của mình, anh chỉ chăm chú lau miệng cho con trai, sau đó xắt nhỏ rau xanh cho cậu bé.
"Không làm phiền gì đến tôi cả."
Dư Tâm Khiết khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy những chiếc máy quay ở bên cạnh thì cô ta đã hiểu ngay.
Đàn ông mà, hay sĩ diện lắm.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Thẩm Nghị Sùng làm cô ta suýt không giữ được nụ cười trên môi nữa.
"Nhưng cô thì khác, đã trễ như vậy rồi còn tới nhà tôi làm khách, tôi cảm thấy có hơi phiền đấy."
"Trẻ con cần phải ngủ sớm, trong nhà không có ai tiếp đãi cô, tài xế cũng không có mặt ở đây, đường xá quanh đây lại tối tăm không có đèn đường, nếu có người mất tích thì cũng không có ai biết..."
Nét mặt của Dư Tâm Khiết cứng đờ: "Anh rể, anh nói gì mà ghê vậy? Anh ghét em đến vậy sao? Ít nhiều gì em cũng là em gái của chị mà, em mới về nước, vừa hay tin của hai người là em đã chạy vội tới vì lo lắng đấy."
"Cô đúng là em gái của em ấy, nhưng cả hai không cùng mẹ." Thẩm Nghị Sùng không buồn nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Dư Tâm Khiết suýt quên cả thở: "Nhưng em đã sống chung với chị tận mười mấy năm rồi, thậm chí chúng em còn thân thiết hơn những cặp chị em sinh đôi khác đấy."
Cuối cùng Thẩm Nghị Sùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta, sắc mặt của anh khá lạnh lẽo, nhưng không chờ anh kịp nói gì thì bánh bao Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế trẻ em đã tò mò nhìn qua người dì Dư Tâm Khiết này của mình.
"Ba ơi, không cùng một mẹ là sao ạ? Vậy ba của mẹ và dì út có phải cùng một người không?" Cậu bé nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống rồi hỏi.
Thẩm Nghị Sùng giúp cậu bé kéo khăn ăn xuống rồi mới gật đầu: "Ừ, họ chung một ba nhưng khác mẹ."
Bánh bao lập tức trừng to hai mắt, thậm chí còn làm rơi cả cái nĩa.
"Ba ơi, ba của mẹ cưới tận hai người vợ sao ạ?!"
Cậu bé hô to, trên mặt còn có hơi hoảng sợ: "Vậy con phải gọi mẹ của mẹ và mẹ của dì như thế nào bây giờ? Bà ngoại lớn và bà ngoại nhỏ ư?"
Cái đầu nhỏ của cậu bé đã quay mòng mòng, hiển nhiên là cậu bé còn chưa thể phân tích được nhiều thông tin như thế.
Khóe miệng của Thẩm Nghị Sùng hơi xụ xuống, anh biết chứng bệnh “một trăm ngàn câu hỏi vì sao” của con mình lại tái phát rồi, nếu không hỏi cho ra lẽ thì cậu bé nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Nhưng đúng là có một vài vấn đề cũng nên để con trai mình biết sớm một chút thì tốt hơn, bảo vệ con cái quá mức đôi khi cũng là một kiểu tổn thương đối với chúng.
"Ba của mẹ con, cũng là ông ngoại của con đấy, ông ta đã ly hôn với bà ngoại của con khi mẹ con còn nhỏ, sau đó lại cưới người vợ thứ hai, cũng chính là bà ngoại mà hiện giờ con biết..."
Bánh bao nhỏ lập tức há hốc miệng nhìn về phía Dư Tâm Khiết: "Dì út là… con của ông ngoại và bà ngoại mới."
Thẩm Nghị Sùng gật đầu, giúp cậu bé lột vỏ một con tôm tích.
Bánh bao nhỏ nhìn món thịt tôm mà mình thích nhất nhưng lại không hề cảm thấy thèm gì cả. Cậu bé nhìn lên lầu hai, sốt ruột nói: "Ba ơi, ba đừng cưới vợ mới nha, con không muốn có mẹ mới đâu! Nếu ba mà có em bé mới với người khác, cho dù đó là em trai hay em gái thì con cũng sẽ không thèm để ý và không thèm chơi với chúng đâu! Nếu ba cưới người khác và không cần mẹ con nữa thì Duệ Duệ cũng không thèm ba nữa đâu đó!"
Lời nói của trẻ con thường rất ngây thơ nhưng lại vô cùng chân thật. Câu này của cậu bé đã khiến cho sắc mặt của Dư Tâm Khiết khó chịu như thể vừa nuốt nhầm một con ruồi vậy.
Dư Tâm Khiết siết chặt nắm tay, cô ta còn nhớ khi mình còn nhỏ, lúc mẹ tới đón mình thì đã bị mẹ của Dư Dao Dao tìm tới, sau đó người này còn tát mẹ cô ta một bạt tai ngay tại cổng trường.
Ngày hôm sau, các bạn học cùng lớp đều hỏi Dư Tâm Khiết có phải mẹ của cô ta giật chồng của người khác không, còn hỏi cô ta có phải là con gái của kẻ thứ ba hay không, có phải là con ngoài giá thú không, thậm chí có đứa còn bảo mẹ của cô ta thật dơ bẩn nữa...
Những ánh mắt khác thường khi nhìn về phía Dư Tâm Khiết trong trường học càng ngày càng nhiều!
Từ khoảnh khắc đó, cô ta đã thề sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của Dư Dao Dao, muốn khiến cho Dư Dao Dao và mẹ của cô phải hối hận!
Người bị mọi người khinh bỉ, người mất đi tất cả chỉ có thể là hai mẹ con của Dư Dao Dao mà thôi!
"Thẩm Duệ, cháu còn nhỏ nên không hiểu đó thôi." Dư Tâm Khiết nghiến răng nói: "Thế giới của người lớn phức tạp lắm, có thể hôm nay ba cháu thích người này, nhưng qua hôm sau thì chưa chắc..."
"Không có chuyện đó đâu."
Cô ta đang nói chuyện với Thẩm Duệ thì bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.