Thợ trang điểm đeo cho cô món trang sức cuối cùng, sau đó lại kiểm tra lớp trang điểm, cuối cùng mới hài lòng gật đầu một dài.
Dư Dao Dao vẫn đang gật gà gật gù, Thẩm Nghị Sùng cho con trai mình một ánh mắt.
Bánh bao nhỏ khó xử nhìn ba một cái, lại cúi đầu liếc đồng hồ điện tử nhỏ trên tau mình, cuối cùng hạ quyết tâm từ từ kéo kéo váy mẹ.
“Mẹ ơi, dậy đi, bây giờ mẹ phải làm việc rồi.”
Dư Dao Dao lau lau nước miếng khóe miệng: “Hả? Đến giờ ăn sáng rồi hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thợ trang điểm “phụt” một tiếng, không nhịn được bật cười.
Thẩm Nghị Sùng bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình, đặt tay lên bả vai Dư Dao Dao, xoa bóp cho cô mấy cái.
“Đạo diễn đang chờ em, quay xong rồi ngủ tiếp.”
“Nghê Dịch, đưa chút cháo cho cô ấy, dùng ống hút hút, đừng đụng vào lớp trang điểm.”
Dư Dao Dao vừa nghe thấy thế, bụng càng biểu tình dữ dội hơn.
Nhưng cô lại ôm lấy bụng, nhìn bát cháo gạo lứt trong tay Nghê Dịch, nuốt nước miếng, vẫn là lắc đầu một cái.
“Không cần đâu.”
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày, đang định nói gì đó nhưng đã bị thợ trang điểm tiến lên cắt đứt.
Cô ấy bảo Dư Dao Dao đứng lên, giúp cô sửa sang lại phía sau trang phục, mãi đến khi phẳng gần như không còn một nếp nhăn nào mới chịu buông Dư Dao Dao ra.
Mà nhân viên ở bên ngoài đã gọi người.
Bánh bao nhỏ như bị dính đại dịch nhìn về phía ngoài phòng trang điểm, ngoan ngoãn cúi đầu kéo khẩu trang lên che kín mũi miệng mình, sau đó đội cái mũ nhỏ lên trên đầu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghị Sùng, đôi mắt tủi thân chìa đôi tay nhỏ nhắn ra: “Ba, ôm ôm!”
Cậu nhóc còn phải đi xem mẹ quay phim.
Bên ngoài có rất nhiều cô chú phóng viên.
Mọi người đều đứng xem, dáng người cậu nhóc bé xíu như vậy, nhất định không nhìn thấy được cái gì cả.
Những lúc như thế này, nhất định phải để ba bế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì để nhìn được mẹ, mất mặt một chút trước người khác cũng được, hết cách rồi.
Thẩm Nghị Sùng nhìn vẻ mặt “thâm tình đại nghĩa” của con trai mình, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được!”
Anh bế bé con đặt lên cổ mình, sau đó đi theo phía sau Dư Dao Dao, đợi một lúc sau mới bước ra ngoài.
Bánh bao nhỏ sốt ruột đến mức đập đập chân, cổ cũng hóng dài ra: “Ba ơi?”
“Con trai, bên ngoài là sân khấu của mẹ.”
Thẩm Nghị Sùng vỗ vỗ cái chân mập mạp của bé.
“Chúng ta không thể cướp ống kính của mẹ con được!”
Hai mắt bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức sáng lên, gật gật đầu nghe lời, cũng không giục ba đi nhanh hơn nữa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thẩm Nghị Sùng, sau một đêm chuyện của Ưu Toàn xảy ra, phản ứng cư dân mạng quay xe, hầu như những ký giả bên ngoài đang như đói như khát chụp hình Dư Dao Dao.
Nếu như trước ngày hôm qua, cô mới chỉ thoát ra khỏi tiếng xấu diễn xuất kém năm năm trước, cuối cùng cũng có chút lưu lượng và nhiệt độ của chính mình, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được cái danh dựa vào núi vàng trong ấn tượng của mọi người.
Nhưng chỉ cần một đêm này, hoàn toàn phá vỡ được trói buộc đã giam cầm cô đã lâu.
Trong đáy vực Quang Hâm này, cô giống như phượng hoàng niết bàn trùng sinh vậy, trong tuyệt cảnh lại thể hiện được năng lực siêu cấp của mình, dùng năng lượng của mình để cứu vớt giá cổ phiếu đang sụp đổ của Quang Hâm.
Đây là chuyện mà anh không nghĩ tới, cũng tuyệt đối không phải chuyện những phóng viên và người hâm mộ có thể nghĩ đến.
Thẩm Nghị Sùng đứng ở sau lưng thợ trang điểm, nhìn cô gái yểu điệu mặc bộ đồ đen tuyền ở trước mắt.
Từ hôm nay trở đi, sẽ có rất nhiều người không gọi cô là bà Thẩm nữa, mà sẽ tôn trọng gọi cô một tiếng chị, đây chính là danh dự mà bản thân cô tự mình có được.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên một chút, nắm lấy hai chân của con trai mình, gật đầu với đạo diễn Chu một cái, sau đó mới chọn một vị trí cao nhất để xem.
“Tiểu Dư, cảnh quay này là một trong những cảnh quan trọng nhất. Chu Hoàng bị ám sát, quân phản loạn lên ngôi xưng vương, Tân Hoàng lại nhét ngươi vào trong hậu cung của mình. Thánh chỉ này là sau khó Tân Hoàng ban cho cô, sau khi cô nghe xong nhất định có tủi nhục, có không cam lòng, mà càng nhiều hơn là cảm giác đau khổ khi mất nước.”
Chu Cầu vừa nhìn thấy Dư Dao Dao đi ra, lập tức gọi cô lại dặn dò.
“Cô bị giam lỏng ở trong lãnh cung ba năm, từ đầu đến cuối không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Ngày này qua ngày khác, cô không cảm giác được thời gian đang tôi đi. Nhưng đột nhiên một ngày nào đó tỉnh lại, nước nhà không còn, Chu Hoàng cũng không có ở bên cạnh, cha mẹ cũng mất… Mọi chuyện trong thiên hạ toàn toàn không còn. Thứ duy nhất không thay đổi trong lòng cuộc đời cô chính là kết cục cuối cùng vẫn bị mất đi sự tự do. Cô có thể nắm giữ được cảm giác như thế này không? Hai chữ đau lòng hoàn toàn không thể diễn tả được sự chán nản từ sâu trong xương tủy cô, chỉ có thể đau đến chết lặng.”
“Quỳ xuống, nhận thánh chỉ, cuối cùng đi tới bên cạnh giếng trời, nhảy xuống…”
“Cảnh này tôi muốn quay liền một mạnh, không NG không cắt ngang, chúng ta quay từ đầu đến cuối!”
“Cô cũng không cần phải tìm theo ống kính, tôi sẽ cố gắng để ống kính đi theo cô, trong ống kính sẽ luôn có hình của cô. Như vậy đường đi của ống kính cũng có thể sẽ quay cả những người khác, có thể rất hỗn loạn, nhưng những người này cũng giống như trong nội tâm của cô vậy…”
“Hơn nữa, bên ngoài có rối loạn như thế nào cũng không thể ngăn cản được cô. Lần này lựa chọn của cô cực kì kiên định, không hề quay đầu lại, đi thẳng đến điểm cuối.”
Chu Cầu nói xong, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Dư Dao Dao.
Cô cho ông quá nhiều ngạc nhiên và mừng rỡ, sau khi ông nhìn thấy video quảng cáo ngày hôm qua, hoàn toàn không thể tin được.
“Được, đạo diễn, tôi sẽ cố gắng!”
Quả nhiên, Dư Dao Dao vừa đến trước ống kính, lập tức thoát khỏi trạng thái đang mơ mơ màng màng, tinh thần hăng hái như được bơm máu gà vậy.
Phóng viên lại điên cuồng bấm chụp.
Đây là được đạo diễn cho phép chụp, không có bất kì ảnh nào liên quan đến bộ phim “Loạn”, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Dư Dao Dao xuất hiện ở trước ống kính qua một đêm lên lên xuống xuống như vậy.
Sau khi nghe kịch bản đau lòng từ đầu đến cuối, nhìn cả người cô mặc trang phục màu đen tuyền và sắc son môi màu tím tăm tối, cả lớp trang điểm đậm nét, các phóng viên sôi trào như chó sói vậy.
Vốn dĩ bọn họ phỏng vấn cô còn có chán nản vì tai tiếng từ trước cô cô, nhưng bây giờ tình thế hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn là cảm giác đi phỏng vấn một người thắng lợi vậy.
Mà Dư Dao Dao cũng không để cho bọn họ thất vọng, cô lập tức đi tới chỗ ngồi trước ống kính của mình, sau đó nhìn về phía gương trang điểm trên bàn, nhẹ nhàng mấp máy môi chạm vào son giấy màu đậm.
Đạo diễn còn chưa kêu bắt đầu, nhưng cô đã hoàn toàn chìm vào trong bộ phim,
Cô nửa ngồi nửa quỳ ở chỗ đó, lau nhẹ món đồ trang sức màu đỏ để trước tấm gương, thân thể mềm mại nhẹ nhàng cũng như một bức tranh thủy mặc cổ xưa. Cô giống hệt như người trong tranh, giống như một người cổ đại, trong nháy mắt hoàn toàn kéo những người đang xem náo nhiệt chìm vào trong khung cảnh trong phim vậy.
Ở hiện trường gần như không có một ai mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt Chu Cầu cũng lóe lên một tia kích động.
Ông vẫy tay với mấy người đang phóng viên đang chụp, giống như rất sợ đánh vỡ khoảng khắc đẹp mà cô đang nhập vai này.
Cố Thiên Thiên từ đầu đến cuối vẫn luôn ở hậu trường, cô ta diễn vai nữ chính Tân Hoàng Hậu, cả người mặc một bộ trang phục Hoàng Hậu lộng lẫy, đằng sau có mấy nha hoàn và thái giám đi theo, sau khi trang điểm xong xuôi cũng bước chân vào phạm vi ống kính.
Cố Thiên Thiên hất phượng bào một cái, cảm giác cao ngạo đi tới trước mặt Dư Dao Dao.
Dư Dao Dao cũng không ngẩng đầu nhìn cô, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng để tờ son giấy xuống.
Hai tay cô vịn lên bàn, mặt không đổi sắc đứng lên.
“Sang Cơ, quỳ xuống lĩnh chỉ.”
Thái giám kêu lên một tiếng cao vút.
Đến cả chân mày cô cũng không buồn nhíu, giống như không nghe thấy gì vậy.
Trên mặt không chút tức giận nào, lạnh nhạt như không giận không hờn.
“Sanh Cơ, quỳ xuống. Ngươi thật to gan, ngươi muốn kháng chỉ sao?”
Trên mặt Cổ Thiên Thiên cũng hiện lên tia giận dữ.
Đồ trang sức của cô ta là nữ chính, là Hoàng hậu của Tân triều, là thanh mai trúc mã từ nhỏ của nam chính Tân Hoàng, sống bên cạnh hắn ta cả một đời, thậm chí chỉ vì bôn ba mà hai lần mất đi cơ hội làm mẹ…
Nhưng cuối cùng công phá Hoàng thành, nàng ta mới được lập hậu ngày thứ hai, phu quân của nàng đã nói với nàng muốn nạp Liễu Sanh Cơ vào hậu cung.
Nhận một người phụ nữ tiền triều, một người phụ nữ của Hoàng đế tiền triều vào hậu cung, không thể nghi ngờ là điều tổn thương nhất đối với nàng ta.
Hoàng đế nhìn trúng Sanh Cơ xinh đẹp, thậm chí còn quên mất thê tử chưa qua cửa của hắn ta vì muốn đánh vỡ thống trị hoàng tộc cũ mà sinh non hai lần.
Đứa trẻ của bọn họ bị mất đi, có thể nói là chết ở trong cuộc tranh đấu hoàng quyền này, cũng gián tiếp chết trong tay Sanh Cơ.
Cố Thiên Thiên liên tục nhận được ba đề cử nữ chính xuất sắc nhất, là nữ diễn viên năm nay có khả năng đạt được ảnh hậu nhất.
Từ trước đến nay khí chất của cô ta đều cực kì hợp với cổ trang, đứng trước ống kính không kém hơn Dư Dao Dao chút nào.
Nhưng mà giờ phút này vẻ điềm tĩnh của cô ta dường như có chút vỡ nát.
Trong vẻ đoan trang tao nhã, có chút hận thù ẩn nhẫn, khiến Chu Cầu đang theo dõi máy qua cũng không nhịn được mà gật đầu hài lòng.
“Để cho nàng ta quỳ xuống.”
Trong đại đường, giọng nói Cố Thiên Thiên lạnh lùng đến đỉnh điểm.
Hai tay cô ta đã xoắn chặt vào nhau.
Cái bình hoa Dư Dao Dao diễn vai Sanh Cơ cướp đi người đàn ông của cô ta, mà Dư Dao Dao này… cũng cướp mất đại ngôn của cô ta!
Mới một giờ trước Ưu Toàn vừa mới mời cô ta làm đại diện, mà một giờ sau trên mạng đã long trời lở đất.
Phòng quan hệ công chúng của Ưu Toàn đăng thông báo weibo xin lỗi Dư Dao Dao, thậm chí còn tỏ ý muốn tiếp tục hợp tác với cô, giống như hoàn toàn quên mất vừa mới mới cô ta đại ngôn.
Chỉ là một cái thương hiệu con mà thôi, Cố Thiên Thiên cô ta không thèm để vào mắt.
Nhưng mà cô ta lại bị bỏ rơi.
Thương hiệu sản phẩm đó không thèm xin lỗi cô ta, hơn nữa còn không thèm đề cập đến chuyện hợp tác với cô ta.
Thậm chí, hôm nay cô ta phải quay phim, nhưng phóng viên hiện trường còn không buồn để ý đến cô ta.
Cô ta mới là người gần với vị trí ảnh hậu nhất.
Dư Dao Dao chẳng qua chỉ là một con ngựa đen dựa vào một cái hot search nhảy ra mà thôi.
Cố Thiên Thiên cắn răng, đưa tay tát một cái lên mặt Dư Dao Dao.
“Vương triều của ngươi đã mất rồi!”
Trong kịch bản không có cái tát này, nhưng cô ta có thể tùy ý phát huy kịch bản.
Chu Cầu ở sau ống kính sửng sốt một chút.
Phóng viên ở hiện trường cũng sững sờ.
Thẩm Nghị Sùng nhấc chân con trai lên, một giây sau lập tức bước nhanh tới trước ống kính.
Bánh bao nhỏ cũng há to miệng, a một tiếng che mắt.
Nhưng mà bước chân Thẩm Nghị Sùng dừng lại rất nhanh.
Chỉ thấy Dư Dao Dao trong ống kính giương mắt nhìn Cố Thiên Thiên, bàn tay cô ta chưa kịp đánh tới, cô đã đưa tay đẩy Hoàng hậu nhìn có vẻ gầy yếu này ra phía sau.
Cố Thiên Thiên hoàn toàn không ngờ tới Dư Dao Dao sẽ phản ửng như vậy.
Cô ta không có chút chuẩn bị nào, ngã ra phía sau, xuất hiện một hình tương mông chạm đất trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt sững sờ.
Mà Dư Dao Dao cúi đầu nhìn xuống, trên gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng tuyệt đẹp kia cuối cùng cũng có một tia biểu cảm.
Khóe miệng tô son tối màu, phảng phất như từ địa ngục bước tới, một đôi mắt trống rống lạnh như băng.
“Tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi.”
Không có một vương triều thịnh thế nào bất diệt.
Một câu lạnh như băng lại cực kì phù hợp với kịch bản, ánh mắt cô cực kì hợp với người đã mất đi máu thịt của mình.
Thẩm Nghị Sùng lập tức dừng bước, hơn nữa còn cười tán thưởng cô.
Đạo diễn Chu cực kì phấn khích, nắm chặt quả đấm, chỉ huy trên không.
Một cảnh từ đầu đến cuối, ông không hề bảo ngừng.
Dư Dao Dao cứ tiếp tục đi theo quỹ đạo kịch bản, thậm chí còn dẫm một bước chân trên trang phục Hoàng hậu rực rỡ của Cố Thiên Thiên, để lại một dấu chân rõ ràng.
Cuối cùng, cô dang rộng hai tay, nhắm mắt đi về phía bầu trời, buông người rơi xuống.
Quần áo đen tuyền phất phơ trong gió, giống như một con bướm đen tự do bay lượn, lại hệt như một vệt mực rõ ràng rơi xuống trong giấy trắng, rung động lòng người.
“Cắt! Hoàn mỹ!”
Chu Cầu kích động vỗ tay.
“Tiểu Dư, quá hoàn mĩ!”
Ông như một đứa trẻ vậy, thiếu điều đứng lên huơ tay múa chân trong đoàn phim.