Hầu như tất cả những người nghe thấy nhiệm vụ này thì đều trợn tròn mắt.
"Bắt cóc? Tôi đi tìm chồng sao?"
Dư Dao Dao mờ mịt nhận lấy tấm thiệp.
Cúi đầu liếc nhìn.
Bánh bao nhỏ đứng trên mặt đất cũng nhướn dài cổ ra, kiễng mũi chân muốn xem, nhưng không còn cách nào khác, cậu bé thật sự vẫn chưa thể với tới được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Dao Dao cảm giác được cậu bé kéo cánh tay mình, cô lập tức ngồi xổm xuống, bế cậu bé lên.
"Chị còn bốn mươi tám tiếng, bắt đầu tính thời gian từ bây giờ."
Nhân viên đeo khẩu trang bước ra từ góc đường, rõ ràng còn có một người quay phim đi theo phía sau anh ta.
"Mẹ ơi, ba đã tới thành phố khác rồi!"
Bánh bao nhỏ lập tức chỉ ra dòng chữ trên thẻ nhiệm vụ.
"Phải đi máy bay, thì mẹ mới có thể tìm được ba cơ!"
Nhân viên công tác gật đầu: "Vé máy bay ở trong phong bì, hãy chú ý đến thời gian."
Dư Dao Dao há miệng, lập tức lấy hai tấm vé máy bay đi thành phố B từ bên trong ra.
Thời gian của chuyến bay là lúc 13:50 chiều.
Cô lập tức ôm chặt bánh bao trong ngực.
Đôi mắt sáng rực lên.
"Hình như thành phố B có đảo, đúng chứ? Đó có phải là một thành phố du lịch không?"
"Bốn mươi tám giờ, có thể ở lại một đêm nhỉ?"
"Cuối cùng tôi cũng đã có thể đi du lịch bằng chi phí công rồi ư!?"
Bánh bao nhỏ cũng lập tức nhảy cẫng lên trong lòng cô, hai mắt ngời sáng: "Mẹ dẫn con theo với! Dẫn theo con, con cũng muốn đi cùng!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc đối thoại của hai mẹ con, lập tức khiến nhân viên hơi sửng sốt.
Hướng đi không đúng lắm.
Đây là chương trình ghi hình đặc biệt của "Tôi và vợ tôi" nhân dịp sắp bước sang năm mới.
Thế nên, họ đã cho cả ba gia đình đi tới các thành phố khác nhau, vừa để người vợ làm nhiệm vụ tìm kiếm và giải cứu chồng mình, vừa để bọn họ hoàn thành chuyến đi xa đầu tiên của bản thân trong chương trình.
Dù sao cũng đã ghi hình mấy tập, khai thác gần hết nội dung cuộc sống hàng ngày rồi.
Đạo diễn Triệu ngồi trong xe đạo diễn, xem đoạn video này, bỗng cảm thấy da đầu tê dại.
Chương trình của họ đã thông báo trước cho người chồng, cũng như người đại diện bên vợ.
Tất cả đều được giữ bí mật với người vợ để tạo ra cảm giác bất ngờ cho khán giả khi theo dõi.
Nhưng mà, người vợ của hai gia đình khác, trước tiên sẽ bày ra biểu cảm đầy kinh hoàng - "chồng bị bắt cóc rồi", còn nói mình sẽ về nhà, đóng gói hành lý ngay lập tức.
Chỉ có hai mẹ con nhà này... Vẫn còn đang hỏi về chuyện du lịch với nghỉ mát!
Triệu Vũ thật sự rất phục Dư Dao Dao!
Cũng may là lúc này đây, bánh bao nhỏ vẫn còn khá lo lắng cho ba.
Sau một lúc, cậu bé đã lấy lại được bình tĩnh: "Mẹ ơi, ba có bị hành hạ không? Nếu chúng ta không thể tìm thấy được, ba sẽ ra sao vậy ạ?"
Dư Dao Dao cũng nhíu mày nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn nhân viên công tác: "Chắc là sẽ không sao đâu, dù gì cũng là làm chương trình, có lẽ ba con bị bắt cóc còn có thể được nằm trên bãi biển uống chút rượu. Vui vẻ hơn nhiều so với những ngày bình thường ba con phải đi làm đó."
Bánh bao nhỏ nghe xong, cũng cảm thấy rất hợp lý: "Nếu cuối cùng không tìm thấy ba, chúng ta cứ tìm chú Triệu tính sổ đi."
"Đúng vậy!" Dư Dao Dao gật đầu: "Con à, con thật sự thông minh hơn cả mẹ đấy! Như vậy thì chúng ta cứ đi chơi trong bốn mươi bảy tiếng, sau đó đến tiếng cuối cùng thì tìm đạo diễn, bảo đạo diễn dẫn chúng ta đi tìm ba!"
Ở trong xe đạo diễn, Thẩm Nghị Sùng đang đối diện một chiếc may quay khác, khóe miệng anh giật giật.
Nhưng anh vẫn miễn cưỡng gật đầu như không có chuyện gì xảy ra, nở một nụ cười lúng túng: "... Đã rất lâu rồi mẹ con họ chưa được ra ngoài chơi, cơ mà họ... Vẫn sẽ đến tìm tôi. Ngày đầu tiên còn có thể chơi đùa, ngày hôm sau sẽ... Nhớ tôi."
Triệu Vũ: "..."
Đến một tiếng cuối cùng mới nhớ đến anh thì cũng vậy thôi hà!
Thẩm Nghị Sùng không có ở đó, anh ấy cảm thấy Dư Dao Dao chắc chắn sẽ có biểu hiện rất ngã cây, đến lúc đó tạo ra rất nhiều trò cười.
Cho nên anh ấy mới thiết kế tình tiết "chồng bị bắt cóc" mượn từ các bộ phim kinh điển như vậy, nhưng lại không ngờ rằng, cô còn ngã cây hơn so với anh ấy nghĩ, thêm cả cậu con trai cũng ngã cây, hai mẹ con ở cùng một chỗ thật sự là cộng dồn lẫn nhau!
Mà ở ngoài xe, sau khi Thẩm Nghị Sùng vừa đi khỏi, hai mẹ con đã lập tức bay nhảy hệt như mấy chú chim nhỏ vậy.
Bình thường, Dư Dao Dao vẫn có hơi sợ anh, nếu như anh hung dữ không cho cô làm chuyện gì đó, cô cũng sẽ không dám chọc anh mất hứng, còn phải làm nũng tỏ vẻ dễ thương, dỗ dành anh đồng ý mình.
Nhưng bây giờ, cuối cùng đã không còn ai quản lý cô nữa rồi!
Sự tự do này tới quá đột ngột!
Đối mặt với việc con trai xin xỏ muốn đi cùng, cô chẳng do dự chút nào mà đáp ứng ngay, thậm chí cũng không cần hỏi đến cả nhân viên công tác.
"Được chứ, con trai, chúng ta cùng đi thôi ~"
"Chúng ta phải xin thầy giáo cho nghỉ trước đã, ba con bị bắt cóc, chúng ta phải đi cứu ba, đây là chuyện lớn, thầy giáo sẽ không phản đối đâu."
Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu một cách nghiêm túc: "Đúng vậy, con phải cứu ba."
Lần này, cậu bé lại cúp học thêm hai ngày nữa.
Mà suốt cả một đoạn ghi hình, hai mẹ con họ hoàn toàn chưa ý thức được mình đang quay truyền hình trực tiếp.
Khi trở về tới trong xe, bọn họ còn tụm hai cái đầu một lớn một nhỏ vào, bàn bạc xem sẽ trải qua hai ngày tới như thế nào.
"Ban ngày, chúng ta sẽ chơi ở bãi biển, đến tối thì chúng ta nằm ở khách sạn, mẹ kể chuyện cho con, con đạp lưng cho mẹ."
"Chúng ta cũng phải nếm thử tôm hùm lớn bên đó nữa."
"Được ạ, ma ma ~ Ngày hôm sau, chúng ta sẽ đi bơi, uống nước dừa, sau đó ăn thịt nướng nha! Duệ Duệ còn muốn ăn kem..."
"Không thành vấn đề ~ Cái gì cũng có hết ~"
Triệu Vũ trong xe đạo diễn nhìn về phía màn hình, thở dài, trông sang... Người đàn ông chỉ cau mày, không nói lời nào suốt cả quá trình bên cạnh - boss Thẩm đã bị hai mẹ con quyết đoán bỏ rơi rồi.
"Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta cũng phải xuất phát thôi."
Thẩm Nghị Sùng nghiêm túc gật đầu: "Ừm, lái nhanh một chút, không nên để bị bọn họ đuổi kịp ngay."
Triệu Vũ ho khan một tiếng, rõ ràng không có câu nào nói muốn tới tìm anh mà!
Dọc theo đường đi, gợi ý địa điểm mà ekip chương trình cung cấp cho khách mời nữ, đều sẽ luôn chậm hơn một bước.
Ví dụ như vé máy bay, Thẩm Nghị Sùng cũng sẽ đi trước một chuyến.
Tuy nhiên, bây giờ hình như là đi nhanh trước thời hạn cũng chẳng có ích lợi gì.
Bà xã anh, cơ bản là không muốn đuổi theo...
Còn một giờ cuối cùng, mới đi tìm...
Khóe miệng Triệu Vũ giật giật, cho Thẩm Nghị Sùng một biểu cảm - chúc anh có một chuyến đi thuận lợi.
Mà khi về nhà, Dư Dao Dao lại tiếp tục hành động nhả nhớt.
Cô hỏi thẳng Nghê Dịch phí đổi vé máy bay là bao nhiêu.
Bánh bao nhỏ còn lên mạng tra cứu, có một chuyến bay sớm hơn một giờ đi tới thành phố B, như vậy thì bọn họ có thể chơi thêm một tiếng trên bãi biển.
Dư Dao Dao hoàn toàn đồng ý với đề nghị thông minh của thằng bé.
"Tổ chương trình sẽ chi trả phí đổi vé phải không?"
Dư Dao Dao nhìn chi phí bảy con số kia, rồi lại nhìn nhân viên công tác, sau đó còn vỗ vai Nghê Dịch.
"Tiểu Dịch Dịch, đổi hộ chị sang chuyến trước, rồi mua một vé máy bay giúp thằng bé luôn."
Nhân viên công tác sững người ngay tại chỗ.
Đã đặc biệt bố trí cho người vợ khởi hành muộn một tiếng mà.
Nếu đi sớm hơn, thì sẽ lên cùng một chuyến bay với người chồng đó!
"Chị Dư, không kịp đâu."
Anh ta trực tiếp phủ định ngay.
"Chị còn phải thu dọn hành lý nữa."
Dư Dao Dao vỗ tay một cái: "Tôi xong rồi!"
Bánh bao nhỏ cũng gật đầu: "Cháu cũng xong rồi ạ ~"
Một lớn một nhỏ đồng loạt chỉ vào ba lô nhỏ phía sau.
Nhân viên công tác: ... Chẳng phải nói phụ nữ mất rất nhiều thời gian để đi ra ngoài sao?
"Ở đó có rất nhiều muỗi với côn trùng, tốt nhất là mang theo một chút thuốc chống côn trùng và muỗi đốt, thêm nữa ánh nắng mặt trời cũng rất gay gắt..."
Không đợi anh ta nói xong, Dư Dao Dao bèn phất tay: "Ông xã tôi đã đi trước một bước, chắc chắn anh ấy đã mang theo rồi, còn có Thẩm Lâm ở đó nữa."
Nhân viên công tác: ... Cuộc sống ác quỷ của quý bà nhà giàu!
Nghê Dịch còn muốn nói thêm gì đó, cũng bị cô cắt ngang luôn.
"Tiểu Dịch Dịch, đến lúc đó chị bỏ sót cái gì thì cậu cứ bảo Tiểu Tiểu Song gửi qua đường bưu điện cho chị."
Tiểu Song là trợ lý nhỏ của cô.
"Bây giờ chắc chắn sẽ không có vé, trước giờ bay có chút xíu như vậy..."
Nhân viên công tác vẫn cố gắng giãy dụa một lần sau cuối.
Bánh bao nhỏ lại gần nhìn thoáng qua: "Thoải mái. Trước hai giờ có thể thay đổi thoải mái đó."
Cậu bé nói xong, còn dùng ngón tay nhỏ bé chạm chạm trên máy tính bảng: "Ở đây có viết này."
Nhân viên công tác: ...
Nghê Dịch bị ánh mắt đầy sát khí của Dư Dao Dao uy hiếp, không thể làm gì khác, đành giúp cô gọi điện đến hãng hàng không hỏi chuyện đổi vé.
Bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần hay ngày lễ, hãng hàng không thật sự vẫn còn vé.
Hơn nữa vé của ekip chương trình vốn đã mua với giá gốc, không phải vé giảm giá, cho nên đúng là có thể đổi được, thêm vào đó, cậu ta còn mua được thêm một tấm vé cho bánh bao nhỏ.
Triệu Vũ ngồi trong xe đạo diễn, gần như đã không còn muốn nói chuyện nữa.
Thẩm Nghị Sùng bên cạnh đó, khóe miệng giật giật, nhíu mày với người quay phim vẫn luôn quay anh: "Bọn họ vẫn nôn nóng tới mức... Muốn đến tìm tôi trước."
Triệu Vũ liếc mắt nhìn anh một cái, đột nhiên cảm thấy Tổng giám đốc Thẩm thật giống như một anh chàng siêu đáng thương đã bị vứt bỏ!
Còn nói những lời ngớ ngẩn, an ủi chính mình nữa!
Mà từ sáng sớm, Dư Dao Dao đã độc chiếm Weibo, đẩy độ hot của cô lên vị trí cao nhất từ lâu.
Ngay sau khi "Tô và vợ tôi" tung ra đường liên kết livestream cho tập đặc biệt, ngay lập tức đã có rất nhiều người tò mò bấm vào xem.
Ban đầu mọi người còn hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt bất đắc dĩ và lời nói cậy mạnh kia của Thẩm Nghị Sùng đã chọc họ cười.
Hơn nữa, hành vi nhả nhớt của hai mẹ con này cũng nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Đến sân bay, hai mẹ con mặc cùng một kiểu quần yếm, còn đeo cùng một loại ba lô hình động vật.
Dư Dao Dao là con rắn xanh nhỏ, còn bánh bao nhỏ là một con rồng vàng nhỏ!
Hai mẹ con gần như nhảy tưng tưng, vui vẻ chụp ảnh tự sướng đủ các loại tư thế.
Các cặp vợ chồng khác đều mang theo vali, chỉ có họ là mang theo cái ba lô nhỏ bên người mà thôi.
Mà đúng lúc này, nhân viên đi cùng cũng lấy ra một cái phong bì, đưa cho cô trước khi lên máy bay.
"Chị Dư, đây là kinh phí cho cả gia đình chị trong chuyến đi lần này."
"Trong thời gian này, tất cả chi phí ăn mặc của các chị, đều không được dùng tiền của mình."
"Trước tiên, chị cần giao lại ví tiền trong người cho chúng tôi giữ hộ."
Nhân viên công tác nói ra quy tắc đã được định sẵn với một giọng điệu bình thản.
Trong thời gian quy định, phải sử dụng số tiền quy định để tìm được chồng mình.
Tương đương với việc tăng độ khó, đồng thời cũng khiến cho chương trình trở nên hút view hơn.
Bây giờ rất nhiều chương trình truyền hình thực tế cũng đều vận hành như vậy.
Dư Dao Dao gật đầu rất hợp tác, nhưng lúc cô vừa đưa tay nhận lấy phong bì, lập tức muốn mở ra ngay.
Dường như không nghe thấy câu nói cuối cùng của đối phương.
"Chị ơi", nhân viên cười khổ: "Tiền trên người chị không thể lên máy bay được. Chị đưa cho tôi... Ừm, để người quay phim quay lại, sau đó sẽ trả cho chị không thiếu một đồng."
Rõ ràng là tạm thời thêm vào nửa câu phía sau, bởi vì anh ta phát hiện ra đôi mắt đẹp của Dư Dao Dao nhìn chằm chằm anh ta có hơi hung dữ.
"Tôi không có tiền, thật đó."
"Sao tôi có thể mang theo tiền ra khỏi nhà chứ? Con à, con có tiền không?"
Dư Dao Dao lôi hai cái túi quần trống trơn ra cho anh ta xem.
Bánh bao nhỏ lập tức học theo, lấy hai cái túi nhỏ trống rỗng ra, cho nhân viên công tác xem.
Nhân viên công tác không biết phải làm sao: "Chị, chị đừng giấu tiền trong túi, thẻ ngân hàng các thứ nhé. Nếu không sau này chúng tôi phát hiện được trong khi quay phim, sẽ không cho phép chị sử dụng đâu."
Nghê Dịch cũng bất đắc dĩ cúi đầu đi tới: "Chị, chị đưa đồ cho em."
Cậu nhìn ra được, tật xấu của cô lại sắp tái phát rồi.
Dưới sự khuyên can hết lời, rốt cuộc Dư Dao Dao và bánh bao nhỏ cũng đành phải liếc mắt nhìn nhau.
Một lớn một nhỏ, đặt ba lô sau lưng lên trên ghế bên cạnh với gương mặt đầy thận trọng.
Hai người mở ba lô, lần lượt lấy từng thứ một ra ngoài.
Tất cả đều là những thứ mọi người vô cùng quen thuộc!
Khoai tây chiên.
Bánh pudding.
Thịt bò khô.
Que cay.
Trứng cuộn.
Mì gói.
Xúc xích giăm bông.
...
Vừa lấy ra một thứ, Dư Dao Dao lập tức nghiêng người, giơ tay che thứ ấy lại thật chắc chắn, giống như rất sợ bị người khác cướp mất!
Mà chờ đến lúc hai mẹ con lật tung cái ba lô hình các con vật lông xù lên trời, rốt cuộc mới đưa tay đào đào, lấy ra một nắm tiền.
"Đó là thứ gì vậy?"
Đến khi cô mau mau lẹ lẹ đóng ba lô vào tới nơi rồi, thì lại bị nhân viên công tác ngăn cản.
Nhân viên trực tiếp lấy một tấm thẻ lấp lánh từ trong ba lô của bánh bao nhỏ ra!
Chỉ cần nhìn vào là đã biết, là một chiếc thẻ ngân hàng!
Bánh bao nhỏ lập tức ơ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau đớn, đôi tay nhỏ xíu quơ quơ trên không trung, nhưng cũng không lấy lại được từ tay nhân viên công tác.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé phồng lên, đôi mắt tràn đầy vẻ buồn đau.
"Đó là của ba..."
Mà Dư Dao Dao lại càng đau lòng ôm lấy ngực, kéo lấy bánh bao nhỏ, nhìn về phía nhân viên công tác mà khẩn thiết cầu xin.
"Đó là thẻ của ông xã tôi, anh ấy không có ở đây, chúng tôi chỉ có thể nhìn vào thẻ của anh ấy, ngửi mùi nước hoa quen thuộc ở trên đó, tưởng nhớ anh ấy, tưởng tượng khi anh ấy còn ở đây, giọng nói dáng điệu ấy, dung maọ ấy... Anh không thể cướp đi hết vật kỷ niệm duy nhất của anh ấy khỏi tôi và bé con được... Hu hu hu..."
Nhân viên: "... Không thể sử dụng thẻ ngân hàng được, phải nộp lại. Khi nào tìm được chồng chị, tôi sẽ trả lại cho chị."
Trước đó, cũng chưa từng thấy cô sốt ruột như vậy!
"Này! Anh thật là tàn nhẫn, anh thật nhẫn tâm,...... Sao anh lại tàn nhẫn như vậy..."
Kỹ năng nhả thoại của Dư Dao Dao vô cùng vững chắc, đọc liền một hơi cũng không bị thở dốc.
Cô đã xem loại phim máu chó này rất nhiều lần, đúng là đã rất thuộc lòng trôi chảy!
Mà Thẩm Nghị Sùng ở cách bọn họ rất xa, nhưng cũng thấy được cảnh quay trực tiếp, rốt cuộc cũng nhíu mày, kéo khóe miệng lên để lộ một nụ cười hiếm có với đạo diễn và người quay phim bên cạnh.
"Nhìn kìa, tôi nói không sai, chỉ một lúc thôi, bọn họ cũng sẽ nhớ tôi..."
Nhưng ngay sau đó, nhân viên quay phim lại phóng to ống kính, ghi lại thước phim cận cảnh bàn tay của anh.
Chỉ thấy hai tay anh siết chặt vào nhau, gần như trở nên xanh xao trắng bệch.
Người quay phim cố nén cười.
Đạo diễn Triệu cũng liên tục lắc đầu.
Giả vờ, vẫn còn giả vờ!
Boss Thẩm, cậu đã căng thẳng như vậy rồi!