Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Dư Dao Dao nhanh chóng dẫn bánh bao nhỏ theo, cùng vét sạch các loại đồ ăn vặt chưa từng được thử ở cửa hàng trong sân bay.
Hai mẹ con giống như chú hamster nhỏ, gần như chất đầy đồ ăn vặt vào ba lô, vừa ăn vừa gom đồ.
Thỉnh thoảng còn trao đổi ý kiến.
"Con yêu, cái này ngon quá, rong biển..."
"Mẹ ơi, cái này cũng siêu ngon, giống như bánh rán dorayaki vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người rất nhanh đã tập trung vào việc thưởng thức những món đồ ăn vặt mà mọi khi vẫn hay bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Thậm chí còn hoàn toàn không phát hiện ra, máy quay đã dần dần đi xa khỏi chỗ họ.
[Anh quay phim sao vậy, muốn chạy trốn hả!?]
[Không phải vừa rồi đã nói sẽ không rời đi ư?]
[Đậu má, anh quay phim mệt rồi, tìm chỗ ngồi xuống xem họ ăn…]
[Ha ha ha, phát hiện ra không có gì để quay... Chỉ có ăn và ăn thôi!]
Người xem trong phong livestream bật cười, nhưng chẳng bao lâu sau, họ đã phát hiện ra thực tế không phải như vậy.
Hình ảnh trước mặt bọn họ dần được kéo ra xa, để bọn họ nhìn thấy được, ngay sau vị trí mẹ con Dư Dao Dao chỉ ba hàng ghế... Có một người đàn ông nghiêm túc đang mặc áo khoác gió!
[Đm, anh nhiếp ảnh phát hiện ra ai kia! Đây chẳng phải Thẩm Nghị Sùng, boss Thẩm đó sao?!]
[Má nó, phóng to ống kính lên chút coi!]
[Húu, chị Y, mau ngừng ăn lại đi! Chị đã tìm được ông xã chỉ sau 2 tiếng đồng hồ thôi đó!]
[Mau quay đầu lại đi!]
Khán giả điên cuồng spam bình luận, muốn báo cho Dư Dao Dao biết, nhưng tất nhiên là cô nào có nhìn thấy.
Mà liền ngay sau đó, khán giả lập tức phát hiện ra, hình ảnh đã chuyển cảnh sang chỗ Thẩm Nghị Sùng!
Người quay phim bên cạnh áp sát máy quay vào Thẩm Nghị Sùng, gần như chụp cận cảnh từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể anh vẫn chưa biết rằng cảnh quay livestream đã chuyển sang bản thân.
Anh vẫn giống như một hòn vọng thê, vẻ mặt đầy sâu lắng trĩu nặng nhìn Dư Dao Dao và bánh bao nhỏ chỉ cách có mấy hàng phía trước.
Trong đôi mắt đen kia, gần như đong đầy vẻ bất đắc dĩ và mâu thuẫn nội tâm sâu sắc.
Chỉ cách ba hàng ghế, nhưng hai mẹ con ăn rất vui vẻ, cũng chẳng hề quay đầu lại... Chứ đừng nói là còn nhớ tới nhiệm vụ đi tìm anh!
Thẩm Nghị Sùng cao một mét tám sáu, trên người khoác áo gió, vô cùng phóng khoáng điển trai, anh tuấn trưởng thành, tràn ngập mùi hương nam tính của một người đàn ông thành đạt, nhưng giờ phút này đây, đứng ở sân bay rộng lớn như thế, trông xa xăm về hàng ghế bên kia, lại rất giống với một chú chó lớn bị bỏ rơi!
[Ha ha ha, xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi cười rồi!]
[Tổng giám đốc Thẩm: Phụ nữ đều không có lương tâm! Hứ!]
[Vừa rồi chị Y vẫn nhớ đến... Thẻ ngân hàng của Tổng giám đốc Thẩm mà! Há há!]
[Cảm giác như Tổng giám đốc Thẩm có hơi đáng thương, nhìn biểu cảm đăm chiêu chua xót kìa…]
[Tổng giám đốc Thẩm muốn gọi bà xã một tiếng! Tôi nhận ra rồi! Anh ấy đang muốn được ôm!]
[Con trai cũng quên ảnh, vợ cũng quên ảnh!]
[Chị Y: Ông xã tôi đâu nhỉ... À, thịt cái chân gà nhỏ này thật dai quá, ai ôi!]
Cư dân mạng cười nghiêng ngả.
Mà ngay lập tức, bọn họ lại nhìn thấy Trầm Nghị Sùng, người từ trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh trầm ổn, cho dù đối mặt với khủng hoảng cũng không bối rối, giờ đây biểu cảm cũng trở nên hơi méo mó.
Chỉ thấy đạo diễn Triệu Vũ đội mũ bên cạnh tiến đến, đặt vào trong tay Thẩm Nghị Sùng một chiếc áo khoác bông quân phục vô cùng cồng kềnh, thêm một bộ tóc giả kiểu HKT, còn có một bộ râu, kính mắt... Và cả một cái bụng mềm lớn bằng cao su kết hợp với một chiếc túi nilon.
"Khổ cho cậu rồi, Tổng giám đốc Thẩm."
"Vốn dĩ cũng không cần, nhưng cậu ngồi cùng một chuyến bay với cô ấy, gần ngay trong gang tấc, cho nên, mời cậu thay đổi trang phục một chút."
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật: "... Có cần thiết không?"
Đạo diễn Triệu Vũ ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai anh đầy cảm thông: "Mặc dù có thể vợ con cậu cũng không nhìn thấy cậu trong vòng trăm mét, nhưng việc thay đổi vẫn là việc nên làm. Nhỡ đâu... Lại nhìn thấy?"
Trong phần bình luận của phòng livestream xuất hiện tiếng cười sặc sụa.
Sắc mặt Thẩm Nghị Sùng tối sầm lại, nhưng vẫn tiếp nhận những món đạo cụ kia.
Độn thêm bụng to, giả dạng thành một người mập mạp bốn mắt, đeo râu quai nón che hơn nửa mặt, còn đội tóc giả với kính,... Không chỉ vậy, ngay sau đó nhân viên công tác còn bước lên, dán một thứ gì đó nghi là hình xăm lên lông mày của anh.
Tức thì, hoàn toàn xoá sạch vẻ đẹp trai của anh.
Gương mặt và thân hình có độ nhận diện cao gần như đã hoàn toàn thay đổi!
Đạo diễn Triệu Vũ nhìn, biểu cảm cũng có chút vi diệu: "Tổng giám đốc Thẩm, người thân của anh chắc là cũng không nhận ra anh."
Thẩm Nghị Sùng: "..."
[Tôi đoán đến phút cuối chị Y cũng không thèm nhìn người này, ha ha ha! Tôi đặt cược năm đồng!]
[Chị Y: Ừm, không phải trên máy bay thì chỉ có bữa ăn máy bay sao?! Ngoài ra còn có rất nhiều cola, nước trái cây, cà phê, bia ... Hả? Người mập á? Gì cơ?]
[Hì hì hì, Tổng giám đốc Thẩm đừng bỏ cuộc! Thể tích của anh tăng lên, vậy thì cũng sẽ cộng thêm cơ hội được chị tôi nhìn thấy!]
Sau một hồi rắc rối tới lui, thời gian lên máy bay cũng đã đến.
Thẩm Nghị Sùng và đạo diễn Triệu Vũ, cùng với các nhân viên quay phim khác, đều lên máy bay muộn hơn một chút.
Mà trước đó, ở khu vực chờ sân bay này đã có rất nhiều người nhìn thấy Dư Dao Dao, lại nhìn thấy máy quay bên cạnh Thẩm Nghị Sùng, nhiều quần chúng ăn dưa ở hiện trường đã lập tức phát hiện ra bọn họ đang quay chương trình.
Nhưng trước khi đi, nhân viên công tác đã nhờ bảo vệ tới duy trì trật tự, hơn nữa ở bên cạnh Dư Dao Dao còn đặt một tấm biển: “Người qua đường xin trợ giúp, sẽ trừ ba trăm ngàn đồng quỹ gia đình.", còn bên cạnh Thẩm Nghị Sùng, lại là cái biển: "Đừng nói cho vợ tôi biết", rất giấu đầu lòi đuôi...
Nhưng cũng may là quần chúng ăn dưa đều chỉ trộm cười, đi tới đi lui cũng không có ai nói cho Dư Dao Dao biết sự thật là ông xã cô cũng đang ở sân bay!
Mà đợi đến khi cô nắm tay bánh bao nhỏ lên máy bay, lão Trịnh cũng thông báo: "Chờ đến trước khi cất cánh thì sẽ dừng livestream, nhưng chúng tôi vẫn còn mười phút quay phim, cho nên, cô..."
Anh ấy dừng một chút.
"Có thể dùng bất kỳ cách nào để tìm chồng mình."
Dư Dao Dao lập tức ngoan ngoãn gật đầu, còn mang tấm biển kia lên máy bay.
Vừa đi vừa vẫy tay chào các hành khách cùng chuyến bay đang liên tục chụp ảnh của cô, không hề từ chối những người hâm mộ đến ký tên.
Nhưng cô cũng rất cẩn thận hỏi: "Bạn có biết ông xã tôi đang ở đâu không?" 
Ánh mắt mọi người đều lay động, mỉm cười nhìn về phía sau cô.
Nhưng rất nhanh sau đó, Dư Dao Dao lại bổ sung một câu: "Nếu có biết thì dù thế nào cũng đừng nói cho tôi. Tổ chương trình muốn trừ tiền tôi, bọn họ rất xấu đó, chỉ có thể để tự tôi đi tìm thôi, các bạn nhớ đừng nói ha!"
Giờ phút này Thẩm Nghị Sùng xếp hàng lên máy bay phía sau cô, ngay cả bộ râu cũng không che được khóe miệng đang giật giật!
Mà đợi đến khi lên máy bay, Dư Dao Dao cũng có chút an phận hơn.
Tổ chương trình không đặt cho bọn họ khoang hạng nhất, chỉ đặt chỗ ngồi bình thường mà thôi.
Cô và bánh bao nhỏ đều đeo khẩu trang với kính râm, nhưng... Vẫn dựa sát dính chặt vào nhau.
"Con trai, lần đầu tiên ngồi máy bay có sợ không?"
Dư Dao Dao nói xong, lại hơi sợ sệt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chờ một lát nữa bay cao lên, không biết cao đến mức nào nhỉ... Bay trên trời... Có thể nhìn thấy phía dưới được không?"
Cô chưa bao giờ đi máy bay.
Cả đời chỉ ở trên mặt đất, nhiều nhất là treo đuôi trên cành cây mà thôi...
Bấy giờ, Dư Dao Dao vừa liếc mắt một cái, đã lập tức nhắm nghiền lại ngay!
Trái lại, bánh bao nhỏ thì hiểu biết hơn, vươn cánh tay nhỏ bé ôm lấy vai cô: "Mẹ ơi, không sao đâu, mẹ cứ coi đây là một ngôi nhà lớn di chuyển, ba nói đây là phương tiện giao thông an toàn nhất đó."
"Hơn nữa, chúng ta có rất nhiều đồ ăn, mẹ à ~ Uống một ngụm nước trái cây trước đã, cho đỡ sợ."
Dư Dao Dao gật gật đầu, đưa tay lấy một viên kẹo dẻo bạc hà từ trong ba lô nhỏ ra, bỏ vào miệng mình, rồi lại đút cho bánh bao nhỏ một viên.
Mùi bạc hà này nhanh chóng làm đầu óc cô tê rần, trở nên sảng khoái ngay!
Sự tỉnh táo này cũng khiến các giác quan của cô nhạy cảm hơn.
Đột nhiên, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, ngó trái ngó phải nhìn quanh lối đi dọc theo máy bay.
"Mẹ ơi?"
Bánh bao nhỏ cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên.
"Con trai, hình như mẹ... Ngửi thấy mùi ba con."
Dư Dao Dao nói xong thì nhướng mày, thậm chí còn chống hai tay lên chỗ ngồi phía trước, đứng dậy.
Lão Trịnh ngồi bên cạnh cô, giờ phút này vẫn chưa tắt máy quay.
Tranh thủ quay hình, phát sóng trực tiếp đoạn cuối cùng trước khi đóng cửa khoang máy bay.
Tất cả những khán giả ăn dưa đang dõi theo trên mạng đồng loạt kinh hãi hú hét đầy kích động trước câu nói kia của cô!
[Chị Y quá đỉnh!]
[Đúng rồi đó, ông xã cô ở ghế phía trước, bên tay trái, cách cô năm hàng ghế thôi!]
[Ngẩng đầu lên, mau tới bắt anh ấy đi!]
[Tôi khóc rồi, đây chính là tình yêu sao? Cho dù anh có là gã mập, em cũng có thể ngửi thấy mùi hương của anh giữa đám đông... Á! Tôi cũng muốn yêu đương!]
Mọi người đều phấn khích khôn xiết, chỉ cầu mong có thể đến tận nơi gợi ý cho cô, bảo cô nhất định không được từ bỏ, đi về phía trước hai bước đi.
Thậm chí, ở bên kia, đạo diễn Triệu đang đeo tai nghe cũng giật mình, không dám tin nhìn Thẩm Nghị Sùng đã hoá trang đến mức mẹ anh cũng không nhận ra!
Vậy mà cô vẫn có thể phát hiện sao?
Đây thật sự là thần giao cách cảm ư?
Mà Thẩm Nghị Sùng với khuôn mặt lởm chởm râu ria, nhìn không rõ vẻ đẹp trai, giờ đây, đôi mắt đen của anh cũng lóe sáng dưới lớp mắt kính.
Nghe thấy cô gọi mình, lồng ngực anh lập tức cuộn trào mãnh liệt mà nóng hổi, hơn nữa còn chua xót không thôi.
Gương mặt anh không nhịn được xoay qua vị trí của cô, muốn tìm kiếm bóng dáng cô!
Nhưng đạo diễn Triệu lại gọi lại: "Không thể cử động, đừng quay đầu lại!"
Anh ấy vừa mới tự tin vào lớp hoá trang kia, hiện giờ bỗng nhiên cảm thấy không còn đáng tin cậy nữa!
Có thể nhận ra được mùi...
Mà Dư Dao Dao ở hàng sau đã đứng lên, đi về phía trước hai bước, ra sức khịt khịt trong không khí!
"Ông xã..."
Đôi mắt của cô gợn sóng, nhưng rất nhanh sau đó đã tràn ngập hoang mang.
Cuối cùng, đứng ở lối đi trong khoag máy bay, chần chừ một lúc, đôi môi đỏ mọng cũng kêu lên đầy nũng nịu.
Tuy nhiên, không có ai trả lời cô cả.
Cũng hoàn toàn không trông thấy bóng lưng quen thuộc ấy...
Thậm chí, tiếp viên hàng không đã đi tới ngay tức khắc, bảo cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi, máy bay sắp cất cánh rồi!
[Á á không chịu đâu! Hãy cho chị tôi đi ra phía trước nhìn thêm lần nữa đi mà!]
[Trời ạ, đột nhiên muốn khóc quá, trong lòng thật là đau khổ. Gần trong gang tấc, nhưng hai người đã bị ngăn cách rồi... Có lẽ lần nữa gặp lại phải là hai ngày sau! Đừng làm vậy mà!]
[Ánh mắt chị tôi, các thím có thấy không! Đó chính là tình yêu đấy!]
[Trong trăm người, chỉ cần dựa vào mùi hương để tìm ra anh, không mong gì ngoài một cái nhìn đáp lại của anh, cho em một sự khẳng định! A a a! Tình yêu xịn xò này, tại sao phải như thế! Tổng giám đốc Thẩm, anh mau quay đầu lại đi, anh mau xoay người, mau đứng lên ôm lấy chị em đi!]
[Khóc rồi, khóc thật rồi đó! Cảnh chia tay này còn làm cho tôi khó chịu hơn cả trong phim truyền hình nữa kìa!]
Dư Dao Dao đúng là có hơi mất mát.
Vừa rồi cô thật sự cảm thấy Thẩm Nghị Sùng cũng cùng lên chiếc máy bay này.
Kết quả là, có phải cảm giác của cô sai rồi không?
"Mẹ ơi? Ba ở đây ạ?"
Đôi mắt bánh bao nhỏ cũng sáng lên.
Dư Dao Dao thở dài: "Trong nháy mắt vừa rồi, mẹ có cảm giác ba con đang ở ngay bên cạnh."
Nói xong, cô lại khịt khịt mũi.
"Có ba con ở đây, luôn cảm thấy có một mùi hương thơm thơm, dễ ngửi mà rất yên lòng trong không khí."
"Nhưng mà, không phải các chú của chương trình nói là ba bị bắt cóc trước rồi sao ạ?"
Bánh bao nhỏ nghi hoặc đầy khó hiểu.
"Mẹ ơi, vậy mẹ đứng lên có nhìn thấy ba không?"
"Không thấy."
Nói đến đây, Dư Dao Dao có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó lại vỗ vỗ đôi vai đầy ủ rũ của bánh bao nhỏ.
"Không ở đây cũng tốt mà, con trai, hiện giờ chúng ta chỉ còn hơn 1 triệu đồng, việc nuôi hai chúng ta chỉ với số tiền ít ỏi đó đã là rất vất vả rồi. Nếu ba con ở đây, có khi hoàn toàn ăn không đủ no, để ba con đi với đạo diễn Triệu, hai ngày nay ăn nhiều một chút, cũng không cần tiêu tiền."
Họ đã mua một đống đồ ăn vặt ở sân bay, đều đắt hơn rất nhiều so với giá bán bên ngoài, ít nhất cũng phải hơn gấp đôi đó!
Số tiền để dành đã giảm xuống gần một nửa ngay tắp lự.
Bánh bao nhỏ nhanh chóng gật đầu, cảm thấy mẹ nói đúng.
Cậu bé lại nhai kẹo dẻo trong miệng vài lần nữa, cảm nhận một chút.
"Mẹ ơi, có lẽ mẹ ngửi thấy mùi bạc hà, nhưng đây là kẹo, không phải ba đâu."
Dư Dao Dao nghe thấy thế, cũng cảm thấy rất hợp lý: "Phải rồi, cũng có thể là chú đã cướp thẻ ngân hàng của chúng ta cũng lên máy bay, mang theo mùi hương mê người của ba con."
Trong phòng livestream tạm dừng một chút, vừa rồi còn hơi có không khí buồn bã, tiếc nuối, trong nháy mắt đã bị cô chọc cười!
Mà, cùng với sự cất cánh của máy bay, ekip chương trình nhanh chóng nhận được tin tức tốt.
Chuyến bay này hỗ trợ wifi trên không, chương trình có thể tiếp tục phát trực tiếp, chỉ cần tín hiệu ổn định.
Triệu Vũ rất vừa lòng, cảm thấy đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Có điều, chẳng bao lâu sau, anh ấy đã không cười nổi nữa.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Nghị Sùng cải trang đã đứng dậy.
Triệu Vũ: "Tổng giám đốc Thẩm... Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi muốn vào phòng vệ sinh."
Triệu Vũ: "...!"
Tới phòng vệ sinh thì cần phải đi về phía sau, sẽ đi qua chỗ của Dư Dao Dao đó!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui