Dư Dao Dao và bánh bao nhỏ dựa vào quầy tự đóng gói ở siêu thị, bây giờ một lớn một nhỏ mới bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
Bánh bao nhỏ chưa nhận được hết mặt chữ.
Phần lớn nội dung đều là do Dư Dao Dao đọc cho cậu bé nghe, sau đó bọn họ cùng nhau thảo luận.
Bọn họ cùng nhau thảo luận từng địa điểm một, chỗ nào không phù hợp thì liền bị gạch chéo đi.
Nhân viên công tác muốn đi đến xem, lão Trịnh cũng muốn đến gần để quay cận cảnh, xem xem tiến độ tìm địa điểm của hai người họ đến đâu. Nhưng cuối cùng lại bị Dư Dao Dao cản lại, cô không muốn cho bọn họ xem những kí hiệu mà cô đánh dấu trên bản đồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lỡ như tôi chọn đúng rồi, sau đó các người nhìn thấy rồi lại chuyển Thẩm Nghị Sùng đi nơi khác mất thì sao?”
Dư Dao Dao cực kì tự tin, ngăn cấm bọn họ đến gần.
Bánh bao nhỏ cũng cực kì tán đồng, cậu bé đúng là một người ủng hộ mẹ vô điều kiện!
“Đúng vậy, không thể chọc vào xã hội đen được!”
Tên nhóc này cũng nhập vai thật đấy.
Nghe thấy câu nói của cậu bé, mọi người đều há hốc mồm.
Dư Dao Dao nhanh chóng tìm xong, cô gấp bản đồ lại gọn gàng rồi nói: “Được rồi, con trai, chúng ta đi đến đó đi. Ám hiệu của ba con chắc là chỉ dẫn cho chúng ta đến đây đấy.”
Bánh bao nhỏ cũng ưỡn cái ngực nhỏ lên, nắm lấy tay mẹ, đeo cái balo hình con rắn lên lưng rồi ừm một tiếng: “Vậy mami, chúng ta đi thôi!”
Khi bước ra khỏi siêu thị, trên tay họ mỗi người đều cầm một que kem.
Hai người nắm tay nhau ra cửa, giơ tay gọi một chiếc xe taxi.
Nhân viên công tác quay đầu lại nhìn cô cười: “Dù sao thì cô cũng phải nói với tài xế nơi mà mình đến có đúng không?”
Nhưng mà bọn họ còn chưa nghe thấy lời đáp của Dư Dao Dao thì đã thấy tài xế kinh ngạc quay đầu lại.
“Cô chính là người mà.. ây ya, chính là mẹ của đứa trẻ kia có đúng không? Chính là người ở trong [Vợ Tôi Và Tôi]?!
Sau khi ngồi lên xe, Dư Dao Dao liền kéo khẩu trang xuống, kéo bánh bao nhỏ ôm vào trong lòng, rồi cô gỡ khẩu trang xuống giúp cho bé.
Bánh bao nhỏ ghé mặt vào vai cô, cũng không để lộ mặt ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài xế xe taxi không lái xe đi ngay. Anh ta ngó trái ngó phải, vừa nhìn camera vừa nhìn Dư Dao Dao, kích động nói: “Mọi người đang quay chương trình à!? Ây yo, tôi đã xem vài tập tiết mục của mọi người rồi, trong đó tôi cũng thích cặp đôi của cô nhất đấy. Đầu tiên là do vợ tôi xem trước, sau đó cô ấy gọi tôi xem cùng! Lúc đầu tôi còn cảm thấy cô ấy phiền phức, nhưng mà sau đó... gia đình của cô rất thú vị! Đứa nhỏ cũng rất thông minh!”
"Tôi thật sự rất thích mọi người! Con gái của tôi cũng thế! Cả nhà chúng tôi đều rất thích mọi người!”
Lần này lại đụng đúng fans của chương trình rồi.
"Ha ha, cảm ơn chú đã thích chúng tôi nha~ Hôm nay trời nóng, tôi mời chú uống nước nhé.”
Dư Dao Dao nhìn vào kính chiếu hậu, cười với tài xế.
Cô lấy một chai nước có sẵn trong túi xách ra.
Chú tài xế cười tươi như hoa: “A, chai nước này tôi không thể uống được, tôi sẽ đem về cho vợ tôi! Ha ha ha!”
Tài xế taxi cũng không vội vàng lái xe đi ngay, mà anh ta còn có thời gian xin Dư Dao Dao kí lên trên chai nước, thậm chí anh ta còn nhờ bánh bao nhỏ vẽ một hình lên đó.
Các fans trong livestream thấy vậy cũng tỏ ra cực kì ngưỡng mộ.
[Tôi cũng muốn có mặt ở đó... haiz!]
[Chú ơi, chú đừng động đậy, để tôi!]
[Nước thần mà chị tôi cho, đổi lại là tôi thì tôi cũng không nỡ uống đâu!]
[Uống chứ! Sau đó chúng ta có thể giữ vỏ chai lại để cắm hoa!]
[Đúng vậy, nước mà chị tôi chọn chắc chắn là dễ uống rồi~]
Sau khi sự nhiệt tình của tài xế qua đi, xe mới bắt đầu chậm rãi chạy.
Dư Dao Dao rất thoải mái báo ra tên địa điểm dưới sự căng thẳng của nhân viên công tác.
“Đến.... nơi này...”
Cô lật lật bản đồ, nhưng lại chỉ cho tài xế xe taxi xem.
“Đến công viên Tân Giang, cảm ơn ạ.”
Đạo diễn Triệu đang ngồi canh trước màn hình: “...!”
Anh ấy hướng ánh mắt lên án về phía Thẩm Nghị Sùng- người đang mỉm cười bên cạnh!
Sao mà trước đó nói là có 4 địa điểm phù hợp cơ mà?
“Tổng giám đốc Thẩm,” Triệu Vũ hít sâu một hơi: “Có phải là anh để lại thông tin gì khác nữa hay không?”
Thẩm Nghị Sùng lắc đầu, khóe miệng anh nhếch lên: “Không có. Nhưng đây không phải là trò chơi để thử độ ăn ý giữa hai vợ chồng hay sao?”
Đây chính là sự ăn ý giữa hai vợ chồng họ!
"Rõ ràng cả bốn nơi viện Hà Cốc, đường Tinh Mỹ, Bờ Biển Vàng, công viên Tân Giang đều phù hợp với cả ba từ khóa, nhưng tại vì sao chứ?” Triệu Vũ cảm thấy anh ấy có bị thần kinh thì mới tin lời Thẩm Nghị Sùng: “Anh nói ra đi, để tôi chết cũng được chết một cách rõ ràng!”
Thẩm Nghị Sùng mỉm cười: “Chỉ có ở đây là có phòng trưng bày côn trùng và khu vui chơi giải trí cho trẻ em mà con trai tôi thích.”
Triệu Vũ lấy tay che mặt, bỗng nhiên anh ấy cảm thấy bản thân thật sự rất ngu ngốc!
Ngu ngốc đến cùng cực, thì mới có thể tin vào mấy lời quỷ quái của Thẩm Nghị Sùng!
Căn bản là không hề có ba lựa chọn nào khác cả, từ ban đầu những từ khóa mà Thẩm Nghị Sùng để lại đã cực kì phù hợp với sở thích của con trai anh, cả tấm bản đồ thì chỉ có duy nhất nơi đây là sự lựa chọn phù hợp!
“Tôi...”
Triệu Vũ thở dài một hơi, sau đó anh giơ ngón cái lên.
“Tôi phục rồi, tổng giám đốc Thẩm. Chuyện mà công ty anh đóng cửa... tôi nghĩ là khả năng này không tồn tại đâu.”
IQ này làm cho anh ta cảm thấy không biết nên nói gì nữa!
Triệu Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó anh ấy yêu cầu nhân viên công tác phía bên Dư Dao Dao, để cho cô nói về quá trình suy luận cách cô đạt đến đích, giúp cho khán giả có thể thấy sự ăn ý ngầm giữa vợ chồng họ.
“Tại sao lại chọn điểm đến này ư? Tôi chọn đúng rồi sao?”
Dư Dao Dao nghe thấy câu hỏi thì hai mắt sáng rực lên.
“Như này có nghĩa là tôi chọn đúng rồi phải không?”
Nhân viên công tác không thay đổi sắc mặt: “Đây đều là những vấn đề mà không cần biết cô chọn đúng hay sai, chúng tôi đều sẽ hỏi.”
Dư Dao Dao thất vọng ồ một tiếng, nhưng mà cô vẫn kiên nhẫn giải thích cho nhân viên công tác nghe.
"Chồng tôi để lại cho tôi 3 cụm từ: thức ăn, động thủ, hoa.”
“Sau khi tôi và cục cưng bàn bạc với nhau, hai chúng tôi cảm thấy có lẽ ba từ khóa đó liên quan tới nơi những nơi như thế này. Đầu tiên, nơi này cần có cây hoa hoặc là có cả nơi bán hoa, sau đó ở đây còn có thịt nữa, hơn nữa cùng cần người ta đụng tay đụng chân để làm việc...”
“Nếu như suy nghĩ như thế thì sẽ loại bỏ một số nơi rồi.”
“Sau đó, tôi và cục cưng còn có cả bất đồng ý kiến.”
Dư Dao Dao nói xong, cô cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng mình.
Bánh bao nhỏ cũng gật đầu: “Cũng không biết là cháu và mẹ cháu ai đúng ai sai, thế nên chỉ có thể thử mà thôi.”
Cậu bé tỏ ra vẻ như một người lớn.
Dư Dao Dao ừm một tiếng: “Cục cưng nhà tôi nói chắc chắn ba bé sẽ tìm một nơi có thịt ăn, sau đó còn có cả nơi cho trẻ con chơi nữa. Thế nên nơi có những điều kiện đó, mà còn cần đụng tay, rồi có cả hoa thì bé cảm thấy sẽ là một trong hai nơi là công viên Tân Giang và khu vui chơi Hỷ Lạc.”
Nhân viên công tác nhướn mày.
Khu vui chơi Hỷ Lạc là sai rồi.
Nhưng Dư Dao Dao lại nói bổ xung thêm: “Tôi nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng lại có ý kiến khác một chút. Mặc dù khu vui chơi cũng có bán thịt nướng, cũng có cả xe đua go-kart phải động tay để lái, nhưng mà Thẩm Nghị Sùng...”
Cô nói đến đây thì quay qua nhìn ống kính, giống như có thể nhìn xuyên qua ống kính mà thấy anh rồi nói chuyện với anh vậy.
"Cái tên cuồng công việc như anh, mỗi tối còn không chịu bỏ công việc xuông, cùng em và con... hưởng thụ cuộc sống... thì làm sai có chuyện anh sẽ đến khu vui chơi được?”
Dư Dao Dao nói xong thì quay qua nhìn nhân viên công tác với ánh mắt buồn bã.
“Tôi cảm thấy, chỉ còn chồng tôi còn một hơi thở thì sẽ không bao giờ có chuyện anh ấy chịu để bị người ta trói bắt cóc, đem đến khu vui chơi giải trí đâu.”
“Nếu như có cơ hội lựa chọn, chắc chắn anh ấy sẽ chọn đi đến nơi có phòng làm việc, lúc đó anh ấy mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay được!”
[Phụt--!]
[Lời giải thích đúng đắn về những người cuồng công việc... chị à, chị đỉnh thật đó!]
[Tổng giám đốc Thẩm: Tôi không nhắm mắt xuôi tay được. Chưa nhìn thấy cô vợ xinh đẹp nhà tôi đến cứu tôi thì làm sao tôi nhắm mắt xuôi tay cho được!]
[Oa oa oa! Tổng giám đốc Thẩm, tối nay nhớ phải ôm chị tôi ngủ nhé, tôi còn đợi đứa nhóc thứ hai, thứ ba ra đời đó!]
[Trong đầu của tôi bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh tổng giám đốc Thẩm bị người ta bắt cóc trói lại, nhưng có chết thì cũng muốn chết tại phòng làm việc! Cảnh này đẹp quá, đẹp đến mức làm tôi không dám tưởng tượng nữa!]
Trong livestream, một loạt các dòng bình luận ha ha ha lại xuất hiện rồi!
Nhân viên công tác: “...”
Triệu Vũ đang ngồi quan sát qua camera: “...”
Thẩm Nghị Sùng: “...”
Qua một lúc lâu, nhân viên công tác mới a lên một tiếng.
“Bên trong công viên Tân Giang có phòng làm...”
“Bên trong đó có tòa nhà làm việc,” Không đợi anh ấy nói hết, Dư Dao Dao đã vui vẻ cướp lời, trên mặt thể hiện ra thư thể ta là thông minh nhất trần đời: “Ban nãy khi ở trong siêu thị, tôi vừa hỏi được một người qua đường tốt bụng. Người đó nói rằng bên trong công viên Tân Giang có một trung tâm thương nghiệp, chỉ có chỗ đó là có nhiều phòng làm việc nhất rồi!”
Cô nói xong còn gật đầu một cái, tràn đầy tự tin ôm lấy con trai.
“Trong những nơi mà tôi và cục cưng chọn lựa, chỉ có duy nhất nơi này là phù hợp! Vậy nên chúng ta sẽ đến đó!”
Nhân viên công tác cảm thấy như có một trận gió lớn thổi qua, bất giác hỏi ra câu mà lúc này Triệu Vũ cũng đang nghiến răng nghiến lợi muốn hỏi!
“Trong ba từ khóa này đều không hề nhắc tới công việc, dựa vào cái gì mà cô lại cảm nhận về chồng như thế... cô Dư, cô vừa mới đoán ra à?”
Dư Dao Dao bị hỏi vấn đề này thì trở nên cực kì phấn khích. Cô cười nói: "Vấn đề này hỏi rất hay! Anh xem này...”
Cô lấy tờ giấy ám hiệu ra, chỉ cho anh ấy thấy với tâm trạng cực kì kích động.
“Anh nhìn chữ động thủ ngay ở giữa này!”
"Động thủ để làm gì? Đây không phải ý chỉ động tay làm việc hay sao? Trong 48 tiếng này, làm sao mà một kẻ cuồng công việc có thể chịu ngồi yên được? Chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy tôi không thể tìm ra được anh ấy nhanh như vậy, sau đó nhân cơ hội này để ra ngoài tìm một nơi làm việc!”
Triệu Vũ đang ngồi trên một chiếc xe khác, nghe thấy vậy thì quay đầu lại, khóe miệng anh ấy co giật: "Ha ha, tổng giám đốc Thẩm, vợ chồng hai người “ăn ý” thật đấy nha...”
Mẹ nó chứ, sự đọc hiểu hoàn toàn sai, suy nghĩ của hai người họ khác nhau hoàn toàn!
Nụ cười trên mặt Thẩm Nghị Sùng cứng lại, nhưng mà anh vẫn gật đầu: “Ừm, đây chính là sự ăn ý. Lúc nài chúng tôi cũng... đi con đường khác nhau, nhưng kết quả vẫn về chung 1 đích.”
Triệu Vũ: “...” Mẹ nó chứ!
“Anh đừng vui mừng quá sớm, chúng ta sẽ đến đó sớm hơn một bước. Nhân viên công tác ở đó sẽ thiết kế ba trạm “giải cứu”. Mỗi lần thành công thông qua một trạm, thì mới có thể nhận được tin tức liên quan. Ha ha, tổng giám đốc Thẩm, đi cùng chúng tôi nào.”
Nụ cười lần này của Thẩm Nghị Sùng tự nhiên hơn một chút. Nhưng sau khi anh nhìn vào mắt của đạo diễn, trong lòng anh kông khỏi nổi lên một chút cảm giác đồng tình.
"Đạo diễn, anh cảm thấy dưới sức hút của thức ăn thì mấy thứ chướng ngại vật ấy còn có ích hay không?”