Trong tiếng la hét hỗn loạn của mọi người, Dư Dao Dao với chiếc ba lô trên lưng lập tức giang rộng hai cánh tay, lao về phía trước như một chú chim bồ câu đang sải cánh rồi đâm sầm vào lưng Thẩm Nghị Sùng!
Cô dùng cả hai tay ôm siết lấy eo anh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo khoác trên người anh, mãi không chịu buông.
Gương mặt đỏ ửng vì chạy vội của cô chôn sâu vào lưng anh, cọ nhẹ lên đó khiến anh nhột đến run lên.
“Ông xã… Thẩm Nghị Sùng… Em tìm thấy anh rồi.”
Giọng nói uyển chuyển, mềm mại của cô như bị nhấn chìm trong vô vàn tiếng la hét chói tai xung quanh, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy từng tiếng rõ ràng, rành mạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả là khóe miệng của ai đó ngày càng giương cao. Sự lạnh lùng như băng tuyết trước mặt người khác của lúc nãy cũng như cảm giác xa vời ngoài tầm với kia, tất cả đã bị đôi tay nhỏ bé đang ôm ngang lấy eo anh đây đập nát rồi hóa thành vũng nước trong âm thanh mỹ miều, dịu dàng của cô.
Anh lập tức xoay người lại, ôm ngược lại cô bằng cánh tay rắn chắc của mình. Cái ôm đó vô cùng mãnh liệt, hệt như muốn khảm cả cơ thể nhỏ bé, mềm mại đó vào lòng vậy.
“Cảm ơn em đã tìm được anh.” Gương mặt anh tuấn tràn ngập vẻ ngọt ngào đầy mê đắm, tựa như làn gió xuân nhẹ lướt qua.
Từng con sóng cuồn cuộn đang sôi sục như đập thẳng vào lòng anh, trong đầu chợt hiện lên vô vàn khung cảnh đời thường giữa cả hai, có xinh đẹp, có đáng yêu, có ngốc nghếch, cũng có lười biếng… tất cả dáng vẻ của cô…
Giờ phút này, vì vừa chạy vội nên hai rặng mây đỏ trên má cô vẫn chưa rút đi, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi dán sát vào người anh, bộ ngực đầy đặn khẽ phập phồng lên xuống. Dù hôm nay cô chỉ mặc quần yếm phối sơ mi mang phong cách trung tính cũng chẳng thể che lấp đi sự ngọt ngào, đáng yêu động lòng người của cô… chết tiệt thật!
Anh vươn tay, nắm nhẹ lấy chiếc cằm gọn gàng, tinh xảo của cô, khẽ nâng gương mặt luôn tươi cười, không chút tỳ vết kia lên. Anh ghé sát người lại gần, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào, thơm ngát như lan như hồng đó.
Hai người quấn quýt như môi với răng, dây dưa quyến luyến hồi lâu vẫn chưa chịu buông ra.
Đám đông im lặng trong thoáng chốc, rồi lập tức bùng lên tiếng thét chói tai còn hơn trước!
“A a a a!”
“Mèn đét ơi! Ngọt quá!”
Tất cả fans hơi cúi đầu thấp xuống, che đi hốc mắt đỏ bừng, ngay cả đạo diễn Triệu Vũ từ đầu đến cuối luôn tìm cách ngáng đường hai người cũng cong môi, để lộ nụ cười đầy từ ái.
Thời hạn của nhiệm vụ tìm chồng là bốn mươi tám tiếng, thế mà Dư Dao Dao chỉ cần tám tiếng là đã tìm thấy Thẩm Nghị Sùng!
Có điều, trong tám tiếng này, những chông gai mà hai người đã trải qua, những lần lướt qua nhau, rồi lại tiếc nuối bỏ lỡ, tất cả chỉ có những fans đã theo dõi toàn bộ quá trình mới biết nó khó khăn tới cỡ nào.
Khoảnh khắc cả hai ôm chầm lấy nhau, trao nhau nụ hôn say đắm, fans cũng không kiềm được mà vừa cười vừa rơi nước mắt.
Thẩm Nghị Sùng như muốn hòa tan Dư Dao Dao vào trong xương tủy, mải mê ôm hôn tới tận khi cô không thể thở nổi nữa. Mãi đến lúc một giọng nói non nớt, pha lẫn sự vội vàng sốt ruột vang lên từ phía xa, anh mới giật mình buông ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ba ơi! Mẹ ơi!”
Ở phía xa xa, trên một cây cầu, có một bánh bao nhỏ với cặp chân ngắn cũn cỡn vừa nắm lấy tay nhân viên công tác, vừa bĩu cái miệng nhỏ hồng hồng!
Bánh bao nhỏ cũng muốn nghe lời mẹ, ngoan ngoãn chờ mẹ tìm được ba rồi quay về tìm mình… nhưng cậu bé chờ tới chờ lui, chờ mãi mà chẳng thấy mẹ đâu, nhưng xung quanh thì lại ngày càng ồn ào, náo nhiệt.
Thế là cậu bé mới nhờ chú nhân viên dẫn mình tới đây.
Kết quả vừa mới leo lên cầu, cậu bé đã nhìn thấy ba đang ôm chầm lấy mẹ, còn ăn ngấu nghiến miệng của mẹ nữa!
Giận á nha! Hai má của bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức phồng lên như cá nóc.
Mẹ dắt bé đi lâu thật lâu mới tìm thấy bố… hai người họ rõ ràng cực khổ như vậy… Thế mà vừa mới tìm được người, ba đã…!
Thẩm Nghị Sùng vừa nhìn thấy biểu cảm của con trai thì lập tức buông lỏng cánh tay đang siết lấy vợ yêu một chút, gác hờ lên eo cô, sau đó vừa cười vừa vẫy tay với con mình.
Miệng bánh bao nhỏ tức khắc chu cao đến độ có thể treo cả chai nước tương lên luôn rồi!
Cậu bé thả tay chú nhân viên ra, tuy trên gương mặt bầu bĩnh vẫn lộ rõ vẻ không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn cảm ơn chú nhân viên, sau đó mới nhấc cặp chân ngắn ngủn của mình, chạy lon ton về phía ba mẹ.
Nhiệt độ ở thành phố B vào tháng mười hai tương đối cao nên cậu bé cũng không mặc dày như quả cầu giống lúc trước nữa. Hôm nay cậu bé chỉ mặc một chiếc quần yếm phối với áo hoodie màu vàng tươi, gương mặt nhỏ nhắn vừa trắng trẻo lại mềm mại, sau lưng còn đeo một chiếc ba lô da rắn căng phồng khiến cả người trông càng thêm tròn trịa, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Dù cậu bé đã cố vung đôi chân ngắn ngủn, chạy thật nhanh, nhưng cũng phải mất một lúc mới xuống đến dưới chân cầu. Gương mặt đỏ ửng còn chảy đầy mồ hôi của bé khiến một đống nhân viên cũng như fans đang vây xem xung quanh như bị nhấn chìm trong sự đáng yêu.
Lúc cậu bé chạy tới nơi, mọi người tự động tách sang hai bên, chừa lại một lối đi nhỏ để bé có thể thuận lợi tiến tới chỗ ba mẹ. Thậm chí mấy bà cô hơi lớn tuổi một chút không kiềm được mà hét lớn: “Chạy chậm một chút, nhóc con à, cẩn thận té đó.”; “Ba mẹ ở đây này, đừng sốt ruột, cứ từ từ chạy thôi…”
Ai ai cũng sợ bé té, lỡ đập mặt xuống đất thì gương mặt trắng trẻo, mềm mại kia sẽ bị thương mất thôi.
Nhưng sau khi lễ phép cảm ơn mọi người bằng chất giọng non choẹt của mình, bánh bao nhỏ Thẩm Duệ khẽ lắc đầu, không quên giải thích với các dì: “Cháu muốn nhanh một chút… ba lại ăn mất kẹo trong miệng mẹ cháu rồi!”
Dứt lời, đôi mắt đen láy chợt ánh lên lửa giận.
“Nếu cháu không mau mau tới đó, mẹ sẽ bị ba bắt nạt mất.”
Câu nói này của bé lập tức khiến một đám chị gái, cô dì ở hiện trường cười đau cả bụng!
“Được rồi, bé đáng yêu mau đi cứu mẹ đi!”
“Ôi chao, nhóc con nhà chúng ta ngoan quá, nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ mẹ rồi!”
Các cô vừa cảm thấy buồn cười, lại không kiềm được mà ghen tị rồi lại hâm mộ Dư Dao Dao.
Rốt cuộc cô đã nuôi dạy kiểu gì mà lại ra được một nhóc con vừa ngoan ngoãn, vừa hài hước, lại còn đáng yêu quá trời quá đất như thế này thế?!
Các nhân viên của chương trình “Vợ tôi” có mặt tại hiện trường cũng lén che miệng cười, đạo diễn Triệu Vũ thì vừa trưng ra vẻ mặt thù lớn đã được báo, vừa hớn hở nhìn hai vợ chồng Thẩm Nghị Sùng, xem như lật được một kèo rồi.
“Được rồi, tôi chuẩn bị thông báo quy tắc kế tiếp đây. Tổng giám đốc Thẩm, tạm thời đừng ăn miệng mẹ đứa nhỏ nữa.”
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật, cuối cùng chỉ đành bất lực nhìn đứa con đang bình bịch lao về phía mình như tên lửa kia.
Anh ngồi xổm xuống chờ, tới khi con trai “bừng bừng lửa giận” chạy tới nơi thì lập tức xoay người, vớt nhóc con múp míp kia lên, vững vàng ôm bé vào lòng, tay còn lại thì nắm chặt lấy Dư Dao Dao, kéo cô kề sát bên người anh!
Khó được một lần Dư Dao Dao lại nghe hiểu lời trêu chọc của đạo diễn Triệu. Cô xấu hổ lắm, chỉ dám dùng khóe mắt lén lút quan sát mọi người, sau đó vội vàng cúi gằm gương mặt đỏ bừng của mình xuống.
Miệng cô lúc này thấy hơi đau vì bị Thẩm Nghị Sùng gặm cắn ban nãy… nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào, hơi ấm tỏa ra từ người anh lúc ôm cô khiến cô cảm thấy rất thoải mái, với lại hương vị bạc hà mát lạnh trong khoang miệng cũng rất ngọt ngào… nghĩ đến đây, khóe miệng của cô cong lên, để lộ nụ cười tươi rói.
“Gia đình Dao Dao chỉ tốn tổng cộng bảy tiếng bốn mươi ba phút là đã hoàn thành nhiệm vụ vợ yêu tìm chồng, đồng thời cũng là gia đình làm xong nhiệm vụ nhanh nhất trong số ba gia đình tham gia chương trình hôm nay, chúng ta cùng chúc mừng nào!”
Nghe vậy, Dư Dao Dao nhoẻn miệng cười, hai mắt cong lên thành hình trăng khuyết, vẻ hạnh phúc chảy tràn trong ánh mắt.
“Tiếp sau đây, gia đình Dao Dao của chúng ta sẽ nhận một nhiệm vụ mới, đó chính là…”
Đạo diễn Triệu tạm dừng vài giây, nở nụ cười đầy bí ẩn: “Tận hưởng thế giới hai người, không đúng, là thế giới ba người! Trong bốn mươi tiếng kế tiếp, mời ba người thoải mái nghỉ ngơi, dạo chơi khắp thành phố xinh đẹp này. Hẹn gặp lại cả nhà sau bốn mươi tiếng nữa, tạm biệt!”
Đạo diễn Triệu vừa dứt lời, các fans lập tức kích động vỗ tay ầm ầm. Để hai vợ chồng có thời gian riêng dành cho nhau, không hề sắp xếp nhiệm vụ gì, đây đúng là quyết định tuyệt vời nhất trong lòng fans!
“Chị Y, tổng giám đốc Thẩm, đêm nay sinh thêm một đứa đi!”
“Sinh thêm đứa thứ hai ở thành phố B nhé!”
“Đếm ngược đến lúc có đứa thứ hai, còn bốn mươi tiếng nữa!”
“Tổng giám đốc Thẩm, tối nay đừng tăng ca, cũng đừng làm việc nha!”
Fans ra sức hét lớn, Thẩm Nghị Sùng lúng túng sờ mũi, rồi cúi đầu nhìn Dư Dao Dao đang nép trong lòng mình, mặt mũi đỏ bừng hết cả.
Hôm nay cô mặc quần yếm nên chẳng khác nào cô thiếu nữ còn ngồi trên ghế nhà trường, cái độ tuổi mà hoa mới chớm nở, rực rỡ động lòng người.
“Được.” Đôi môi mỏng của anh mấp máy, khẽ thốt ra một chữ trong tiếng hét kinh ngạc của mọi người.
Về phần Dư Dao Dao, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng rồi cả gương mặt lại nhanh chóng bị nhuộm một màu đỏ tươi như son, xấu hổ không biết nên làm thế nào mới phải.
Có điều bầu không khí màu hường với đầy bong bóng bay và hoa hồng nhỏ nở rộ này đột ngột bị tiếng bụng sôi sục phá tan! Ngay giây sau, Dư Dao Dao xấu hổ che kín bụng, ngước mắt nhìn anh với vẻ đầy đáng thương: “Ông xã ơi, em đói.”
Bánh bao nhỏ lập tức quay sang nhìn mẹ, sau đó lại vội vàng cúi người muốn xoa bụng cho cô… kết quả lại với không tới. Cậu bé bị ba ôm cứng ngắc, không thể nào nhúc nhích nổi!
Bánh bao nhỏ lập tức bĩu môi, hai chân ra sức giãy dụa, miệng lẩm bẩm đòi xuống dưới. Thẩm Nghị Sùng vỗ mông con trai, ý bảo cậu bé ngoan ngoan ngồi yên ở đó đi, sau đó khẽ cong môi, yêu chiều nhìn Dư Dao Dao: “Đi thôi, cả nhà chúng ta đi ăn một bữa hải sản thật hoành tráng nào.”
Ban nãy cô ra sức chạy trốn, đấu tranh với nỗi sợ, vì để tìm được anh mà dù rất mệt mỏi vì phải dẫn theo cả con trai nhưng cô vẫn cố gắng đối đáp lịch sự với nhân viên… Dáng người nhỏ nhắn nhưng lại bộc phát ra sức mạnh vô cùng lớn lao, mà tất cả điều đó lại là vì anh…
Thẩm Nghị Sùng cảm nhận dòng nước ấm áp đang bao lấy trái tim mình, sau đó không chút do dự mà nói: “Hôm nay em muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Đôi môi căng mọng, hồng hào của Dư Dao Dao lập tức giương cao.
Bánh bao nhỏ hết nhìn bên này lại ngó sang bên kia, sao cứ có cảm giác trong mắt ba mẹ chỉ có nhau vậy nhỉ, không hề có ai để ý tới cục cưng là bé luôn.
Thế là cái miệng nhỏ cũng không nhịn được mà dẩu cao hơn.
“Con cũng muốn ăn bữa tiệc hải sản hoành tráng.”
“Con cũng muốn ăn cơm, con đói lắm rồi!”
Giọng nói non nớt của bé khiến Thẩm Nghị Sùng không kiềm được mà bật cười thành tiếng, lồng ngực cũng theo đó mà rung lên. Thế rồi anh ôm chặt lấy cả hai mẹ con, nói: “Được, chúng ta xuất phát nào!”
***
Khán giả đang xem livestream nhìn thấy khung cảnh này cũng đều để lộ nụ cười thỏa mãn. Quà tặng liên tục được gửi vào livestream, từ máy bay đến phi thuyền, nhiều không đếm xuể…
Thậm chí có người còn nhanh tay cắt ghép, biên tập thành một đoạn video ngắn rồi đăng lên mạng để mọi người cùng thấy.
#Vợ chồng Dao Dao, hạnh phúc tìm thấy nhau!#
Mọi người cũng vui vẻ đăng bài kèm thêm hashtag đó. Hơn nữa, có người còn nhanh tay nhanh mắt chụp được một hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người của Dư Dao Dao nữa.
[Hôm nay chị Y chủ động nhấn “Thích” bình luận phản bác chuyện tổng giám đốc Thẩm ăn bám đó!]
[A a a! Bình luận của tui cũng được chị thích nè! Chị nhìn thấy tui rồi ó!]
[Đây chính là tình yêu đích thực! Không chấp nhận phản bác đâu nha!]
[CP này được tui khóa lại rồi! Chìa khóa nằm trong bụng tui rồi]
Dư Dao Dao thật giống như một chiếc hộp bí mật với vô số tầng ngăn cách, dù có mở kiểu gì thì lần nào cũng sẽ bày ra được một viên đá quý mới trước mặt bọn họ, khiến họ ngạc nhiên vô cùng!
Giờ phút này, ở phía bên kia đại dương xa xôi, tổng giám đốc khu Trung Hoa của thương hiệu cao cấp ADOLE – George cũng đã chú ý tới bài đăng được đẩy lên trang đầu Weibo trong nước này. Chẳng bao lâu sau, ông ta vội vàng gõ cửa phòng khách sạn của nhà thiết kế chính James ở cùng tầng lầu với mình.
“James yêu dấu, hình như tôi đã phát hiện ra một viên kim cương vô cùng quý giá, cần ông xem qua rồi cho ý kiến.”
“Tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp với bộ sưu tập phong cách xuân thu ông định ra mắt năm tới đó, cô ấy sở hữu vẻ đẹp của người phụ nữ phương Đông, hơn nữa không chỉ thông minh, dịu dàng, mà còn rất mạnh mẽ, cứng rắn hơn cả sắt thép, nhưng thật ra cũng rất dẻo dai tựa dây đằng.”
“Tôi nghĩ, chúng ta có lẽ nên đến Trung Quốc một chuyến để tìm cô ấy rồi.”