Thẩm Nghị Sùng đang cảm thấy bế tắc trước mấy lời ngốc nghếch của Dư Dao Dao nên nhất thời không để ý thấy con trai đã bước vào phòng.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng gõ cốc cốc, anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy gương mặt thật thà của lão Trịnh - người phụ trách quay phim.
Phía sau lão Trịnh còn có Nghê Dịch thậm thà thậm thụt đi theo.
Bọn họ chờ hơi bị lâu rồi đấy!
Mãi hơn mười một giờ trưa Dư Dao Dao mới dậy… nguyên một buổi sáng cô chỉ toàn ngủ với ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều họ làm gì có gan gõ cửa căn phòng này vào sáng sớm đâu chứ.
Nhưng bánh bao nhỏ thì khác, ban nãy cậu bé đã nhanh chân núp phía sau chú nhân viên đẩy xe đồ ăn để lẻn vào phòng.
Bé muốn gặp mẹ!
Bé chờ không nổi nữa rồi!
Nhưng hiện tại, sự chú ý của bánh bao nhỏ đã dời hẳn sang chuyện khác rồi, hồi nãy bé còn cảm thấy ba đã độc chiếm mẹ cả một buổi tối rồi lại thêm nguyên một buổi sáng, tức đến sắp biến thành angry bird luôn á!
Nhưng bây giờ, trên khuôn mặt trắng trẻo, tròn vo của bánh bao nhỏ chỉ còn lại mỗi vẻ phấn khởi, đôi mắt to tròn, đen láy cứ dán chặt lấy bụng của Dư Dao Dao mà không thèm chớp mắt dù chỉ một lần.
“Mẹ ơi, là em trai hay em gái ạ?”
Bé thậm chí còn hạ nhỏ giọng xuống, như thể chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút sẽ dọa em trai, em gái chạy đi mất vậy.
Hơn nữa, bình thường bé lúc nào cũng muốn sà vào lòng Dư Dao Dao làm nũng vậy mà hôm nay lại cẩn thận nắm lấy khuy cài trên áo sơ mi của ba, không dám tự tiện động chạm vào người mẹ.
Vừa nghe thấy câu hỏi này, đôi mắt lóng lánh nước của Dư Dao Dao lập tức sáng bừng lên, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, xấu hổ nói: “Bé cưng à, còn chưa biết được đâu con.”
"Chưa biết ạ? Vậy con phải chờ đến khi nào mới biết được ạ?"
Bánh bao nhỏ sốt hết cả ruột rồi!
Vốn bé còn tưởng sẽ có người chơi chung với bé ngay nhưng giờ nghe mẹ nói xong thì hình như không phải thế.
“Vậy bao lâu nữa mẹ mới sinh em cho con ạ?”
Cơn mưa bình luận khó khăn lắm mới lắng xuống lại một lần nữa điên cuồng trồi lên ầm ầm!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhiều người kích động trả lời thay cho Dư Dao Dao!
[Nếu hôm qua tổng giám đốc Thẩm một phát ăn ngay thì khoảng chín tháng sau bé cưng sẽ trở thành anh lớn đó!]
[Trời ơi, sau một đêm bị mắc kẹt trước màn hình tối om, rồi tới phòng livestream không có tín hiệu thì cuối cùng tôi cũng được chứng kiến khoảnh khắc đứa con thứ hai của chị xuất hiện qua dây cáp và màn hình tối thui hả?]
[Lầu trên dùng sai từ rồi, chúng ta có nhìn thấy cái gì đâu mà bảo là được chứng kiến? Nhưng mà vẫn tung hoa chúc mừng nhé! Chờ mong cục cưng nhỏ quá đi!]
[Cu cậu hài hước quá đi mất, chắc là muốn có em trai em gái lắm rồi đây ~ Chị Y phải đẩy nhanh tốc độ nhé!]
Dư Dao Dao không nhìn thấy cơn mưa bình luận mà cô vẫn kiên nhẫn giải thích một cách từ tốn, dễ hiệu cho bánh bao nhỏ, trong số đó có kha khá kiến thức về giới tính là do cô học được từ trên mạng.
Nói thật thì lúc còn đi học, cô cũng rất chăm chú nghe giảng. Sau này, khi lớn rồi, cô còn đặc biệt ôn tập lại một lần nữa kìa.
"Tóm lại, khi trứng trong cơ thể của mẹ gặp được ba con... Vậy thì có khả năng sẽ tạo được em bé, nhưng giờ vẫn chưa chắc chắn, phải đợi cỡ một tháng nữa, nhỉ?”
Dư Dao Dao cũng chỉ nói theo kiến thức trên sách vở chứ bản thân cũng chẳng hiểu rõ ràng.
Thẩm Nghị Sùng nghe mà cạn lời: "Mẹ con phải ăn cơm rồi, Thẩm Duệ."
Bánh bao nhỏ đang vui vẻ lắng nghe, mặc dù mặt hơi hoang mang nhưng cậu bé cũng chỉ cho rằng đó là những chuyện thần kỳ mà bé chưa được biết. Có điều, ngay lúc bé đang nghe say sưa ngon lành thì lại bị ba vô tình cắt ngang.
Bé không nhịn được mà bĩu môi, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu, sau đó hoảng hốt nhìn về phía Dư Dao Dao.
“Vâng, mẹ ăn cơm trước đi ạ.”
“Nếu như mẹ bị đói thì em con cũng sẽ bị đói, vậy thì không tốt chút nào.”
Dứt lời, bánh bao nhỏ lập tức liếc nhìn ba mình.
"Ba ơi, cho dù bây giờ vẫn chưa biết trong bụng mẹ có em bé hay không nhưng chúng ta cũng không thể để mẹ chịu khổ được~ "
"Biết đâu... Có thì sao? Không thể để em trai em gái khóc nhè được, có đúng không ạ?"
Nói xong, bé chẳng thèm để ý tới vẻ mặt rối rắm của Thẩm Nghị Sùng, trái lại tức tốc ưỡn người thoát khỏi vòng tay ba, nhấc chân chạy bịch bịch đến bên cạnh xe đẩy đồ ăn, dùng hết sức bình sinh đẩy xe đồ ăn lại gần mẹ!
Tô, dĩa trên xe đều được đậy nắp kỹ càng, thế là cậu bé còn cố hết sức nhón chân, mở từng cái nắp ra. Bé vừa làm việc của mình, vừa đốc thúc người ba đang ngồi im bên cạnh, trông chẳng khác nào ông cụ non.
"Ba ơi."
Bánh bao nhỏ loạng choạng bưng một chén cháo trắng lên, rồi vươn cánh tay ngắn ngủn giơ đến trước ngực Thẩm Nghị Sùng.
Thẩm Nghị Sùng khẽ cau mày, nói: “Mẹ con tự ăn được mà.”
Bánh bao nhỏ lập tức nhăn đôi lông mày thanh tú lại: "Mẹ mệt rồi, hơn nữa trong người mẹ rất có thể đang có em bé, ba không thể quan tâm mẹ hơn chút xíu sao ạ?"
"Vừa nãy con ở trong phòng đã nghe mẹ nói mẹ bị đau lưng đều là do ba hết đó!"
Bánh bao nhỏ vừa nói, vừa nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng bằng ánh mắt trách móc.
"Ba không thể làm vậy được đâu ạ. Nếu không lần sau ba mà đi lạc thì sẽ không có ai đi tìm ba đâu ~ ba phải đổi xử tốt với mẹ một chút ~."
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật, nhân lúc này, tay anh bị bánh bao nhỏ nắm lấy, cạy mở từng ngón một, sau đó nhét chén cháo vào lòng bàn tay anh.
"Ba đút cho mẹ ăn đi~."
"Vậy thì lần sau ba mà bị bắt cóc nữa thì con và mẹ lại đi cứu ba."
Dứt lời, bánh bao nhỏ tiếp tục loay hoay tới lui giữa giường lớn và xe đẩy, hệt như một bà mẹ già tí hon.
"Mẹ có muốn ăn dưa muối không ạ?"
"Bánh trứng nè, ba cắt nhỏ giúp mẹ nha."
"Đây là salad nà, để bé trộn lên cho mẹ nhé~."
Dáng vẻ lao tâm khổ trí, chăm lo từng tí này của bé là thứ mà khán giả livestream hay thậm chí các fans của YY cũng chưa từng được nhìn thấy bao giờ!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị đứa bé này làm cho cảm động mất rồi!
Hôm nay, lúc cu cậu thức dậy, rõ ràng vì không có mẹ chăm chút do Dư Dao Dao vẫn còn đang ngủ nên bộ đồ bé mặc vẫn là bộ đồ của hôm qua chứ chưa có ai thay cho. Thậm chí trên đỉnh đầu còn có hai cọng tóc ngang ngược không chịu nằm xuống mà cứ vểnh lên, chỉ khác là một cọng thì cong queo uốn éo, cọng còn lại thì dựng thẳng tắp, trông vừa ngốc vừa đáng yêu không chịu nổi.
Giọng nghe non nớt nhưng cách nói chuyện lại rất người lớn, trưởng thành, rõ ràng còn đang là trẻ con lại hiểu chuyện đến độ khiến người khác phải đau lòng. Cậu bé không chỉ tự lo cho bản thân, mà còn phải chăm sóc cho mẹ, rồi lại chỉ bảo ba cách đối xử tốt với mẹ... Thật đúng là đứa con trong cổ tích!
Trước đó, tổ chương trình “Vợ tôi” cũng đã chiếu vài phân cảnh có bánh bao nhỏ rồi, nhưng hành động cưỡng ép đút cơm hay không để mẹ xuống giường này của cậu bé đã thành công khiến khán giả xem livestream phải hâm mộ ghen tỵ hận với cô.
[Bé cưng, về nhà với dì nè, hu hu hu! Con đúng là cục cưng ấm áp mà!]
[Chợt hiểu ra rằng tại sao chị Y thà để sự nghiệp chững lại vẫn kiên quyết đòi sinh em bé thứ hai, con cái hiểu chuyện như vậy tôi cũng muốn có!]
[Không biết tại sao vừa tưởng tượng đến cảnh sau này anh lớn giúp mẹ trông nom em hai, rồi em ba thì lại muốn cười!]
[Tôi cảm thấy cả nhà chị Y có thể tham gia chương trình thực tế quanh năm suốt tháng luôn cũng được! Cuộc sống hàng ngày của bé lớn! Cuộc sống hằng ngày của chị Y! Rồi một nhà ba người! Đứa thứ hai, đứa thứ ba... Hu hu hu, ai đó đánh tỉnh tôi đi?]
[+1! Tôi cũng muốn xem!]
[Sau khi “Vợ tôi” kết thúc thì năn nỉ gia đình chị Y tham gia thêm chương trình khác đi mà! Hai vợ chồng bọn họ quá thú vị, bé cưng cũng rất hài hước!]
Lão Trịnh đứng bên cạnh quay phim cũng cảm thấy đứa nhỏ này rất ăn ảnh.
Nếu không phải trước giờ Thẩm Nghị Sùng không muốn công khai mặt mũi đứa bé với người ngoài thì chắc chắn tiếng hô hào ủng hộ của khán giả sẽ còn cao hơn nữa.
Những chương trình tạp kỹ ăn khách hiện nay, đặc biệt là những chương trình về sự kết nối giữa thành viên trong gia đình thì khán giả chính mà họ nhắm tới chính là phái nữ.
Bởi hầu hết các cô gái bẩm sinh đã thích mấy em bé đáng yêu.
Lão Trịnh lập tức giơ máy quay phim lên, rút ngắn khoảng cách quay chụp một chút để quay lại toàn bộ quá trình hai ba con bọn họ hợp tác đút Dư Dao Dao ăn sáng đầy ấm áp này.
Dư Dao Dao hạnh phúc lắm, bởi chỉ cần mở miệng ra là được.
Nhưng ngay sau đó, cô cũng nhanh chóng cầm lấy đôi đũa, thỉnh thoảng gắp mấy miếng hoa quả đút vào miệng bánh bao nhỏ, đôi lúc lại gắp mấy miếng thịt xông khói nhét vào miệng Thẩm Nghị Sùng.
Tất cả thành viên trong gia đình này đều đang cố gắng vì nhau.
Mối quan hệ giữa họ không phải cướp đoạt và đòi hỏi, mà là quan tâm, bảo vệ lẫn nhau.
Tóm lại là vô cùng yêu thương nhau!
Tuy chỉ là một bữa ăn sáng bình thường nhưng khi tới phiên bọn họ lại như tự mang filter dịu dàng, khiến người ta cảm thấy ấm lòng dủ chỉ nhìn thấy mỗi những hình ảnh thường ngày vô cùng bình thường.
Mà đạo diễn Triệu Vũ đang ngồi trước màn hình theo dõi để quan sát ba gia đình cũng không kiềm được mà dời sự chú ý của mình qua màn ảnh của tổ quay gia đình Dư Dao Dao.
Chỉ cần cô vừa thức dậy là đã có thể thu hút sự chú ý của người khác chỉ trong chớp mắt.
Lúc này, Triệu Vũ sờ sờ mũi, trên gương mặt râu ria xồm xoàm chợt xuất hiện nụ cười tươi tắn.
"Thật muốn mời cô ấy tham gia luôn mùa hai quá đi mất."
Anh ấy pha trò với các nhân viên công tác ngồi bên cạnh.
Người nhân viên bên cạnh, cũng là người hướng dẫn trò chơi cho Dư Dao Dao, cũng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đạo diễn Triệu à, cô ấy thật sự rất hợp với mấy chương trình tạp kỹ, cũng rất thông minh nữa."
"Không, không chỉ là như thế thôi đâu, nếu cô ấy chỉ có mỗi vậy thì chưa chắc tôi đã chịu mời cô ấy tham gia mùa hai đâu."
Triệu Vũ xua tay, lắc đầu.
"Sự hài hước, khả năng chơi các loại trò chơi, tất cả rồi cũng sẽ bị mấy chương trình giải trí bào mòn hết."
"Khi khán giả không còn cảm giác mới lạ, cũng không còn cảm thấy hài hước như trước, họ sẽ dần dần không thích cô ấy nữa, và thứ gọi là sự nổi tiếng cũng sẽ chậm rãi biến mất..."
Anh ấy chỉ vào hình ảnh một nhà ba người trên màn hình giám sát.
"Nhưng ẩn trong người cô ấy lại có một sức mạnh to lớn, đó là khả năng khiến người khác cảm thấy vui vẻ một cách vô thức."
"Cho dù là khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, trắc trở nhất, tỷ như những con côn trùng gớm ghiếc có thể khiến các cô gái khác gục ngã chỉ trong một giây, thì cô ấy vẫn có thể mỉm cười đối mặt với nó, không hề trốn tránh, cũng không lấy nước mắt ra để giải quyết mọi chuyện."
Nhân viên công tác đang lắng nghe suốt nãy giờ ngạc nhiên một chút, rồi lại gật đầu một cách nghiêm túc: "Đúng thế, lúc ở hiện trường, em cũng rất khâm phục biểu hiện của cô ấy."
Những người làm chương trình truyền hình như họ đã từng tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ.
Có một số nghệ sĩ nổi tiếng dựa vào việc buôn bán hình tượng mà công ty quản lý thiết lập, nhưng một khi tiếp xúc gần sẽ phát hiện người đó chỉ có tiếng mà không có miếng.
Nhưng Dư Dao Dao thì khác, mỗi một lần làm việc với cô, họ không hề cảm thấy chán ghét hay gì cả, trái lại còn dần dần bị thu hút bởi sức hấp dẫn đặc biệt toát ra từ cô.
Triệu Vũ nhấp một ngụm trà, rồi vừa cầm tách trà trong tay vừa nhìn màn hình, trên môi là nụ cười đắc ý.
"Lý do người ta có thể trở thành thần tượng, là vì cô ấy sở hữu một nguồn năng lượng mà người bình thường không có, cô ấy có thể làm được những chuyện mà người khác không làm được và có thể thực hiện ước mơ mà mọi người đều không đạt được!”
"Trong chương trình lần này, tôi muốn bóc từ từ từng chút một thứ sắc mạnh khổng lồ trên người cô ấy ra cho khán giả xem."
Nói xong, Triệu Vũ quay đầu nhìn camera, mỉm cười chốt lại một câu.
"Chỉ cần tổng giám đốc Thẩm chịu để cô ấy thử sức một lần, tôi dám lấy danh dự của mình ra đánh cược, tương lai của cô ấy nhất định sẽ rộng mở thênh thang."
Khúc anh ấy đưa ra lời đánh giá cực cao cho Dư Dao Dao tất nhiên sẽ bị chương trình cắt đi.
Lúc này, trong phòng khách sạn, Dư Dao Dao không hề biết đạo diễn đang khen ngợi mình, cô ngây ngô thốt ra một câu khiến đạo diễn Triệu phải phun nước trà ra ngay giây sau.
"Ông xã ơi, chúng ta có nên đi giúp đỡ các gia đình khác không?"
"Anh Trịnh bảo là hai người vợ kia còn chưa tìm được chồng của mình nữa kìa, đáng thương quá đi mất ~ "
"!!!"
Triệu Vũ đang ngồi trước màn hình theo dõi hoảng đến độ suýt nữa quăng luôn tách trà trong tay.