Giai đoạn bảo hộ?
Lâm Khách tưởng như này đã qua cửa rồi, không ngờ chỉ mới hoàn thành mười một phần mười hai, lại còn xuất hiện một giai đoạn hoàn toàn mới.
Mặc dù giai đoạn này nghe có vẻ ổn, cậu vẫn nhăn mặt, hai phần mười hai có liên quan với nhau?
Tại sao vẫn còn nữa?
Cứ tiếp tục như vậy chẳng lẽ phải làm đến một phần sáu mươi tám?
Diệp Thời liếc nhìn vẻ mặt Lâm Khách, vội vàng nói: "Không cần lo lắng, đã qua cửa rồi."
Lâm Khách ngẩng đầu lên: "Quả cửa rồi sao?"
Bên cạnh cậu, hai tay Chu Triệu run rẩy, cầm chén canh nhỏ trong tay, tiếng thìa leng keng đụng vào thành chén: "Giai đoạn bảo hộ! Tôi, tôi đã mở được giai đoạn bảo hộ!"
Diệp Thời thả lỏng cơ thể, cảm thấy cả người bủn rủn, liền tìm một cái ghế tròn nhỏ ngồi xuống, thoải mái đỡ trán nói: "Đúng, qua cửa rồi.
Một phần mười hai còn lại, một phần còn lại chúng ta có thể cố gắng hết sức, không để phạm sai lầm, không kích hoạt điểm chết, bởi vì Boss đã mở trạng thái cho chúng ta.".
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Cô nói đến đây, lập tức nhớ là Lâm Khách hoàn toàn là một người mới, lại nói thêm: "Trạng thái mở có nghĩa là, sự tương tác của chúng ta và Boss rất thân thiện, có thể giao tiếp với nhau.
Không cần phải lo lắng về việc kích hoạt bất kỳ từ khóa nào, trạng thái này rất hiếm, tôi đã bước vào thế giới Chủ thần rất nhiều năm và chỉ mới may mắn được nhìn thấy một lần."
Trong nháy mắt, Lâm Khách cũng thả lỏng: "Có phần thưởng đặc biệt gì không?"
Chưa ăn thịt lợn cũng đã từng thấy lợn chạy, có thể mở ra kết cục nghìn năm khó gặp, vậy thì phải có phần thưởng cao hơn một chút chứ?
Cũng không phải Lâm Khách tham mấy thứ đó, chủ yếu là cậu đã mất quá nhiều sức với đám trẻ nghịch ngợm, phải tìm cho mình một chút cân bằng.
Không ngờ Diệp Thời lại lắc đầu: 'Không rõ lắm."
Lâm Khách: "?"
Diệp Thời: "Bản livestream đó đột ngột bị ngắt, có lẽ là người chơi cũng không muốn cho người khác biết mình qua cửa như thế nào, nhận được phần thưởng gì đều giấu đi, tóm lại ngoại trừ một người trong số họ ra, những người khác cũng không xuất hiện trước mặt mọi người nữa."
Không biết xấu hổ, cầm bảo bối trong tay liền ở ẩn.
Lâm Khách ngáp một cái.
Cậu và Chu Triệu cả đêm không ngủ, lập tức ngồi thảo luận chung với nhau, xác nhận một phần mười hai còn lại chắc chắn là mảnh ghép hình đại diện của viện trưởng, dù sao cũng phải ăn tối trước, không bằng ngủ một buổi chiều trước đã rồi tính.
Đáng tiếc, người chơi không thể giao tiếp với kênh chat, bọn Lâm Khách cũng không biết trong kênh chat tiếc hận như thế nào, tóm lại bọn họ đàng rất buồn ngủ, đặc biệt là Lâm Khách, dùng bịt mắt cũng lười, vừa dính gối đã ngủ luôn, để lại cho người xem một nụ cười tuyệt mỹ.
...
Bốn người cũng không bỏ lỡ thời gian cơm tối, với vì Tô Tuyết đã dậy.
Có thể xem cô là người may mắn nhất, từ khi tiến vào phó bản cô nhi viện đến giờ, lúc nào cũng bối rối, đầu tiên có Diệp Thời kiên nhẫn giải thích cho cô, sau đó có Chu Triệu và Diệp Thời bảo vệ, cho dù đi đâu cũng chưa phải đi một mình, dưới sự dẫn dắt của Lâm Khách tạo ra một cái kết hoàn hảo trong truyền thuyết.
Vì thế cô gái vẫn hơi kích động, không ngủ được, bên tai vang lên ba tiếng hít thở nặng nề, cảm thấy áy náy, khi thấy mình không đóng góp gì được cho đội.
Vì thế cô mượn giai đoạn bảo hộ, mạnh dạn đi ra ngoài dạo một vòng.
Sau khi bọn nhỏ rời đi, cô nhi viện càng thêm u ám, Tô Tuyết cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ nhưng lại không nghĩ ra.
Mãi cho đến khi cô phát hiện ra rau xanh trong bếp và các thực phẩm trong trại trẻ mồ côi đang đẩy nhanh quá trình lão hóa và hư hỏng.
Tô Tuyết vội vàng quay trở lại phòng đánh thức mấy người.
Lâm Khách vẫn còn mơ màng: "Mọi người ăn đi, tôi ngủ tiếp đây...Ai đi ghép hình cũng được."
Trên màn hình, Tố Tuyết mảnh khảnh giữ lấy hai vai Lâm Khách, kiên định đánh thức cậu: "Không được, nhất định chúng ta phải rời khỏi đây."
Lâm Khách: "..."
Hiện tại Tô Tuyết giống như thực tập sinh đang dính lấy giáo sư, đột nhiên làm cậu cảm nhận được sự đau khổ khi có "hậu bối" quá tích cực, sóng Trường Giang sau xô sóng trước.
Cậu mở mí mắt nặng ba tấn lên, tuyệt vọng nhìn Tô Tuyết một cái, khuỷu tay dùng sức chống lên ván giường.
Cậu dậy rồi.
Diệp Thời Và chu Triệu rời giường như u hồn nửa đêm, lúc này sắc trời đã tối, ngoài cửa không thấy anh trăng đâu.
Mấy người cùng lúc run rẩy.
Diệp Thời hỏi: "Trời lạnh à?"
Tô Tuyết nói: 'Ăn cơm trước đã, lúc nãy tôi nhìn quanh mội vòng, dường như toàn cô nhi viện đang sụp đổ."
Hình dung của cô rất đơn giản, nhưng những người còn lại vừa nghe đã hiểu.
Chu Triệu có chút ngoài ý muốn nhìn cô: "Loanh quanh một vòng? Cô đi một mình à?"
Tô Tuyết gật dầu.
Dưới sự kiên trì của Tô Tuyết, bốn người vội vàng đi vào trong bếp, cảnh tượng đúng như lời Tô Tuyết ói, thức ăn đang tăng tốc độ thối rữa.
Mặc dù nói không vội qua cửa, nhưng đồ ăn hỏng thì không còn gì ăn, chỉ có thể bảy tay tám chân bận rộn trong bếp, chỉ mất hơn mười lăm phút bưng ra một đống bột nhão ăn được, cùng chia một chai sữa cuối cùng, đổ vào bốn ly thủy tinh.
Lâm Khách ăn thử một thìa, lập tức mắc nghẹn.
Qua mười lăm phút nữa.
Diệp Thời cầm thìa cạo ra thìa bột cuối cùng trong bát, vừa buồn ngủ nên mơ màng nói: "Đây có lẽ là bữa cơm cuối cùng của bốn người chúng ta ngồi cùng nhau."
Lâm Khách lại nghẹn.
Kênh chat ồn ào, lại thấy Chu Triệu cũng ăn xong, trịnh trọng nâng ly lên: 'Nào, chúng ta lên!"
Lần này, tất cả mọi người đều cho hắn mặt mũi, vội vàng nâng ly, một hơi uống hết sữa.
Sau đó, dưới mông bốn người trống không, đồng loạt ngồi lên mặt đất.
Lâm Khách đau suýt nữa chửi bậy, vừa mở mắt ra liền ngây ngẩn người.
Diệp Thời cũng ngây người: "Đây là..."
Bốn người nghĩ sẽ có một người xuyên qua, lại không ngờ vì cùng nhau uống hết sữa, đã kích hoạt cơ chế, cùng nhau xuyên đến thế giới tưởng tượng.
Ở trước mặt.
Các bức tường được trang trí rải rác các quả bóng đầy màu sắc rực rỡ.
Bàn ăn bằng gỗ nguyên bản dài, hoa văn khăn trải bàn là mây trắng trên nền trời xanh, phía trên có một chiếc bánh kem tình yêu.
Tất cả các ghế được xếp chồng lên nhau ở trong góc tường chờ được sử dụng.
Bộ dụng cụ ăn có hình động vật nhỏ yêu thích.
Điều kỳ diệu nhất là, rõ ràng là ánh mặt trời ấm áo, lại có bông tuyết bay, tuyết phủ trắng bãi đất vàng, còn có cả những người tuyết và kẹo hồ lô.
Môi Lâm Khách giật giật: "...Tai sao bọn nhỏ lại biết nhiều như thế, động vật...cả thời tiết nữa?"
Tô Tuyết xấu hổ: "Là tôi, lúc hoạt động tự do, tôi đã nói với bọn nhỏ, không ngờ bọn nó đều nhớ rõ."
Lâm Khách gật đầu, vẫn cảm thấy ngạc nhiên, đi ra ngoài phòng ăn.
Khi còn bé cậu theo ba mẹ ra ngoài làm việc, từng thấy nơi có màu sắc phong phú nhất chính là công viên giải trí, nơi này đã vượt qua trí tưởng tượng của cậu.
Trong thoáng chốc, trong lòng cậu không được tự nhiên, bọn nhỏ sắp xếp cũng không xấu, cũng không có gì không hợp lý.
Trong lòng cậu vừa khen xong, bất thình lình vấp phải gì đó, cả người ngã nhào về phía trước.
Lâm Khách: "!" Có gì đó trên mặt đất.
Cậu trợn mắt, ý thức chuyển uống dưới chân, là một đoàn tàu nhỏ màu lam sậm yên lặng chạy.
Người bình thường ai đặt xe lửa trên hành lang phòng ăn!
Lâm Khách đang chờ mình ngã chết, đột nhiên có một đôi tay kìm lấy cậu, cậu liền ngẩng đầu lên.
Thấy viện trưởng thoáng có chút ngạc nhiên nhìn cậu.
Đây có phải viện trưởng không vậy?
Đôi mắt màu hổ phác của người đàn ông vẫn như đã từng quen, tựa như có lời muốn nói, Lâm Khách ợ tới mức giật mình, rút tay về lui ra phía sau hai bước.
Khóe miệng viện trưởng như xuất hiện ý cười ngắn ngủi.
Phía sau viện trưởng, năm bạn nhỏ đang khiêng gì đó, đợi đến khi nhìn thấy bốn người, bỗng ngây người, sau đó hét vang, xông lên vây quanh bốn người.
Cá mập nhỏ mặc đồ ngủ cá mập nhỏ, đội mũ có răng cá mập là người vui nhất, người đầu tiên ôm lấy Lâm Khách: "Cá mập lớn, anh đến rồi!" Nó lại nói với mấy đứa trẻ khác: "Viện trưởng không lừa chúng ta!"
Lâm Khách túm lấy mũ của Cá mập nhỏ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm viện trưởng.
Người đàn ông này...Người đàn ông này...
Dường như viện trưởng lại không nhận ra Lâm Khách, ánh mắt rũ xuống, bình tĩnh nói: "Chào mừng đến thăm, có thể giúp chúng tôi đặt ảnh lên tường hay không?"
Tiểu Lan đang đặt mảnh ghép lên bàn, mảnh ghép còn thiếu trong hình, đang yên lặng nằm ở mép, quả nhiên là ảnh đẹp đẽ của viện trưởng.
Nhìn thấy đạo cụ cuối cùng để qua cửa xuất hiện hiện, Diệp Thời, Chu Triệu và Tô Tuyết đều vui mừng, nhưng bởi vì viện trưởng mở miệng hỏi Lâm Khách, bọn họ đều nhìn về phái Lâm Khách.
Lâm Khách thu hồi tầm mắt, thả cá mập nhỏ ra, đi đến bên cạnh bàn, hai ngón tay thon dài nâng "viện trưởng" lên.
Người đàn ông trong ảnh cũng có đôi mắt màu hổ phách như trước.
Hắn là ai? Lâm Khách đè xuống sự khó hiểu, di chuyển mảnh ghép vào vị trí.
Mảnh ghép được đặt vào vị trí.
Một tiếng "Bùm", không khí bay pháo hoa giấy, nhưng đứa trẻ hét lên: "Sinh nhật vui vẻ!"
Cá mập nhỏ đắc ý nói: "Hôm nay là sinh nhật viện trưởng đó, ăn xong bánh ngọt rồi hãy đi?"
Hệ thống chủ thần: "Chúc mừng người chơi đạt tiến độ 12/12, sắp truyền tống ra khỏi phó bản."
Lâm Khách sửng sốt, không nghĩ đến sẽ nhanh như thế, nhìn ánh mắt chờ mong của Cá mập nhỏ, cậu chần chừ một lát, ngồi xổm xuống sờ đầu nó: 'Lần sau anh sẽ đến ăn, nếu là sinh nhaath, các em nên đặt tên cho viện trưởng đi, sau đó các em và viện trưởng..."
Hệ thống chủ thần: "Tiếp nhận nhiệm vụ thân thiện của người chơi qua cửa, đặt tên cho viện trưởng."
Hệ thổng chủ thần: "Truyền tống sẽ lùi lại, đang tính toán số liệu."
Lâm Khách: "?" Nhiệm vì gì?
"Không được đi, không được đi!" Đại Khả và Tiểu Khả cũng ồn ào, đẩy bánh ngọt về phía trước, viện trưởng cắt bánh ngọt, không ước gì cả, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó, động tác rất xinh đẹp.
Cuối cùng mọi người đều nhận được một miếng bánh ngọt, đều là bọn nhỏ cẩn thận đưa đến tay họ, dừng như cũng biết họ ở lại không quá lâu, khách khí nói" "Mọi người mang theo ăn đi.
Nhớ là phải quay lại lần nữa."
Hệ thống Chủ thần lại lên tiếng.
Hệ thống Chủ thần: "Qua kiểm tra, hai người có tương đồng giữa họ "Lâm" và "Lục", tính toán độ trùng khớp văn bản, mức độ phù hợp văn mình, từ "Khách" cấu thành nên từ "Chu", tên của viện trưởng là, Lục Chu."
Lâm Khách: "???"
Hệ thống chủ thần: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, bắt đầu truyền tống và nhận phần thưởng.>.