Ông đã nghi ngờ sự bình tĩnh quá mức của hắn nãy giờ có điều lại không nói rõ được.
Nhưng chính vì hắn như vậy nên ông cũng bình tĩnh ra.
Ông có trực giác chuyện này có chuyển cơ rất lớn mà ông không biết.
Nhưng cháu nội ông nhất định là không có chuyện gì.
Với cả...!Ông nhìn con trai mình, trong lòng có suy đoán nhưng không có đầu mối để khẳng định mà càng thêm ra sức chú ý đến.
Lúc này Khương Tình lại chỉ im lặng nhìn Lê Tố Như.
Ánh mắt kia như đang cổ vũ cô, cũng nhắc nhở cô những chuyện đã xảy ra rốt cuộc đối với cô kinh hãi cỡ nào.
Cỡ nào khiến cô tuyệt vọng.
Người cô thật sự quan tâm đã đối xử với cô thế nào.
Cô lại đã hại ai.
Lê Tố Như có tiếp thu được không Khương Tình không biết.
Lúc đầu có một chuyện hắn không chắc chắn được, tựa như Lê Tố Như có thật sự vô tội trong chuyện này hay không.
Nhưng từng lời nói hành động từ nãy đến giờ của cô đã phần nào chứng thực được.
Hơn nữa cô đã báo cảnh sát.
Nếu Lê Tố Như có thể làm được đến vậy, vậy hắn sẽ đưa cho cô một tay, kéo cô ra khỏi vũng bùn này.
Với điều kiện cô không hiền lành đến mức gánh tội thay cho họ.
Mà Lê Tố Như thì sao?
"Tôi không làm."
Cô kiên định nhìn hắn nói: "Nếu cảnh sát đến, tôi sẽ phối hợp với họ hết mức có thể.
Tôi không thể cứu Nhan Tuyền, thì tôi cũng sẽ không để cho cô ấy chết oan uổng.
Tôi cũng sẽ không để mình bán mạng thay cho kẻ sát nhân.
Cha mẹ tôi đã chết vì tôi, tôi sẽ không để họ thất vọng.
Tôi sẽ sống thật tốt."
Khương Tình cùng cô đối diện một lúc lâu.
Lâu đến mức chính cô cũng thấy căng thẳng muốn dời mắt đi, người ngoài cũng khó hiểu thì lúc này hắn mới rũ mắt, lại nói một tiếng "được" càng khiến người ta không hiểu thêm.
Lê Tố Như lại như trút được gánh nặng mà rũ xuống hai bả vai.
Reng reng reng...
Đúng lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên.
Đám người theo phản xạ có điều kiện liền đưa mắt nhìn đến căn nguyên của âm thanh.
Đó là điện thoại của ông bà Lý.
Hai người đó ở thời điểm nghe thấy tiếng điện thoại vang lên thì hơi giật mình một chút.
Đợi họ nhìn thấy tên người gọi thì đáy mắt có chút hoảng hốt không dễ nhìn ra.
Nhưng nó vẫn là thoát không khỏi đôi mắt của Khương Tình.
Hắn nhếch môi cười như không cười một cái.
Còn bà Lý không biết sao lại tắt máy không nhận.
Thấy mọi người nhìn mình, bà cười sởi lởi: "Không phải chuyện gì quan trọng..."
Reng reng reng...
Nhưng bà còn chưa nói xong tiếng chuông lại tiếp tục vang lên inh ỏi, như thể tiếng gọi hồn.
"Hay là cứ bắt máy đi.
Cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Khương cha hơi hạ mắt một chút liền bâng quơ nói.
"Vậy để tôi ra ngoài."
Bà Lý thật ra cũng muốn bắt điện thoại, đơn giản là vì bà cũng lo cho Khương Duật, muốn biết tình hình cục thể.
Nhưng Khương Tình lại không cho.
"Đều là người một nhà, cứ nói ở đây luôn đi."
Thái độ của hắn cứng rắn, không tha phản kháng.
Nhưng bà Lý sao có khả năng nghe ở đây, trước mặt mọi người được.
Có điều Khương Tình lại không muốn lằng nhằng với họ nữa.
Cái hắn muốn làm rõ đều đã làm rồi.
Thời điểm bà Lý đứng dậy, vừa đi vừa tỏ vẻ muốn ra ngoài nói chuyện vẫn hơn, lúc đi ngang qua người hắn,
Khương Tình liền nhanh như chớp cướp lấy điện thoại của bà.
"Tình, con..."
"Anh làm gì vậy hả!?"
Khương mẹ còn chưa kịp dạy dỗ hắn thì bà Lý đã hùng hổ lên, còn muốn đoạt lại điện thoại.
Nhưng Khương Tình há để bà ta cướp được.
Hắn giơ điện thoại tránh đi, còn thuận tay bắt máy, bấm cả loa ngoài lên.
Âm thanh sang sảng như của đám côn đồ liền từ bên trong vọng ra: "Này bà già, xong chuyện rồi thì muốn quyt hả? Bà có tin tôi giao chứng cứ bà thuê chúng tôi đi giết người cho cảnh sát không? Bà đừng nghĩ bọn này hù bà nha, bọn này sẽ không bị gì hết, còn bà sẽ ngồi tù đến khi xuống lỗ đó.
Dù sao xác cô gái trẻ kia cũng ở đó rồi."
Đùng đoàng!
Đám người trong phòng ngoại trừ ông bà Lý thì đều như nghe thấy tiếng sấm nổ bên tai, không thể tin được nhìn bà Lý.
Còn ông bà Lý lại tái mặt, nhưng người bên kia thì vẫn còn nói: "Cơ mà nói cho ông bà biết, cháu của ông bà bị người nầng tay trên rồi, bọn này không biết đâu đấy.
Dù sao bà cũng không bảo bọn này giết nó, nó sống chết không liên quan bọn này.
Nhưng mà nếu bà không trả tiền, bọn này cũng có thể tìm nó về làm con tin đòi tiền chuộc đấy.
Dù sao cái thằng ma cô kia bọn này chỉ cần một nắm đấm liền có thể đánh cho hắn dập mặt rồi cướp đứa nhỏ về được.
Bà liệu hồn mà chuẩn bị tiền đi."
Người bên kia nói xong cũng chẳng đợi bà Lý trả lời đã cúp máy.
Khương mẹ dù lo lắng cho cháu trai khi nghe thấy rồi cũng không có sức để ý, bởi vì chuyện kinh hãi thế tục trước đó vẫn chiếm chọn sự chú ý của bà.
Bà không thể tin nổi nhìn hai con người đã sống chung với mình bao lâu nay, nội tâm lại độc ác như ma quỷ vậy.
"Không...!Không phải như vậy đâu.
Tôi...!Tôi không có quen người này! Hắn nói nhăng nói cuội gì vậy!"
Vậy mà ông bà Lý còn muốn thanh minh: "Đúng vậy! Chúng tôi làm sao có thể làm chuyện đó!"
Ông Lý nói xong liền đi tới, cùng vợ mình đứng một chỗ.
Cứ như làm vậy sẽ khiến bàn tay của ông bớt run lên vậy.
Nhưng ai sẽ tin họ?
Lê Tố Như ở lúc này lại hỏi: "Cho nên người là hai người thuê, làm xong lại đổ tội lên đầu tôi? Cho nên mới không làm khó tôi, để tôi có miệng mà không cãi lại được?"
Cô không gọi cha mẹ nữa.
Bởi vì cô gọi không nổi hai kẻ muốn hại chết mình.
Mệnh của cô là cha mẹ cho, họ chỉ mới làm cha mẹ của cô chưa tới một tháng đã nghĩ hại cô.
Mặc dù cô chẳng hiểu vì cái gì.
Mắt thấy bà Lý muốn nói gì, cô lại không muốn cho bà nói.
"Đúng là tôi dẫn đứa nhỏ đi, nhưng là vì tốt cho ông bà, nghĩ đưa nó về với cha mẹ thì ông bà sẽ không lấn cấn chuyện mẹ kế của nó nữa.
Tôi đều vì ông bà..."
Bà Lý vốn được cô nhắc nhở, muốn quay qua táp cô một cái nhưng không được, lại bị những lời này của cô chọc cho nóng mặt mà xổ ra luôn: "Ai mượn cô tự mình đa tình!