Editor: Kẹo Mặn Chát
Thời gian ăn sáng dài dằng dặc trôi qua, nhân lúc Khương Kiền uống thuốc xong quay về phòng ngủ, Trương Tự Lưu xếp hàng đứng sau lưng Triệu Dương Hào, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cậu có mục đích gì?"
Triệu Dương Hào sờ sờ cằm, nói thầm: "Hai người là một đôi?"
Trương Tự Lưu lẳng lặng nhìn y chằm chằm, ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng như băng giá.
Triệu Dương Hào nghiêm túc hỏi: "Vậy anh ta cũng giống như phụ nữ ha?"
Trương Tự Lưu nắm chặt lấy cổ áo của y, giọng nói lạnh lẽo mang theo ý tứ cảnh cáo nguy hiểm: "Em ấy là nam, nếu cậu dám động đến em ấy thì tôi có cách để cậu bị trói lại."
Y tá bên cạnh quát: "Trương Tự Lưu, Triệu Dương Hào hai người đang làm gì vậy? Ẩu đả và tất cả các hành vi có khuynh hướng bạo lực khác đều bị cấm."
Trương Tự Lưu thả tay ra, xô Triệu Dương Hào sang bên, lần đầu tiên trong đời hắn cố ý chen ngang hàng, đứng phía trước Triệu Dương Hào nhận lấy thuốc và uống.
"Thú vị, tôi còn muốn xem anh che chở anh ta như thế nào." Triệu Dương Hào lẩm bẩm, âm thầm cười một tiếng.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Khương Kiền đặc biệt đi thu thập thông tin từ nhóm y tá, nhưng thông tin họ biết được cũng không nhiều, chỉ có thể biết được Triệu Dương Hào là người địa phương, gia thế rất khủng.
Khương Kiền nhớ tới luật sư vùng này mà Tân Hà Mẫn quen biết, coi như có chút quan hệ, bỏ ra ít tiền, sai người điều tra hồ sơ tội phạm của Triệu Dương Hào.
Phải mất hai ngày mới nhận được tin tức, Triệu Dương Hào bị bắt vì âm mưu giết người không thành, chính vì vậy y mới vào bệnh viện này.
Lúc trước y đã có mấy vụ đánh người, nhưng thực tế đều là giết người không thành, chỉ là không làm lớn chuyện, người bị thương không nặng.
Tân Hà Mẫn nói: "Ông bảo các cô gái trong viện ông chú ý một chút, hắn ta hận phụ nữ đấy.
Đối tượng nhắm đến đều là nữ, tuổi tác không cố định, nhỏ có 16 tuổi, lớn có 67 tuổi."
Khương Kiền phẫn nộ nói: "Thằng khốn, ngay cả bà già cũng đánh?"
Tân Hà Mẫn: "Tôi thấy chứng rối loạn bùng phát gián đoạn này chính là cái cớ để pháp luật miễn tội danh cho mấy kẻ có tiền.
Ông bảo mẹ chồng tương lai của ông có thể trốn thì mau trốn đi, hắn ta là nhân vật nguy hiểm đấy.
Sắp tới tôi sẽ không đến chơi với ông đâu, tôi cảm thấy rất nguy hiểm."
Khương Kiền: "Tôi khinh bỉ bà! Tôi vẫn chưa muốn gặp bà đâu nhá."
Khương Kiền nói cho Trương Tự Lưu nghe những gì Tân Hà Mẫn đã kể, Trương Tự Lưu cau mày nhìn Khương Kiền.
Phản ứng của Trương Tự Lưu có chút kỳ lạ, là người bình thường chắc hẳn sẽ căm phẫn mắng chửi Triệu Dương Hào thậm tệ, mà học bá tài giỏi hơn thì hẳn là sẽ nói thêm về quan hệ giữa pháp luật và tư bản, đúng không?
Có điều bất thường nha, Trương Tứ Ngưu!
"Anh nói đi, đã có chuyện gì?" Bây giờ có đôi khi, Khương Kiền có thể nhìn hiểu được vẻ mặt có tâm sự hay buồn rầu của Trương Tự Lưu.
"Anh đã giao tiếp với hắn, cảm thấy hắn bị rối loạn nhân cách hoang tưởng.
Chúng ta ở bên nhau, hắn ta nhận định em là nữ."
Khương Kiền thốt lên: "WTF!"
Trương Tự Lưu cầm tay cậu: "Em đừng sợ, có anh ở đây rồi, hắn sẽ không có cơ hội ra tay đâu."
Nguyền rủa Triệu Dương Hào bị liệt dương, ăn cơm bị nghẹn, mất ngủ không ngủ được.
"Có phải là vì em để tóc dài đúng không? Tình hình này thì em phải đi cắt ngắn thật rồi, tên này quả nhiên có vấn đề." Khương Kiền chu miệng tức giận, suýt chút nữa tức đến ngất.
Trương Tự Lưu suy nghĩ phức tạp hơn, nhưng có lẽ nhốt Triệu Dương Hào lại mới là cách hiệu quả.
"Nếu em không muốn cắt thì đừng cắt."
"Không phải là vì hắn nên em mới cắt tóc đâu."
Trương Tự Lưu vuốt ve bàn tay cậu, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt u tối thâm trầm không có chút dao động.
Mỗi ngày Triệu Dương Hào đều ngồi ở hội trường, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào những bệnh nhân nữ.
Y giống như là một con thú săn đang dồn hết tinh thần muốn xông lên cắn nuốt máu thịt con mồi.
Rất nhiều bệnh nhân nữ cảm thấy rùng mình không ổn, có một người bị Triệu Dương Hào túm lấy tay, lập tức sợ hãi khóc lên, người nhà bệnh nhân ấy chạy ngay tới, đấm cho y một quyền.
Nhóm người nhà cũng khổ không thể tả.
Bọn họ đã nhiều lần phản ánh với bệnh viện về áp lực mà Triệu Dương Hào mang đến cho bệnh nhân, nhưng đành bất lực trước gia thế vô cùng hùng mạnh của Triệu Dương Hào, bệnh viện không thể làm gì được.
Khương Kiền bị y nhìn chằm chằm đến mức khó chịu cả người.
Có nhiều lần Triệu Dương Hào muốn tới gần Khương Kiền, Trương Tự Lưu trực tiếp đứng trước mặt Triệu Dương Hào, mang theo khí thế đe dọa giằng co tới cùng.
Trương Tự Lưu yên lặng ngồi bên cạnh Khương Kiền, trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng hắn cầm điện thoại lên gửi cho bà Diêu một tin nhắn.
Khương Kiền nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà Triệu Dương Hào, gửi lời thăm hỏi đến cả nhà của y, chúc bọn họ bị lật đổ phá sản hoàn toàn.
Hạ Vân rón ra rón rén tới gần, ngồi xuống bên cạnh bọn họ: "Nếu mấy người đi đánh hắn, thì tính cả tôi vào."
Khương Kiền: "Đánh người sẽ bị bác sĩ trói lại đấy."
Trương Tự Lưu khẽ nói: "Bị hắn đánh là được mà, đúng không?"
Hạ Vân và Khương Kiền đồng loạt nhìn về phía Trương Tự Lưu, Trương Tự Lưu nhếch khóe môi, cười nhạt: "Hai người chỉ cần khẳng định hắn đã làm chuyện xấu là được."
Khương Kiền truy hỏi Trương Tự Lưu muốn làm gì, Trương Tự Lưu lắc đầu, không hề nói một lời.
Đến lúc trị liệu theo nhóm, Triệu Dương Hào không phối hợp chơi trò chơi, bị một bác gái tình nguyện viên trách móc.
Sau đó y đi theo bác gái tình nguyện viên vào phòng vệ sinh, suýt chút nữa đánh bác ấy, chỉ trong chốc lát sau y đã bị bác sĩ và điều dưỡng nhốt lại.
Dạo gần đây ngày nào khu bệnh nhân cũng đều xôn xao bàn tán về Triệu Dương Hào có khuynh hướng bạo lực, chỉ dám giận mà không dám nói.
Tất cả mọi người đều đoán y bị nhốt vài ngày rồi lại sẽ được thả ra.
Thừa dịp Triệu Dương Hào đang bị nhốt, Khương Kiền bảo mẹ Khương nhanh chóng tới thăm mình, nhưng mẹ Khương vừa đến thì đã vặn lỗ tai cậu.
"Theo sát Tiểu Trương có biết chưa? Đừng tiếp tục nghĩ tới việc lén lút chuồn đi.
Với cả con mau cắt tóc đi, mẹ nghe kể mà cũng thấy sợ."
"Con biết rồi, nếu không thì, chúng ta cùng nhau chui vào phòng vệ sinh là được." Khương Kiền bất đắc dĩ bịt lỗ tai lại.
Trong khoảng thời gian này, cậu chỉ thiếu điều dính vào người Trương Tự Lưu, bên nhau cả ngày một tấc cũng không rời, không có một chút không gian cá nhân nào hết, tuy rằng ban đầu cũng đã không có rồi.
Trương Tự Lưu xoa xoa đôi tai đỏ bừng của Khương Kiền: "Dì à, có con ở đây, sẽ không để Kiền bị thương."
Mẹ Khương đã nấu chút canh bổ, múc cho bọn họ: "Lần trước viết xong A Di Đà Phật rồi, lần này lại chép thêm một ít Tâm Kinh, đảm bảo bình an."
Khương Kiền không cam tâm tình nguyện: "Sao lại chép nữa? Mẹ đừng để người ta lừa."
"Con có chép không? Lần trước Tiểu Trương chép hộ con rồi còn gì.
Lần này không thể kéo Tiểu Trương làm thay nữa, làm thế khác gì bắt người ta ngăn cản tai họa cho con."
Khương Kiền tự giác ngậm miệng.
Vì hạnh phúc của đồng chí Tiểu Trương, thôi được, chép thì chép, chép mười mấy trang cũng được.
Đúng lúc Bà Diêu cũng đến mang đồ cho Trương Tự Lưu, một quyển sách, một chai nước hoa hồng, và một chiếc laptop.
Nhân cơ hội này mẹ Khương múc cho bà Diêu một chén canh bổ: "Chị cũng uống đi."
"Mẹ Kiền Kiền uống chưa?"
"Uống ở nhà rồi, còn nhiều lắm, đừng để thừa."
Hai chị em cười khanh khách tâng bốc khen ngợi lẫn nhau, sau đó lại diss con trai nhà mình, rồi sau đó tiếp tục tâng bốc khen ngợi con trai đối phương.
Khương Kiền tiến đến bên cạnh Trương Tự Lưu: "Anh mang theo máy tính để làm gì?"
"Để anh xử lý mấy email công việc, buổi tối chúng ta xem phim có được không? Gần đây vì Triệu Dương Hào mà khiến cho tinh thần căng thẳng."
Khương Kiền gật gật đầu, ngẫm lại bọn họ đã lâu không xem phim, cậu có chút hưng phấn nói: "Đợi đến khi xuất viện, chúng ta cùng đi rạp chiếu phim hẹn hò nha."
Trương Tự Lưu khẽ cười gật đầu, xoa xoa gáy khương Kiền, nói nhỏ: "Tạm thời em tự chơi trước đi, anh trả lời mail đã."
Một học bá như Trương Tự Lưu, sở thích thường ngày là chơi cờ vây, nhưng lại không thích chơi với người bình thường, cho rằng còn chẳng bằng chơi với bản thân mình.
Một sở thích khác có thể là đọc sách và ghi chép, suy luận công thức.
Mấy hứng thú nhàm chán buồn tẻ kiểu này còn đánh thắng cả hứng thú xem phim.
Từ nhỏ đến lớn Trương Tự Lưu xem được không quá hai mươi bộ phim điện ảnh, cho nên Khương Kiền chọn một bộ phim tình cảm nghệ thuật mà cậu từng xem qua trước đây, dù sao hiện tại cậu vẫn đang trong tình trạng mờ mắt.
Không biết có phải là vì tích cực điều trị hay không mà cậu phát hiện thị lực hiện tại của mình tốt hơn tháng trước rất nhiều, ít nhất ở khoảng cách này cậu có thể thấy rõ phụ đề.
Sau khi bọn họ ăn cơm tắm rửa sớm, Khương Kiền lên giường, bỗng lôi ra được một chai nước hoa hồng dành cho phụ nữ trung niên ở dưới gối, cậu đang định mở ra thì Trương Tự Lưu hoảng hốt hô lên: "Đừng đụng vào nó."
Khương Kiền nghi hoặc khó hiểu: "Thứ này quý giá lắm à?"
"Là rượu, không phải nước hoa hồng đâu."
Khương Kiền không quan tâm nhét nó lại chỗ cũ, đeo tai nghe Bluetooth, nằm trong phòng Trương Tự Lưu xem phim.
Giờ phút này dường như cả thế giới đều không tồn tại, chỉ có Khương Kiền và Trương Tự Lưu mới là nhân vật sống động.
Lúc xem phim, Khương Kiền tập trung tinh thần nhìn trộm dáng vẻ nghiêm túc của Trương Tự Lưu.
Dưới lớp chăn bông, cậu giở trò đưa tay sờ đùi Trương Tự Lưu, nở nụ cười gian xảo.
"Tập trung xem phim." Trương Tự Lưu nghiêm túc nhìn cậu, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình, dùng sức vuốt ve tay cậu.
"Em thực sự muốn làm chuyện xấu với anh."
Cửa phòng ở bệnh viện tâm thần không khóa, tuy rằng đã đóng, nhưng bình thường các bác sĩ và y tá muốn vào là vào ngay, hơn nữa, Khương Kiền sợ Trương Tự Lưu phát bệnh.
Đôi mắt của Trương Tự Lưu hơi trầm xuống, trên mặt dường như đã phủ một lớp sương lạnh, không thể nhìn ra cảm xúc hiện tại.
Đột nhiên, hắn chuyển thế bị động sang chủ động, vươn tay sờ bụng Khương Kiền.
"Bụng nhỏ của em là nơi anh có thể chạm vào à?" Thời gian này cậu không vận động nhiều, song lại được mẹ Khương chăm sóc vô cùng thoải mái, trên bụng có thêm một lớp mỡ.
Giờ bị người ta đụng chạm như vậy, cậu cảm giác như đang bị mạo phạm, hơi đỏ mặt lên.
"Nhịp tim của anh đang đập rất nhanh, là nhịp tim mà anh không cảm thấy khó chịu." Trương Tự Lưu cười đầy vui vẻ, luồn tay vào vạt áo nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.
Trái tim dường như không còn đập nhanh khó chịu như trước, cũng không đập đến mức đau đầu tức ngực, giờ phút này chỉ có cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Hắn nhìn về phía Khương Kiền, tựa như lại có thêm cảm giác hạnh phúc, như vậy càng ấm áp hơn.
Khương Kiền bất giác rùng mình: "Anh không phát bệnh là bắt đầu càn rỡ ngay được đấy à? Kiềm chế! Khống chế! Tiết chế!"
Bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Tự Lưu mạnh bạo hôn lên môi cậu, tim Khương Kiền đập dữ dội, cậu ngây người nhìn hắn chằm chằm.
Trương Tự Lưu vẫn chưa thỏa mãn, hắn cảm thấy mình sẽ không phát bệnh, trong lòng càng kích động hơn.
Hắn tiến sát lại gần ôm lấy thân thể Khương Kiền, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Khương Kiền thật mãnh liệt.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại ấm áp trong miệng Khương Kiền, giữa lúc say tình hắn còn nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của Khương Kiền, nặng nề vang vọng bên tai.
Nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi Khương Kiền, rồi lại cắn mút đôi môi của cậu, Trương Tự Lưu chìm đắm trong sự dịu dàng sâu thẳm của cậu, hắn còn muốn hôn lâu hơn nữa.
Khương Kiền rên rỉ vài tiếng, vội vàng bắt lấy bàn tay đang làm loạn của hắn, trách mắng trong tiếng thở không ổn định: "Trương Tứ Ngưu...!Anh kéo quần em...!làm gì?"
Tay sắp chạm vào nơi ấy rồi, muốn đi chết quá.
"Lỡ như phát bệnh, thì anh chết chắc đấy!"
Trương Tự Lưu bình tĩnh thản nhiên nói: "Anh không có kéo, nó tự lỏng ra mà."
"Anh cho là em bị ngốc hả?" Khương Kiền bị chọc giận đến bật cười, cậu vừa dịch người thì lập tức đụng phải thứ cứng rắn khó diễn tả bằng lời của người nào đó, cảnh cáo: "Không được làm bậy."
Đôi môi ấm áp của Trương Tự Lưu vẫn đang nấn ná trên gò má cậu, hơi thở nóng rực cháy bỏng phả lên mặt Khương Kiền, hắn khàn giọng nói: "Anh không làm bậy, chỉ chạm một chút thôi."
Khương Kiền cảm nhận được nhịp tim mình đang tăng nhanh, toàn thân bốc hơi nóng như bị lửa đốt, cậu sắp bị hấp chín rồi.
Hơi thở của Trương Tự Lưu đầy gấp gáp nhưng lại nhẹ nhàng như lông vũ, xúc cảm da thịt kề sát bên nhau và lửa nóng trong người như luồng điện râm ran thổi bùng lên cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể Khương Kiền.
Khương Kiền đỏ bừng cả vành tai, run sợ nói: "Chúng ta đang xem phim mà, hơn nữa y tá sẽ đi vào đấy."
"Có chăn che rồi."
"Anh tính toán cẩn thận vào cho em."
Giọng của Trương Tự Lưu trầm thấp đầy mê hoặc, giống như đang cám dỗ hấp dẫn Khương Kiền tiếp xúc với một số chuyện ngượng ngùng.
Gò má và mũi Khương Kiền đều bị Trương Tự Lưu hôn đến mấy lần, bọn họ thân mật dựa sát vào nhau, và dường như Trương Tự Lưu thật sự sẽ không phát bệnh.
Trương Tự Lưu: "Để anh nhìn chú một chút nào."
Vành mắt của Khương Kiền đỏ hoe cả lên, vẻ mặt ngây thơ khó hiểu hỏi lại: "Chú gì?"
"Em là ba, đây là em trai em, chính là chú của anh."
"Anh câm miệng!"
Khương Kiền xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, vuốt ve khóe miệng cong cong của Trương Tự Lưu, cười mãi không ngừng.
Cho đến khi nơi đó bị hắn chạm nhẹ vào, Khương Kiền lập tức trợn mắt há mồm, cười không nổi nữa.
Trương Tự Lưu mang theo ánh mắt nhiệt tình ngắm nhìn cậu, trái tim đập rộn ràng khó mà bĩnh tĩnh lại.
Bỗng dưng hắn dẹp bỏ tạp niệm ngồi thẳng dậy, hít thở thật sâu, làm dịu cơn khó chịu đột ngột xuất hiện trong cơ thể.
Khương Kiền cứng đờ cả người, không vui hứ lên một tiếng.
Sao lại đột nhiên đứt đây đàn như thế? Ý của em chỉ là nên ý tứ thận trọng không quá lố một chút thôi mà.
Loa phát thanh vang lên ầm ĩ: "Tất cả bệnh nhân mau đến uống thuốc."
_________________
Chú thích:
*Rối loạn nhân cách hoang tưởng hay còn được gọi tắt là PPD (Paranoid Personality Disorder), đây là một trong các loại lập dị khá nguy hiểm.
Bệnh lý này được hiểu như các hành vi do người bệnh thực hiện một cách kì lạ, bất ổn đối với những người xung quanh.
Thông thường bệnh nhân sẽ không đặt niềm tin vào bất kì ai, họ luôn ở trong trạng thái nghi ngờ, luôn cảm thấy người khác đang có ý định làm hại họ..