Editor: Kẹo Mặn Chát
Đây là lần đầu tiên Khương Kiền nhìn thấy có người đến thăm Trương Tự Lưu, thoạt nhìn chắc là mẹ hắn.
Cao cao gầy gầy, làn da trắng nõn, phong thái thanh lịch, vẻ ngoài có vài phần tương tự với hắn.
Trương Tự Lưu nhìn thấy người nhà cũng không quá vui vẻ, hắn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Cơ bản là trong lúc mẹ đang nói chuyện, hắn rũ mắt lắng nghe, nhưng một lúc lâu sau lại không thấy một lời đáp nào cả.
Bà Diêu thở dài bất lực: "Con có đang nghe không?"
"Có, nhưng con để ngoài tai."
Bà Diêu bó tay hết cách với đứa con trai này, hắn vĩnh viễn có suy nghĩ của riêng mình, khăng khăng cố chấp, người bên ngoài không can thiệp vào được.
"Con ở đây cũng không có ai chăm sóc con."
"Con...!chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ về." Trương Tự Lưu liếc nhìn Khương Kiền đang ở ngoài hành lang kêu ca không muốn ăn cơm với mẹ Khương.
Ít nhất chờ đến lúc Khương Kiền xuất viện, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh khỏi bệnh của Khương Kiền, nếu có thể lấy lại dáng vẻ ngày trước thì càng tốt.
Giờ ăn trưa, Khương Kiền nằng nặc không chịu ăn cơm, bị mẹ Khương ép ngồi vào bàn ăn, mắng cậu liếng thoắng vài câu: "Không ăn thì con chờ đến lúc mắc chứng biếng ăn đi."
Mẹ Hạ Vân lại nấu canh, lần nào Hạ Vân cũng đều chia sẻ với người khác.
Cô nhiệt tình bưng canh chạy tới mang cho Khương Kiền, nhưng Khương Kiền chán ăn thì sao cậu nhận được đây?
Hạ Vân nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy trước bàn Trương Tự Lưu không có canh.
Cô kích động chạy sang, nhưng lại không chú ý dưới chân, vấp ghế trượt chân, không khống chế được mà ngã về phía Trương Tự Lưu.
Toàn bộ bát canh nóng hổi mới ra khỏi lò vi sóng trên tay cô đổ hết lên vai Trương Tự Lưu, khiến cho những bệnh nhân chung quanh sợ tới mức liên tục la hét.
Trương Tự Lưu nhấc bộ quần áo ướt sũng của mình lên, bả vai nóng rát vô cùng đau đớn.
Bà Diêu lập tức vươn tay cởi áo của Trương Tự Lưu ra, vội vàng hét lên: "Con mau cởi áo ra."
Hạ Vân sợ tới mức tái nhợt cả mặt, ôm chặt lấy mình cuộn tròn người lại, lặp đi lặp lại những tiếng thì thào lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."
Người nhà Hạ Vân vội vàng đỡ cô dậy, liên tục nói xin lỗi.
Trương Tự Lưu chưa kịp phản ứng thì hàng cúc áo đã bị cởi hơn nửa, hắn giữ chặt tay mẹ: "Không còn nóng nữa."
Y tá trưởng gọi Trương Tự Lưu đi qua xử lý vết thương, Khương Kiền đứng trước mặt hắn, loáng thoáng nhìn thấy trên ngực hắn có vài vết sẹo.
Xét thấy là cô nhóc Hạ Vân này làm sai, cậu cố ý giúp Hạ Vân, liền nói: "Để tôi cầm áo giúp anh."
"Cảm ơn." Bà Diêu ngước mắt nhìn cậu rồi kéo con trai mình đi về phía bàn y tá.
"Ôi trời ơi, sao ngực cậu lại nhiều vết thương thế này?" Y tá trưởng giúp hắn rửa sạch vết dầu mỡ trên vai, chỉ vào vị trí trái tim: "Đây là vết dao để lại đi."
Bà Diêu đáp: "Ngày trước nó tự sát đều chuyên đâm vào tim, học theo ba nó."
Y tá trưởng kinh ngạc nói: "Di truyền à? Đứa trẻ nhà chị có trình độ học vấn cao, xem ra là một nhân tài.
Không thể như vậy được, cuộc sống vẫn rất tươi đẹp."
"Nó còn sống là được." Ánh mắt của bà Diêu dừng trên cơ thắt lưng gầy gò của con trai, bà tiến lại gần dùng ngón tay xoa xoa hình xăm màu đen phía trên đó: "Khương Kiền.
Sao con lại xăm hai chữ này? Là tên mối tình đầu của con à?"
Trương Tự Lưu nghiêng đầu nhìn lại, Khương Kiền sắp bước vào cửa chợt khựng lại, dường như đang do dự có nên vào hay không.
Y tá trưởng tràn đầy kinh ngạc: "Cậu...!với cậu ấy...!Khương Kiền, cậu tới rồi...!Cậu ấy chính là Khương Kiền..."
"Tôi đi ăn cơm đây, vẫn chưa ăn xong." Khương Kiền ném quần áo trước bàn, hoảng hốt bỏ chạy.
Má nó, thật xấu hổ.
Tên khốn chết tiệt kia xăm tên tôi làm gì hả, mau mau tẩy sạch đi.
Mẹ anh ta chắc không nhận ra mình đâu, chắc chắn không.
Khương Kiền nuốt xuống từng miếng cơm nhỏ, nhưng cơn đau ở ngực khiến cậu nuốt vô cùng khó khăn.
Trong đầu cậu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến hình xăm trên người tên khốn nạn kia.
Bà Diêu và Trương Tự Lưu đi ăn cơm, hai mẹ con kỳ dị nhìn chằm chằm sau gáy Khương Kiền.
Khương Kiền nổi da gà rần rần khắp lưng, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bà Diêu đang nhiệt tình gắp thức ăn cho Trương Tự Lưu.
Mình nghĩ nhầm rồi à?
Không phải chỉ là một hình xăm thôi sao, nó có thể đại diện cho điều gì? Không được nghĩ ngợi lung tung nữa, tại mày quá nhạy cảm nên mới dễ dàng mắc chứng trầm cảm đọa đày này đấy.
Hu hu hu, tại sao lại tra tấn tôi như vậy?
Không biết bệnh nhân trầm cảm cần phải tĩnh dưỡng à?
Bà Diêu cẩn thận quan sát Khương Kiền: "Nhóc lang thang này bị trầm cảm sao?"
Trương Tự Lưu lạnh lùng ngước mắt nhìn bà Diêu: "Xin hãy tôn trọng em ấy."
"Khương Kiền Khương Kiền.
Con muốn ở cùng cậu ấy nên mới vào bệnh viện này đúng không? Mẹ đã nói không thể để cho con về nước rồi mà.
Mỗi lần nhắc đến cậu ấy là con lại phát điên, một lần về thì phát bệnh đến bốn lần, mẹ không yên tâm về con."
"Nơi này có bác sĩ và y tá chuyên nghiệp."
"Được, mẹ không khuyên nổi con."
Mẹ Khương đi vứt rác, trong lúc đi ngang qua phía sau bà thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Người này thật sự vì con trai mình mà vào đây sao?
Hạ Vân phát bệnh ở trong phòng, khóc rất thảm thương, cô không ngừng nói xin lỗi với vách tường và mặt bàn.
Khương Kiền ăn cơm xong chạy tới thăm Hạ Vân, nhưng tinh thần của Hạ Vân đang trong trạng thái hỗn độn, hoàn toàn không thể ngừng lại.
Chờ đến khi bác sĩ quay lại, tiêm cho Hạ Vân một liều thuốc ổn định tâm trạng, thì lúc đó Hạ Vân mới bình tĩnh lại.
Trương Tự Lưu đi vào thăm cô, Hạ Vân khóc nức nở nói: "Em xin lỗi, em muốn cho anh uống canh."
Trương Tự Lưu: "Đã chườm đá nửa tiếng, hiện tại ổn rồi, không trách cô."
Hạ Vân lau nước mắt: "Cảm ơn chồng."
Trương Tự Lưu: "..."
Mẹ của Hạ Vân lúng túng mỉm cười, nói để Hạ Vân nghỉ ngơi rồi đưa bọn họ ra ngoài, giải thích: "Mong các con đừng để ý.
Từ nhỏ nó đã thiếu cảm giác an toàn, thích tự biên tự diễn mấy bộ truyện cổ tích một mình.
Sau đó đi học thì cùng bạn bè hâm mộ ngôi sao, bắt đầu suy nghĩ chủ quan, lúc nào cũng lẩm bẩm nói chuyện với đủ loại đồ đặc, thích trai xinh gái đẹp.
Nó đi học mà gặp được bạn học đẹp trai thì trực tiếp gọi người ta là chồng, bị mọi người cười nhạo, mấy đứa nhỏ đều không muốn chơi với nó."
"Không sao, sau này cứ để Trương Tự Lưu làm chồng cô ấy..."
Khương Kiền còn chưa dứt lời, Trương Tự Lưu lập tức xen ngang, không cho cậu nói chen nào: "Hạ Vân sẽ được chữa khỏi."
"Dì hy vọng mọi chuyện sẽ được như ý con nói." Mẹ Hạ Vân cười nhẹ, đi vào phòng bệnh.
Khương Kiền biết mình chắc chắn đã đắc tội Trương Tự Lưu, cậu vung chân bỏ chạy, rồi nghe thấy người phía sau nói: "Thuốc lá..."
Đôi chân đang trên đường chạy trốn lại chạy ngược về bên cạnh Trương Tự Lưu, chạy vè tới nơi cậu như xù lông lên, đạp Trương Tự Lưu một cước: "Anh uy hiếp tôi."
Trương Tự Lưu xoa xoa bắp chân bị đá, không vui nói: "Em rất vui khi anh làm chồng người khác sao?"
Khương Kiền hít sâu một hơi, tức giận đến mức cào xé ruột gan.
Tên hồ ly tinh đáng ghét này, giả bộ trông thật đáng thương, nhưng tôi sẽ không để mình mắc bẫy đâu! Anh đi chết đi, liên quan đếch gì đến tôi!
Tên khốn chết tiệt, vẫn muốn quyến rũ tôi à? Tôi đã qua cái tuổi bị sắc đẹp mê hoặc rồi, tôi không còn là nhóc con đáng yêu ngốc nghếch năm đó nữa.
"Rất vui, vui chết đi được.
Nói anh nghe này, ông đây không mắc bẫy của anh đâu." Có thể lúc này Khương Kiền đang thẹn quá hóa giận, tức hắn vì đã uy hiếp mình, nhưng cậu càng tức hơn là vì người này còn xăm tên cậu trên người mình.
Tại sao anh lại xăm tên tôi, ban đầu là anh bỏ rơi tôi đó, anh hai à.
Anh biến tôi thành một thằng đểu, giống như tôi mới là người tàn nhẫn vô tình cố ý gây sự vứt bỏ anh, mà anh là người ngốc nghếch chờ đợi kia, đều là tôi sai.
Tên khốn nạn quả nhiên khốn nạn, luôn đẩy hết lỗi sai sang cho người khác.
Bạn trai cũ đểu cáng đều cực kỳ đáng ghét như thế đó!
Anh khốn nạn thì cứ khốn nạn thôi, ấy vậy anh còn giả tạo đối xử tệ bạc với tôi, để rồi sau cùng tất cả mọi người đều nghĩ tôi là một gã đàn ông vô tâm phụ lòng người khác.
Chuyện này đành kệ thôi, anh còn cho người khác nhìn thấy hình xăm rồi cơ mà.
Tôi rất xấu hổ, tôi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Có dây cáp điện nào bỏ đi không? Tôi muốn treo cổ, hoặc là tôi còn có thể lựa chọn chết đuối trong bồn cầu nhà vệ sinh.
Bà Diêu bà bắt con trai mình về đi chứ, anh hùng hảo hán gì mà lại ra đây làm hại tôi?
Đầu óc Khương Kiền có lẽ đã chập mạch, cậu mím chặt môi vung tay lên lao tới định đánh hắn một quyền, nhưng lại chỉ thò một ngón tay chọc chọc vào hình xăm trên eo hắn rồi xoay người chạy trốn.
Trương Tự Lưu muốn nắm lấy tay cậu, nhưng người đã chạy thật xa đi xếp hàng lấy thuốc.
Lần đầu tiên Trương Tự Lưu muốn chen hàng, hắn muốn chen lên phía trước đứng ngay sau Khương Kiền, len lén cuộn nghịch mái tóc dài của cậu như thường ngày mà Khương Kiền chẳng bao giờ hay biết.
"Hồi hồn..." Bà Diêu vỗ vỗ cánh tay hắn, "Nếu không thì để mẹ mách nước cho?"
"Con không cần!" Hắn đi đến cuối hàng đợi để lấy thuốc.
"Con nhìn người ba chết giẫm của con đi, không chịu nói thẳng mọi chuyện, rồi chết rồi đấy, về sau con cũng chỉ có thể như ông ấy thôi.
Nếu ngày đó ông ấy nói cho mẹ biết mình bị rối loạn lưỡng cực, mẹ sẽ cùng ổng đi điều trị, cần gì đến mức cãi lộn ầm ĩ cả ngày với mẹ." Bà Diêu đứng bên cạnh hắn nói liên hồi: "Nếu ông ấy tỏ ra yếu đuối, mẹ có thể đau lòng và sẽ không ly dị với ổng."
Trương Tự Lưu không thể nói mọi chuyện cho Khương Kiền biết, dù sao Khương Kiền vẫn còn đang bệnh mà.
Nhưng hắn thực sự hy vọng, thực sự hy vọng Khương Kiền yêu hắn, trong đôi mắt của cậu chỉ có hắn, đôi mắt rực sáng luôn nhìn chăm chú vào hắn như ngày trước.
Trong suốt chín năm rời xa Khương Kiền, mỗi lần hắn nhớ đến cậu, trái tim luôn luôn đập rộn ràng.
Trong thế giới thật giả lộn xộn này, Khương Kiền chính là ánh sáng của hắn, là thứ ánh sáng chói mắt nóng bỏng nhưng lại khiến hắn muốn chạm tay tới.
Hồi đó ba hắn mắc chứng rối loạn lưỡng cực, lúc phát bệnh ông trở nên nóng nảy, cực kỳ hung hãn, thường xuyên đánh người làm hại người khác.
Nhưng trong thời kỳ ấy làm gì có cơ quan chính quy nào chữa trị cho người, cùng lắm bị bắt nhốt lại mấy tháng mà thôi.
Sau đó, dần dần chuyển thành hưng cảm nghiêm trọng và trầm cảm nặng, và ba hắn đã tự tử.
Thật không may, Trương Tự Lưu đã di truyền chứng rối loạn lưỡng cực của ba mình.
Bình thường hắn có thể cảm nhận được nó, nhất là lúc hắn phát bệnh, tốc độ giải đề nhanh hơn rất nhiều, tâm trạng cực kỳ kích động, nói nhiều hơn vang dội hơn, thậm chí là ham muốn tình dục cũng tăng cao rõ rệt.
Khi ấy Trương Tự Lưu đoán rằng có thể là do sự gia tăng tiết adrenaline ở tuổi dậy thì, không cần để ý.
Mãi cho đến lúc hôn Khương Kiền, hắn rung động, nhưng cảm xúc cũng xáo động theo.
Cả người hắn như đang ở trong lò lửa sắp sửa nổ tung, cảm xúc nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Hắn sinh ra kích động muốn xúc phạm Khương Kiền, muốn làm vài chuyện để không phải kìm nén nữa.
Sau khi chạy về nhà, hắn đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng, la hét rồi khóc lớn, dường như thể xác và tinh thần của hắn đều đang bị điều khiển.
Sau cơn cáu kỉnh điên cuồng, hắn chán nản suy sụp đến cùng cực, từ cảm xúc cao trào nhất rơi thẳng xuống cảm xúc tồi tệ nhất, hắn phải trải qua từng khúc thăng trầm giữa niềm vui và nỗi buồn, thậm chí hắn muốn kết liễu sinh mệnh của mình ngay tại chỗ.
Nhưng thế giới bí ẩn của hắn còn chưa được khám phá xong, sao hắn có thể chết được?
Hắn đã đóng cửa ở trong nhà ròng rã bảy ngày, chứng minh lại lý thuyết của mình về cơ học lượng tử và thế giới đa chiều, kiểm tra bằng phép tính trên giấy nhiều lần.
Hắn một lòng chỉ muốn đi ra nước ngoài, bởi vì ở đó có thể làm thí nghiệm, hắn muốn đi để chứng minh những phỏng đoán của mình.
Nhưng một ý nghĩ khác nói với hắn, đi ra nước ngoài rồi, còn Khương Kiền thì làm sao bây giờ?
Hắn không nỡ rời xa Khương Kiền..