Trữ Lễ Hàn ấn vào huyệt thái dương của mình.
Số lần gặp nhau giữa anh và Úc Tưởng quá ít ỏi. Trữ Lễ Hàn cố gắng nhớ lại thời điểm diễn ra bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, Úc Tưởng... Cô có thể hiện tình cảm qua lại với đám người Hà Vân Trác và An Tử Khải kia không?
Khoan hẵng nói về điều này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trữ Lễ Hàn phát hiện ra: Trước cái đêm hỗn loạn đó, ngay cả trong bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, ấn tượng của anh về Úc Tưởng đều hoàn toàn mơ hồ và lẫn lộn.
Lấy đêm hôm đó làm ranh giới.
Cái tên “Úc Tưởng” này cứ dần dần trở nên bắt mắt và gây sự chú ý một cách bất ngờ như vậy, trong khi anh không kịp đề phòng gì cả.
Thực sự cực kỳ chói mắt.
Đợi hồi lâu mà chưa thấy Trữ Lễ Hàn lên tiếng, thư ký Vương cũng khá luống cuống. Anh ấy do dự rồi hỏi: “Cậu cả, anh còn muốn theo dõi cô ấy không?”
“Còn.”
Thư ký Vương đáp lại, sau đó vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Còn một chuyện nữa đó chính là đoạn video ghi hình ở khách sạn Hải Lệ ngày hôm đó rất khó khôi phục lại sau khi bị xóa bỏ. Chúng tôi nghi ngờ rằng, có hacker chuyên nghiệp đã thâm nhập vào hệ thống khách sạn để cắt nó đi. Bây giờ, vấn đề này vẫn đang được điều tra...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nghe xong điều này, Trữ Lễ Hàn cũng không quá tức giận.
Trong mưu kế lần này, ngoại trừ xuất hiện một nhân vật ngoài ý muốn là Úc Tưởng thì thực ra nó cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với anh. Điều đáng lo lắng nhất hiện giờ chính là khách sạn Hải Lệ. Cho dù có phải liều mạng thì anh cũng sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này. Nếu không thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ bị đứt đoạn một cách mơ hồ.
Mạch suy nghĩ của Trữ Lễ Hàn đột nhiên tạm ngừng.
Bây giờ, khi nhìn lại vụ việc bất ngờ ngày hôm đó, anh mới thấy: Từ việc Úc Tưởng uống thuốc giải đến việc đặt đồng hồ báo thức để rời đi sớm... Dường như một chuỗi hành động của cô đều đang cố gắng giải quyết và tháo gỡ rắc rối cho Trữ Lễ Hàn.
Tất nhiên Trữ Lễ Hàn cũng chẳng ngây thơ hay khờ khạo đến mức lập tức cho rằng: Úc Tưởng làm điều đó là vì muốn tốt cho anh.
Trong khi thư ký Vương vẫn đang thao thao bất tuyệt ở phía bên kia để báo cáo công việc thì Trữ Lễ Hàn chợt ngắt lời: “Anh hãy chọn một món quà rồi gửi nó tới chỗ Úc Tưởng đi.”
Thư ký Vương bỗng chốc im bặt.
Hả?
Tại sao chủ đề câu chuyện lại quay về Úc Tưởng rồi?
Thư kí Vương không thể phỏng đoán được tâm tư của cậu cả Trữ. Nhưng anh ấy thực sự có khả năng chọn quà rất cừ.
Thư ký Vương vội vàng đáp lại: “Vâng!”
Phía ngoài câu lạc bộ ở đầu bên kia.
Quả thực là có ai đó đã lái xe đến đây để chở số hoa kia đi với mức giá được chiết khấu 30%. Người nhận hàng vui mừng đến mức không ngậm được mồm. Dù sao thì chất lượng của lô hoa này quá tốt rồi! Tất cả đều là hoa hồng với chủng loại đa dạng, phong phú! Hơn nữa chúng lại còn rẻ như vậy! Chất đầy cả một xe tải to tướng cơ mà!
Tâm trạng của Úc Tưởng cũng vô cùng tốt đẹp và phấn khởi.
Tài khoản ít ỏi đến độ đáng thương của cô đã nhận được ba mươi tám nghìn nhân dân tệ ngay tại chỗ.
Hà Vân Trác: “...”
Anh ta đã mua chúng với mức giá cao ngất ngưởng, thế mà Úc Tưởng lại bán đi với đơn giá năm tệ một đóa.
Cô thật biết cách kinh doanh mà!
Lúc này, Úc Tưởng bèn ngẩng đầu để ngắm nhìn bầu trời: “Trông trời cũng chẳng còn sớm nữa...”
Hà Vân Trác nhanh chóng lên tiếng: “Tôi đưa cô về nhé.”
Hôm nay, anh ta đã trả giá quá nhiều vì Úc Tưởng. Nếu Hà Vân Trác vẫn không thể chinh phục được cô, cuối cùng lại để Úc Tưởng rơi vào tay Lăng Sâm Viễn thì chẳng phải Hà Vân Trác đã uổng công vô ích và trở thành trò cười của người khác sao?
Chuyện này sẽ khiến Hà Vân Trác ghi hận sâu sắc đến mức cả đời này, anh ta cũng không thể nào yên lòng nhắm mắt!
Úc Tưởng đồng ý một cách cực kỳ thoải mái: “Được thôi.”
Lẽ ra Hà Vân Trác phải rất vui vẻ khi nghe thấy hai chữ này, bởi vì anh ta đã có thể đâm chọt vào trái tim của Lăng Sâm Viễn rồi. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, Hà Vân Trác lại không hề cảm thấy hạnh phúc hay phấn chấn.
Có vẻ như anh ta đã bận rộn một cách vô ích rồi.
Hà Vân Trác dứt khoát quyết định không nghĩ về chuyện này nữa, kẻo càng nghĩ thì càng tức giận hơn.
Anh ta ném chìa khóa cho nhân viên trông xe, chẳng mấy chốc đã dẫn Úc Tưởng cùng lên xe.
Cũng chẳng có ai trong nhóm con ông cháu cha lên tiếng để giữ Hà Vân Trác lại.
Hôm nay mọi người cũng đã chịu đựng quá nhiều kích thích rồi, nhất định phải tranh thủ thời gian để điều hòa lại tâm trạng của mình, đỡ phải khiến cục diện càng thêm lúng túng và bất tiện tới mức không thể cứu vãn.
“Cậu Hà, hẹn gặp lại lần sau nhé!”
“Cậu Hà đi thong thả!”
Sau khi mọi người tiễn Hà Vân Trác xong, bọn họ mới quay đầu nhìn về phía Lăng Sâm Viễn.
“Anh Lăng và cô Úc quen nhau như thế nào vậy?” Vài cậu ấm cô chiêu nào đó bạo dạn hỏi.
Dù sao thì họ cũng phải tìm hiểu rõ mối quan hệ này, từ đó mới biết về sau nên đối xử với Úc Tưởng ra sao.
“Trong một cuộc họp, cô ấy đã nhìn tôi chằm chằm một lúc thật lâu, sau đó nói rằng cô ấy thích tôi.” Lăng Sâm Viễn thản nhiên trả lời.
Anh ta cảm thấy Úc Tưởng rất giống một con ngựa hoang.
Khi bạn đến gần Úc Tưởng, cô ấy có thể khiến bạn cực kỳ tức giận. Nhưng nếu Úc Tưởng vừa hét lên rằng cô ấy thích bạn vừa khiến cho bạn tức tối, vậy thì loại cảm giác như đang thuần hóa con ngựa hoang này cũng khá thú vị.
Lăng Sâm Viễn nói xong thì lập tức xoay người đi vào trong: “Tôi còn có việc phải làm. Mọi người cứ tự nhiên đi.”
Nhóm con ông cháu cha kia bèn liếc nhìn nhau, anh ngó tôi còn tôi nhìn anh.
Lăng Sâm Viễn vẫn chưa giải thích rõ ràng về việc anh ta có cảm giác gì đối với Úc Tưởng cơ mà? Úc Tưởng thích Lăng Sâm Viễn nhưng còn anh ta thì sao?
“Chúng ta có cần báo một tiếng cho cậu Hà biết không nhỉ?”
“Ai sẽ là người gửi tin nhắn?”
“Anh gửi, anh gửi đi!”
Phía bên này, bên trong chiếc Ferrari đang rơi vào bầu không khí im lặng.
Chỉ có mỗi hệ thống không chịu nổi cảm giác hoang mang lẫn rối rắm của chính mình, vì vậy nó bèn hỏi Úc Tưởng: [Đàn ông kỳ quái và khó hiểu như vậy hả? Cô đã khiến anh ta tiêu tốn rất nhiều tiền, lại còn đánh mất thể diện nữa. Thế mà anh ta vẫn muốn đưa cô về nhà à?]
Là do Úc Tưởng sở hữu sức hấp dẫn đặc biệt và sự lôi cuốn lạ kỳ sao?
Úc Tưởng: Tôi cũng cảm thấy anh ta có phần bệnh hoạn, tâm lý cũng hơi hơi bất thường.
Một người bình thường đã sớm nổi giận và bỏ đi từ sớm sau khi bị sỉ nhục như vậy rồi.
Hệ thống rơi vào trầm tư.
Có lẽ hệ thống đang gấp rút tra cứu thông tin nào đó, để rồi nhanh chóng quay lại nhằm khoe khoang mớ từ vựng mới mẻ của nó.
Hệ thống: [Có thể đó là “chi phí chìm*” đấy. Trong trường hợp này, nếu anh ta càng mất mặt trước đám người kia thì sẽ càng chịu nhiều tổn thất. Vì vậy, anh ta càng muốn chinh phục cô để rửa sạch nỗi hổ thẹn và nhục nhã trước đó.]
*Chi phí chìm là một khoản chi phí đã được thanh toán và không thể phục hồi. Trong kinh doanh, chi phí chìm có thể hiểu là chi phí gần như bị mất hẳn hoàn toàn sau khi đầu tư, và việc tái đầu tư không giúp cho việc hoàn vốn. Đây là loại chi phí không thể kiểm soát được nên các nhà đầu tư, nhà quản trị không thể đưa ra những dự đoán chính xác về mức độ phát sinh của nó; hoặc không đủ thẩm quyền để đưa ra những phương án, chiến lược để xử lý hay quyết định về loại chi phí này.
Úc Tưởng: ? Nếu anh ta tham gia kinh doanh thì thật sự sẽ không khiến cho Hà Thị phá sản đấy chứ?
Hệ thống đọc lên tình tiết tiếp theo của câu chuyện: [Sẽ không đâu. Anh ta sẽ dựa vào kỹ năng tài tình của một hacker cùng với năng lực đàm phán xuất sắc để tiếp tục mở rộng Hà Thị hơn nữa.]
Úc Tưởng: ...
Quả thực là một thế giới ngang ngược nhất trần đời và bất chấp quy luật tự nhiên. Chỉ cần dựa vào kỹ năng của một hacker mà cũng có thể thành công sao?
Úc Tưởng: Đúng rồi! Cậu có biết tại sao Hà Vân Trác lại tìm tôi không? Anh ta có tiến hành giao dịch hay đổi chác gì với bác cả của tôi hả? Định đổi tôi để lấy tiền à?
Hệ thống: [Không phải chuyện này nên hỏi cô sao? Tại sao nội dung của câu chuyện lại thay đổi như thế?]
Úc Tưởng: ?
Hệ thống: ?
Một người và một hệ thống đối mặt với nhau trong sự trầm lắng.
Sau một lúc lâu, không ngờ hệ thống lại lục lọi và phát hiện một vài manh mối từ trong hồ sơ cốt truyện của mình.
Hệ thống: [... Có gì đó không ổn rồi.]
Úc Tưởng: Sao vậy?
Hệ thống: [Cô có biết vì sao Hà Vân Trác thích Ninh Nhạn nhiều đến vậy nhưng anh ta lại không dám cầu hôn cô ta không?]
Câu chuyện về nam phụ và nữ phụ độc ác cũng đâu được miêu tả chi tiết trong cốt truyện của nguyên tác chứ!
Nếu khắc họa chuyện này một cách tường tận hơn thì độc giả sẽ mắng nhiếc vì số lượng từ nhiều quá thể!
Úc Tưởng thầm nhủ rằng: Làm sao tôi biết được?
Hệ thống cũng không định đợi cô trả lời nên nhanh chóng nói tiếp: [Không phải là vì Ninh Nhạn không thích anh ta đâu! Thế lực và quyền hạn của nhà họ Ninh không sánh bằng nhà họ Hà, nếu như nhà họ Hà chủ động ngỏ lời kết tình thông gia thì nhà họ Ninh tuyệt đối sẽ không khước từ.]
Úc Tưởng: Vậy nên?
Hệ thống: [Trong cốt truyện gốc, sau cái ngày tổ chức bữa tiệc ở nhà họ Kim, Hà Vân Trác đã mời một cô chiêu họ Đổng cùng đi ăn tối. Nửa tháng sau, bọn họ đã đính hôn với nhau. Trong quãng thời gian vài năm ròng rã sau đó, Hà Vân Trác cũng chẳng kết hôn với cô Đổng này. Nhưng cô Đổng kia lại mang thai, đứa bé có ba họ Hà.]
Úc Tưởng: ???
Lượng thông tin này hơi quá tải.
Hệ thống lên tiếng một cách chật vật: [Hiện giờ, tôi cũng chẳng biết cốt truyện đã thay đổi ở chỗ nào nữa. Trong nội dung câu chuyện này, đối tượng bị Hà Vân Trác nhắm tới cũng đã biến đổi rồi, từ cô Đổng kia đã chuyển thành cô đấy.]
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: Tôi có một câu bậy bạ và thô tục, chẳng biết có nên nói ra hay không.
Hệ thống: [Cô vẫn nên im lặng thì hơn. Nếu cô nói ra thì sẽ bị tắt tiếng rồi thay bằng âm thanh bíp bíp đấy.]
Úc Tưởng không nói nên lời, đành phải bóc phốt: Âu mai gót! Tôi có cảm giác toàn bộ nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này đều là những kẻ phản diện!
Đây là loại tình tiết quái đản gì thế? Nó dị biệt đến mức chẳng có nhân vật nào là người bình thường cả!
Hệ thống: [Cho nên nữ chính mới bị ngược đãi thậm tệ đến nỗi chết đi sống lại đấy!]
Bên này, Úc Tưởng vẫn đang nói chuyện phiếm với hệ thống thì bên kia, điện thoại di động của Hà Vân Trác lại rung lên. Nhưng anh ta đang lái xe nên tạm thời không có thời gian để đọc tin nhắn.
Hà Vân Trác đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tôi có nên cảm ơn cô Úc vì đã bằng lòng cho phép tôi đưa cô về nhà không?”
Úc Tưởng thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình: “Nếu anh cứ nhất quyết muốn cảm ơn tôi thì thực ra cũng chẳng phải là không thể.”
Hà Vân Trác: “...”
Anh ta tiếp lời: “Tôi còn tưởng rằng cô Úc sẽ không đồng ý với tôi cơ đấy.”
Úc Tưởng: “Nguyên nhân chủ yếu chính là, tôi không thể để cho nhóm con nhà giàu bên cạnh anh úp sọt mình trên đường về nhà được.”
Khóe môi Hà Vân Trác giật giật, trong lòng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Hà Vân Trác: “Cô Úc có thể yên tâm về vấn đề này. Bọn họ sẽ không làm những chuyện thất lễ và mất phẩm giá như vậy đâu.”
Úc Tưởng quay đầu lại rồi mỉm cười với đối phương: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Cuối cùng thì cô có thể tiếp tục mạnh dạn làm một con cá muối gan dạ, không cần nể mặt ai rồi!
Hà Vân Trác bị nụ cười rạng rỡ và xán lạn trên khuôn mặt cô làm lóa mắt.
Vì cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt nên Hà Vân Trác bèn khẽ nói để đưa chủ đề trở lại đúng hướng: “Cô Úc có biết tại sao hôm nay tôi lại mời cô ra ngoài không?”
Úc Tưởng: “Hửm?”
Hà Vân Trác: “Thật ra ba tôi rất thích cô Úc. Ông ấy thực sự hy vọng tôi và cô Úc có thể ở bên cạnh nhau.”
Bình thường, một cô gái trẻ sẽ lập tức mừng rỡ khi nghe thấy những lời này.
Dẫu sao thì câu nói của Hà Vân Trác cũng biểu đạt rằng: Người nhà của anh ta rất thích Úc Tưởng. Nếu đó là ý tứ của gia đình thì việc cô được gả vào một nhà giàu sang quyền thế cũng cực kỳ dễ dàng. Ắt hẳn cuộc sống vợ chồng sau khi kết hôn cũng sẽ vô cùng tốt đẹp.
Nhưng Úc Tưởng lại đang suy xét câu nói của Hà Vân Trác.
Câu nói “ba tôi rất thích cô Úc” của anh được hiểu theo nghĩa đen, đúng chứ?
Hà Vân Trác đợi suốt một lúc lâu cũng chẳng thấy Úc Tưởng trả lời.
Còn khuôn mặt của cô thì lại trầm lặng, ngay cả một nụ cười cũng không buồn nở chứ đừng nói tới việc cô đang để lộ vẻ mặt lo sợ khi được người khác yêu thương.
Hà Vân Trác buộc phải thừa nhận thêm một lần rằng: Úc Tưởng thực sự là một cô gái khác biệt và rất khó đối phó.
Hà Vân Trác mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ rồi hỏi: “Nhưng mà hình như cô Úc cũng không thích tôi lắm thì phải? Tôi có thể hỏi lý do không?”
Tất nhiên Úc Tưởng không thể tiếp tục làm người câm điếc như vậy.
Chà, nếu anh đã hỏi thì tôi sẽ mở lòng từ bi để thêu dệt và biên soạn một đoạn tình tiết cho anh ngay tại chỗ...
Thế là Úc Tưởng khẽ nhíu mày: “Nói thật với cậu Hà, tôi vô cùng yêu thích chiếc xe hoa kia của anh.”
Khóe miệng của Hà Vân Trác giật giật.
Thứ mà cô thích chính là số tiền mà cô đã kiếm được từ việc bán hoa, phải không?
Tôi cũng không ngờ cô chiêu nhà họ Úc lại bủn xỉn và mót tiền đến vậy.
Úc Tưởng: “Cậu Hà có gia cảnh tốt, lại còn tốt nghiệp ở một ngôi trường danh tiếng và vừa trở về từ nước ngoài. Ngoại hình cũng cực kỳ tuấn tú, học thức thì uyên bác đầy mình... Quả thật là anh tài có một không hai trong suốt nghìn dặm trường.”
Hà Vân Trác nhíu mày.
Hiếm khi nghe được vài câu nói thuận tai từ miệng Úc Tưởng nên không thể không thừa nhận rằng: Tâm tình của anh ta thực sự tốt hơn một chút.
Nhưng nếu Hà Vân Trác trao đổi chi tiết với Lăng Sâm Viễn thì anh ta sẽ phát hiện: Đôi môi của Úc Tưởng chưa bao giờ thốt ra lời hay ý đẹp.
“Vậy tại sao cô lại không thích tôi?” Hà Vân Trác truy hỏi đến cùng.
Úc Tưởng: “Bởi vì tôi không thể.”
“Tại sao lại không thể?” Hà Vân Trác tiếp tục chất vấn.
Úc Tưởng thở dài, khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến người khác phải động lòng thương xót.
Úc Tưởng trả lời: “Lúc còn nhỏ, tôi không hiểu chuyện, đầu óc mê muội nên chẳng thể phân biệt được đúng sai như thể bị ma xui quỷ ám. Vậy nên bỏ đi, không nói chuyện này nữa.”
Hà Vân Trác nhanh chóng đoán ra nguồn cơn.
Nghĩa là lúc còn nhỏ, Úc Tưởng đã từng xảy ra quan hệ đặc biệt thân mật với người khác trong khi yêu đương? Vậy nên bây giờ, cô mới cảm thấy tự ti vì bản thân không còn trong trắng và hoàn hảo nữa?
Nhưng Hà Vân Trác lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Với một khuôn mặt mĩ miều như vậy, nếu Úc Tưởng chẳng có bất kỳ trải nghiệm hoang đàng nào thì lúc đó Hà Vân Trác mới cảm thấy kỳ lạ!
Tuy nhiên, Lăng Sâm Viễn có biết chuyện này không nhỉ?
Hà Vân Trác nở một nụ cười: “Không sao cả. Ai cũng có một thời non trẻ khờ dại và không hiểu chuyện mà. Tôi cũng từng có vài người bạn gái ở nước ngoài. Tôi và gia đình của mình cũng không phải là những người cổ hủ hay có tư tưởng bảo thủ. Vì vậy, chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện quá khứ đâu…”
Hà Vân Trác dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Lúc đầu, khi người nhà mới đề cập vấn đề này với tôi, tôi cũng vô cùng do dự. Nhưng sau khi tiếp xúc với cô Úc, tôi lại phát hiện cô là một người hết sức thú vị. Tôi hy vọng rằng, bản thân và cô Úc có thể phát triển thêm một bước nữa. Cô Úc cảm thấy thế nào?”
Nói những lời trái với lương tâm như vậy mà trong lòng anh không cảm thấy khó chịu chút nào hả?
Úc Tưởng chớp mắt mấy cái.
Hệ thống: [Xem ra cô không thể từ chối anh ta được rồi... Cô vẫn nên nhanh chóng đi tìm Trữ Lễ Hàn đi! Chỉ có anh ta mới có thể giải quyết vấn đề này thôi!]
Úc Tưởng không để tâm tới hệ thống.
Lúc này, chiếc xe vừa vặn đậu bên ngoài cổng chính của biệt thự nhà họ Úc. Úc Tưởng ngước mắt lên rồi nhìn Hà Vân Trác với vẻ khá ngập ngừng: “Anh nói thật chứ?”
Đáy mắt long lanh của cô run lên, quả thực có thể lay động lòng người.
Hà Vân Trác: “Thật đấy.”
Anh ta cho rằng mình đã có màn thể hiện tốt nhất rồi, khó có người phụ nữ nào không bị cám dỗ và động lòng trong tình huống này.
Úc Tưởng hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hà Vân Trác: “Thực ra tôi cũng không muốn lừa gạt anh đâu… Từ lâu, tôi đã muốn tìm một người ba cho đứa bé trong bụng mình rồi.”
Hà Vân Trác: ???
Hệ thống suýt chút nữa đã nứt ra làm đôi ngay tại chỗ vì quá đỗi kinh ngạc.
Hà Vân Trác thì gắng gượng tìm lại giọng nói của chính mình: “Cô vừa nói gì cơ?”
“Cậu Hà vẫn chưa nghe rõ à? Vậy tôi lặp lại lần nữa nhé.”
“… Không cần.” Hà Vân Trác ngắt lời cô một cách chóng vánh. Đợi đến khi lời nói đã thốt ra khỏi miệng, anh ta mới phát hiện giọng điệu của mình hơi bất lịch sự.
Hà Vân Trác nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, cố gắng hết sức để kìm nén sự kinh hoàng lẫn tức giận trong lòng, sau đó hỏi tiếp: “Đã mấy tháng rồi?”
Úc Tưởng: “Hay là anh tự xem đi?”
Hà Vân Trác cúi đầu nhìn thoáng qua.
Bụng dưới của Úc Tưởng bằng phẳng và vẫn chưa có dấu hiệu lồi lên, nhiều nhất thì cũng chưa quá ba tháng.
Gân xanh trên trán Hà Vân Trác lập tức co giật dữ dội.
Đây gọi là còn nhỏ và thiếu hiểu biết hả?
Căn cứ vào số tháng mang thai này thì...
Có lẽ vào đầu năm nay, cô vẫn còn là một cô gái không hiểu chuyện nhỉ!