Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

Ngài thật không hổ là nhân vật phản diện.
 
Đây là dòng chữ để lại trong đầu Úc Tưởng mãi mà không thể tan biến.
 
Lần đầu tiên quý ngài họ Trữ này xuất hiện trong nguyên tác, tác giả đã tốn rất nhiều bút mực để miêu tả anh ta là một công tử xuất thân từ danh gia vọng tộc theo đúng tiêu chuẩn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà Trữ Lễ Hàn cũng không phụ với những lời miêu tả ấy.
 
Cho dù là khi loại thuốc ấy phát huy tác dụng đến mức cao nhất, từ đầu tới cuối đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng vẫn cố gắng giữ vững đôi chút bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức có thể gọi là lạnh lùng hà khắc.
 
Đồng thời từ đầu tới cuối, những chiếc cúc áo trên áo sơ mi của anh vẫn được cài chỉn chu chứ không hề lỏng lẻo chút nào.
 
Cứ như thể “chuyện ấy” áp đặt vào con người anh chẳng khác nào là hành động khinh nhờn chàng công tử cao quý này.
 
Tạo nên sự trái ngược rõ rệt với những động tác mạnh mẽ khi anh cúi người xuống.
 
Trong lúc đôi mắt Úc Tưởng mơ màng quan sát Trữ Lễ Hàn, Trữ Lễ Hàn cũng đang nhìn cô.
 
Sau khi quyết định chọn cách này để giải quyết loại thuốc trong người mình, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, bộ não của Trữ Lễ Hàn đã phân tích rõ ràng hành vi này sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào, cùng với cách giải quyết hậu quả này ra sao…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn đạt được lợi ích gì, anh sẽ cho cô.
 
Nếu cô có âm mưu lớn hơn nữa, thế thì đương nhiên là không thể được.
 
Tốt nhất là hãy thông minh một chút, sau đó khai báo rõ ràng rốt cuộc ai đã sai khiến cô ấy, hoặc là ai đã nghĩ ra cách này giúp cô ấy… Hửm?
 
Trữ Lễ Hàn khựng lại giữa chừng, nhìn thẳng vào bàn tay Úc Tưởng.
 
Úc Tưởng vất vả thò tay ra, mò mẫm thứ gì đó trên đầu giường với dáng vẻ yếu đuối bất lực.
 
Trữ Lễ Hàn: “…”
 
Giờ này mà vẫn còn sức để phân tâm cơ à?
 
Trữ Lễ Hàn: “Cô đang tìm cái gì thế?”
 
Ngay sau đó, Úc Tưởng đã tìm được thứ mà mình cần.
 
Đó là một chiếc điện thoại di động.
 
Sự lạnh lẽo trên gương mặt Trữ Lễ Hàn vẫn chưa hề vơi bớt, giọng anh trầm xuống, đặt câu hỏi: “Cô chuẩn bị báo cáo với người sau lưng cô là nhiệm vụ đã hoàn thành?”
 
Úc Tưởng: “Không phải.”
 
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng, chỉ âm thầm đè lên cổ tay Úc Tưởng, không cho cô tiếp tục bấm điện thoại.
 
Anh muốn xem cô định ngụy biện kiểu gì.
 
Úc Tưởng khẽ lẩm bẩm: “Tôi đặt đồng hồ báo thức đã.”
 
Trữ Lễ Hàn: ?
 
Đồng hồ báo thức???
 
Úc Tưởng làm lơ sắc mặt của Trữ Lễ Hàn, cứ thế mở to đôi mắt ngân ngấn lệ đầy mơ màng nhìn vào màn hình điện thoại, cố gắng điều chỉnh đồng hồ báo thức sáu giờ rưỡi cho mình ngay trước mặt anh.
 
Đặt đồng hồ báo thức xong, Úc Tưởng lập tức nhét điện thoại di động xuống dưới gối, sau đó lười biếng nhắm mắt lại, chỉ thoáng chốc đã khò khò.
 
Trữ Lễ Hàn: “…”
 

Anh bỗng nhiên không hiểu rốt cuộc cô định làm trò mèo gì.
 
Một đêm rất dài dần dần trôi qua.
 
Điều hòa phát ra âm thanh nhè nhẹ, cùng lúc đó, cuối cùng kim giờ trong đồng hồ cũng chỉ về phía sáu giờ rưỡi sáng. Tiếng chuông báo thức vừa vang lên hai tiếng đã bị Úc Tưởng ấn nút tắt ngay tức thì.
 
Cô cầm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trữ Lễ Hàn.
 
Người đàn ông này vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách sạn chiếu lên gương mặt anh tựa như lớp trang điểm bằng vàng bằng ngọc trên mặt anh, càng khiến anh có vẻ đẹp ngạo mạn khó có thể miêu tả thành lời.
 
Tiếc rằng lại là một nhân vật phản diện trời đánh thánh vật.
 
Úc Tưởng xách quần lên.
 
Chuồn thôi chị em ơi.
 
Ai ngờ cô mới bước ra một bước thì đã ngã chổng vó. May mà sàn nhà trong phòng khách sạn được trải lớp thảm rất dày nên mới không gây ra tiếng vang lớn đánh thức Trữ Lễ Hàn tỉnh dậy.
 
Úc Tưởng: “…”
 
May mà mặc dù hai chân mềm oặt như hai cọng bún nhưng không ảnh hưởng tới việc đi đường, ra ngoài chén hai bát cơm thì chắc là sẽ khỏe như voi lại thôi.
 
Nghĩ đến đây, Úc Tưởng ưỡn thẳng lưng đi đến chỗ cửa phòng. Một tiếng “lạch cạch” nho nhỏ vang lên, cửa mở ra.
 
Quả nhiên, Úc Tưởng thầm nghĩ.
 
Trong cốt truyện nguyên tác, chị gái của nữ chính trong truyện đã cố tình bỏ thuốc vào ly rượu của cô ấy để hãm hại cô ấy bị mất hết thanh danh.
 
Đương nhiên, cuối cùng ly rượu bị bỏ thuốc đó vào bụng nhân vật nữ phụ thí mạng này hết.
 
Chờ đến khi nữ tốt thí đi theo Trữ Lễ Hàn vào phòng khách sạn, chị gái của nữ chính tiểu thuyết lập tức tìm người khóa cửa từ bên ngoài để bảo đảm họ không thể thoát khỏi phòng, đồng thời bảo đảm âm mưu của cô ta đã thành công.
 
Chờ đến khi thời gian trôi qua đã đủ rồi, cô ta mới lặng lẽ tháo ổ khóa bên ngoài xuống, thế thì khi phóng viên kéo đến mới đúng lúc gặp phải chuyện xấu xa này.
 
Không thì ngay cả cửa cũng không mở được, phóng viên còn chụp cái gì? Chụp cái búa chắc?
 
Còn bây giờ, Úc Tưởng đẩy cửa bước ra khỏi phòng, còn nhân tiện vỗ lên chỗ khóa cửa một phát.
 
Hơ hơ! Không ngờ được chứ gì? Tôi đã đặt đồng hồ báo thức để dậy sớm đấy nhé! Hồi còn bán mình cho tư bản tôi còn chưa bao giờ chịu khổ chịu khó như lần này đâu nhé!
 
Lúc này hệ thống vẫn đang tự chặn chính mình vì tối qua gặp phải cú sốc quá lớn, sợ mình sẽ chứng kiến cảnh tượng mà mình không nên thấy, thế nên nó không hề biết rằng Úc Tưởng chẳng những đã ngủ với Trữ Lễ Hàn mà bây giờ còn phủi mông ngúng nguẩy bỏ đi, không để lại một chút dấu vết.
 
Vào mùa thu, bảy giờ rưỡi buổi sáng sắc trời còn chưa sáng hẳn.
 
Tranh thủ giờ này trời vẫn còn tối, Úc Tưởng chậm rãi rời khỏi khách sạn.
 
Thảm đỏ trước cửa khách sạn còn chưa được dọn dẹp, chung quanh vẫn còn giữ nguyên khung cảnh trang trí của tiệc rượu tối hôm qua.
 
Đồng thời còn có mấy tên paparazzi lởn vởn trước cửa khách sạn.
 
Họ đã ngồi ở đây suốt cả đêm, cả đám tóc bù xù như tổ quạ, một tay kẹp điếu thuốc lá cháy dở, tay còn lại cầm sữa bò và bánh mì ăn lót dạ.
 
“Không phải nghe đồn là có tin nóng hổi à? Sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”
 
“Chờ xíu.” Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cúi đầu nhìn lướt qua màn hình di động, sau đó trả lời: “Chờ đến chín giờ, chúng ta lập tức vào khách sạn, xông thẳng lên tầng 13.”
 
Đến chín giờ, thư ký của Trữ Lễ Hàn sắp đến khách sạn tìm anh để chủ trì cuộc họp sáng nay.
 
“Vào được chưa?” Có người hỏi.
 
Người đàn ông trung niên lắc lư chiếc thẻ phòng khách sạn trong tay: “Yên chí, chúng ta có thứ này cơ mà.”
 

Đúng lúc này, Úc Tưởng chậm rãi bước ra cửa khách sạn.
 
“Đó là ai thế?” Có paparazzi vừa chỉ vào Úc Tưởng vừa hỏi.
 
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua, chỉ thấp thoáng thấy được dáng người thướt tha của cô gái được khoác lên mình một bộ lễ phục dạ hội.
 
Nhưng có lẽ mắt thẩm mỹ của cô gái này không được tốt cho lắm.
 
Chỗ cổ áo của bộ lễ phục dạ hội đó tự dưng lại có một cái nơ bướm to đùng, trông hết sức kém sang.
 
Người đàn ông trung niên chẳng buồn liếc nhìn thêm lần nữa, chỉ bảo rằng: “Chẳng qua là một kẻ râu ria thôi, chúng ta chỉ cần chờ tin nóng của chúng ta là được.”
 
Người khác đều đáp lại một tiếng, sau đó ngồi về chỗ chờ đợi một cách thành thật.
 
Sáng sớm mùa thu rất lạnh khiến Úc Tưởng liên tục rùng mình mấy cái. Rời khỏi khách sạn, việc đầu tiên cô làm là đến cửa hàng bán đồ ăn sáng cách khách sạn mấy trăm mét theo hướng dẫn chỉ đường, mua một ly sữa đậu nành nóng hổi và một bát đậu hũ mặn, sau đó còn gọi thêm nửa vỉ bánh bao thịt, nửa vỉ sủi cảo rán.
 
Sau đó cứ thế cột tóc lên cho gọn để càng tiện ăn cơm
 
Bà chủ quán chưa bao giờ gặp vị khách nào kỳ lạ thế này, ăn mặc cứ như vừa bước ra từ bữa tiệc của xã hội thượng lưu, chân còn mang giày cao gót, có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến mức khi đuôi mắt của cô gái này khẽ híp lại cứ như đang quyến rũ người khác.
 
Đưa mắt nhìn xuống, thậm chí còn có thể thấy trên bờ vai và chiếc cổ trắng ngần của cô ấy còn vương một chút vệt đỏ, trông cứ như dấu vết từng bị ngón tay của ai đó bóp mạnh.
 
Trên người cô ấy không có một chút khát vọng ham muốn hay hơi thở hạ lưu, nhưng lại cứ khiến người ta vô thức tưởng tượng ra một cảnh tượng rung động lòng người trong đầu.
 
Nếu Úc Tưởng biết suy nghĩ của bà chủ quán thì chắc sẽ nói rằng, ngoại hình trông giống một cô nàng yêu tinh chẳng lẽ là lỗi của tôi?
 
Đúng lúc này, Úc Tưởng khẽ ợ một tiếng, thoáng chốc đánh thức bà chủ quán từ trong những suy nghĩ vẩn vơ.
 
“Cảm ơn, xin hãy đóng gói giúp tôi.”
 
“Hả? Vâng vâng!”
 
Úc Tưởng cứ thế xách một túi bánh bao còn chưa ăn hết rời khỏi quán ăn. Vừa lúc chiếc taxi mà cô đặt trên phần mềm đặt xe taxi trực tuyến cũng đã đến.
 
Trong lịch sử hoạt động của chiếc di động này có lưu lại định vị địa chỉ cố định của chủ nhân thân thể này.
 
Úc Tưởng chỉ cần chọn địa chỉ cố định thì sẽ thuận lợi về đến nhà của nguyên chủ.
 
Bây giờ là tám giờ sáng, thư ký Vương Lịch của Trữ Lễ Hàn đến nhà của Trữ Lễ Hàn để chờ đợi như mọi khi. Song hôm nay sau khi đã đến nơi, anh ấy lại được người giúp việc báo tin rằng đêm qua Trữ Lễ Hàn không về nhà.
 
Anh ấy đành phải gọi điện vào di động cá nhân của Trữ Lễ Hàn.
 
Không ai bắt máy.
 
Thế là thư ký Vương biết ngay gặp phải rắc rối lớn rồi đây.
 
Có lẽ sếp của mình đã xảy ra chuyện rồi!
 
Thư ký Vương liên lạc với vệ sĩ của sếp ngay lập tức.
 
“Tối qua cậu cả hơi say rượu, tâm trạng cũng không được vui cho lắm nên đã ngủ lại ở khách sạn một đêm…” Vệ sĩ trả lời câu hỏi của thư ký.
 
Nghe vậy, thư ký Vương mới bình tĩnh hơn một chút, sau đó anh ấy vội vàng chạy đến khách sạn.
 
Một lát sau thư ký Vương chạy đến trước cửa phòng 1302 rồi lập tức nâng tay bấm vang chuông cửa.
 
Chuông cửa vang lên một lần, hai lần, ba lần… Cuối cùng cũng đánh thức Trữ Lễ Hàn từ trong giấc ngủ say.
 

Trữ Lễ Hàn có hơi gắt ngủ, chẳng qua phẩm chất đạo đức của con người anh rất tốt nên cho dù gắt ngủ đến mấy cũng sẽ không đập phá đồ đạc, chỉ chậm rãi ngồi dậy với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó một tay chống giường…
 
Hửm?
 
Người đâu?
 
Trữ Lễ Hàn quay sang thì thấy bên kia giường của mình trống trơn không một bóng người.
 
Trữ Lễ Hàn lập tức đứng dậy, kiểm tra căn phòng này một lượt từ trong ra ngoài, sau đó mới xác nhận rằng cô gái kia đã thật sự biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
 
Tại sao lại bỏ chạy? Lại có âm mưu mới nào đó à?
 
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
 
Trữ Lễ Hàn chậm rãi đeo thắt lưng, móc thắt lưng bằng kim loại màu đồng phát ra tiếng vang lách cách trong tay anh, chỉ trong chớp mắt anh đã khôi phục dáng vẻ áo quần chỉn chu như thường ngày.
 
Sửa soạn xong, anh mới đi đến bên cửa: “Ai?”
 
“Cậu cả, là tôi đây.” Thư ký Vương vừa trả lời vừa thở phào nhẹ nhõm.
 
Cửa phòng khách sạn mở ra, Trữ Lễ Hàn đứng đó, trông không khác ngày thường là bao, chẳng qua cà vạt hình như đã mất tích… Ừm… Với cả… Thư ký Vương cố gắng giữ vững sự bình tĩnh của mình, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy hình như mình thoáng nhìn thấy một chút xíu… Dấu vết bị móng tay cào trên cổ của người đàn ông này.
 
Nhưng cậu cả đâu có nuôi mèo?
 
Thư ký Vương khờ khạo nghĩ bụng.
 
Bất chợt có một nhóm phóng viên khiêng camera ống kính dài ống kính ngắn hùng hổ xông về phía họ.
 
Thư ký Vương: “Ê này! Mấy người làm gì thế hả?”
 
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn hơi trầm xuống, ngước mắt nhìn về phía cánh phóng viên.
 
Thì ra đang chờ anh ở đây sao?
 
“Cậu cả Trữ! Có người tung tin rằng tối qua bạn gái của em trai ngài đã vào phòng khách sạn của ngài, tin này có phải sự thật không?” Người đàn ông trung niên dẫn đầu cánh phóng viên lên tiếng với vẻ mặt phấn khởi.
 
Các vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn nhận được tin tức nên lập tức hành động, tiến lên phía trước chặn đường cánh phóng viên.
 
Trữ Lễ Hàn chẳng buồn để mắt tới họ mà quay sang hỏi thư ký Vương: “Bây giờ là mấy giờ?”
 
“Chín giờ mười một phút. Xin lỗi cậu cả, tôi không biết đêm qua ngài ngủ lại nơi này nên đã đến trễ một chút…”
 
Chín giờ.
 
Bây giờ Trữ Lễ Hàn mới biết tại sao đêm qua cô ấy lại cố chấp đòi đặt báo thức trước rồi mới ngủ.
 
Ừm… Cô ấy tên gì nhỉ?
 
Trữ Lễ Hàn chợt nhận ra đêm qua mình thẩm vấn chỉ tốn công vô ích, đến tận bây giờ mà vẫn không biết tên của cô gái kia là gì.
 
Người đàn ông trung niên lùn hơn Trữ Lễ Hàn một cái đầu, tay cầm micro ghi âm, bởi vì Trữ Lễ Hàn không để ý tới ông ta nên nhất thời khiến ông ta lâm vào cảnh lúng túng khó có thể miêu tả thành lời.
 
Trữ Lễ Hàn bình tĩnh lên tiếng: “Tôi không có em trai, thế thì lấy đâu ra bạn gái của em trai?”
 
Người đàn ông trung niên kêu lên: “Thế thì ngài có thể cho phép chúng tôi vào phòng chụp ảnh không?”
 
Hiện tại Trữ Lễ Hàn đang rất không vui, thế nên anh lạnh nhạt hỏi lại: “Các người muốn chụp căn phòng mà tôi từng ngủ lại, có biết hậu quả sẽ là gì không?”
 
Người đàn ông trung niên hơi rụt cổ, song chỉ cần nhớ lại số tiền đã vào tài khoản của mình, ông ta lại lập tức ưỡn thẳng lưng, dù sao ông ta không phải là kẻ chủ mưu mà là có kẻ khác sai khiến ông ta làm chuyện này.
 
Người đàn ông trung niên nói: “Ngài đã nghĩ tới hậu quả sau khi cha ngài biết chuyện ngài ngủ bạn gái của em trai chưa?”
 
Nghe đến đây, thư ký Vương không dám thở mạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ gã này thật là dũng cảm đấy chứ, dám trào phúng sếp kiểu đó, đúng là không sợ chết gì cả.
 
Trữ Lễ Hàn trả lời bằng giọng nói hờ hững: “Thư ký Vương, chờ ông ta chụp ảnh xong rồi đưa ông ta tới cục cảnh sát.”
 
Người đàn ông trung niên sững sờ, thế tức là… Đồng ý cho mình vào phòng chụp ảnh à?
 
Ông ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không suy nghĩ sâu xa hơn. Suy cho cùng thân chủ của ông ta thề thốt khẳng định với ông ta rằng, người nọ thực sự đã vào căn phòng này từ đêm qua…
 
Sau đó ông ta lại nhìn về phía cổ của cậu cả Trữ, trên đó còn giữ lại mấy vết cào, dữ dội thật sự.

 
Thế thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện ấy, đúng nhận sai cãi hộ cái!
 
Người đàn ông trung niên nhất thời tràn ngập lòng tin, thoáng chốc xông vào phòng.
 
Sau đó… Sau đó đối mặt với chiếc giường trống trơn không một bóng người.
 
“Sao rồi anh Từ? Anh Từ à, sao anh còn chưa ra ngoài?” Mấy gã paparazzi đang chờ bên ngoài cảm thấy bất an.
 
Họ phát hiện người đàn ông trung niên cứ như bị ma nhập vào người, chỉ im lặng đứng đó chứ không nhúc nhích dù chỉ một động tác.
 
Chẳng lẽ anh ấy chứng kiến cảnh tượng cực sốc nào đó?
 
Vãi lúa thế này thì chắc chắn sẽ được lên đầu tờ báo, sắp giàu to rồi
 
Không chờ cho họ thỏa sức tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp được thăng chức tăng lương, người đàn ông trung niên đã quay đầu lại một cách máy móc, nói ngắc ngứ trong cổ họng: “Không… Không thấy ai…”
 
Cánh paparazzi: ?!
 
Trong lúc nhất thời, cả đám đưa mắt nhìn nhau, bất chợt cảm thấy trái tim lạnh buốt.
 
Giờ thì tàn đời rồi.
 
Giờ thì phải làm sao để đối phó với lửa giận của cậu cả Trữ đây?
 
Cùng lúc đó, Úc Tưởng đã về tới nhà.
 
Trong tiểu thuyết nguyên tác, nghe đồn tổ tiên của nhà họ Úc đã bắt đầu kinh doanh từ thời nhà Thanh, chẳng qua gia tộc này đã sớm lụn bại từ thời ông nội của Úc Tưởng.
 
Đến thế hệ của Úc Tưởng, nhà họ Úc đã trở nên cực kỳ vất vả để trụ lại dưới sự bao vây và tấn công của các gia tộc giàu có và quyền lực khác.
 
Nhà họ Úc không giỏi việc kinh doanh nhưng lại rất giỏi sinh con.
 
Sản nghiệp của gia tộc càng ngày càng xuống dốc nên toàn bộ gia phả chỉ có thể sống chung trong căn nhà cũ của dòng họ, đó là một căn biệt thự theo kiểu kiến trúc phương Tây cổ xưa.
 
Úc Tưởng bước xuống taxi, đi vòng qua đài phun nước hình cậu bé thiên thần đằng trước căn biệt thự kiểu phương Tây này, đi bộ thêm một đoạn đường nữa mới vào đến cửa nhà.
 
Vừa bước vào cửa thì thấy một chàng trai trẻ tuổi, đó là con trai của bác cả Úc Tưởng, tên là Úc Trung, năm nay mới tốt nghiệp đại học.
 
Có vẻ như Úc Trung đã chơi game suốt đêm, lúc này nghe thấy tiếng bước chân nên cậu ta lập tức quay sang, thấy người vào nhà là Úc Tưởng, cậu ta sửng sốt một lát rồi sau đó gào ầm lên: “Ba! Mẹ! Úc Tưởng đêm không về nhà ngủ mà đi hẹn hò với đàn ông bên ngoài kìa!”
 
Gào xong, cậu ta nhìn chằm chằm vào dấu vết còn sót lại trên cổ Úc Tưởng, nhíu mày mắng một tiếng: “Đồ vô liêm sỉ!”
 
Giờ thì hay rồi, tất cả mọi người sống trong căn biệt thự này đều biết hết.
 
Thế mà Úc Trung vẫn thấy chưa đủ. Cậu ta nhìn chằm chằm vào tay Úc Tưởng, thấy cô còn đang xách thứ gì đó trên tay nên lập tức nhảy lên đằng trước, giật lấy cái túi trong tay cô: “Mày còn nhận quà của người khác nữa hả? Thật không biết xấu hổ…”
 
Mới nói đến đây, cậu ta lập tức ngưng bặt.
 
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên đầu cậu ta.
 
Bởi vì thứ mà Úc Tưởng đang xách trong tay, là một túi – bánh bao nhân thịt.
 
Thằng đàn ông nào lại đi tặng bánh bao nhân thịt cho cô gái mình vừa hẹn hò đêm qua chứ?
 
Đúng lúc này, hệ thống nhận thấy bản đồ đã thay đổi nên vội vàng bỏ chặn. Ai ngờ vừa bỏ chặn xong thì nó đã nghe thấy Úc Tưởng mắng người bằng giọng nói thánh thót của mình: “Đồ ngu!”
 
Hệ thống kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
 
Sao Úc Tưởng lại có thể mắng chửi người khác?
 
Rồi đám paparazzi đâu?
 
Cảnh tượng đám paparazzi chặn trước cửa phòng khách sạn chụp ảnh lia lịa trong cốt truyện gốc đâu?
 
Toang toác!
 
Nó mới bắt đầu làm việc ngày đầu tiên thôi thế mà cốt truyện đã cua gãy cổ rồi!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận