Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

Sắc mặt của bác cả liên tục thay đổi, suy nghĩ thật nhiều lần rồi cuối cùng lên tiếng: “Được rồi, mọi người đừng ở lại đây quấy rầy Úc Tưởng nghỉ ngơi nữa, về nhà trước đi. Chú hai nói đúng, chúng ta là người một nhà thì việc gì phải cãi nhau, về nhà đóng cửa lại rồi từ từ nói chuyện với nhau là được.”
 
Trong số những người nhà họ Úc khác có người tán thành, cũng có người không cam lòng.
 
Nhưng bác cả là trụ cột của nhà họ Úc, ngay cả ông ta đã lên tiếng thì đương nhiên những người khác không có quyền cãi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phòng bệnh một tiếng đồng hồ trước còn chen chúc đầy người, giờ đây thoáng chốc đã vắng tanh.
 
Hệ thống còn đang mờ mịt thảo luận với Úc Tưởng: [Cô đòi hai viên đá quý của Trữ Lễ Hàn mà anh ta không tức giận chút nào à? Còn kêu người đưa đồ ăn tới cho cô nữa? Trong đồ ăn có bỏ thuốc độc không thế?]
 
Úc Tưởng: ?
 
Úc Tưởng: Đừng nghĩ xấu xa về chồng tôi như thế chứ.
 
Hệ thống: ???
 
Hệ thống: [Mới đó mà đã gọi người ta là chồng rồi?]
 
Trước kia cô đâu có như thế!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng: Đẹp trai nhiều tiền thần thái sang chảnh, skill đỉnh khoai to không bám người, còn có thể dẫn ra ngoài để hãnh diện với thiên hạ, tôi cảm thấy không tồi.
 
Hệ thống: ???
 
… Trùm phản diện lạnh lùng vô tình, đúng thật là không bám người.
 
Hệ thống bình tĩnh lại một chút, sau đó cố gắng phân tích cho Úc Tưởng thấy: [Tôi vẫn cảm thấy không phù hợp đâu. Anh ta là trùm phản diện cơ mà, tính cách của anh ta… Thật sự tốt cỡ đó sao?]
 
Úc Tưởng vừa kêu cha mẹ ngồi xuống dùng bữa với mình vừa tán gẫu với hệ thống: Có ba khả năng. Thứ nhất, anh ta sợ tôi thật sự dính bầu; thứ hai, anh ta và Lăng Sâm Viễn đã như nước với lửa đến mức bốc đại trúng tôi cũng có thể dùng để đấu đá với nhau; thứ ba, anh ta có bệnh thích sạch sẽ.
 
Hệ thống: [Bệnh thích sạch sẽ?]
 
Úc Tưởng: Thích sạch sẽ đến mức chỉ cần là người dính chút quan hệ với anh ta, anh ta cũng không thể chấp nhận được Lăng Sâm Viễn lấy lòng người nọ. Hầy, đây là bệnh chung của các ông lớn quyền cao chức trọng trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo ấy mà.
 
Hệ thống: […]
 
Xem ra mình hiểu biết nông cạn.
 
Chỉ thoáng chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại khung cảnh ấm cúng là Úc Tưởng và cha mẹ cùng nhau ăn cơm.
 
Úc Tưởng trò chuyện câu được câu không với cha mẹ mình, từ đó moi được một chút thông tin từ lời kể của hai ông bà.
 
Hóa ra người có năng lực nhất ở nhà họ Úc lẽ ra phải là ba mẹ của nguyên chủ mới đúng.
 

Họ đi công tác ở nơi khác quanh năm để bàn chuyện làm ăn, chạy KPI cho nhà họ Úc. Thế nên đừng nói là về nhà bầu bạn với con gái, có đôi khi hai vợ chồng họ cũng không thấy mặt nhau trong thời gian dài ấy chứ.
 
Thế thì tại sao họ không thể trở thành gia chủ của nhà họ Úc?
 
Bởi vì bên trên còn có ông nội bà nội nhà họ Úc.
 
Hai lão già đó… À không, hai ông cụ bà cụ ấy giao toàn bộ quyền lực của nhà họ Úc cho một mình ông bác cả.
 
Lý do là gì nhỉ? Bởi vì bác cả là con trai trưởng!
 
Thế thì tại sao địa vị của chú ba, chú tư cũng cao hơn vợ chồng Úc Thành Tân? Bởi vì họ đều có con trai.
 
Úc Tưởng: “…”
 
Cô có một câu “lũ ngu si” không biết có nên nói thẳng hay không.
 
Ai không biết còn tưởng cô xuyên việt về thời nhà Thanh ấy chứ.
 
“Mẹ với ba con suy nghĩ hồi lâu, thực ra con cũng đã lớn rồi, mấy năm nữa sẽ cưới chồng, đây là chuyện lớn của đời người nên không thể xảy ra sơ suất. Ba mẹ không yên lòng nên cuối cùng vẫn báo cho ông bà nội của con một tiếng để trở về tổng công ty làm việc.” Quan Kim Mỹ nói.
 
Úc Tưởng: “Vâng.”
 
Cô nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác.
 
Nhân vật thí mạng này thật sự quá râu ria, trong nguyên tác chỉ viết sơ sài mấy chữ, rằng cô có một cặp cha mẹ không thấy rõ tình hình nên cuối cùng bị nam chính diệt trừ luôn.
 
Úc Thành Tân lưỡng lự một hồi rồi lên tiếng: “Trữ Lễ Hàn, Lăng Sâm Viễn… Hai cậu ấy là bạn trai của con hả?”
 
Úc Tưởng phủ nhận một cách dứt khoát nhanh nhẹn: “Không phải đâu ạ.”
 
Úc Thành Tân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi… Gia đình cỡ như họ, ý ba không phải là con không tốt, chẳng qua là hai bên không hợp nhau đâu. Hơn nữa gia đình họ giàu có đến thế thì chắc chắn sẽ có rất nhiều quy tắc… Có khi còn nhiều hơn cả nhà họ Úc, làm dâu gia tộc như vậy khổ lắm.”
 
Úc Tưởng gật đầu.
 
Cặp cha mẹ này cũng không ngờ Úc Tưởng lại dễ thuyết phục đến thế, vẻ mệt mỏi trên gương mặt họ cũng vơi bớt ba phần.
 
Hai người âm thầm quan sát Úc Tưởng một lát, thầm nghĩ dường như trong lúc mình không hay biết gì, con gái mình đã trưởng thành mất rồi…
 
Úc Tưởng biết họ đang quan sát mình, cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên cho họ quan sát.
 
Úc Tưởng liếm môi, nói với hệ thống rằng: Điều thú vị duy nhất trên thế giới này có lẽ là cho tôi trải nghiệm cảm giác có cha có mẹ sau khi đã trưởng thành là như thế nào.
 
Cô hiếm khi nói chuyện đứng đắn như thế, thoáng chốc khiến hệ thống đơ cả người, ấp a ấp úng cả buổi mà không rặn ra được một chữ.
 
Ngày thứ tư sau khi nhập viện, Úc Tưởng đã được ra viện dưới sự bầu bạn của cha mẹ mình.

 
Úc Tưởng sắp về nhà!
 
Người còn chưa về đến nhà mà nhà họ Úc đã bắt đầu trở nên bận rộn, nào là bày trái cây ra đĩa, nào là đổi ga giường mới, đặt chất khử mùi không khí, máy tạo độ ẩm, máy lọc không khí… trong phòng của Úc Tưởng.
 
Thậm chí bác cả, chú ba và chú tư nhà họ Úc cũng đều từ công ty về nhà sớm hơn mọi khi.
 
Quá không hợp lẽ thường.
 
Cô chị họ tức giận đến mức âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
 
Chuyện Úc Tưởng mang thai còn chưa có đoạn sau, bạn trai phạm tội giết người là ai cũng chưa tìm ra, thế mà trong nhà lại ra vẻ như sắp nâng Úc Tưởng lên địa vị cao hơn hẳn. Chẳng lẽ họ đều điên hết rồi hay sao?
 
Người nhà họ Úc đến bệnh viện hôm ấy đều không muốn bị người khác biết chuyện của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, chỉ sợ sẽ bị người ta phát hiện họ muốn trèo lên nhà họ Trữ, lỡ như chọc giận nhà họ Trữ thì không ổn chút nào.
 
Cho nên sau khi về đến nhà, bác cả đã dặn đi dặn lại là không được phép kể cho người khác biết chuyện này.
 
Thế nên cô chị họ cũng bị mọi người che giấu, không biết chân tướng sự việc.
 
“Cô tư thích ăn món gì nhỉ?” Giọng nói của người giúp việc vang lên bên kia.
 
Nghe vậy, chị họ quả thực cạn lời.
 
Sống ở đây hai mươi mấy năm trời mà không biết cô ta thích ăn gì, bây giờ lại đột nhiên hỏi?
 
Nghe thấy câu hỏi này, bác cả cũng cứng ngắc, sau đó cười lúng túng trả lời: “Cứ… Cứ xem rồi nấu mấy món thôi.”
 
Cả nhà họ Úc không ai biết Úc Tưởng thích ăn gì nên đành phải qua loa cho xong việc.
 
Bên này mọi người đã bắt đầu bận rộn làm việc, bên kia Úc Tưởng còn chưa về đến nhà, chẳng qua lại có một chiếc xe hơi khác đỗ trước cổng nhà họ Úc.
 
Người giúp việc ân cần đi ra mở cổng, vừa thấy người nọ, người giúp việc không khỏi lắp bắp: “Cậu… Cậu Hà?”
 
Hà Vân Trác gật đầu. Trông anh ta có vẻ tiều tụy nhưng nhờ gương mặt tuấn tú nên không mấy ảnh hưởng tới ngoại hình của anh ta, trái lại còn toát lên vẻ đẹp trai chán chường.
 
Anh ta hỏi: “Úc Tưởng có nhà không?”
 
Mấy ngày gần đây anh ta không thể liên lạc với Úc Tưởng. Anh ta đoán có lẽ là do lời đồn trên mạng đã gây ảnh hưởng nhất định đến Úc Tưởng nên mới khiến cô ấy trốn đi.
 
Ba phút sau, Hà Vân Trác được mời vào nhà. Chẳng qua hôm nay nhà họ Úc hơi kỳ quặc, không còn nhiệt tình như trước kia mà thậm chí ánh mắt nhìn anh ta như đang nhìn một củ khoai nóng phỏng tay.
 
Trên lầu, bác cả vô cùng muộn phiền: “Chẳng lẽ cậu ta không xem bài viết trên mạng? Sao bây giờ cậu ta còn đến đây?”

 
“Cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn, chỉ riêng hai người này đã đủ sức nặng, lại thêm một công tử nhà họ Hà, cho dù thuyền không muốn lật thì cũng phải lật úp mất thôi! Lỡ như tin này truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nói gì về chúng ta? Có một đứa con gái mà bán cho mấy gia tộc? Không cần thể diện?” Chú tư tiếp lời.
 
Bác cả: “…” Không cần tự mắng bản thân tàn nhẫn cỡ đó đâu.
 
Dưới lầu, Hà Vân Trác cũng đang thầm nhíu mày.
 
Chẳng lẽ Lăng Sâm Viễn đã ngỏ ý với nhà họ Úc?
 
Hà Vân Trác nâng tay day huyệt thái dương.
 
Anh ta sẽ cho nhà họ Úc biết rằng, rốt cuộc ai mới là sự lựa chọn tốt nhất.
 
Đúng lúc này, tiếng kêu vui sướng hào hứng của người giúp việc vang lên ở chỗ cửa: “Về rồi về rồi!”
 
Úc Tưởng được mọi người vây quanh tiến vào nhà.
 
Vừa bước vào cửa, cô đã lập tức nhìn thấy Hà Vân Trác ngồi trên sofa, khiến cô suýt nữa tưởng mình vào nhầm nhà.
 
Hà Vân Trác đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cô.
 
Anh ta nói: “Để anh.”
 
Ai không biết còn tưởng anh ta đang diễn vở kịch thiếu nữ bị người nhà nhốt trong nhà, người yêu si tình đến tận nhà để cứu thiếu nữ ấy chứ.
 
Úc Tưởng: Cái quần gì thế?
 
Cô thầm nghĩ, tôi đâu có mời anh tới nhà tôi.
 
Cha mẹ đứng sau lưng Úc Tưởng ngẩn ra, thầm nghĩ người đàn ông này lại là ai nữa?
 
Hà Vân Trác: “Hôm ấy anh ngồi chờ em trong quán cà phê rất lâu…”
 
Úc Tưởng: Á à, mình quên béng vụ này!
 
Hệ thống: [Cô chỉ lo đu đưa với Trữ Lễ Hàn chứ gì? Tôi nói cho cô biết, anh chàng nam phụ này ghi thù lắm đấy nhé. Tính cách cố chấp hẹp hòi…]
 
Hà Vân Trác hỏi tiếp: “Người bắt chuyện với em trên cầu thang là ai? Anh không ngờ em đi theo anh ta luôn chứ không quay về gặp anh.”
 
Thực ra Hà Vân Trác cũng không thật sự muốn biết người nọ là ai. Anh ta chỉ muốn viện cớ này để khơi mào cảm giác áy náy trong lòng Úc Tưởng, thế thì mới tiện để anh ta tiếp tục câu chuyện của mình.
 
Úc Tưởng: “Tội phạm giết người.”
 
Hà Vân Trác: ?
 
Úc Tưởng: “Thực ra tôi không đến quán cà phê là vì muốn tốt cho anh thôi, tôi sợ anh sẽ bị bắt ngay tại chỗ. Hay là bây giờ tôi mua vé máy bay luôn cho anh nhé? Anh chạy được thì mau chạy đi! Tôi thấy Ethiopia được đấy, đủ xa để người nọ không bắt được anh.”
 
Hà Vân Trác: “…”
 
Được rồi.
 
Úc Tưởng chẳng những không cảm thấy áy náy chút nào mà trái lại còn vì “muốn tốt” cho mình?

 
Cảnh tượng trong dự đoán không xuất hiện, Hà Vân Trác đành phải bỏ qua khâu này, nói thẳng vào việc chính: “Tôi đã thuê vệ sĩ.”
 
Úc Tưởng: ?
 
Hà Vân Trác: “Tôi thuê mười người.”
 
Úc Tưởng: ?
 
Số lượng vệ sĩ chung quanh anh còn nhiều hơn Trữ Lễ Hàn rồi đấy!
 
Đúng như lời hệ thống đã nói, con người Hà Vân Trác thực sự rất cứng đầu. Thứ gì anh ta không chiếm được thì anh ta nhất định phải chiếm cho bằng được, cho dù đã lọt vào tay người khác, anh ta cũng phải cướp lấy. Nhất là khi yêu Ninh Nhạn mà không được đáp lại càng làm tăng thêm sự cứng đầu cố chấp của anh ta.
 
Anh ta không nỡ làm tổn thương Ninh Nhạn nhưng với người khác thì nỡ.
 
Hà Vân Trác lấy di động, mở một trang web: “Em có muốn xem không? Dáng vẻ của những kẻ đăng bài viết công khai nói xin lỗi em. Anh đã xử lý chuyện này rồi, sẽ không còn ai bàn tán về em nữa đâu. À, cả Tưởng Hi nữa, nickname là Hi Hi Tử, phòng phát sóng trực tiếp của cô ta đã bị niêm phong, tất cả nguồn thu nhập đều bị cắt đứt. Chỉ cần em gật đầu thì vụ bê bối cô ta nhận tiền của người hâm mộ sẽ nhanh chóng bùng nổ trên internet…”
 
Úc Tưởng: “…”
 
Úc Tưởng: Được lắm, rất có phong thái của tổng giám đốc bá đạo.
 
Trên lầu, bác cả: “Họ đang nói gì thế?”
 
Chú tư thính tai hơn một xíu trả lời: “Hot girl mạng Hi Hi Tử… Đã bị cậu Hà ra tay xử lý.”
 
Bác cả im lặng trong chốc lát, sau đó cất tiếng hỏi bằng giọng điệu tràn ngập nghi ngờ: “Có nghĩa là… Hà Vân Trác cũng coi trọng Úc Tưởng hả?”
 
Chú tư: “… Có lẽ hình như… Là thế.”
 
Dưới lầu, Hà Vân Trác cười nói: “Chẳng phải chúng nghi ngờ em là quý cô giả hay sao? Có vẻ nhà họ Úc cũng cảm thấy rất mất thể diện nên không có ý định ra mặt giải thích giúp em. Sự kiện trao giải hôm ấy, em cũng không nhận được giải thưởng đúng không? Không sao cả, anh sẽ tổ chức một sự kiện để trao giải cho một mình em, nhân tiện mời thêm hai ba cậu ấm nhà giàu cùng tham dự, sau khi kết thúc sự kiện chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, chụp mấy bức ảnh… Thế thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.”
 
Hệ thống cuống lên.
 
Không hổ là nam phụ si tình, tôi nghe cũng thấy động lòng ấy chứ.
 
Thế nhưng…
 
Hệ thống: [Cô đừng có xiêu lòng đấy nhé!]
 
Úc Tưởng: “Tôi rất biết ơn vì mọi chuyện mà cậu Hà đã làm cho tôi nhưng mà…”
 
Giờ đây Hà Vân Trác đã gần như bị sang chấn tâm lý với chữ “nhưng mà”.
 
Chỉ cần nghe thấy hai chữ này, anh ta sẽ trở nên căng thẳng theo phản xạ.
 
Cô nói mình có bầu, cô còn nói mình mang bầu con của tội phạm giết người.
 
Còn gì đáng để cô lưỡng lự chứ không hạ quyết tâm?
 
Úc Tưởng đặt câu hỏi với vẻ mặt chân thành: “Lỡ như tôi yêu đương với cậu Hà thì để suy xét cho sự an nguy của cậu Hà, mười vệ sĩ kia cũng sẽ ngủ chung với chúng ta hả?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận