Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

"Vậy anh Lăng đây và cô ấy có quan hệ như thế nào?" Phóng viên hào hứng đưa ra câu hỏi.
 
Lăng Sâm Viễn không có ý định sẽ trả lời câu hỏi này của phóng viên, anh ta nhìn Trữ Sơn rồi hỏi: "Thư ký Lưu có ở đây không?"
 
Trữ Sơn lên tiếng trả lời: "Cậu ấy có ở đây, có chuyện gì..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lăng Sâm Viễn gật đầu, mượn thư ký của Trữ Sơn.
 
"Cậu đứng ở đây chờ một người tên là Thẩm Hải. Sau khi anh ấy và người trong công ty anh ấy đến thì cậu phụ trách việc sắp xếp cho họ." Lăng Sâm Viễn nói.
 
Lăng Sâm Viễn rất ít khi cần dùng đến người của Trữ Sơn nên điều này khiến ông ta cảm thấy lo lắng. Lăng Sâm Viễn là đứa con riêng đã nhiều năm lưu lạc bên ngoài của ông ta, ông ta không biết Lăng Sâm Viễn có oán hận mình hay không.
 
Bây giờ Lăng Sâm Viễn cũng đã mở lời! Thứ ký Lưu nghĩ thầm trong bụng rằng chủ tịch Trữ chắc đã có thể yên tâm rồi?
 
Thư ký Lưu lập tức cam đoan với Lăng Sâm Viễn: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp một cách thỏa đáng."
 
Lăng Sâm Viễn lạnh lùng gật đầu, sau đó cùng Trữ Sơn lên xe.
 
Đợi đến khi tổng giám đốc Thẩm và người của công ty anh ấy từ trên du thuyền đi xuống, đã là chuyện của mấy tiếng sau. Nhìn mọi người cũng không có nhếch nhác lắm vì dù sao ở trên du thuyền cũng có máy sưởi và nước nóng. Chỉ là bọn họ không có áo quần sạch để thay mà thôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ mặt tổng giám đốc Thẩm giãn ra, không nén được thở dài trong lòng.
 
Haiz, thật là xui xẻo! Vốn định mở một bữa tiệc chúc mừng cuối cùng lại thành ra thế này… Tổng giám đốc Thẩm vừa oán giận xong, anh ấy mới ngẩng đầu lên thì đã thấy rất nhiều phóng viên đến đây.
 
Tổng giám đốc Thẩm hoảng sợ.
 
Cuộc đời này anh ấy chưa từng trải qua chuyện như thế này! Có chuyện gì vậy? Chúng tôi chỉ bị mất tích trên biển có mấy tiếng mà nó đã trở thành một sự kiện lớn đối với những người dân trong thành phố hay sao?
 
"Cho tôi hỏi ở đây ai là anh Thẩm Hải?" Cách đó không xa có một giọng nam vang lên.
 
Tổng giám đốc Thẩm hoảng sợ lần nữa, trong lòng nghĩ... Gọi tôi hả?
 
Anh ấy vội quay đầu nhìn qua: "Là tôi đây, anh tìm tôi có chuyện gì?"
 
Thư ký Lưu chạy nhanh tới trước mặt anh ấy rồi nhìn về phía những người ở phía sau, hỏi: "Những người này đều là nhân viên của anh phải không?"
 
Tổng giám đốc Thẩm hoang mang gật đầu: "Đúng vậy."
 
"Vậy anh cùng mọi người hãy đi theo tôi. Có phải hôm nay mọi người đã bị dọa sợ khiếp vía rồi phải không? Nước nóng, bệnh viện tư nhân hay khách sạn tôi đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Trước tiên hãy kiểm tra xem mọi người có vấn đề gì hay không, sau đó mới đi về khách sạn để nghỉ ngơi, anh thấy có được không?"
 
Không chỉ có tổng giám đốc Thẩm mà tất cả mọi người trong công ty văn hóa Khải Tinh ai cũng choáng váng.
 
"Tổng giám đốc Thẩm, có vấn đề gì hả?" Thư ký Lưu thấy anh ấy đứng yên tại chỗ nên không kìm được mở miệng hỏi.
 
"Không, không có gì." Thẩm Hải tỉnh táo lại, trả lời: "Được rồi, đi thôi. Tiểu Liêu, cô kiểm tra số người trước khi chúng ta đi nhé."
 
Liêu Giai Phỉ ở phía sau lên tiếng trả lời sau đó bắt đầu đếm số người.
 
Sau đó thư ký Lưu dẫn cả đoàn người bọn họ rời khỏi chỗ này.
 
Những người còn lại ở phía sau hoàn toàn tự chăm sóc bản thân mình.

 
Ngay cả Ninh Nhạn và Hà Vân Trác đều bị tụt lại phía sau. Người nhà của họ biết được chuyện xảy ra ở biển từ những người giúp việc xem được tin tức, sau đó họ mới cuống quít gọi điện thoại hỏi thì mới biết được sự việc.
 
Lúc Ninh Nhạn nhận được điện thoại từ người nhà, đầu của cô ta vừa nóng vừa đau, cô ta phải cố gắng lắm mới có thể đè nén được cơn giận dữ.
 
Ở bên này nhân viên của công ty văn hóa Khải Tinh cùng nhau thảo luận: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình được chăm sóc chu đáo như vậy, mặc kệ là tổng giám đốc hay cậu ấm cô chiêu quyền quý thì ai cũng phải nhìn chúng ta đi trước."
 
"Còn có biết bao nhiêu là phóng viên nữa, có phải chúng ta sẽ được lên truyền hình không?"
 
"Hôm nay tôi sợ chết đi được..."
 
Mọi người kiểm tra sức khỏe miễn phí ở bệnh viện tư nhân xong, sau khi nhận được kết quả sức khỏe không bị gì thì tất cả được sắp xếp đến một khách sạn năm sao.
 
Nhân viên của khách sạn còn mang thức ăn nước uống đến trước cửa phòng.
 
Tắm nước nóng xong, nhân viên công ty thay áo tắm rồi ngồi thong thả trên thảm, ở trước mặt là bộ bài, đồ ăn nhẹ và rượu do nhân viên khách sạn vừa mang lên.
 
"Bây giờ mới có cảm giác của tiệc chúc mừng." Mọi người cảm thán không ngừng.
 
"Chúng ta như kiểu được thơm lây từ Úc Tưởng ấy nhỉ? Đúng rồi, Úc Tưởng đi đâu rồi?"
 
Úc Tưởng hắt xì một cái.
 
Cô hít một hơi ở mũi, thì thầm: "Trữ Lễ Hàn, anh muốn dẫn tôi về nhà phải không?"
 
Trữ Lễ Hàn nhướng mí mắt lên: "Đúng vậy."
 
"Thật ngại quá, tôi với anh Trữ Lễ Hàn đây vốn không thân, nếu không thì anh tìm giúp tôi một khách sạn nào đó rồi thả tôi xuống đó?"
 
"Bây giờ không phải vợ yêu ngọt ngào bé bỏng nữa à?" Trữ Lễ Hàn hỏi ngược lại.
 
"..."
 
Úc Tưởng không nhịn được hỏi hệ thống: Sao trí nhớ của anh ta lại tốt thế?
 
Câu đó cô đã nói từ lâu rồi mà anh vẫn nhớ như in! 
 
Hệ thống lựa chọn im lặng không trả lời.
 
Đó là lời chính Úc Tưởng nói ra nên bây giờ dù có xấu hổ đến mức run chân thì cô cũng phải lắng nghe cho hết.
 
Chiếc xe quẹo qua một khúc cua, sau đó quẹt thẻ rồi đi vào một công viên.
 
Biệt thự nhà họ Trữ tọa lạc ở một vị trí rất nhộn nhịp của thành phố Hải.
 
Ở đây có xây dựng một khu công viên rộng hơn mười hai héc ta.
 
Ngày xưa, trong thời dân quốc, công viên này là khu vườn phía sau của dinh thự. Sau khi giải phóng xong thì công viên thuộc về người dân.
 
Tuy nhiên dù sao cũng có thể nhìn ra được lúc trước nơi đây là một nơi vô cùng quý giá, chi phí có thể đạt đến hơn một trăm triệu. 
 
Chiếc xe dừng lại trước một khu biệt thự ba tầng.
 

Những tòa biệt thự này được bao quanh bởi một bức tường rất cao, ở trên những bức tường đó còn lắp đặt hàng rào điện.
 
Ở trước cổng sắt có vệ sĩ đang đứng canh gác. Khi thấy Trữ Lễ Hàn bước xuống xe thì họ ngạc nhiên giây lát, sau đó nhanh chóng chạy ra mở cửa xe: "Cậu cả Trữ, sao cậu về đây?"
 
Trữ Lễ Hàn đi xuống xe rồi nói: "Nói một cách chính xác thì đây không phải là nhà bây giờ tôi đang ở."
 
Tất nhiên câu nói này là nói với Úc Tưởng.
 
Úc Tưởng đi theo anh xuống xe.
 
Vệ sĩ nhìn kỹ thì thấy chiếc áo khoác của Trữ Lễ Hàn đang được khoác trên người của cô gái này.
 
Úc Tưởng hít mũi, hỏi: "Anh có chìa khóa của căn biệt thự này không? Chúng ta có thể vào không, hay là đứng ở đây hít gió lạnh?"
 
Cô gần như đã đoán được có chuyện gì.
 
Chắc hẳn chỗ này chính là nhà cũ của Trữ Sơn, Trữ Lễ Hàn và ba mình không hợp nhau nên ông ta đã chuyển ra ngoài. Vậy thì sao tên mặt lạnh này lại đưa cô tới đây để làm gì?
 
Trữ Lễ Hàn im lặng không nói.
 
Vệ sĩ đứng ở trước mặt nhanh chóng chạy tới mở cửa sắt ra, đứng ở một bên nói: "Cậu cả Trữ muốn về nhà mình thì cần gì chìa khóa chứ? Mời cậu Trữ vào, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Trữ?"
 
Trữ Lễ Hàn: "Không cần."
 
Nghe thấy lời anh nói, vệ sĩ đành phải cất di động của mình.
 
Úc Tưởng đi vào bên trong nhà, không nhịn được hỏi: "Có phải sống ở đây sẽ không nén nổi cảm giác y như con khỉ ở vườn thú bị khách tham quan đến dòm ngó không?"
 
Khóe miệng của vệ sĩ giật giật.
 
Chưa từng có ai lo lắng những vấn đề như vậy. Hầu hết những khách du lịch khi đến đây sẽ chỉ nghĩ những người sống ở đây nhất định là những người rất giàu có. Ở đây cũng là một nơi có nhiều cảnh đẹp. Hơn nữa theo phong thủy rồi mảnh đất ở giữa trung tâm này cực kì tốt.
 
Sao qua miệng của cô gái này lại cứ như đi xem khỉ thế?
 
Vệ sĩ vội vàng quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn.
 
Trữ Lễ Hàn nở một nụ cười, có vẻ như tâm trạng của anh cũng không tệ.
 
Trữ Lễ Hàn đáp: "Đúng vậy."
 
Vệ sĩ: "..."
 
Chẳng lẽ cậu cả Trữ cũng nghĩ ông Trữ giống khỉ sao?
 
Vệ sĩ không kìm được nhìn Úc Tưởng kỹ hơn, anh ta muốn nhớ kỹ cô gái mở miệng nói chuyện suồng sã lại còn được cậu cả nuông chiều giống như cô gái này.
 
Úc Tưởng đi một mạch vào trong căn biệt thự.
 
Người giúp việc ở trong nhà khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên, khi nhìn Trữ Lễ Hàn ở sau lưng cô thì càng ngạc nhiên hơn, sau đó mới vội vàng chạy đi lấy dép lê đi trong nhà.
 

"Cậu cả Trữ, cho tôi hỏi đây là ai?" Người giúp việc hỏi một cách cẩn thận.
 
"Cô ấy họ Úc."
 
"Vâng, chào cô Úc."
 
"Trước tiên hãy đưa cô Úc lên tầng tắm nước ấm đã." Trữ Lễ Hàn gấp chiếc ô trong tay rồi nói.
 
Người giúp việc hơi bối rối, cô ta cẩn thận hỏi thêm lần nữa: "Đưa đến phòng nào ạ? Phòng khách ở hành lang trên tầng hai có được không ạ?"
 
Trữ Lễ Hàn: "Phòng của tôi."
 
Người giúp việc đứng ở đó đứng hình ba giây sau đó như mới tỉnh dậy từ giấc mộng, cô ta vội vàng nói: "Cô Úc, xin mời."
 
Thật ra lúc này Úc Tưởng cũng đang muốn tắm nước ấm.
 
Nhưng mà...
 
Cô dừng lại, hỏi: "Ở đây có quần áo con gái không? Tôi không thể mặc quần áo của Trữ Lễ Hàn."
 
Trong tiểu thuyết có rất nhiều chi tiết như thế này!
 
Cả người nữ chính bị ướt sũng nên buộc phải mang quần áo của nam chính để đi ra ngoài, sau đó nam chính sẽ nhướng mày tà ác và hỏi 'Có phải em muốn quyến rũ tôi không?'
 
Hoặc là nữ chính vừa quấn khăn tắm bước ra thì bị ngã, chắc chắn lúc này nam chính cũng sẽ ngã theo và rồi cái khăn tắm kia sẽ rơi xuống.
 
Thật ngu ngốc.
 
Mình không muốn như vậy.
 
Úc Tưởng bĩu môi.
 
Trữ Lễ Hàn chưa kịp nó gì thì người giúp việc đã chạy lại gần rồi nhẹ nhàng nói cho cô biết: "Cậu cả có thói ở sạch."
 
Được đó.
 
Chuyện áo sơ mi của bạn trai chắc là do cô nghĩ nhiều rồi.
 
Úc Tưởng hỏi: "Vậy có loại áo tắm mới không? Nếu không có thì... Đưa tôi quần áo của các cô cũng được."
 
Người giúp việc vội vàng nhìn bản thân mình.
 
Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn cũng nhìn qua đây.
 
Quần áo của người giúp việc ư?
 
Người giúp việc kia sững sờ nói: "Vâng, tôi sẽ tìm giúp cô..."
 
Úc Tưởng ra hiệu OK, sau đó theo cô ta đi đến nơi để tắm rửa.
 
Còn lại Trữ Lễ Hàn đứng tại đó, vẻ mặt anh khó mà diễn tả. Anh lấy điện thoại di động ra, trong hộp thư thoại có một tin nhắn của trợ lý mới gửi đến.
 
[Thưa cậu cả Trữ, đồ anh muốn tôi đã mua xong rồi. Bây giờ tôi đang tới trước cửa nhà, tôi sẽ đến nhanh thôi.]
 
Trữ Lễ Hàn đưa tay cởi một chiếc cúc áo.
 
Ngày lúc đó, trợ lý phụ trách sinh hoạt đã mang theo mấy cái túi lớn đi vào.
 
"Bởi vì không nắm rõ số đo và thời gian cũng có hạn nên tôi đã mua đại..." Trợ lý đặt những túi đó xuống.
 
Nhìn những chiếc logo đó đều đến từ những thương hiệu nổi tiếng. Bên trong những chiếc túi là áo thun, quần dài và giày.

 
Không cần thiết nữa.
 
Bốn chữ này sắp bật ra từ miệng Trữ Lễ Hàn nhưng cuối cùng anh lại không nói.
 
Úc Tưởng không biết rằng, từ lúc anh đang lái xe đã nhờ trợ lý chuẩn bị áo quần để cô tắm rửa.
 
Nhưng Úc Tưởng lại nhắc đến quần áo của người giúp việc.
 
Trong thoáng chốc đó, Trữ Lễ Hàn thật sự đã nghĩ cô sẽ trông như thế nào nếu mặc bộ đồ này lên. Nhưng Trữ Lễ Hàn không mắc bệnh sạch sẽ, thậm chí anh còn muốn áp bệnh sạch sẽ này của mình lên người khác.
 
Vì thế anh không định để Úc Tưởng mặc quần áo của người ta.
 
Trữ Lễ Hàn quay đầu lại nói: “Lấy ra rồi giặt sạch đi, sau đó sấy khô.”
 
“Dạ vâng, thưa cậu cả!”
 
Úc Tưởng bước vào phòng của Trữ Lễ Hàn.
 
Căn phòng rất lớn, bên trong được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, có điều nhìn khá trống trải và quạnh quẽ, không có chút hơi người nào.
 
Người giúp việc cho rằng Úc Tưởng sẽ nhân cơ hội đánh giá căn phòng này một cách tỉ mỉ, sau đó hiểu rõ hơn về cậu cả.
 
Ai ngờ Úc Tưởng lại quay đầu hỏi: “Ở đây có dây sạc không? Tốt nhất là cáp sạc nhanh, cảm ơn. Điện thoại của tôi hết pin rồi.”
 
Người giúp việc: ?
 
Cô ta vội gọi điện thoại nội bộ bảo người mang cáp sạc lên.
 
Chờ đến khi cô ta xoay người lại, Úc Tưởng đã vào trong phòng tắm.
 
Cô Úc này thật sự không có một chút tò mò gì với nơi này cả…
 
Người giúp việc thầm nghĩ.
 
Úc Tưởng tắm rửa nửa tiếng mới xong.
 
Đến khi cô xoay người muốn đẩy cửa ra, lại phát hiện không đẩy được.
 
Úc Tưởng: ?
 
Không phải chứ? Ở đây đâu có nữ chính, tại sao mình lại xui xẻo đến thế?
 
Úc Tưởng ngước mắt, sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên ở ngoài cửa: “Từ từ.”
 
Là giọng của Trữ Lễ Hàn.
 
Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua.
 
“Được rồi.” Giọng của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa, sau đó là tiếng bước chân khẽ giẫm lên thảm dần dần đi xa, cuối cùng là một tiếng khoá cửa nhẹ nhàng, cửa phòng ngủ đã được khóa lại.
 
Lúc này Úc Tưởng mới thuận lợi đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.
 
Quần áo và khăn tắm đã được đặt sẵn ở trên giường, dưới chân giường còn để một đôi Clunky Sneaker mới toanh.
 
Úc Tưởng hơi nghiêng đầu.
 
Hóa ra Trữ Lễ Hàn đã chuẩn bị cho cô rồi…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận