Nhiễm Chương không hề dừng lại để lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Anh ta rất hài lòng với ngày hôm nay của mình, cuộc đối thoại giữa anh ta với Úc Tưởng làm cho anh ta cảm thấy bản thân sắp có một tương lai hoàn toàn mới mẻ.
Sau Nhiễm Chương là đôi tình nhân kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ thân thiết gọi vài tiếng "chị Úc", sau đó họ thêm Wechat của nhau và để lại cách thức liên lạc.
Úc Tưởng chân thành đề nghị: "Nếu hai người muốn chọn người khác thì có thể nói với tôi, có thể tổng giám đốc Thẩm sẽ không đồng ý đâu nhưng mà tôi sẽ giúp hai người."
Đôi tình nhân nghe thấy vậy thì lại cảm thấy căng thẳng hơn chứ không hề cảm thấy thả lỏng một chút nào.
Trong lòng hai người có suy nghĩ như vậy thật đấy nhưng có đánh chết cũng không thể nói ra.
Có phải cái cô Úc Tưởng là người hay ghi thù... Đây là một cách thể hiện quyền lực đúng không?
Trong lúc những cảm xúc phức tạp lan tràn trong lòng họ.
Úc Tưởng lại quay đầu đi để chơi trò chơi và cũng trở lại hành trình đập tiền quay thẻ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng đập hai trăm tệ vào đó một cách không thỏa đáng, cô cảm thấy như thế này không được rồi, bản thân mình vẫn còn keo kiệt lắm!
Cho nên... Khi nào Trữ Sơn mới trả số tiền kia?
Mọi người đều nhìn thấy hành động đó của cô nên trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Có người kéo nhân viên cũ của Khải Tinh để nói chuyện: "Chị Úc cứ như vậy mà tổng giám đốc Thẩm lại không nói gì à?"
Nhân viên cũ đính chính lại một chút: "Đừng gọi là chị Úc, gọi như thế làm người ta già mất."
Người nổi tiếng trên mạng mới đến: "..."
"Được rồi, vậy gọi là Úc Tưởng thì sao?"
"Cũng được, thật ra trước đó chúng tôi cũng gọi cô ấy là cô Úc."
Người mới đến kia càng nghi ngờ cuộc đời hơn.
Vì sao còn phân biệt đẳng cấp như thế?
"Bình thường ở công ty cô Úc có nghiêm khắc lắm không?"
"À cái đó thì không, cô ấy rất tốt, tuy cô ấy thường xuyên không đi làm nhưng con người của cô ấy tốt lắm, thật đấy!" Nhân viên cũ lại nhấn mạnh thêm rất nhiều lần.
Nhưng những câu này rơi vào tai những người nổi tiếng trên mạng kia thì họ lại cảm thấy sự thật không phải là như vậy, chắc là mọi người trong công ty đều ghét loại người giống như tu hú chiếm tổ chim khách như cô rồi. Nếu đã như thế thì ai đi theo sẽ gặp xui xẻo có đúng không?
Lúc này khuôn mặt của đôi tình nhân kia đã hơi méo xệch.
Bọn họ lập một nhóm chat nhỏ riêng tư.
Có người lặng lẽ lên tiếng: [Có lẽ nếu hai người có quan hệ tốt với cô Úc cũng có thể gián tiếp liên lạc với những nhà giàu có kia.]
Đôi tình nhân không nói nên lời: [Mọi người nghĩ cửa nhà giàu dễ vào như vậy à? Hơn nữa loại người như bọn họ sẽ để ý đến cái nghề KOL này chắc? Cứ chờ mà xem đi, tin tức hai anh em cùng tranh giành một cô gái sẽ bị vị chủ tịch Trữ của nhà họ Trữ kia ra tay đè xuống trước, chỉ cầu xin cô ấy đừng liên lụy đến chúng ta là được... Nếu không ký hợp đồng trước, haiz…]
Trong phút chốc người trong nhóm chat cũng không dám nói chuyện nữa, dường như tất cả mọi người đều đang đắm chìm bên trong bầu không khí thất vọng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến mười hai giờ trưa.
Những người mới tới gần như đã quen với nhân viên cũ, mọi người chuẩn bị kết bạn đến căn tin ăn cơm.
Sau đó họ nhìn thấy mấy người mặc đồng phục xách hộp thức ăn theo phong cách cổ điển đi tới, mấy người đó mỉm cười với họ rồi hỏi: "Hôm nay cô Úc có đi làm không?"
Nhân viên lễ tân nhìn logo nhà bếp tư nhân trên người họ, cô ấy lặng người đi vì quá ngạc nhiên sau đó trả lời: "Có, cô ấy đến rồi."
Bọn họ gật đầu một cái quay người bước vào cửa đưa đồ ăn.
"Định mệnh! Cái định mệnh! Đây không phải là tiêu chuẩn của một bàn Mãn Hán toàn tịch* à?"
*Bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch được mệnh danh là đỉnh cao của yến tiệc Trung Hoa. Đây là đại yến kéo dài 3 ngày, được vua Khang Hy tổ chức vào sinh nhật lần thứ 66 của mình và cũng là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.
"Đây là nhà bếp tư nhân Kinh Đô của thành phố Hải đúng không?"
Người nổi tiếng trên mạng kia không kìm chế được lại gần hỏi: "Ai đưa vậy?"
Nhân viên cũ nói: "Cứ hỏi thẳng là được rồi mà, nếu không phải là giám đốc Lăng thì cậu cả Trữ thôi mà, đúng không?"
"Cũng có thể là cậu Hà mà."
Người nổi tiếng trên mạng: ?
Mọi người đã cảm thấy khó chịu với Úc Tưởng đến mức độ này rồi hả? Đã hóng hớt về chuyện của cô ấy mà còn nói lớn tiếng như vậy nữa, thậm chí vụ này sắp biến thành một "vụ bê bối" rồi đúng không hả?
Có người đi thẳng đến cửa, sau đó lên tiếng chào hỏi với Úc Tưởng.
Lúc này Úc Tưởng cũng không biết xử lý tình hình trước mắt ra sao vì chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Cô thả chân đang gác lên cao xuống: "Đây là sao?"
"Thư ký Vương mua mấy quyển sách dưỡng thai, bên trong quyển sách có viết vô cùng kỹ càng những đồ cô ăn được và không ăn được, cậu cả Trữ lo cô không nhớ được nên đặc biệt bảo chúng tôi đưa đồ ăn đến cho cô."
Nhân viên cũ: !
Mẹ kiếp! Mang thai!
Úc Tưởng: ?
Không phải đâu, ngày đó tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà!
Úc Tưởng: Trữ Lễ Hàn điên rồi đúng không?
Hệ thống: [Có lẽ anh ta chỉ muốn kết hôn với cô thôi]
Nhưng mà Úc Tưởng châm chọc thì vẫn châm chọc, song miệng của cô lại không khách sáo một chút nào, cô bảo người ta để đồ ăn lại: "Được rồi, mọi người vất vả rồi, tạm biệt nhé?"
Người tới không rời đi ngay mà cung kính đặt một cái thẻ trước mặt Úc Tưởng.
Cái gì vậy?
Ở nhà một mình, một mình cô đơn, gửi tin nhắn cho tôi? Một tấm danh thiếp của dịch vụ phục vụ tận nhà?
Úc Tưởng cúi đầu nhìn kỹ.
À xin lỗi nha, làm phiền rồi.
Trên đó có viết ba chữ Trữ Lễ Hàn vô cùng rõ ràng sau đó là một chuỗi số điện thoại ngắn gọn.
Úc Tưởng đè một tay lên trên tấm danh thiếp nhỏ đó.
Dường như đối phương đã sớm đoán trước được hành động của cô nên vội vàng cười nói: "Cậu cả Trữ nói cô nên bỏ ý định ném cái thẻ này đi nếu cô còn cần một trăm năm mươi triệu kia hay thậm chí là muốn thương lượng thêm con số nào đó."
Úc Tưởng: ?
Cô bỗng thấy hơi chột dạ... Làm sao anh biết cô muốn vứt nó đi?
Nhưng mà... Hay lắm! Lão già Trữ Sơn đó đi tìm Trữ Lễ Hàn mách lẻo nhanh như vậy?
Trong lúc này mấy nhân viên cũ đứng ngoài cửa cũng cảm thấy sợ hãi đến mức mất tỉnh táo.
Chết tiệt!
Hãy truyền đi là cậu cả Trữ muốn dùng gấp mười lần con số một triệu năm trăm ngàn chỉ để mời Úc Tưởng ở cùng với anh đi... Mang thai? Chuyện này cũng kỳ lạ quá rồi đấy!
Vì có thành viên mới gia nhập nên công ty quyết định chủ nhật này tổ chức một bữa tiệc chào đón người mới, để mọi người có thể tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Mọi người không ở lại quá lâu mà nhanh chóng ôm nỗi sợ hãi đến mức mất tinh thần vì tác phẩm của nhà bếp tư nhân, họ yên lặng đến căng tin chuẩn bị bàn bạc về bữa tiệc chào đón người mới.
Trong thời gian này nhưng ở một nơi khác.
Trữ Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định đến chỗ Lăng Sâm Viễn, ông ta tính chuẩn thời gian để có thể đúng lúc ăn cơm trưa với Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn nhìn thấy ông ta thì cũng không vui vẻ gì nhưng anh ta vẫn tôn trọng ông ta hơn Trữ Lễ Hàn một chút.
Lăng Sâm Viễn đưa ông ta đến căn tin của nhân viên.
Trữ Sơn nói với giọng điệu cảm thán: "Con ăn cơm ở đây à, con phải chịu uất ức rồi..."
Lăng Sâm Viễn: "Ăn ở đây thì có gì là uất ức đâu cơ chứ? Năm đó tôi và mẹ ở nước ngoài đi một bước còn cảm thấy khó khăn, khi đó chúng tôi còn ăn bánh mì thừa của chủ nhà kia kìa."
Trái tim của Trữ Sơn khẽ run lên.
Cho đến tận bây giờ mà Lăng Sâm Viễn vẫn chưa từng kể lại những điều đó cho ông ta biết.
Trong phút chốc ông ta cảm thấy đau lòng âm thầm rơi lệ vì đứa con thứ hai, ông ta thầm nghĩ ông ta không thể cứ nhìn nó đi vào ngõ cụt như vậy được.
"Hôm nay ba tới đây vì muốn nói với con về chuyện của Úc Tưởng."
Trữ Sơn làm theo cách lúc trước đó là mở ghi âm cho Lăng Sâm Viễn nghe.
Lăng Sâm Viễn: "..."
Chuyện là như thế này à?
Rồi bất ngờ chưa? Hình như là như có như không.
"Con không biết anh cả của con là người như thế nào, ba không hy vọng con đối đầu với anh trai của con. Từ bỏ đi con, vì một người phụ nữ như vậy không đáng đâu..."
Lăng Sâm Viễn nhấn bật lửa trong tay.
Anh ta lạnh lùng nói: "À, năm đó ba của ba cũng khuyên ba và mẹ tôi chia tay như thế à?"
Trữ Sơn như nghẹt thở.
"Chuyện đó không giống nhau..." Ông ta thì thầm.
"Khi nghe thấy tôi nói tôi phải ăn bánh mì thừa của người khác thì ba cảm thấy như thế nào?" Lăng Sâm Viễn hỏi.
Trữ Sơn: "Ba cảm thấy đau lòng, ba thật sự rất đau lòng..."
Lăng Sâm Viễn: "Vậy thì ba nên đau lòng thêm một chút đi, bảy mươi triệu, tôi và người mẹ chết vì bệnh tật của tôi lại không thể so sánh bằng một Trữ Lễ Hàn trong lòng ba à? Có khác gì cầm tiền để tiễn người ăn xin đi đâu. Lần trước tôi trúng độc, có phải ba từng hỏi tôi rằng tôi rời khỏi phòng bệnh để đi đâu đúng không? Tôi đi thăm Úc Tưởng đấy. Ngày đó anh tôi tặng cô ấy một viên đá quý màu xanh giá trị liên thành, tôi làm gì có tiền giống như anh ta nên tôi chỉ có thể lấy ra được một chiếc đồng hồ. Ba muốn tôi lộ bộ mặt buồn bã chán nản của một đứa con riêng trước mặt anh ta hết lần này đến lần khác à, tôi chỉ là một sai lầm của ba thôi đúng không?"
Giọng nói của Lăng Sâm Viễn dần cao lên, thậm chí anh ta không khống chế nổi bản thân mà ném mạnh chiếc bật lửa đang cầm trong tay xuống.
Trữ Sơn như bị anh ta nắm lấy điểm yếu từng chút từng chút một.
Tinh thần của Lăng Sâm Viễn sa sút cũng chỉ tôn thêm sự bất lực của ông ta.
Hơn nữa mẹ của Lăng Sâm Viễn cũng là người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đã chết rồi...
Làm sao mà Lăng Sâm Viễn lại là một sai lầm cơ chứ?
Trữ Sơn đè nén cảm xúc xuống: "Vậy con muốn ba làm thế nào mới được đây?"
Lăng Sâm Viễn: "Tôi muốn có giá trị hơn người anh kia của tôi, chỉ cần hơn một tệ thôi cũng được."
Trữ Sơn nói thầm trong lòng, một tệ cũng hơi khó coi rồi.
Lăng Sâm Viễn càng như vậy nói thì ông ta lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Ông ta đứng lên rồi nói: "Ba biết rồi... Ba sẽ thực hiện nguyện vọng của con."
Trữ Sơn vừa đi ra khỏi cửa lớn bỗng dưng nhớ đến một việc... Không đúng... Vì sao, Lăng Sâm Viễn nghe thấy đoạn ghi âm kia cũng không tức giận?
Đây cũng không phải là vấn đề thằng bé và Trữ Lễ Hàn ai có giá trị hơn mà!
Đó là do Úc Tưởng không lưu luyến chút nào dùng bọn họ để ngoạm thêm một số tiền lớn đây mà!
Đột nhiên trái tim của Trữ Sơn như chìm vào đáy cốc, trong lòng vừa cảm thấy nóng nảy vừa tức giận, thậm chí chỉ đứng dưới ánh mặt trời mà ông ta còn đứng không vững như thể sắp ngã vậy.
Không thể lại kéo dài hơn được nữa...
Úc Tưởng đó quá mưu mô rồi!
Cho dù là như vậy... Thì bọn họ cũng không muốn buông tay! Chỉ còn cách để Úc Tưởng rời khỏi đây mới là cách duy nhất... Cô ở đây ngày nào thì nhà họ Trữ sẽ không được yên bình ngày đó.
Bây giờ Trữ Sơn vẫn không biết... Ở chỗ Úc Tưởng còn có một tiết mục chưa được trình diễn thành công đó là "Nhà nhỏ màu đen* không thể yêu".
*Nhà nhỏ màu đen: nghĩa là chặn những người dùng vi phạm quy tắc và cấm chat.
Cô có thể chạy.
Nhưng bọn họ cũng có thể "bắt" lại mà.
Cuối cùng vẫn nên ít giao tiếp với Úc Tưởng đi.
Trữ Sơn lên kế hoạch để tống Úc Tưởng đi ngay và luôn, nhưng bây giờ lại bị đụng phải tường ở chỗ Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, tận mắt nhìn thấy hai đứa con thông minh sáng suốt của mình trúng phải thuốc độc của một kẻ bất trị như "Úc Tưởng ".
Trữ Sơn nặng nề thở dài một tiếng như bị cắt thịt vậy, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói với đầu dây bên kia: "Đi chuẩn bị hợp đồng quà tặng..."
Bên này Úc Tưởng đã ăn uống no đủ, lại còn nấc cụt một cái.
Sau đó cô nhận được tin nhắn của Lăng Sâm Viễn: [Trong lòng cô Úc, tôi chỉ đáng giá bảy mươi triệu thôi à?]
Hệ thống: [Cô đang gặp nguy hiểm.]
Úc Tưởng không thèm để ý đến, cô còn cò kè với hệ thống: Nếu không phải là bảy mươi triệu thì còn muốn thế nào nữa? Chủ yếu tôi sợ đòi nhiều hơn sẽ bị tống vào tù mất!
Hệ thống: ...
Ra là tôi vẫn đánh giá cao lương tâm của cô rồi.