Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

Đến tận hôm nay, khi nhà họ Kim tổ chức tiệc cưới, Úc Tưởng mới chính thức biết được nhà họ Úc có tổng cộng bao nhiêu người.
 
Ngoại trừ cô và ba mẹ đang bận đi công tác xa, cộng thêm ông bà của nhà họ Úc đang ở nơi khác thì vẫn còn tới tận hai mươi hai người.
 
Úc Tưởng nói chuyện phiếm với hệ thống: Chẳng trách các mối quan hệ xã giao của nhà họ Úc càng ngày càng tệ. Người ta bỏ phong bì một trăm nghìn tiền mừng chỉ có ba người tới dự lễ cưới. Còn nhà họ Úc cũng bỏ phong bì một trăm nghìn tiền mừng nhưng có tới tận hai mươi ba người tới ăn tiệc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu hệ thống có môi, chắc hẳn lúc này mép nó đã phải giật giật liên hồi rồi.
 
Tuy nhiên, nếu cẩn thận nghĩ lại thì hình như lời Úc Tưởng nói… Cũng rất hợp lý?
 
Đợi Úc Tưởng thong thả ăn xong bữa sáng đi ra ngoài phòng khách, mọi người ở phòng khách đều đang bận rộn trang điểm cả rồi.
 
Nhà họ Úc mời riêng ba chuyên gia trang điểm tới đây.
 
Bầu không khí trong gian phòng bỗng chốc ngập tràn mùi kem nền và nước hoa.
 
Úc Tưởng chậc lưỡi: Làm hoành tráng tới vậy luôn sao?
 
Hệ thống thử phân tích một cách lý trí: [Chắc là nhà họ Úc sốt ruột đấy mà.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng: Sốt ruột? Sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ sẽ phá sản ngay ngày mai hay sao?
 
Hệ thống: [Chắc là dượng út của cô sắp phá sản rồi. Ông ta đã từng là một nhà quản lý quỹ lừng danh ở phố Wall. Cho nên ông cả, ông ba, ông tư của nhà họ Úc đều rót vốn đầu tư vào chỗ của ông ta. Ông ta mà phá sản thì tất cả mọi người đều đứt hết…]
 
Úc Tưởng: Đến nguyên tắc không bỏ tất cả trứng gà vào cùng một giỏ mà người nhà này cũng không biết hay sao?
 
Hệ thống: [Đứng trước tiền tài, không phải ai cũng có thể lý trí được như vậy. Hơn nữa, bọn họ cũng không có nhiều trứng gà để phân chia ra nhiều giỏ khác nhau.]
 
Úc Tưởng: Ừm.
 
Mọi người đều đang bận rộn, không ai để ý tới Úc Tưởng.
 
Thậm chí không ai gọi cô lại trang điểm.
 
Úc Tưởng cũng không quan tâm, chuyến này đâu phải lên sân khấu biểu diễn đâu, cô vội để làm gì?
 
Hệ thống nói chuyện túc tắc với cô một lúc. Tới khi người nhà họ Úc chuẩn bị xuất phát, hệ thống mới nhớ ra...
 
Tại sao nó lại phải hầu chuyện phiếm với Úc Tưởng nhỉ?
 
Không phải đã là hệ thống thì chỉ nên lạnh lùng đưa ra nhiệm vụ thôi sao?
 
Bên phía đằng này, Úc Tưởng vừa ngồi vào xe, lập tức gọi điện thoại ngay cho tổng giám đốc Thẩm.
 
Hệ thống có muốn nói chen vào một câu để gây dựng lại oai nghiêm của mình cũng không tìm ra được cơ hội.
 
Tổng giám đốc Thẩm nghe máy rất nhanh.
 
Thậm chí cứ như thể anh ấy đang chờ cuộc gọi này của Úc Tưởng vậy.
 
“Úc Tưởng, giờ em đang ở đâu? Em có thể tới công ty được không?” Tổng giám đốc Thẩm hỏi từ đầu dây bên kia.
 
“Tôi đang định nói chuyện này với tổng giám đốc Thẩm đây, hôm nay tôi xin nghỉ phép.”
 
“Ồ...” Bên đầu bên kia, tổng giám đốc Thẩm thoáng khựng lại.
 

Thực ra, chuyện Úc Tưởng đi muộn về sớm chẳng phải chỉ mới xảy ra lần một lần hai nhưng chuyện cô đường hoàng xin phép nghỉ thì đúng là khá hiếm thấy.
 
Tổng giám đốc Thẩm chớp mắt: “Được thôi, không thành vấn đề. Dù sao hôm nay công ty cũng không có công chuyện gì… Em xin nghỉ đi đâu vậy?”
 
Úc Tưởng: “Đi dự đám cưới.”
 
Tổng giám đốc Thẩm lập tức biết ngay cô định đi dự đám cưới của nhà nào.
 
Nhà họ Kim.
 
Trước đây, nhà họ Kim này dựng nghiệp nhờ nghề khai khoáng, sau đó bắt kịp làn sóng phát triển siêu bùng nổ trong thời kỳ cải cách, về sau bọn họ chuyển sang làm bất động sản và đầu tư kiếm được cả núi tiền.
 
Gia đình này cũng thực sự không hổ mang danh là họ “Kim”. Nhà họ Kim không chỉ giỏi kiếm tiền mà chi tiền cũng rất mạnh tay. Lần này nhà họ cho con gái đi lấy chồng, từ các trang báo giấy lớn cho tới các trang báo mạng đều đăng bài đưa tin giật tít ngay trang nhất!
 
Ngoài ra, nhà họ Kim còn mời vô số các gia đình giàu có từ lớn tới nhỏ đến dự, mục đích duy nhất là giúp đám cưới trở nên thật náo nhiệt.
 
Chắc hẳn cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn cũng sẽ tới đó chứ nhỉ?
 
Tổng giám đốc Thẩm nghĩ tới đây lập tức cười tít mắt: “Được, em cứ đi đi. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
 
Úc Tưởng cúp điện thoại xong không khỏi lắc đầu.
 
Thế này mà vẫn không đuổi việc cô à?
 
Hệ thống cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
 
Công ty này giữ Úc Tưởng lại làm việc thật là xui xẻo biết nhường nào.
 
Đúng lúc này, bên cạnh cô vang lên một giọng nói: “Úc Tưởng, cô vẫn còn làm việc cho công ty đó đấy à?”
 
“Ừm.” Úc Tưởng đáp xong quay đầu lại.
 
Người hỏi chuyện cô chính là con gái của chú ba của nguyên chủ, người chị họ thứ hai của Úc Tưởng.
 
Nếu như không nhờ có hệ thống thì Úc Tưởng hoàn toàn không nhớ ra nổi ai là ai.
 
“Nhanh nhanh xin nghỉ việc ở chỗ đó đi, người nhà mình mà lại làm hot girl mạng ở công ty đó thì mất mặt lắm.” Cô chị họ này nói.
 
Nhưng Úc Tưởng còn chưa kịp nói năng gì.
 
Chú ba ngồi ở ghế lái phụ trên hàng trên đã nói xen vào: “Cái con bé này, chỉ vẽ linh tinh gì cho em con vậy? Khó khăn lắm con bé mới xin được vào làm cho công ty này, con còn muốn con bé đổi sang đâu nữa? Kiếm tiền thì có gì đâu mà mất mặt… Úc Tưởng, tháng trước cháu được người ta trả cho bao nhiêu tiền? Nếu mà thấp quá thì chẳng thà về làm cho công ty nhà mình cháu ạ.”
 
Úc Tưởng ngơ ngác.jpg
 
Thì ra hai người này đang chơi trò kẻ ném đá thẳng mặt, người ném đá giấu tay đấy à?
 
Một người thì mở miệng chê thẳng thừng, còn người kia thì chê một cách kín đáo.
 
Úc Tưởng dựa lưng vào chỗ ngồi, cười híp mắt nói: “Dạ, cháu cũng cảm thấy mệt mỏi với công việc này từ lâu rồi, cháu thực sự chẳng muốn làm công việc này đâu, cháu ghét bị người khác ra lệnh sai khiến lắm. Cháu đường đường là cháu gái cành vàng lá ngọc của nhà họ Úc cơ mà phải không? Chú ba, chỗ chú có công việc gì không cần phải làm lụng mà vẫn hưởng lương cao không? Cháu cũng không đòi hỏi gì nhiều đâu, chỉ cần tiền lương mỗi tháng được một trăm nghìn là được.”
 
Chú ba: “...”
 
Cô chị họ hai chỉ bực mình một nỗi không thể chỉ thẳng tay vào mặt Úc Tưởng để mắng cho cô một trận, cô mơ mộng hay thật đấy!
 
Tôi còn chẳng có công việc như vậy để làm đây này!
 
Chú ba nghẹn lời, Úc Tưởng vẫn chưa chịu dừng lại ở đây.
 

Úc Tưởng: “Giờ công ty của chú ba có còn trả nổi tiền lương nữa không?”
 
Gân xanh trên trán chú ba giật liên hồi, ông ta cả giận quát: “Ai nói với cháu thế? Nói nhăng nói cuội gì vậy?”
 
Úc Tưởng: “Cháu thấy app trên điện thoại nhảy tin bài nói như vậy đấy, app đấy tên là Lai Duyệt, hình như là sản phẩm của công ty Truyền thông Đông Phương thì phải? Không phải chú ba có số điện thoại của tổng giám đốc của họ sao? Chú gọi điện thoại qua đó mắng chúng một trận đi.”
 
Chú ba: “...” Lần này ông ta thực sự không muốn tiếp chuyện với Úc Tưởng nữa.
 
Em vợ của tổng giám đốc công ty Truyền thông Đông Phương đó rất có máu mặt, hiện tại bọn họ không thể động chạm gì tới người này được.
 
Chuyến này, cuối cùng trong xe cũng yên tĩnh hẳn.
 
Ngay cả cô chị họ trông thấy ba mình ăn phải trái đắng cũng chỉ có thể nín nhịn, không dám làm màu ra oai với Úc Tưởng nữa.
 
Úc Tưởng đúng là mặt dày như thớt!
 
Hoàn toàn không biết xấu hổ là gì!
 
Cô ta dữ tợn nghĩ.
 
Hệ thống chịu phục sát đất.
 
Hệ thống: [Có khi đáng lẽ ra nên đưa cô tới thế giới truyện đấu đá trong nội bộ gia tộc lấy bối cảnh những năm bảy mươi, tám mươi, chín mươi mới phải.]
 
Úc Tưởng dựa người vào cửa sổ nghỉ ngơi, chẳng buồn hé mí mắt ra nhìn.
 
Úc Tưởng: [Thôi khỏi, đi đâu cũng đều phải chết giống nhau cả thôi.]
 
Hệ thống đành im lặng.
 
Nó có thể trông thấy dáng vẻ của Úc Tưởng hiện giờ.
 
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, ánh sáng bên ngoài cửa sổ lướt qua loang loáng trên khuôn mặt của cô, tô điểm cho khuôn mặt cô, khiến cô trông có phần đáng thương.
 
Hệ thống nghĩ thầm, có một số việc là vậy đấy, không phải chỉ vì là người tốt mà chắc chắn sẽ có được một cuộc đời tốt đẹp.
 
Đôi khi, kết cục thảm hại lại là định mệnh không thể chối từ.
 
Trong lúc hệ thống đang nâng tầm quan điểm triết lý nhân sinh, chiếc xe dừng lại bên ngoài một lâu đài cổ.
 
Đây là lâu đài cổ của nhà họ Kim.
 
Nhà họ Kim trắng trợn phân chia khách mời ra thành những đẳng cấp khác nhau, sau đó cử những người khác nhau ra đón tiếp.
 
Cuối cùng bên trong chiếc xe yên tĩnh cũng vang lên tiếng người nói chuyện.
 
Chú ba nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, thực sự không nén nổi sự hâm mộ và phấn khích trong lòng mình: “Đó là xe của nhà họ Trữ và nhà họ Chu phải không?”
 
Cô chị họ cũng lập tức áp sát người vào cửa sổ xe: “Kim Thành Hùng đích thân ra đón khách, có mấy ai có thể khiến ông ta luồn cúi như vậy chứ?”
 
Lúc này, một đứa trẻ chuyên chịu trách nhiệm đón khách tận xe gõ cửa sổ xe của họ: “Chào ngài, mời đi qua bên này.”
 
“Chúng ta không có quyền được đi cửa chính.” Chú ba thở dài.
 

Sau khi họ đậu xe xong, lập tức có ngay người đi ra dẫn họ vào trong lâu đài cổ.
 
Trong lâu đài cổ, các cô gái trẻ ăn diện đẹp mắt giơ cao những chiếc gậy tự sướng của họ, không biết là đang livestream hay quay vlog.
 
Cô chị họ nhíu mày nói: “Thật mất mặt.”
 
Mấy năm gần đây, không biết trào lưu này ở đâu ra nhưng càng ngày càng có nhiều cậu ấm cô chiêu nhà giàu có bạn trai hoặc bạn gái là người trong giới giải trí hoặc giới người mẫu, thậm chí có người còn hẹn hò với cả hot girl mạng.
 
Cho nên hôm nay có những người dẫn theo cả bạn gái hot girl mạng tới đây dự tiệc.
 
Đứng cách Úc Tưởng một quãng ngắn có một hot girl mạng có lượng fan hâm mộ trên Weibo lên tới chín triệu người đang tiến hành livestream.
 
“Ôi, không hề, không hề, tôi không phải người giàu có gì đâu. Tôi thực sự chỉ đi ké thiếp mời của bạn tới đây mà thôi.”
 
“Nhà họ Kim thật xa xỉ, nghe nói của hồi môn của con gái họ là một ngôi nhà hạng sang trị giá ba trăm triệu.”
 
“Hôm nay mọi người có thể gặp được tất cả những người nổi tiếng trong xã hội ở đây…”
 
Bình luận trong phòng phát trực tiếp nhảy rất nhanh.
 
Khán giả luôn hết sức hào hứng tò mò những chuyện “thâm cung bí sử” của giới thượng lưu hay những tin giúp họ mở mang hiểu biết về nhiều mặt của xã hội.
 
Đúng lúc cô ấy lia ống kính, không ngờ Úc Tưởng lại lọt vào khung hình.
 
[Đó là Ngư Ngư của app Tiểu Hắc Thư phải không?]
 
[Ai thế?]
 
[Chính là quý cô trên app Tiểu Hắc Thư từng khoe túi của mình, sau đó bị cười là quý cô pha kè* ấy, muốn tới Hilton cũng phải săn voucher mua chung.]
 
*Pha kè tiếng lóng của fake, nghĩa là giả.
 
[Quý cô pha kè mà cũng tới đây được à???]
 
[Mọi người nhìn nhầm rồi phải không, trông chẳng giống lúc livestream chút nào. Lúc livestream Ngư Ngư toàn trang điểm kiểu Âu Mỹ thôi.]
 
[Ngư Ngư là ai thế? Có gì hot vậy? Làm ơn xóa mù cho tui với!]
 
Cô hot girl mạng đang phát trực tiếp cũng không ngờ rằng mình chỉ lia ống kính một chút thôi, vậy mà chủ để nói chuyện lại chuyển sang một cô gái tên là Ngư Ngư.
 
“Trước tiên, tôi sẽ dẫn mọi người đi thăm vườn hoa của lâu đài cổ đã nhé, đẹp lắm đấy, chưa biết chừng lại có thể gặp được rất nhiều nhân vật bình thường khó lòng gặp nổi ở đó.”
 
Cô ấy cầm gậy tự sướng đi vào trong.
 
“Ồ? Mọi người muốn xem thử xem đó rốt cuộc có đúng là Ngư Ngư không à?” Cô hot girl này hơi do dự.
 
Bởi vì nếu làm vậy, cô ấy sẽ rất dễ bị người khác cướp fame.
 
Thế nhưng, thấy số lượng người xem trực tiếp tăng mạnh, cuối cùng cô ấy vẫn gật đầu: “Được, để tôi đi lại đó tìm thử xem nhưng chưa chắc đã tìm ra được đâu.”
 
Tuy mang tiếng là tổ chức tiệc cưới trong lâu đài cổ nhưng đây giống một sự kiện xã giao quy mô lớn hơn.
 
Vừa bước vào cửa, người nhà họ Úc lập tức tản ra, ai đi đường nấy, tìm tổng giám đốc nào đó mình quen biết để nói chuyện phiếm, kiếm mối làm ăn.
 
Chỉ riêng Úc Tưởng là khác.
 
“Tôi phải tìm chỗ nào đó thật thoải mái mới được.”
 
Úc Tưởng đi từ phòng tiếp khách ở đằng trước vòng sang vườn hoa phía đông rồi lại từ vườn hoa phía đông chuyển sang vườn hoa phía tây.
 
Cô hot girl mạng kia đi tìm khắp một vòng nhưng vẫn không tìm ra được bóng dáng Úc Tưởng.
 
Cô ấy đi giày cao gót thực sự cũng khá khó chịu nên đành phải giải thích với khán giả: “Mọi người thấy chưa? Thực ra những người có tiền cũng thích chơi theo hội theo nhóm. Những người siêu giàu sẽ chỉ chơi với những người siêu giàu. Người nào có máu mặt thì đều sẽ được người nhà họ Kim tiếp chuyện.”
 
“Chẳng hạn như, mọi người nhìn bên kia đi, người nói chuyện với tổng giám đốc tập đoàn Thông Tinh chính là con trai của tổng giám đốc Kim.”
 
“Còn bên phía đằng kia, ôi trời, đó là Trữ Lễ Hàn! Mọi người từng nghe nói về Trữ Lễ Hàn rồi phải không? Không ổn rồi, tôi không dám ghi hình anh ấy. Người tiếp chuyện anh ấy là đích thân cụ tổng giám đốc Kim.

 
“Chắc mọi người cũng hiểu rồi đấy, thực ra chỉ cần người có địa vị, quyền lực đứng ở đây thì sẽ nhanh chóng có người tới nịnh bợ họ. Tôi tìm mãi vẫn không tìm ra được Ngư Ngư, có lẽ cô ấy không hợp với chốn danh lợi này cho lắm nên mới không có ai nói chuyện cùng.”
 
[Quý cô thật hay giả thế này!]
 
[Thế thì sao cô ta có tư cách tới được đây?]
 
[Có khi là cậu ấm nào đó dẫn cô ta vào thì sao?]
 
[Cô ta vẫn luôn đắp nặn hình tượng cho mình là một quý cô độc thân cơ mà…]
 
Úc Tưởng hoàn toàn không hề hay biết gì về những chuyện này.
 
Ngay cả công ty cô còn chẳng buồn tới, cô nào đâu biết rốt cuộc mình làm gì.
 
Úc Tưởng ngồi ở vườn hoa phía tây một lúc: “Mẹ ơi, nhiều muỗi quá.”
 
Hệ thống: [Nhân vật quan trọng trong kịch bản đang tới gần!]
 
Úc Tưởng đập “bộp” một phát, đánh chết một con muỗi.
 
Úc Tưởng: "Tôi bỗng nhiên nhớ ra…”
 
Hệ thống: [Gì vậy?]
 
Bỗng nhiên nhớ ra cô không nên gây động tĩnh mà nên ngồi canh chừng chờ nhân vật trong kịch bản tới phải không?
 
Úc Tưởng: “Tôi không mang theo giấy.”
 
Cô khó chịu nhìn con muỗi trong lòng bàn tay.
 
Hệ thống: […]
 
Lúc này, gần đó bỗng vang lên một giọng nói.
 
“Ai gửi thiệp mời cho anh vậy? Mẹ kiếp, anh mà cũng có tư cách được tới đây à?” Người nói tỏ thái độ nóng nảy.
 
“Anh thì là cái thá gì? Chuyện này đến lượt anh nói à?” Người đáp trả cũng rất nóng giận.
 
Đó là giọng của Lăng Sâm Viễn.
 
“Anh có tin không, cho dù hôm nay tôi đánh anh một trận ngay ở đây, cụ Trữ cũng sẽ không nói gì tôi hết đâu.”
 
“Anh cứ thử xem.”
 
“Bốp” một tiếng vang giòn.
 
Úc Tưởng đập tay vào mặt, giết chết thêm được một con muỗi.
 
Hệ thống: ?
 
Hệ thống: [Cô không thể tạm thời nhịn một lát được sao?]
 
Úc Tưởng: Nó hút máu của tôi, tôi không thể nhịn được.
 
“Ai đấy?”
 
Đương nhiên người đứng ở đằng đó cũng chú ý tới động tĩnh bên chỗ Úc Tưởng.
 
Úc Tưởng cụt hứng nói với hệ thống: “Mọi vật trên đời này đều có linh hồn, ngoại trừ con muỗi.”
 
“Ai đấy? Đi ra đây mau, đừng để tôi phải nhắc lại lần hai.” Người đứng bên kia lùm cây quát.
 
Úc Tưởng xách váy bước thất tha thất thểu đi ra ngoài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận