Cô nhẹ nhàng gật đầu, một lời dư thừa cũng không nói.
Chú tư thấy tình cảnh như vậy nhưng lại vui vẻ không thôi.
Bữa cơm cứ thế tiếp tục, Úc Tưởng nhận được không ít quà. Mà cô chỉ mang đến một giỏ hoa quả duy nhất và cũng chỉ biếu mỗi vợ chồng Úc Thành Tân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thoải mái ăn uống, hai cụ lại nuốt không trôi.
Hệ thống nghẹn lời: [Sao cô lại…]
Úc Tưởng: Lại làm sao?
Hệ thống: [Đổi lại là nữ chính, cô ấy chắc chắn sẽ dứt khoát từ chối ý tốt của bọn họ, sau đó kiêu ngạo mà ra về, còn không quên dắt theo cả ba mẹ đi nữa.]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Tại sao tôi phải làm vậy? Vì lòng tự trọng mà dứt khoát từ chối bọn họ, bọn họ sẽ đau lòng sao? Bọn họ không đau đâu, mà bọn họ sẽ tiết kiệm được thêm một khoản tiền. Tại sao tôi phải giúp bọn họ tiết kiệm tiền? Đương nhiên là lấy tiền của bọn họ khiến tôi sung sướng hơn rồi!
Hệ thống: ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy ư?
Úc Tưởng: Hơn nữa làm cho vợ chồng Úc Thành Tân và bọn họ cắt đứt hoàn toàn cũng không thực tế lắm. Con người vốn là sinh vật có tập tính bầy đàn. Bọn họ đã sống trên đời hơn năm mươi năm trời, hoàn cảnh trưởng thành đều dựa vào nhà họ Úc này. Tính cách của bọn họ lại quá mức thánh thiện. Nếu bảo bọn họ cắt đứt quan hệ, tương lai sẽ có một ngày bọn họ nghi ngờ có phải mình quá lạnh lùng hay không. Chi bằng để người nhà họ Úc lấy lòng họ, giúp bọn họ gây dựng lại mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình. Tôi có tiền, bọn họ đạt được hạnh phúc. Hoàn mỹ biết bao nhiêu.
Hệ thống: [Cô không sợ tương lai bác cả dần dà phát hiện không thể chiếm được lợi lộc gì trên người cô sẽ trở mặt hả?]
Úc Tưởng không thèm quan tâm: Chi phí chìm* mà, cậu quên rồi hả? Bọn họ chi ra càng nhiều thì củ cà rốt* là tôi lại càng có thể câu bọn họ lâu dài hơn.
*Chi phí chìm (Sunk cost): là một khoản đầu tư tiền bạc và thời gian không thể thu hồi lại bởi những quyết định không chính xác trong quá khứ.
*Củ cà rốt: trong chính sách cây gậy và củ cà rốt nghĩa là áp dụng chính sách mềm mỏng.
Hệ thống: [...]
Hệ thống chân thành nói: [Hẳn cô nên xông pha chốn hậu cung thì hợp hơn.] Để cô sống cuộc sống nhàn rỗi ở đây thật đúng là không trọng dụng nhân tài mà.
Úc Tưởng không thèm để ý đến nó.
Di động của cô rung lên báo tin nhắn đến, vừa lôi ra nhìn thì thấy là tin nhắn do Trữ Lễ Hàn gửi.
Úc Tưởng muốn bấm vào xem nhưng lại nhận ra anh chỉ chuyển tiếp danh bạ.
“Bác sĩ Đoàn.”
Úc Tưởng: [?]
Trữ Lễ Hàn: [Đây là số điện thoại của bác sĩ Đoàn Tĩnh. Tôi đã nói qua tình hình với bà ấy rồi. Nếu cảm thấy không khỏe thì phải kịp thời hỏi bà ấy.]
Không khỏe? Không khỏe gì cơ?
Úc Tưởng suy nghĩ một lát, à, chắc anh vẫn còn nghĩ đến chuyện sau khi xong việc ở khách sạn, cô uống thuốc xảy ra tác dụng phụ?
Úc Tưởng: [Cám ơn ngài.]
Cô vội vàng lưu số điện thoại lại.
Quả thật việc chăm sóc sức khỏe phụ khoa không thể qua loa được.
Ngay sau khi lưu số, đối phương nhanh chóng bảo cô rằng nếu có thời gian rảnh rỗi thì nên đến kiểm tra một lần.
Úc Tưởng nhìn địa chỉ bệnh viện mà đối phương gửi đến.
Bệnh viện công lập hạng III.
Lạ thật.
Sao lại là bệnh viện công lập nhỉ?
Úc Tưởng lên mạng search thử, mới phát hiện bác sĩ Đoàn kia thật sự là tinh anh của tinh anh, tức là nằm trong top những bác sĩ đứng đầu và có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành Y tế trên cả nước.
Là kiểu bác sĩ có tiền cũng chưa chắc có thể hẹn được.
Việc này còn làm Úc Tưởng cảm thấy kinh ngạc hơn cả việc anh tìm một viện trưởng của một bệnh viện tư nhân đến phục vụ cô.
Úc Tưởng đột nhiên nhớ tới một việc.
Cô hỏi hệ thống: Tôi vẫn nhớ nữ pháo hôi này chết ở tình tiết nào trong nguyên tác nhưng mốc thời gian cụ thể là khi nào vậy? Trong nguyên tác không thấy nhắc đến.
Hệ thống: [Một năm sau.]
Tôi chết nhanh như vậy sao?
Úc Tưởng chặc lưỡi: “Tôi rất muốn xem thử, sự việc đã đến nước này rồi, tôi còn có thể chết kiểu gì nữa?”
Váy dạ hội mới do bác cả đặt may nhanh chóng được đưa đến trước mặt Úc Tưởng.
Cô nở nụ cười, thuận miệng hỏi một câu: “Ông nội, bà nội của tôi hai ngày nay có khỏe không?”
Trợ lý của bác cả gượng gạo cười đáp lời: “Rất khỏe, rất khỏe.”
Mấy năm nay vợ chồng Úc Thành Tân làm trâu làm ngựa cho bọn họ, lần này Úc Tưởng xem như đã giúp vợ chồng ông trút giận, hẳn từ nay hai người sẽ trải qua những ngày tháng càng ngày càng tươi đẹp hơn...
Sau khi dứt bỏ ràng buộc với nhà họ Úc, vợ chồng ông cũng có thể trở thành bậc phụ huynh mẫu mực.
Nhưng suy cho cùng thì sự dịu dàng của vợ chồng Úc Thành Tân hẳn là dành cho nguyên chủ.
Úc Tưởng vẫn không thể tìm được cảm giác thân thuộc của người thân từ sự dịu dàng đó.
Cô vẫn có tình cảm với vợ chồng Úc Thành Tân nhưng so ra thì cô vẫn yêu ba mẹ ruột của mình hơn dù ba mẹ đã ra đi từ lâu, ấn tượng về họ trong đầu cô cũng đã dần dần mơ hồ theo thời gian.
Úc Tưởng lắc đầu, xua tan những suy nghĩ vừa thoáng qua đó.
Cô bước ra ngoài, xe của tổng giám đốc Thẩm đã đợi sẵn.
Tập đoàn Huy Quang không hổ danh là tập đoàn giàu có và chịu chi. Chỉ là một hoạt động quảng bá game IP thôi mà tổ chức long trọng không thua kém gì buổi lễ trao giải phim điện ảnh. Thảm đỏ dài dằng dặc trải thẳng đến cửa hội trường.
Úc Tưởng vừa xuống xe đã cảm giác được có vô số ống kính hướng về phía cô, chụp lia lịa.
“Mấy phóng viên này điên hết rồi hả? Bọn họ đang chụp ai vậy?”
“Ngư Ngư, không, là Úc Tưởng đấy.”
“Úc Tưởng là ai?”
“Cô không biết hả? Gần đây không xem hotsearch phải không?”
“Vừa quay xong đã rời đoàn...”
Mấy ngôi sao không nổi tiếng lắm thì thầm bàn tán với nhau, sau đó ngước mắt lên nhìn Úc Tưởng đang bước vào trong hội trường.
Vị trí trong hội trường đã sớm được sắp xếp ổn thỏa.
Đầu tiên là hoạt động tự do, đến từng gian hàng một để tham quan triển lãm game IP.
Sau đó mới có thể ngồi vào vị trí, bắt đầu trao giải thưởng IP.
Úc Tưởng vừa vào cửa đã có người chủ động tiến đến bắt chuyện với cô: “Ngư Ngư, hay nên gọi là cô Úc nhỉ? Tôi nên xưng hô với cô thế nào?”
Úc Tưởng quay đầu nhìn.
Là một cô nàng xinh đẹp.
“Tùy cô, xưng hô thế nào cũng được.” Úc Tưởng lên tiếng trả lời.
Đối phương đưa tay ra: “Tôi là Chờ mùa hạ.”
“À.” Thì ra là tài khoản có tích V đã chia sẻ ảnh được đăng tải trên weibo của cô, kiêm cả chuyện phổ cập kiến thức là người sở hữu nhà trong khu biệt thự Ngự Thái - nơi chuyên cho những nhà hàng nổi tiếng thuê địa điểm.
Úc Tưởng: “Chào cô.”
Chờ mùa hạ thật sự là một người thông minh.
Thông qua những manh mối về vụ bê bối của Hi Hi Tử khiến cô ta phải chật vật rút khỏi giới, cô ấy đã sớm cảm thấy Úc Tưởng không hề đơn giản. Đó là lí do vì sao cô ấy cố ý share lại bức ảnh trên weibo kia, giúp Úc Tưởng lôi kéo sự chú ý, đồng thời cũng nương theo đó mà tạo mối quan hệ tốt đẹp với người ta.
“Tôi nghe nói tập đoàn Huy Quang hy vọng cô tuyên truyền cho trò chơi của bọn họ phải không? Đã nghĩ ra hình thức tuyên truyền chưa? Cô định quay Vlog à? Có muốn hợp tác với tôi không?” Chờ mùa hạ chủ động hỏi.
Chủ tài khoản có tích V như Chờ mùa hạ đã hoạt động trên internet trong một thời gian rất dài, có lượng người hâm mộ cố định và phương thức tổ chức hoạt động tuyên truyền rất bài bản.
Có thể nói so với Úc Tưởng, cô ấy càng hiểu được tuyên truyền như thế nào mới có hiệu quả tốt nhất.
Úc Tưởng chớp mắt, vẫn chưa trả lời.
Chờ mùa hạ nhanh chóng nói tiếp: “Ha ha, không cần chia lợi nhuận cho tôi đâu, xem như cùng chơi đùa thôi mà.”
Hệ thống không nói gì.
Tại sao nhiều người lại vội vã muốn dâng lợi ích một cách vô điều kiện cho Úc Tưởng như vậy?
Lúc này, ở một phía khác, Ninh Nhạn cũng đang nhìn Úc Tưởng.
Ninh Nhạn có một người bạn, là con trai của phó tổng giám đốc tập đoàn Huy Quang. Ninh Nhạn vẫn luôn biết cách đối nhân xử thế. Gần đây vì để kết thân với những người có địa vị cao hơn trong giới mà cô ta chủ động đến tham gia hoạt động này, một là để mở rộng quan hệ với Huy Quang, hai là muốn xin ảnh có chữ ký của ngôi sao Nguyên Cảnh Hoán.
Có một cô chiêu là con gái của ông trùm dầu mỏ rất thích Nguyên Cảnh Hoán.
Ninh Nhạn đã sớm quen với những việc này nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Nhưng vừa nhìn thấy Úc Tưởng, cô ta đột nhiên thấy hơi khó chịu.
Ninh Nhạn là người rất khéo léo, người nào người nấy đều khen ngợi cô ta.
Toàn bộ tài sản ròng trong tay cô chỉ khoảng mười triệu tệ. Phần nhiều tài sản còn lại đã được cô ta đầu tư hết vào bản thân. Nào là túi xách, quần áo, trang sức hàng hiệu. Mỗi tuần cô ta còn đều đặn tổ chức đủ các thể loại tiệc, mời các cô chủ của các gia đình giàu có khác.
Nhưng Úc Tưởng thì sao?
Đến từ một gia đình đã sa cơ thất thế nhưng vẫn có thể dễ dàng moi được nhiều tiền từ trong tay Trữ Sơn.
Ninh Nhạn từng cắt băng khánh thành, từng đứng trên sân khấu phát biểu để tuyên truyền cho người ta nhưng dường như không kiếm được nhiều tiền bằng Úc Tưởng mặc dù cô chỉ việc chơi trò chơi.
Sao Ninh Nhạn có thể cam lòng cho được?
Người đứng bên cạnh cô ta cất tiếng châm chọc: “Danh tiếng của cô nàng Úc Tưởng này gần đây rất cao đấy nhưng nhà họ Úc gần như phá sản rồi nhỉ? Mang danh cô chủ nhà họ Úc, hưởng chút hào quang của cậu cả nhà họ Trữ thì sao chứ? Không phải chỉ có mấy người nổi tiếng trên mạng mới thèm giao tiếp với cô ta đấy sao? Quá low.”
Ninh Nhạn thầm nghĩ, đúng vậy.
Low.
Lúc này tầm mắt của Ninh Nhạn lướt qua, thấy ngôi sao nam Nguyên Cảnh Hoán.
Nguyên Cảnh Hoán vừa mới nhận được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất cho phim điện ảnh vào năm ngoái, không chỉ trẻ tuổi mà còn có ngoại hình tuấn tú. Bởi vì mấy nhân vật mà anh ta thủ vai đều khá cuốn hút nên độ nổi tiếng đã lan đến các quốc gia khác ở châu Á.
Có thể nói tại hoạt động hôm nay, ngoài nữ diễn viên ba lần liên tiếp đoạt giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất ba của giải Kim Mã ra thì anh ta là người nổi tiếng nhất.
Ninh Nhạn muốn xin chữ ký của anh ta nhưng lại không muốn quá chủ động.
Vì thế cô ta nhìn về phía người bên cạnh: “Cô...”
Cô ta còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy người bên cạnh kêu lên thất thanh: “Sao anh ấy lại đi về phía Úc Tưởng vậy?”
Gì chứ?
Ninh Nhạn vội vàng quay đầu nhìn.
“Chào cô, không biết tôi có tiện quấy rầy cô một chút không?” Giọng nói của một người đàn ông bỗng chen ngang.
Giọng nói của anh ta dễ nghe, dịu dàng và trong trẻo.
Úc Tưởng, Chờ mùa hạ và tổng giám đốc Thẩm gần như quay đầu lại cùng một lúc.
Chờ mùa hạ vừa thấy anh ta liền trợn tròn mắt: “Nguyên, Nguyên...”
“Nguyên Cảnh Hoán.” Anh ta tự bổ sung hoàn chỉnh tên mình, sau đó lại nhìn về phía Úc Tưởng: “Cô là cô Úc đúng không? Hôm đó tôi có xem trận game giữa cô và A Z trên sóng livestream, ước chừng ba tiếng đồng hồ đấy.”
Chờ mùa hạ bật thốt: “Chết tiệt.”
Úc Tưởng nhìn đối phương.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xanh, cổ tay áo đính đá phỉ thúy, áo quần bảnh bao, tao nhã, thanh lịch và cao quý.
Đây không phải là nam diễn viên trong bộ phim truyền hình hôm đó cô ngẫu nhiên xem sao?
Trong bộ phim đó anh ta diễn vai Tứ hoàng tử.
Dòng dõi cao quý, rất có thủ đoạn, ẩn dưới vẻ nhã nhặn lịch sự là sự lạnh lùng vô tình.
Lúc Úc Tưởng đang nhìn anh ta.
Nguyên Cảnh Hoán cũng đang quan sát Úc Tưởng.
Đây là công việc hoang đường nhất mà anh ta tiếp nhận từ chỗ đại ca... Ừ thì là trở thành một phiên bản khác của cậu cả Trữ, bày tỏ với cô Úc.
Không chờ được câu trả lời của Úc Tưởng, anh ta lại chủ động mở miệng: “Tôi nghe nói cô Úc đang tuyên truyền cho trò chơi của Huy Quang? Tôi cũng thấy rất hứng thú. Cô Úc có muốn hợp tác quay một đoạn quảng cáo với tôi không?”
Chờ mùa hạ trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lại chửi tiếp một câu ‘chết tiệt’, cô ấy tưởng việc bản thân đề cập đến chuyện hợp tác với Úc Tưởng cũng đã là vô cùng chủ động rồi.
Người này thậm chí còn chủ động hơn cả cô ấy nữa?
Hệ thống cũng vô cùng kinh hoàng.
Lại thêm một người chủ động dâng đến tận cửa? Tại sao chứ? Nữ chính còn không được đối đãi như thế này đâu đấy.
Úc Tưởng khẽ chớp mắt: “Được.”
Nguyên Cảnh Hoán chậm rãi thả lỏng tinh thần.
Lúc anh ta đến đây, thư ký Lưu còn luôn lải nhải, cường điệu với anh ta là cô Úc rất khó đối phó.
Bây giờ nhìn qua cũng không có gì đặc biệt cả. Không phải bắt đầu rất thuận lợi đấy sao?
Lúc này thư ký Lưu cũng đang báo cáo tin tức cho Trữ Sơn.
Cậu ấy nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”
Trữ Sơn lên tiếng trả lời: “Ừ.”
Thư ký Lưu cảm thấy mình vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, cậu ấy hỏi: “Sao ông không tìm một người thay thế cô Úc ạ?”
Trữ Sơn: “...”
Trữ Sơn: “Cậu xem phim truyền hình nhiều quá phải không? Bị ngu hả? Người đóng thế? Cho ai?”
Thư ký Lưu: “Tìm thêm một cô Úc nữa không phải là hai người rồi sao?” Vậy mà còn không đủ dùng?
Trữ Sơn: “Vậy chính chủ cho ai? Người đóng thế cho ai?”
Thư ký Lưu: “Vậy... Vậy tìm hai người đóng thế?”
Trữ Sơn: “Cậu có thể tìm được một cặp song sinh giống nhau như đúc không? Hơn nữa tính cách cũng phải giống nhau. Chưa kể đến còn phải giống Úc Tưởng.”
Việc này quả thật là khó khăn cấp hủy diệt.
Thư ký Lưu câm miệng.
Một lúc lâu sau cậu ấy mới lại mở miệng nói: “Đã có người giống cậu cả rồi, vậy tôi sẽ tìm thêm một người giống cậu Lăng ạ.”