Trong phòng chụp ảnh siêu rộng với diện tích hơn sáu trăm mét vuông, cảnh vật đã được bố trí xong xuôi, bên cạnh còn treo một màn hình xanh. Bên trong phòng đang có khoảng mười nhân viên, vừa nghe thấy tiếng động họ đều quay đầu nhìn lại.
Tổng giám đốc Thẩm và Úc Tưởng đều không phải là người trong nghề, họ nhìn thoáng qua một lượt, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
"Cô đến rồi." Nguyên Cảnh Hoán ngồi đằng xa lên tiếng chào hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đó ánh mắt của Úc Tưởng mới rời khỏi mọi người chuyển qua đó, vừa nhìn sang cô đã thấy Nguyên Cảnh Hoán với dáng người thẳng tắp đang ngồi trên ghế.
Nguyên Cảnh Hoán đã đổi sang một bộ âu phục màu trắng, thứ duy nhất không đổi là cặp khuy măng sét bằng đá ngọc lục bảo.
Thứ mà Úc Tưởng đang muốn quảng cáo giúp Huy Quang là một trò chơi được chuyển thể từ sản phẩm trí tuệ tiên hiệp.
Trợ lý Nguyên Cảnh Hoán cầm một cuốn sách đến trước mặt Úc Tưởng rồi nói: "Cô Úc, đây là kịch bản."
Tổng giám đốc Thẩm: ?
Anh ấy thốt lên: "Kịch bản quảng cáo à? Do các anh viết hả?"
Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy, là kịch bản do anh Nguyên của chúng tôi mời cô Ngân Tử viết."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô Ngân Tử ư?
Trong lòng tổng giám đốc Thẩm thầm nghĩ cái tên này khá quen tai, nhưng anh ấy nghĩ mãi mà không nhớ ra được người này là ai.
Trợ lý nói xong cũng đứng chờ bọn họ lộ ra dáng vẻ khiếp sợ, thậm chí là vẻ mặt được chiều mà kinh hãi. Ai ngờ mười mấy giây qua đi mà vẻ mặt của cả hai vẫn rất bình tĩnh.
Cổ họng của trợ lý nghẹn lại, anh ta cảm thấy bản thân chẳng có chút cảm giác thành công nào khi muốn đối xử tốt với cái cô Úc này.
"Đây là lần đầu Cô Úc quay quảng cáo, có lẽ còn chưa quen. Nhưng mà không sao hết, làm thế nào để quản lý biểu cảm trên gương mặt, làm thế nào nói lời thoại một cách tự nhiên nhất trước ống kính máy quay đã có thầy do anh Nguyên của chúng tôi mời tới hướng dẫn. À, chính là người đó, cô nhìn thấy không?" Trợ lý nói tiếp.
Tổng giám đốc Thẩm lại quan tâm vấn đề khác hơn: "Phí sân bãi..."
Trợ lý: "..."
Trợ lý tức giận nói: "Chúng tôi đã ký hợp đồng cũng đã giao phí sân bãi rồi. Ngoài ra còn có ánh sáng lúc quay chụp, tất cả mọi thứ..." Ý anh ta là, hai người không phải lo lắng gì cả, anh Nguyên dễ bị lợi dụng của chúng tôi đã trả tiền hết rồi.
Ông lớn trong lòng trợ lý không còn lời gì để nói.
Sao chỉ chăm chăm nhìn vào tiền thế? Sao không hỏi một chút xem nhiếp ảnh gia mà chúng tôi mời đến là ai? Người điều chỉnh ánh sáng được mời đến là ai? Biên tập được mời đến là ai chứ hả?
Toàn là danh nhân trong nghề cả đấy!
Tiếc là chẳng ai hiểu được tâm trạng của anh trợ lý lúc này.
Tổng giám đốc Thẩm biết chuyện tiền nong đã được thanh toán, anh ấy cảm thấy nửa vui nửa xoắn xuýt, nghĩ kiểu gì cũng có cảm giác bản thân đang giúp Úc Tưởng trộm tình.
Lúc này Úc Tưởng mới khẽ lên tiếng: "Còn phải học nữa sao?"
Trợ lý ngạc nhiên đáp: "Không cần học sao được? Hay là cô cứ thử trước xem?"
Úc Tưởng lắc đầu nói: "Tôi đọc cũng chẳng có ích gì."
Cô nhận kịch bản, tuỳ tiện lật vài trang sau đó nói: "Chờ một chút nữa, vẫn còn người chưa đến."
Trợ lý: ?
Người nào cơ?
Úc Tưởng không đi tới bắt chuyện với Nguyên Cảnh Hoán mà quay người đi ra ngoài đón người.
Người mà cô đón là Chờ mùa hạ.
Chờ mùa hạ sánh vai đi cùng cô vào bên trong, vừa đi vừa không nhịn được mà cảm thán: "Phòng chụp ảnh bên này đắt lắm đấy, tôi mới thuê có một lần để quay quảng cáo doanh nghiệp."
Cô ấy nói xong bèn nhìn về phía Úc Tưởng, cười nói: "Tôi vui lắm, thế mà cô lại mời tôi đến đây quay thật. Kịch bản đã chuẩn bị xong chưa? Nếu như chưa có, tôi và cô có thể nghĩ cùng nhau luôn."
Úc Tưởng nói: "Không cần, đã có kịch bản chi tiết rồi."
Cô dẫn Chờ mùa hạ vào trong phòng: "Cô đóng vai nữ chính, vai nam chính sẽ do... Đó, là cái vị đó đóng." Úc Tưởng chỉ về phía Nguyên Cảnh Hoán.
Nguyên Cảnh Hoán đang ngồi ở phía xa xa, nhìn thấy Úc Tưởng chỉ về phía mình, anh ta lập tức nhìn về phía Úc Tưởng khẽ gật đầu một cái, lộ ra chút ý cười nhạt nhẽo.
Chờ mùa hạ: ?
Chờ mùa hạ ngạc nhiên thốt lên: "Đậu xanh! Rau má! Cô nói thật hay đùa thế?"
"Nói thật. Nhưng mà... Bạn trai cô sẽ không để ý chuyện đó chứ?" Úc Tưởng thoáng dừng lại một chút, sau đó quyết định nói rõ ưu, nhược điểm với cô: "Còn có khả năng bị người hâm mộ của anh ta tấn công nữa đấy."
Chờ mùa hạ đáp: "Bạn trai là cái shit gì! Người hâm mộ tấn công cái quái gì! Tôi cân tất, tôi làm được, cứ để tôi xông lên đi!"
Hiếm lắm mới thấy cô ấy vừa chửi thề, vừa phấn khích thế này.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô ấy mới thấy hơi xấu hổ bèn cười cười, khôi phục dáng vẻ nữ thần sơn lâm trên mạng, cười nói: "Cái đó, tặng cho tôi cơ hội tốt đến vậy, cô có thấy hối hận không?"
Úc Tưởng: "Không hề."
Chờ mùa hạ thầm cảm thán sự đỉnh của chóp của cô thêm lần nữa.
Dù sao người kia cũng là Nguyên Cảnh Hoán đấy! Thế mà cô có thể chắp tay dâng cho người khác ư?
Chờ mùa hạ sung sướng đến mức phát rồ đến nơi rồi, cô ấy nắm chặt tay Úc Tưởng nói: "Cô không biết đâu, tôi đã hâm mộ anh ấy từ năm ngoái rồi. Nhân vật nào do anh ấy thủ vai tôi cũng thích cả... Thật sự phải cảm ơn cô nhiều lắm. Lần sau, nếu cô có bất kỳ quảng cáo nào liên quan đến doanh nghiệp cần phải thực hiện, tôi cũng có thể tham gia liên kết với cô. Không cần trả tiền cho tôi đâu."
Tổng giám đốc Thẩm và trợ lý ở bên cạnh nghe mà chết lặng.
Úc Tưởng khẽ mỉm cười đáp: "Được quá đi chứ."
Thế này là cô đang chơi gái có đúng không? Chắc chắn là đang chơi gái rồi chứ gì?
Tổng giám đốc Thẩm âm thầm hò hét trong lòng.
Cô chơi con gái nhà người ta, đã vậy người ta còn cảm ơn cô nữa, lần sau còn muốn tiếp tục dẫn mình tới tận cửa cho cô chơi. Chuyện này... đậu xanh rau má thật đấy...
Tổng giám đốc Thẩm cũng không tìm được một từ nào thích hợp để hình dung tâm trạng của mình lúc này.
Lúc này, cuối cùng trợ lý của Nguyên Cảnh Hoán cũng không thể nhịn được nữa, anh ta bày ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm về phía Úc Tưởng nói: "Thế này không được đâu? Mọi thứ đều do anh Nguyên đặc biệt..." Đặc biệt chuẩn bị vì cô mà.
Lời này trợ lý không nói ra được.
Một khi nói ra, scandal kia sẽ được khẳng định! Không biết đến khi ấy mọi chuyện sẽ thế nào nữa?
"Dù sao cũng là việc của cô Úc, chẳng lẽ cô Úc không thể bỏ chút sức sao?" Trợ lý cố gắng thay đổi lời nói.
Úc Tưởng: "Bỏ chứ."
Trợ lý thấy dỗi ghê, anh ta nghĩ thầm, để tôi xem xem cô định ra sức kiểu gì.
Nguyên Cảnh Hoán đang chờ ở phía bên kia đi tới, hỏi: "Cùng làm quen kịch bản quảng cáo nhé?"
Úc Tưởng nói: "Được thôi, anh và cô ấy làm quen là được."
Nguyên Cảnh Hoán: ?
Sau đó Nguyên Cảnh Hoán mới biết.
Vừa rồi Úc Tưởng đã quyết định sẽ xuất hiện trong bộ phim quảng cáo ngắn này với vai trò nàng tiên thỏ, vai diễn chết ngay khi vừa mở màn.
Nguyên Cảnh Hoán: "..."
Nguyên Cảnh Hoán và Chờ mùa hạ bắt đầu khớp lời thoại.
Còn Úc Tưởng... Úc Tưởng không có lời thoại, dù sao vai của cô vừa mở màn đã ngủm củ tỏi luôn rồi.
Bọn họ mất ròng rã cả một ngày trời chỉ để quay một bộ phim quảng cáo ngắn, cuối cùng thứ được tạo ra rất có cảm xúc điện ảnh, nào còn bóng dáng của một trò chơi doanh nghiệp bình thường?
Úc Tưởng lấy một phần bản sao đĩa cứng, sau đó coi như xong việc.
Nguyên Cảnh Hoán đứng bên cạnh, trông… cô đơn một cách khó tả.
Mọi việc mà anh ta làm tựa như đàn gảy tai trâu, diễn kịch cho người mù xem.
Tổng giám đốc Thẩm nhìn Úc Tưởng cất hai cái đĩa cứng đi, đúng, em sao chép thêm một cái nữa, để tránh sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tổng giám đốc Thẩm: ...
Tôi tê liệt rồi.
Anh ấy không nén nổi tò mò, quay đầu nhìn Nguyên Cảnh Hoán.
Mấy năm gần đây, danh tiếng của Nguyên Cảnh Hoán lên như diều gặp gió, anh ta được vô số người hâm mộ săn đón. Trên thực tế, một ngôi sao nam như anh ta dễ lay động hơn rất nhiều so với mấy người như cậu cả Trữ và cậu Lăng!
Dù sao thì những người như cậu cả Trữ đều đã quen với quyền lực và địa vị, họ có cuộc sống vinh hoa phú quý, thế nên tâm thái cũng ổn định quanh năm.
Nguyên Cảnh Hoán chắc gì đã chịu được một Úc Tưởng như vậy chứ?
Tổng giám đốc Thẩm nghĩ thầm.
Nguyên Cảnh Hoán không thể phá vỡ hình tượng của bản thân bây giờ được, anh ta thoáng nhìn về phía trợ lý của mình.
Trợ lý lập tức hiểu ý bèn nói: "Chuyện của cô Úc đã xong, việc mời anh Nguyên nhà chúng tôi một bữa chắc là không có vấn đề gì cứ?"
Tổng giám đốc Thẩm nghẹn lời.
Xem ra không những anh ta không chịu trở mặt, thậm chí còn muốn đi ăn tối với Úc Tưởng, chuyện này...
Úc Tưởng đúng là cao thủ trong đám cao thủ của làng câu cá.
Úc Tưởng nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị hơi quá đáng.
Lần trước cô mời cậu cả Trữ một bữa, cuối cùng cậu cả Trữ còn phải tự bỏ tiền ra đó.
Nguyên Cảnh Hoán thấp giọng nói: "Sao có thể để phái nữ mời khách được?"
Lúc này Úc Tưởng mới đáp: "Được chứ."
Nguyên Cảnh Hoán lập tức dẫn Úc Tưởng xuống tầng, đến thẳng nhà hàng mà anh ta đã đặt trước đó.
Những việc khác đương nhiên sẽ có nhân viên xử lý.
Tổng giám đốc Thẩm cũng muốn đi cũng nhưng anh ấy biết chuyện đó không hợp lẽ cho lắm.
Thế là anh ấy ngồi trong xe, bắt đầu đấu tranh nội tâm một cách gian nan.
Ôi, mình có nên gọi điện thoại báo với cậu cả Trữ một tiếng không nhỉ? Hay là gọi điện thoại nói với cậu Lăng đây? Không ấy, mình gọi cho cả hai luôn, được không?
... Thôi bỏ đi, có lẽ họ cũng sẽ sớm thấy tin trên hot search thôi.
Tổng giám đốc Thẩm tê tái nghĩ.
Nơi Nguyên Cảnh Hoán đặt là một nhà hàng kiểu tây.
Úc Tưởng vừa vào cửa, đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã lâu không gặp: [Phát hiện nhân vật quan trọng trong cốt truyện.]
Úc Tưởng quay đầu nhìn một vòng, chẳng thấy ai.
Bên này Nguyên Cảnh Hoán lịch sự kéo ghế ra giúp cô, còn giới thiệu cho cô giống thịt bò Nhật Bản trong cửa hàng, từ nguồn gốc xuất xứ cho đến cách ăn của mỗi vị trí như thế nào.
Nhưng Úc Tưởng chẳng có chút hứng thú nào.
Cô không thích ăn cơm Tây.
Trái tim Úc Tưởng khẽ run lên, lòng thầm nghĩ cậu cả Trữ cũng từng dạy cô nhận biết các đồ vật.
Thứ người ta dạy cô toàn là cách làm thế nào để nhận biết giá trị cao thấp của ngọc thạch, giá trị lớn nhỏ của kim cương, ý nghĩa biết bao nhiêu... Úc Tưởng chậc lưỡi.
Nguyên Cảnh Hoán vừa nói mãi không dứt, vừa gọi món.
Anh ta bày ra thái độ của kẻ bề trên gần tương tự Trữ Lễ Hàn: "Chắc cô Úc chưa ăn ở đây bao giờ, tôi đã gọi vài món có tiếng ở đây. Cô Úc sẽ thích thôi."
Úc Tưởng khẽ mỉm cười: "Anh Nguyên biết nhiều thật đấy..."
Nguyên Cảnh Hoán: "Chút ít thôi."
Úc Tưởng gật đầu một cái, giơ tay ra, móc lấy khuy măng sét của anh ta, khẽ nói: "Anh Nguyên này, hai chiếc khuy măng sét bằng đá quý của anh có tạp chất, không được thuần khiết cho lắm. Lần sau đổi một bộ khác đi."
Đáy lòng Nguyên Cảnh Hoán trầm xuống, suýt chút nữa anh ta đã cho rằng Úc Tưởng đã nhìn thấu kế hoạch và mục đích của anh ta.
Có chút xấu hổ thoáng lướt qua gương mặt anh ta.
Nguyên Cảnh Hoán hỏi: "Thật sao?
Thế này mà vẫn chưa thuần khiết? Thì thế nào mới gọi là thuần khiết?
Lúc này, Úc Tưởng mới nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền giấu dưới lớp áo len ra, trên đó treo một viên đá quý cũng là ngọc lục bảo.
Cô nghiêng đầu cười nói: "Như vậy, mới đẹp."
Nguyên Cảnh Hoán tập trung nhìn lại.
Đúng thế thật...
Viên đá này vừa nhìn đã biết là vô cùng đắt giá.
Nguyên Cảnh Hoán vừa cảm thấy nụ cười của Úc Tưởng nhìn qua có chút ý tứ sâu xa lại vừa cảm thấy Úc Tưởng không thể biết được mục đích của mình.
Anh ta không nhịn được, âm thầm hít một hơi thật sâu.
Muốn tóm được cô Úc này về tay, chi phí bỏ ra quả là không nhỏ!
Ngay khi Nguyên Cảnh Hoán hơi mất tập trung, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng đột nhiên truyền từ bên cạnh đến: "Muốn hẹn cô Úc ăn một bữa cơm thật không dễ dàng." Nghe kỹ mới thấy giọng điệu đó có chút kỳ quái.
Nguyên Cảnh Hoán quay đầu nhìn lại.
Con ngươi trong mắt anh ta bỗng co lại.
Lăng Sâm Viễn!
Một cậu con trai khác của chủ tịch Trữ!
Cậu Lăng này có thân hình cao to, tay áo xắn lên, để lộ phần cơ bắp ở cánh tay, nhìn qua lạnh lùng, bức người.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Nguyên Cảnh Hoán nói: "Hóa ra là đến đây ăn cơm với người khác."
Nguyên Cảnh Hoán chợt thấy lạnh cả sống lưng.
Úc Tưởng nghĩ lại một chút, ồ, hình như là có chuyện như thế thật... Ngày đó khi cặp đôi trẻ kia đến tìm cô đúng lúc Lăng Sâm Viễn hẹn cô đi ăn, sau đó cô quên luôn.
Úc Tưởng quên sạch sành sanh chuyện này, chẳng nhớ chút gì cả.
Nhưng suốt mấy ngày nay Lăng Sâm Viễn vẫn canh cánh chuyện này, đương nhiên anh ta không thể bỏ mặt mũi xuống để chủ động đi hỏi Úc Tưởng.
Nhưng Úc Tưởng càng bặt vô âm tín, lòng anh ta càng như bị gai đâm vào, dù làm việc gì cũng nhớ đến chuyện Úc Tưởng không trả lời tin nhắn của mình.
Nếu như anh ta lên mạng nhìn thấy hot search của Úc Tưởng.
Cái gai trong lòng anh ta sẽ càng đâm sâu hơn.
Hôm nay anh ta phải tóm bằng được cái gai này.
Lăng Sâm Viễn không chút khách sáo kéo ghế, ngồi xuống sát bên Úc Tưởng. Sau đó anh ta bắt đầu nói chuyện, lời là nói cho Úc Tưởng nghe nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyên Cảnh Hoán.
Lăng Sâm Viễn: "Cô không sợ anh cả tôi biết chuyện sẽ lột da anh ta à?"
Nguyên Cảnh Hoán nghe vậy sống lưng càng thêm lạnh nhưng nghĩ đến việc sau lưng mình còn có chủ tịch Trữ, anh ta lập tức bình tĩnh trở lại.
Nguyên Cảnh Hoán cười nói: "Tôi không biết cậu Lăng đang nói gì nữa?"
Định mệnh nhà anh chứ.
Gắn mác trà xanh mà còn ở đây giả ngu à?
Lăng Sâm Viễn cố ngăn suy nghĩ lạnh lùng trong lòng xuống.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn Nguyên Cảnh Hoán nói: "Chúc anh Nguyên đây lên đường bình an."
Lời này nghe thế nào cũng thấy thật khủng khiếp.
Nguyên Cảnh Hoán quay qua nhìn sắc mặt của Úc Tưởng nhưng cô Úc này vẫn ngồi đó tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Không chỉ có vậy, cô còn cười nói với anh ta: "Cơm nước xong, anh Nguyên tới nhà tôi ngắm cảnh đêm nhé."
Lúc này trái tim lạnh lẽo của Nguyên Cảnh Hoán mới bắt đầu ấm dần lên.
Úc Tưởng chủ động mời anh ta đấy ư?
Nguyên Cảnh Hoán cảm thấy tiến độ đột nhiên có một bước ngoặt lớn, nhanh đến mức anh ta cũng thấy hơi khó tin.
Nhưng mọi chuyện thuận lợi là việc tốt mà!
Anh ta gật đầu, coi như bản thân chưa từng thấy Lăng Sâm Viễn, trên môi nở nụ cười tươi tắn vô cùng.
Bên chỗ Lăng Sâm Viễn càng nghĩ càng thấy, không thể để một mình mình chịu ấm ức được.
Thế là anh ta tiện tay chụp một tấm ảnh Úc Tưởng ngồi đối diện Nguyên Cảnh Hoán, sau đó gửi cho Trữ Lễ Hàn.
Vì không để bản thân phải ấm ức một mình, anh ta phải khiến Trữ Lễ Hàn cũng tức giận cùng mình mới được!
Lăng Sâm Viễn cười lạnh một tiếng.
"Đến số một trăm hai mươi mốt, đường Bạch Mã đi." Bên trong chiếc xe con màu đen, Trữ Lễ Hàn đột nhiên lên tiếng.
Thư ký Vương dù bận vẫn ngước mắt nhìn thoáng qua, anh ấy phát hiện sắc mặt của cậu cả nhà mình hết sức khó coi, sự lạnh lùng ăn sâu vào đôi mắt, giữa hai hàng mày.
Tài xế nghe vậy vội vã quay đầu xe.
Đúng lúc này thư ký Vương lại nghe thấy Trữ Lễ Hàn lên tiếng: "Nguyên Cảnh Hoán là tên quái nào thế?"
Thư ký Vương há miệng, chưa kịp giải đáp thắc mắc của anh thì di động của Trữ Lễ Hàn lại vang lên.
Lần này là tin nhắn do Úc Tưởng gửi tới.
Úc Tưởng chụp tay Nguyên Cảnh Hoán, trong hình ảnh chụp rõ đôi khuy măng sét nọ.
Úc Tưởng nhắn: [Ông nhà cài cắm một người vào bên cạnh tôi, hình như ông ta đang muốn thăm dò xem tôi và cậu cả liệu có còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng hay không đấy...]
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn hoà hoãn đôi chút.
Úc Tưởng: [Chẳng hay cậu cả có hứng thú biểu diễn một màn mạnh mẽ đoạt người không?]
Cổ họng Trữ Lễ Hàn thắt chặt lại.
Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, hạ kính xe xuống để gió lạnh thổi vào.
Sau đó anh đột nhiên đổi giọng bảo: "Đến biệt thự Ngự Thái."