Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

Ai ngờ vừa nghiêng mặt qua một bên, cô đã nhìn thấy Nguyên Cảnh Hoán đang bị đè trên mặt đất.
 
Lúc này, Nguyên Cảnh Hoán cũng đang nhìn cô.
 
Vì bị ép hôn nên Úc Tưởng phải dùng hết sức mình mới nghiêng đầu qua được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mái tóc dài của cô xõa xuống lan can, hơi đung đưa vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi. Thậm chí Nguyên Cảnh Hoán còn có thể nhìn thoáng qua vòng eo của cô đang dựa vào lan can, thon thả biết bao.
 
Đúng vào lúc này, cậu cả Trữ lạnh lùng vô tình bóp lấy cằm của Úc Tưởng, ép cô xoay mặt trở lại, sau đó hôn mạnh mẽ và bá đạo hơn.
 
Úc Tưởng gần như không thở nổi.
 
Ơn giời.
 
Chân cô run quá.
 
Úc Tưởng không còn chút sức lực nào dựa vào lồng ngực của Trữ Lễ Hàn.
 
Sắc mặt của Nguyên Cảnh Hoán tái nhợt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông cô như một đoá hoa sắp bị Trữ Lễ Hàn vò nát.
 
Sau đó Trữ Lễ Hàn nâng đoá hoa nọ lên, tiếp tục đi lên tầng. Lúc anh bước đến chỗ ngoặt của cầu thang, cũng là lúc biến mất khỏi tầm mắt của Nguyên Cảnh Hoán.
 
Thế nhưng giọng nói của Úc Tưởng vẫn còn đang vang lên, cô khàn giọng nói: "Chủ tịch Trữ đã đánh đuổi, không cho tôi ở bên anh, cậu cả còn muốn làm cái gì nữa?" Một vài tiếng nghẹn ngào bị kìm nén, gần như không thể phân biệt được.
 
Thư ký Vương nghe vậy mà sững sờ.
 
Trong lòng anh ấy thầm nghĩ sao mấy lời này nghe quen tai thế nhỉ?
 
Chỉ có sắc mặt của Nguyên Cảnh Hoán là càng lúc càng khó coi.
 
Trữ Lễ Hàn muốn ép buộc cô sao?
 
Trữ Lễ Hàn dừng chân ngay khúc ngoặt.
 
Mặt mày anh không chút cảm xúc, hai mắt cụp xuống, ngay cả hệ thống cũng bị anh dọa cho phát khiếp.
 
Hệ thống run rẩy lên tiếng: [Trong lúc tôi bị ngăn chặn, cô đã làm gì nên tội với trùm phản diện rồi? Cô nên biết sợ một chút đi, tôi sợ cô sẽ hy sinh ngay bây giờ đấy. Giờ chưa phải là lúc để cô chết...]
 
Hệ thống còn chưa nói dứt câu đã nghẹn họng không nói được gì nữa.
 
Bởi vì Úc Tưởng phát hiện Trữ Lễ Hàn không hề có ý tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.
 
Cô cảm thấy thế này đâu có được, thế là cô bèn hôn lên cổ, lên phần dưới cằm của Trữ Lễ Hàn. Tư thế này khó chịu quá, cố lắm cô cũng chỉ với tới cằm của anh thôi.
 
Hệ thống: ?
 
Một chút u ám chợt lướt qua đáy mắt của Trữ Lễ Hàn, anh vuốt nhẹ môi của Úc Tưởng, sau đó trầm giọng lên tiếng: "Vậy thì đã sao?"
 
Tiếng nói của anh động lòng người như chất lượng của ngọc.
 
Nhưng lời nói thốt ra khỏi miệng anh chẳng khác nào những lời của ma quỷ đến từ địa ngục: "Dù cô có đi đến đâu, có ở bên ai đi nữa... Có lẽ cô thích bị xích tay khoá chân hơn nhỉ?"
 
Anh thừa biết rồi đó thôi.
 
Úc Tưởng liếm đôi môi khô ráo, ngước mắt nhìn anh bảo: "Nếu như tôi yêu đương, kết hôn với những người khác..."
 
Trữ Lễ Hàn: "Tôi sẽ giết chết anh ta."
 
Khá lắm, vẫn còn nhớ hình tượng điên cuồng giết người của bản thân cơ đấy.
 
Anh đây không tệ chút nào!
 
Trữ Lễ Hàn cúi người ghé sát vào bên tai cô, lần này anh dùng âm thanh đủ để chỉ có hai người bọn họ có thể nghe rõ, anh thong thả nói: "Tôi còn có thể khiến cô không xuống nổi giường."
 
Hệ thống: Ỏ?
 
Sao cứ sai sai thế nào ấy nhỉ.
 
Trữ Lễ Hàn ôm Úc Tưởng đi vào phòng ngủ, hờ hững nói: "Cô nên chịu sự trừng phạt."
 
Cửa lớn của phòng ngủ ở trên tầng khép lại.
 
Hệ thống nghe thấy âm thanh của vải vóc bị xé rách, sau đó nó vội vã khắc lên trên gạch: [...]
 
Mới vừa rồi nó còn lo lắng thay cho Úc Tưởng, cứ như một đứa đần vậy.
 
Hiện giờ, thậm chí nó còn chẳng thèm quan tâm xem cái được gọi là "trừng phạt" kia "nghiêm khắc" cỡ nào nữa.
 
Dưới tầng.
 
Lúc này vệ sĩ mới nhẹ nhàng buông Nguyên Cảnh Hoán ra, nói một tiếng: "Xin lỗi."
 
Sắc mặt của Nguyên Cảnh Hoán nặng nề, anh ta đứng thẳng dậy, vuốt phẳng vạt áo bị nhăn nheo, sau đó mới ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Nói xin lỗi thì có tác dụng gì? Lẽ nào mấy người không nhìn thấy chuyện cô Úc gặp cảnh khốn khó sao?"
 
Đám vệ sĩ và thư ký Vương nhìn nhau một chút.
 
Trong lòng thầm nói cái "cảnh khốn khó" kiểu ấy đến chúng tôi còn chẳng nhìn thấu đây này.
 
"Tôi khuyên anh Nguyên một câu, anh đừng có làm chuyện vô ích." Thư ký Vương đề nghị một cách chân thành.
 
Đừng nói là anh, đến cả chúng tôi cũng chẳng hiểu đang có chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa.
 
Nhưng lời khuyên mang theo ý tốt này, rơi vào tai Nguyên Cảnh Hoán chẳng khác nào một lời uy hiếp ngạo mạn.
 
"Uy thế của cậu cả lớn thật đấy." Nguyên Cảnh Hoán lạnh lùng nói: "Nếu tôi cứ nhất quyết phải lên tầng thì các anh tính sao?"
 
Trong lòng thư ký Vương thầm nói đừng đi.
 
Đừng có nhìn bất cứ thứ gì mà bản thân không nên nhìn.
 
Anh làm thế chẳng phải là đang buộc chúng tôi phải xử lý anh sao?
 
Úc Tưởng có bị giam hãm hay không, tạm thời không ai trong đám bọn họ biết.
 
Nhưng sau khi Nguyên Cảnh Hoán nói xong câu kia, anh ta đã bị đám vệ sĩ cao to, cường tráng bao vây.
 
Thư ký Vương thở dài: "Nếu anh Nguyên đây đã không chịu rời đi thì cứ ở lại đây thêm một lát đi. Chờ cậu cả nhà chúng tôi xuống rồi nói tiếp."
 
Nguyên Cảnh Hoán lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, không mở miệng nữa.
 
Lúc ấy, bầu không khí trong biệt thự trở nên vô cùng yên ắng.
 
Nơi này làm công tác cách âm rất khá, cánh cửa của phòng ngủ lớn vừa khép lại, bọn họ đã chẳng nghe thấy âm thanh gì hết.
 
Nhưng cũng vì bầu không khí yên tĩnh một cách quá đáng này khiến cho Nguyên Cảnh Hoán có cảm giác thời gian trôi qua càng thêm gian nan gấp bội.
 
Anh ta không hề hay biết, ẩn giấu dưới lớp quần áo gọn gàng của Trữ Lễ Hàn lại là con người lạnh lùng vô tình, dữ tợn đáng sợ đến như vậy.
 
Chủ tịch Trữ có hiểu rõ con trai của mình không?
 
Công việc này đúng là rất khó làm nhưng cái khó làm ở đây không phải là Úc Tưởng mà là Trữ Lễ Hàn.
 
Nguyên Cảnh Hoán cũng không biết bản thân đã ngồi chờ ở đây biết bao lâu.
 
Thời gian kéo dài đằng đẵng như đã trôi qua một thế kỷ... Cuối cùng anh ta cũng nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng đi xuống.
 
Trữ Lễ Hàn ăn mặc gọn gàng, anh mặc áo sơ mi và quần tây, nhìn qua vẫn kiêu ngạo, không nhiễm một hạt bụi.
 
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Nguyên Cảnh Hoán.
 
Nguyên Cảnh Hoán đứng bật dậy không chút nghĩ ngợi, bởi có làm như vậy mới khiến anh ta có cảm giác bản thân đang đứng ngang hàng với Trữ Lễ Hàn.
 
Ánh mắt của anh ta lạnh lẽo, cuối cùng dừng lại ở trên môi Trữ Lễ Hàn.
 
Người đàn ông kiêu ngạo nhường ấy, trên người chỉ có duy nhất một chỗ không hài hoà, đó là môi anh bị người ta cắn rách.
 
Chắc chắn là do Úc Tưởng cắn lúc chống cự.
 
Nguyên Cảnh Hoán thầm nghĩ.
 
Thứ đó càng nói rõ một điều, khi ấy hành vi của cậu cả Trữ quá đáng đến nhường nào.
 
"Tôi nghĩ cậu cả Trữ không có quyền..." Giam giữ một người.
 
Nguyên Cảnh Hoán còn chưa nói dứt câu.
 
Trữ Lễ Hàn đột nhiên giơ tay lên.
 
Ngón tay của anh có khớp xương rõ ràng, anh nắm lấy khuy măng sét của Nguyên Cảnh Hoán giật mạnh một cái, sau đó ném ra bên ngoài cửa sổ.
 
"Được rồi, anh Nguyên đây có thể đi rồi đấy." Anh nói.
 
Có chút sợ hãi thoáng dâng lên trong lòng của Nguyên Cảnh Hoán nhưng nhiều hơn vẫn là sự tức giận.
 
"Anh Nguyên xin mời." Đám vệ sĩ vây Nguyên Cảnh Hoán ở giữa.
 
Nguyên Cảnh Hoán còn có thể làm thế nào được nữa?
 
Hai tay khó địch nổi nhiều tay như vậy.
 
Nguyên Cảnh Hoán cố gắng nén lửa giận trong lồng ngực xuống, sau đó bị đưa ra khỏi cửa.
 
Thư ký Vương còn tỏ ra tri kỷ hỏi anh ta một câu: "Chẳng hay anh Nguyên có muốn nhặt lại khuy măng sét không?"
 
Nguyên Cảnh Hoán cười lạnh một tiếng đáp: "Không cần."
 
Vì để bản thân giống Trữ Lễ Hàn hơn nên giá của cặp khuy măng sét kia cũng không hề rẻ. Dù sao đi nữa thì nếu đã đứng ở nơi đó nhưng toàn thân lại toát ra hơi thở của những thứ rẻ tiền, vậy thì cần gì phải diễn nữa chứ?
 
Thế nhưng nếu giờ anh ta cúi đầu tìm, chẳng phải quá mất mặt rồi sao.
 
Nguyên Cảnh Hoán đi ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta đến đón mình.
 
Lúc trợ lý lái xe đến đã là nửa tiếng sau.
 
Xưa nay anh ta chưa thấy Nguyên Cảnh Hoán có vẻ tức giận như thế bao giờ, đành phải khẽ giọng gọi một tiếng: "Thầy Nguyên ơi?"
 
Nguyên Cảnh Hoán đập một cái thật mạnh vào vô lăng.
 
Anh ta gọi điện thoại cho Trữ Sơn.
 
Nhưng ông ta không bắt máy.
 
Hiện giờ Trữ Sơn đang nói chuyện với Lăng Sâm Viễn.
 
Còn ở chỗ của Trữ Lễ Hàn, anh đang khẽ dặn dò thư ký Vương: "Đi đặt đồ ăn đi."
 
Thư ký Vương ngạc nhiên thốt lên: "Chẳng phải buổi tối cô Úc..." Đã ăn tối với Nguyên Cảnh Hoán rồi hay sao? Mới nói được nửa câu, thư ký Vương đã phải cố nuốt nửa câu còn lại xuống để tránh làm cậu cả Trữ tức giận.
 
Nhưng vẻ mặt của Trữ Lễ Hàn vẫn không có gì thay đổi.
 
Anh chỉ nhẹ giọng đáp: "Ừ, cô ấy nói cơm Tây chẳng ngon gì cả."
 
Thư ký Vương cười: "Ha ha, được, được thôi..."
 
Nói xong, anh ấy xoay người đi đặt đồ ăn.
 
Đang đi anh ấy chợt nhận ra một điều, hừm, vì thế nên là... Cuối cùng giữa cậu cả và cô Úc có mâu thuẫn gì với nhau không?
 
Thư ký Vương nghĩ mãi chẳng ra.
 
Trữ Lễ Hàn quay về tầng trên.
 
Úc Tưởng uể oải trở mình trên giường, sau đó kéo chăn trùm qua đầu, ngủ đến say sưa, ngọt ngào.
 
Đóng vai nhân vật kiểu này chẳng ổn tẹo nào.
 
Làm một lần mệt quá đi mất.
 
Eo như bị nghiền nát vậy.
 
Trữ Lễ Hàn đi tới, kéo chăn xuống, để đầu Úc Tưởng lộ ra ngoài.
 
Úc Tưởng không vui chép chép miệng mấy cái nhưng cũng không chịu mở mắt, cũng không nói gì. Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhẹ nhàng vuốt qua cổ cô.
 
Chính anh cũng cảm thấy lúc cô được anh ôm chặt vào lòng, nhìn cô như một đóa hoa xinh đẹp, mong manh, đung đưa trước gió.
 
Sau đó anh không nhịn được mà lăn lộn, giày vò cô theo đúng nghĩa đen.
 
Ép ra thứ nước thơm ngát, ngọt ngào.
 
Tâm trạng nóng nảy, lạnh lẽo ngập tràn xuất hiện khi vừa thấy cái tên Nguyên Cảnh Hoán kia của anh đã nguôi ngoai.
 
Úc Tưởng ngủ một giấc này, ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
 
Cuối cùng những món ăn được đặt trước đó đã được chia cho các vệ sĩ.
 
Úc Tưởng ló đầu ra khỏi chăn, cô ngồi dậy, sau đó nhìn thoáng qua bóng lưng đang ngồi trước bàn của Trữ Lễ Hàn.
 
Cô đứng dậy, khoác áo choàng lên, sau khi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt xong, cô mới ra ngoài, bước tới ngồi xuống bên cạnh Trữ Lễ Hàn.
 
Đúng lúc Trữ Lễ Hàn vừa ấn xuống nút "gửi thư đi", sau đó anh khép notebook lại.
 
Anh gọi một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
 
Úc Tưởng quay đầu nhìn lại, phát hiện trong tay Trữ Lễ Hàn có thêm một thứ hừm... Thứ đó có hình dáng giống với điện thoại nội bộ.
 
"Dọn bữa sáng lên đi." Trữ Lễ Hàn nói.
 
Úc Tưởng ngạc nhiên, cô nghiêng đầu nhìn anh một chút.
 
Bên cạnh Trữ Lễ Hàn toàn là trợ lý nam, vệ sĩ nam, thế nên hai lần trước đó Trữ Lễ Hàn đều tự tay làm đồ ăn cho cô.
 
Sao tự dưng hôm nay lại...
 
Chẳng mấy chốc cửa phòng ngủ đã bị gõ vang.
 
Trữ Lễ Hàn nói vọng ra: "Vào đi."
 
Lúc dứt lời, anh đột nhiên xoay người, khép chặt phần cổ áo hơi lỏng lẻo của Úc Tưởng lại một chút. Ngón tay của anh còn lưu luyến dán lên làn da nơi cổ áo của Úc Tưởng một lúc, sau đó nhanh chóng rời đi.
 
Úc Tưởng có cảm giác bản thân mình như bị bỏng.
 
Trái tim cô chợt lỡ nhịp.
 
Lúc này người bên ngoài cửa đi vào.
 
Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn qua.
 
Đó là một người phụ nữ chừng ngoài ba mươi tuổi, gương mặt nhìn khá nhanh nhẹn, tháo vát.
 
Cô ấy mặc một bộ âu phục màu đen, trong tay bưng bữa sáng nóng hổi, sau đó bước tới đặt ngay trước mặt Úc Tưởng.
 
"Cảm ơn chị." Úc Tưởng ngẩng mặt, cười nói với cô ấy.
 
Trữ Lễ Hàn ấn tay vào mép bàn rồi nói: "Cô có thể ra ngoài được rồi."
 
Người phụ nữ chưa kịp tự giới thiệu bản thân mình đã vội vã bước ra ngoài.
 
Trữ Lễ Hàn quay đầu, nói một câu không rõ ra sao: "Cô Úc đây không sợ tôi trói cô lại thật à?"
 
Úc Tưởng: Ồ men?
 
Cô húp một ngụm cháo, cháo vừa chín tới, ăn cực kỳ ngon.
 
Úc Tưởng nuốt hớp cháo xuống rồi mới mở miệng nói: "Chẳng hay anh đây có thể dùng sợi xích vàng trói tôi được không? Tất nhiên là dù anh có dùng dây bạc tôi cũng không chê đâu."
 
Trữ Lễ Hàn: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui